“ Thế nào ? có phải cuốn này không ?” Thất Thất lấy cuốn kinh thư từ trong phòng của Tam nương đưa cho Dực Chi xem, “ có phải hay không ? có phải hay không vậy ?” Thấy ánh mắt của hắn bỗng dưng sáng ngời, “ Ta tìm đúng rồi !” vẻ mặt nàng mong đợi nhìn thẳng vào hắn.
Dực Chi không thừa nhận cũng không phủ nhận chỉ nói, “ một nửa cuốn kia đâu ?” Trong tay hắn vốn chỉ là một nửa trên.
Thất Thất cười hì hì, “ đương nhiên ở chỗ ta.” Chậm rì rì, nàng đi đến bên ghế dựa ngồi xuống, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn.
Dực Chi ầm thầm cắn răng, đi qua rót một ly trà cho nàng, không biết Tiểu bạch si này lại muốn phát điên cái gì đây ?
Thất Thất nhẹ nhàng uống một ngụm, “ Ân, không sai, không sai….Dực Chi, đứng làm gì, lại đây, ngươi cũng ngồi xuống đi !” Nói xong còn khách khí châm trà cho Dực Chi.
Hắn nhíu nhíu mày, cuối cùng ngồi xuống đói diện nàng, “ Ngươi lại muốn làm gì ?”
Nàng chớp chớp mắt, tròng mắt đen giảo hoạt chuyển động, hắc hắc cười, “ Kỳ thật cũng không có đại sự gì, chính là nghĩ muốn cùng ngươi làm một cái giao dịch thôi.”
Gân xanh trên trán hắn bắt đầu nổi, tại sao lại có dự cảm không tốt chứ, cẩn thận hỏi : “Giao dịch cái gì ?”
“Rất đơn giản nha!” Thất Thất cười, “ Ta sẽ đưa ngươi nửa còn lại của cuốn sách, nhưng ngươi phải dẫn ta rời khỏi Hạ phủ !”
Ánh mắt Dực Chi biến đổi, nhăn mi lại, “ Rời khỏi Hạ phủ ? vì sao lại rời khỏi Hạ phủ ?”
“ Tất nhiên là vì tránh cái vị Lý công tử kia nha !” nghĩ lại tình hình lần trước gặp mặt, Thất Thất chịu không nổi lắc đầu, “ Tên kia ngốc quá, chỉ biết nói là nói. Không phải đối với ca ca ta cúi đầu khom lưng, lại chờ khi ca ca cùng nương ta rời đi hắn liền thay đổi gương mặt, nói với ta, ta về sau chỉ có thể nghe lời hắn nói, không thể lớn tiếng nói chuyện, lại càng không thể trái nghịch ý của hắn ! Thật sự là đáng giận!”
Khóe miệng Dực Chi run rẩy, âm thầm cười lạnh, nghĩ lại nàng như vậy, trừ bỏ Lý công tử muốn cưới nàng bên ngoài còn có ai để ý đến nàng ? nên cười trộm.
Thất Thất ở bên kia tự ái hối tiếc, “ Nương cũng thật là, to rõ ràng vẫn chỉ là một đứa nhỏ thôi, lại bắt ta lập gia đình ! Nghe nói trong phủ còn có một vị tỷ tỷ lớn hơn ta còn chưa có lập gia đình nha, vì sao lại gả ta đi trước ?”
“ Còn không phải sợ ngươi không thể gả đi sao !” Dực Chi nhỏ giọng nói thầm.
“ Ngươi nói cái gì ?”
“ À, không có gì !” Dực Chi cười cười, bưng chén trà lên che dấu, “ uống trà, uống trà .”
“ Uống cái gì mà uống a !” Thất Thất vỗ bàn, lớn tiếng nói, “ Ta hỏi ngươi, giao dịch này ngươi làm hay không làm ?” Thuận tiện đem bàn tay vụng trộm thu về phía sau, hô hô! đau chết, đau chết !
Ánh mắt Dực Chi tối sầm lại, thở sâu nói, “ Rời khỏi Hạ phủ ngươi muốn đi đâu ?”
“ Đi ngao du giang hồ a !” Thất Thất nói với vẻ đương nhiên.
“ Giang hồ ?” Hắn hừ lạnh một tiếng, miệt thị liếc nàng một cái, “ với ngươi ?” Sau đó cúi đầu uống trà, Tiểu bạch si, tiểu điên tử ! Về phần một nửa cuốn sách kia, nếu đã biết ở chỗ nàng, hắn tự nhiên sẽ có cách vụng trộm lấy được.
“ Ta thì làm sao ?” Thất thất bỗng dưng đứng lên, ưỡn ngực, ngẩng đầu, thu phúc, nhìn vào phương xa, vẻ mặt trào dâng, vung tay lớn tiếng tuyên bố : “ Ta sẽ ngao du giang hồ, tất nhiên là muốn một phen làm ra đại sự nghiệp !”
“Phốc !” Dực Chi một miệng nước trà đột nhiên phun tới, còn suýt nữa té ngã. Hắn nâng tay chỉ vào nàng, “Ngươi…ngươi …Ngươi thật sự là kẻ điên !” Cuối cùng thở dài, “Quên đi, ta đồng ý với giao dịch lần này…ngươi không cần lại phất tay loạn làm ta thấy choáng váng cả đầu !”
Thất Thất đại hỉ, “ Ngươi thật sự đồng ý ?”
Hắn dở khóc dở cười gật đầu , “ Đúng, ta đồng ý !” Trước tiên nên đồng ý với nàng sau đó mới tính, đem cơn điên của nàng đưa xuống đã ! Hắn thật sự không chịu nổi nàng nữa rồi !
“ Đưa tay ra trước !” Hắn buông chén trà.
“ Cái gì ?” Thất Thất có chút run sợ.
Hắn đem nàng kéo lại, vừa xoa nhẹ bàn tay sưng đỏ của nàng, vừa khinh trách mắng : “ Ngươi nghĩ là ngươi luyện thiết sa chưởng sao, một chút nội công cũng không có mà lại muốn chụp mạnh vào cái bàn.”
Thất Thất si ngốc cười, “ Vậy ngươi dạy cho ta được không ?”
“ Ngươi ?” Hắn lại lần nữa cười nhạt, “ Ngốc đến nỗi cái hà bao còn không thêu được, ngươi có thể học võ công sao ?”
Thất Thất quyết miệng không nói gì !
Lúc này Dực Chi cảm thấy thật sự hối hận, một người thông minh như hắn lại bị một cái Tiểu bạch si đùa giỡn ! giương mắt nhìn đến Thất Thất từ lúc sau khi cùng với hắn lên xe ngựa thì một khắc cũng không chịu an tĩnh, hắn thật sự muốn ôm đầu mà khóc rống. Nhưng đáng giận nhất là cho đến bây giờ hắn cũng không phát hiện được một nửa cuốn sách kia cuối cùng thì bị nàng cất giấu chỗ nào ?
“ Uy ! Ngươi nhìn đủ chưa ?” Hắn tức giận kêu lên, hiện tại hắn đã khôi phục thân phận nam nhi, không cần phải giả giọng nữ mềm mại.
Ánh mắt Thất Thất từ bên ngoài xe ngựa thu về, vẻ mặt vô tội nhìn Dực Chi cười cười, “Thật sự nhìn rất tốt mà, ngươi xem, những người đó thật khờ lại đứng chơi trong đám cỏ nước.”
“ Đó là lúa nước ! những người đó không ngốc ! Ngốc là nàng mới đúng.
“ A, vậy sao…ha ha !” Thất Thất ngượng ngùng cười, dùng tay nghịch nghịch chiếc bàn nhỏ, “ cái bàn này thiết kế thật tốt, chén trà bị bay lên nhưng sẽ không bị rơi xuống dưới, ngươi xem ! ta ném ta ném, nó cũng không rớt đâu !”
“ Ngươi đừng phá nữa.” Dực Chi hét một tiếng, dùng sức vò loạn tóc mình, không biết khi nào hắn lại học theo động tác của Thất Thất, “ Cuốn sách kia đâu ? đưa cho ta đi !”
Thất Thất lắc đầu, “ Còn chưa đến lúc !”
“ Ta không phải đã đưa ngươi ra khỏi Hạ Phủ sao ?”
“ Ta còn muốn ngao du giang hồ.”
“ Việc đó với ta có quan hệ gì ?”
“ Ngươi phải đi cùng ta a ! Ta không có võ công, ngươi bảo hộ ta…hừ ! Ai kêu ngươi không dạy võ công cho ta ! Bằng không….”
“ Ngươi đưa sách cho ta trước, ta sẽ cùng ngươi đi ngao du giang hồ.” Dực Chi nói.
Thất Thất tà liếc Dực Chi một cái, “ Ngươi cho ta là đứa ngốc sao, đưa sách cho ngươi, ngươi còn giúp ta lưu lạc giang hồ sao ?”
Dực Chi đầu bốc khói nhẹ, đột nhiên hét lớn một tiếng, “ dừng xe.”
“ Hu !!!”
< loảng xoảng, loảng xoảng….>
“ Ai da đau!”
Xe ngừng quá nhanh khiến cho Thất Thất bị ngã vào một góc, đến khi nàng chật vật bò lên muốn tìm Dực Chi thì hắn đã sớm không còn bóng dáng. Xuống xe, nhìn thấy bên trái là rưộng lúa xa xa còn có vài nông phu đang trồng trọt, bên phải là một cánh rừng lớn.
Thất Thất hỏi xa phu, “ hắn đâu ?”
Xa phu chỉ vào hướng rừng cây mà trong lòng còn sợ hãi, đánh xe ngựa hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chủ tử dọa người đến vậy, chẳng những ở trên xe ồn ào không ngớt mà ngay cả tiếng rống vừa mới rồi cũng làm cho hắn sợ tới mức muốn rớt xuống xe.
Nhìn lại tiểu cô nương nhỏ nhắn với gương mặt trẻ con kia đang hề hề nhắn mặt nhíu mày thật đáng thương, nàng niên kỷ cũng chỉ chạc bằng cháu của hắn, xa phu có chút đau lòng ! Lắc đầu ai thán, cô nương này nhất định chịu ủy khuất rồi.
Nếu lúc này Dực Chi nghe được tiếng lòng của lão xa phu không biết chừng có thể bị tức hộc máu mà chết.
Một lát sau, xa phu nhịn không được hỏi, “ tiểu cô nương, hắn khi nào thì quay lại ?”
Thất Thất nhìn về phía cánh rừng, nhấp hé miệng nói, “ Chờ một lát đi.”
Lại thêm một canh giờ trôi qua, xa phu lau mồ hôi trên trán, thử hỏi, “ Hắn có phải sẽ không trở lại không ?”
“ Sẽ không !” Thất Thất tuy ngoài miệng nói vậy nhưng thật ra trong lòng đxa bắt đầu lo lắng, đứng bên cạnh cánh rừng bồi hồi thật lâu, thỉnh thoảng cũng hướng vào bên trong thăm dò nhưng vẫn là không dám đi vào tìm kiếm.
Mặt trời dần dần ngả về núi tây, xa phu đã thật nóng nảy, “ Cô nương, ta nghĩ hắn sẽ không trở lại, chúng ta vẫn là nên đi trước nếu không sẽ khó kiếm được chỗ tá túc qua đêm, có lẽ hắn đã ở phía trước đợi chúng ta cũng nên ?”
Thất Thất lắc đầu, miệng nhỏ nhếch lên, “ Hắn sẽ trở lại, hắn sẽ không mặc kệ ta, hắn sẽ không ! hắn sẽ không !” Nàng tựa như đang niệm chú, càng không ngừng nói sẽ không, sẽ không, sẽ không….
Xa phu lắc đầu thở dài.
Thất Thất đột nhiên ngẩng đầu lên, lấy ra một chút bạc vụn đưa cho xa phu, “ trên người ta có chừng đây bạc, cũng không biết có đủ hay không, chúng ta vốn muốn thuê xe của ngươi một ngày, bây giờ đã hết hạn, ngươi đi trước đi.”
Xa phu vẻ mặt khó xử nhìn bạc vụn trên tay nàng.
“ Sao vậy ? Không đủ sao ? ta còn có chiếc vòng tay, ngươi cầm đi !”
“ Không, không phải !” xa phu vội xua tay đỏ mặt nói, “ Không phải không đủ, ta làm sao có thể để một tiểu cô nương như ngươi ở lại một mình nơi hoang dã….được ! nếu ngươi muốn chờ hắn thì ta sẽ ở lại với ngươi !”
“ Đại bá, tâm của ngươi thật tốt !” Thất Thất cảm động nói.
“ Ha ha ! phải không ?” Xa phu khoát tay có chút ngượng ngùng.
Ánh nắng chiều buông xuông, cuối cùng dần biến mất sau rặng núi, trời bắt đầu tối dần, trên ruộng đã không còn thân ảnh của nông phu. Hai tay Thất Thất bắt đầu ôm chặt người, ánh mắt vẫn nhìn đến si ngốc vào rừng cây bên trong càng ngày càng đen.
“ Tiểu cô nương, bên ngoài rất lạnh, ngươi vẫn là nên vào bên trong xe để chờ.”
“ Ta không lạnh !” Thất Thất lắc đầu, đột nhiên đôi mắt sáng ngời, hét lớn, “ đại bá, đại bá, ngươi nghe, ngươi nghe, bên trong cánh rừng có động tĩnh ! nhất định là hắn đã trở lại.” Nói xong liền chạy về phía trước.
Con ngựa kéo xe đột nhiên chấn kinh, dường như tê người đứng lên, thỉnh thoảng dùng vó ngựa bào xuống đất. Xa phu lập tức giữ chặt Thất Thất.
“ Đừng đi, lỡ đâu là dã thú thì làm sao bây giờ.” Nói xong trong lòng hắn cũng cảm thấy bất an, có chút phát run, nhất là khi hắn nhìn thấy một đôi mắt xanh mơn mởn, “ mau mau. Tiểu cô nương, đi lấy lửa.”
Thất Thất cũng biết sợ hãi, “ đi đâu lấy ? lửa ở đâu ?”
Hai ngươi vô cùng hoang mang bối rối, rốt cục ở trên xe tìm thấy đá lửa châm đuốc.
Khi châm đuốc lên họ nhìn thấy được vật trước mắt, sợ phu sợ tới mức chân muốn nhuyễn ra, suýt nữa té lăn trên mặt đất, ngược lại Thất Thất trong nháy mắt lại trấn tĩnh, quay đầu, sắc mặt trắng bệch an ủi xa phu: “ Không có gì, chỉ có….một con sói.”
Một con sói còn ngại ít à !
Thanh âm của xa phu run run nói, “ Tiểu cô nương, nhanh lên xe, chúng ta đi.”
“ Nhưng mà, ta muốn chờ Dực Chi !” Thất Thất nắm cây đuốc gắt gao, cùng con vật bốn chân kia giằng co.
“ Ai da, nha đầu ngốc, mạng còn không có thì còn chờ cái gì ?” Nói xong liền đem nàng đặt lên xe.
Thất Thất lảo đảo trèo lên xe, xa phu cũng nhảy lên, thân thủ hắn thật sự nhanh nhẹn, một chút cũng không nhìn ra hắn đã là người sáu mươi tuổi.
“ giá .” xa phu vung roi, không đợi đánh thêm con ngựa đã hăng hái chạy đi.
“ Đại bá, con sói kia còn đi theo phía sau…Ủa, không đúng ! như thế nào lại biến thành hai cái đùi ! A ! cứu mạng !”
“ Đừng kêu, là ta !” Dực Chi thả người vào bên trong xe ngựa, sắc mặt khó coi nhìn Thất Thất đang không ngừng miệng thét chói tai, lỗ tai hắn đều bị chấn động làm cho muốn điếc.
“ Là ngươi ! vậy con sói kia đâu ?” Sau khi Dực Chi buông miệng nàng ra, đôi mắt nhỏ chớp chớp Thất Thất hỏi.
“ Tát nhiên là chạy.” Hắn hừ lạnh.
Thất Thất nhìn về phía sau xe ngựa, xác định cặp mắt xanh theo sau đã không còn. Lúc này mới thở dài một hơi, thả người ngồi bên cạnh hắn. Bỗng dưng, tay nàng bắt lấy Dực Chi, ánh mắt chớp chớp, đôi mắt đỏ lên, cái miệng nhỏ nhắn nấc lên một tiếng, Dực Chi cảm thấy không đúng, hét lớn : “ không được khóc !”
Lời còn chưa dứt, “ Oa” một tiếng, Thất Thất khóc rống lên, tiếng khóc càng lúc càng vang, xa phu phía trước rút cục phát giác vội an ủi, “ cô nương ! đừng khóc, đừng khóc, con sói kia đuổi theo không kịp, cho dù có đuổi theo, nó cũng không dám tiến vào, lửa của chúng ta không phải rất có tác dụng sao ?” Thì ra xa phu chỉ lo chạy chối chết nên không biết Dực Chi đã tiến vào lúc nào, “ đừng khóc, tổ tông của ta à, đừng đem bầy sói đến nữa.”
Thất Thất mặc kệ xa phu thì thầm nói cái gì, nàng chỉ là gắt gao nắm lấy Dực Chi, ánh mắt không nháy một cái nhìn chăm chú vào hắn—-khóc lớn ! Dực Chi nhắn mạt nhăn mày, tiếng khóc Thất Thất càng lúc càng đề cao âm lượng. Cuối cùng hắn đành phải nhấc tay đầu hàng, ngữ khí mềm mại nói, “ Thất Thất, không khóc, không khóc !”
Rốt cục để ý nàng, Thất Thất càng thêm ra sức khóc, “ta nghĩ ngươi không cần ta….ô ô ! Ta chờ ngươi lâu như vậy….ngươi cũng không trở lại, ô ô …chút nữa ta bị sói ăn…Dực Chi hỗn đản…..chỉ biết khi dễ ta…ô ô ! hỗn đản ! hỗn đản!”
“ Được rồi, không khóc ! là ta không đúng! “ Ngữ khí Dực Chi mềm mại hống nàng, vừa nói vừa thay nàng lau nước mắt, biết rõ nàng không có việc gì, biết rõ nàng cố ý khóc cho hắn xem, nhưng….hắn chính là không thể không để ý đến nàng ! Nhìn nàng khóc đến mức nức nở, làm cho tâm của hắn đều đau!
“ Không khóc ! là ta không đúng…là ta ! ta là hỗn đản! là hỗn đản ! đừng khóc ! Ngoan.” Hắn dở khóc dở cười, hắn dựa vào cái gì là hỗn đản a.
Tiếng khóc Thất Thất dần dần giảm nhỏ, chậm rãi không còn tiếng động.
Dực Chi cảm thấy cổ họng của hắn đều nhanh chóng khan, tiểu nhân trong lòng hắn vì cái gì nói khóc liền khóc được chứ ? không nên nhiều nước mắt như vậy a ?
Lúc này xa phu không biết như thế nào đã đem xe ngựa đi đến một trang viện nông gia, lớn giọng hô, “ có người không ? sói đến đây ….” Một bên còn không quên an ủi Thất Thất, “ tiểu cô nương, không cần sợ! Sói sẽ không ăn thịt ngươi….”
“ Sói ở nơi nào ? nơi nào có sói ?” Chợt nghe loảng xoảng một tiếng, cửa lớn mở ra, bốn năm ngưởi trẻ tuổi tay cầm gậy gộc nhìn chung quanh ồn ào hỏi sói ở nơi nào ?
Chỉ thấy trong sân có một chiếc xe ngựa, hàng rào trúc của bọn họ bị vó ngựa đạp thành một đống hỗn độn, một lão nhân từ trên xe ngựa nhảy xuống miệng còn không ngừng la hét, “ sói đến đây ! sói đến đây!”
“ Xoát “ một chú, xe ngựa lên bị xốc lên, Dực Chi ôm Thất Thất với cặp mắt sưng đỏ nhảy cuống xe.
Xa phu trừng lớn mắt, giật mình, “ Di ! tại sao lại là ngươi ? sói đâu ?”
“….” Dực Chi không lời nào để nói…..