Cung chủ chỉ nhận Thất Thất là người của Thiên tuyệt cung nhưng lại chưa nhận nàng làm đồ đệ. Từ đó, tánh mạng của nàng thì không lo nhưng lại mất đi tự do. Cũng là người của Thiên tuyệt cung không có lệnh của cung chủ thì không thể tùy tiền ra khỏi cung.
Thất Thất giống như ở Hạ phủ, sáng sớm mỗi ngày đều đẩy cửa sổ, giống gà trống gáy sớm đều đọc diễn cảm một phen lời thề vĩ đại. Thiên Tuyệt cung từ cung chủ cho đến người quét đình viện , không ai không biết, không ai không hiểu.
Thất Thất không thể rời khỏi, tự nhiên sẽ buồn chán, nhàm chán tất nhiên sẽ gây chuyện, mấy ngày này sắc mặt Dực Chi lại càng thêm khó coi . Đáng thương cho tuyệt thế mỹ nam, bị Thất Thất chọc cho giận đến nổi trận lôi đình, mắt miệng đều nghiêng lệch, làm cho dung mạo hoàn toàn bị hủy !
“ Dực Chi ! huynh dẫn ta xuống núi được không ?” hai tay Thất Thất tự nhiên quàng trên cổ Dực Chi, Dực Chi đi đến đâu, làm gì nàng cũng đi theo làm như vậy.
“ Không được, không có lệnh của cung chủ, bất luận là ai cũng không được tùy tiện ra cung.” Dực Chi xê dịch kiếm bên hông tránh cho đụng đến nàng. Tiếp tục đi về phía trước, nàng nguyện ý đi theo thì cứ để đi theo, muốn làm gì thì làm dù sao mấy ngày qua hắn cũng quen với cảm giác trói buộc trên người này rồi.
“ Vậy huynh đi cầu cung chủ cho chúng ta rời đi a !”
“ Cung chủ đang bế quan !”
Cả người Thất Thất ủ rủ xuống, “ Vậy phải đợi tới khi nào ?”
“ Ngoan ! chờ một chút, đến lúc đó ta nhất định mang nàng xuống núi.” Dực Chi nhìn thấy vẻ uể oải của Thất Thất nhịn không được nhẹ giọng an ủi, cúi đầu nhìn tiểu nhân trong lòng, trong lòng không khỏi có chút mềm mại, “ chúng ta đi luyện chữ được không ? ngày hôm qua không phải nàng nói cửu sư muội cười nhạo nàng viết chữ khó coi sao ? Ta dạy nàng viết chữ.”
Thất Thất suy nghĩ một chút liền gật đầu.
Dực Chi tay viết tay dạy, Thất Thất còn thật sự học nghiêm túc, đáng thuowngt hay tính nhẫn nại của Thất Thất không nhiều, chỉ không lâu sau liền thấy nhàm chán, ném bút không viết. Cứng rắn nói bút lông dùng không quên, nàng muốn chính mình làm bút để dùng, Nói xong liền sôi nổi đi ra ngoài.
Dực Chi cuối cùng cũng có được nửa khắc yên ổn, nghĩ muốn đem việc của mấy ngày trước còn đọng lại làm một lần, sư huynh đệ bọn họ ai cũng có công việc riêng, mà hắn lại là người phụ trách tài vụ của Thiên tuyệt cung, mà hắn lại không biết trong khi hắn bên bàn sách làm việc đến không biết trời trăng gì thì bên kia Thất Thất lại đem Thiên tuyệt cung biến thành gà bay chó sủa.
Không lâu sau có hạ nhân chạy đến, vẻ mặt cầu xin nói Thất Thất giống như phát điên, đem toàn bộ gà, vịt, ngỗng của Thiên tuyệt cung ra nhổ lông ! Nàng đã đem phòng bếp , khu nuôi gia cầm biến thành chướng khí mù mịt.
Dực Chi vừa nghe đã lập tức đi theo người tới thông báo đến hiện trường “ vụ án”. Từ xa đã nghe được tiếng kêu của gà vịt, đập vào mắt là khắp viện lông chim, gà bay toán loạn, bên trong viện kẻ đang đuổi theo một chú gà trống chạy toán loạn ngoại trừ tiểu bạch si chuyên môn gây chuyện thì còn là ai ?
Mái tóc hỗn độn cắm đầu lông gà theo nàng lắc qua lắc lại, cả người toàn là bùn đất cùng máu gia cầm, trên gương mặt chính nàng cũng không biết là “ sạch” như thế nào, vẻ mặt đen đen, ba ba.
Nhìn thấy Thất Thấy giẫm phải một con vịt mà ngã xuống đất, nháy mắt lại cố gắng đứng lên, không ngừng cố gắng truy đuổi con gà ! Dực Chi tức giận đến khóe miệng phát oải, tính nàng lại thật là kiên cường bất khuất, chết cũng không chịu thua.
Thất Thất đến chỗ nào, đàn gà, vịt ngỗng trong viện tuy rằng không phải cùng chung mối thù với nàng nhưng lại tụ tập lại cùng nhau bốn phía cố gắng đào tẩu ! xem nàng chơi đến không biết việc gì đang xảy, khóe miệng Dực Chi run rẩy, đi nhanh vượt lên, một tay nắm lấy cổ áo của nàng, nhấc một cái đem nàng kẹp vào giữa nách, thi triển khinh công, phi thân trở lại nơi ở, cũng không để ý Thất Thất oa oa kêu gào, hắn chính là lệnh cho hạ nhân chuẩn bị nước ấm, sau đó trực tiếp đem nàng quăng vào bồn nước.
“ Khụ khụ !” Thất Thất bị uống một chút nước, khuôn mặt nhỏ nhắn từ trong nước ngoi lên mắng. “Huynh làm gì ?”
Dực Chi nghiêm mặt, xoay người không để ý tới nàng, “ Nhanh đem chính mình tắm rửa cho sạch sẽ.”
“ Ba.” Một tiếng, Thất Thất cởi y phục ẩm ướt quăng lên ót của Dực Chi.
“ Nàng….” Dực Chi giận dữ xoay người, lại thấy ẩn ẩn nhược nhược trong nước hiện ra đường cong, mặt < đằng > một chút liền hồng thấu nửa bầu trời, vội vàng xoay người lại, hơi thở có chút không bình ổn, nói, “ Tắm xong thì kêu ta.” Bước ra khỏi bình phong, đi đến bên ngoài, < phanh > một tiếng đóng cửa phòng lại, dựa lưng vào ván cửa mà ngồi xuống.
Gió nhẹ phất qua, Dực Chi qua một lúc lâu vẫn cảm thấy trên mặt nóng như có lửa. Nhất là nghe thấy trong phòng thỉnh thoảng có tiếng nước ào ào truyền ra, Dực Chi thầm mắng chính mình đáng chết ! Khi ở Hạ phủ chuyện như vậy không phải chưa từng phát sinh qua.
Hắn ở Hạ phủ hầu hạ Thất Thất một tấc cũng không rời, lúc ấy Thất Thất tắm thì có Diễm Nhi hầu hạ, nhưng đôi khi cũng có lộ ra một chút da thịt. Khi đó, hắn ôm cũng ôm qua, sờ cũng sờ qua, xem cũng…nhìn đến một ít ! nhưng đối với nàng mọt chút dục vọng cũng không có ! Nhưng hôm nay trong lúc vô tình liếc mắt một cái, liền mất hết hồn vía, tâm viên ý mã lại muốn nhìn thêm một chút !
“ Dực Chi, muội tắm xong rồi.”
Nghe được tiếng la trong phòng, Dực Chi hít sâu một hơi, xác định mặt mình không còn đỏ hồng nữa mới đẩy cửa đi vào. Thuần thục từ trong tủ lấy ra quần áo cho Thất Thất, nhìn mặt trên của chiếc yếm màu hồng phấn, Dực Chi cảm thấy tim hắn lại đập không thể khống chế, cảm giác không khí bên trong phòng đột nhiên trở nên kiều diễm vô cùng.
Đồng thời, Dực Chi từ bình phong đưa quần áo cho Thất Thất. Chỉ chốc lát sau, Thất Thất một đầu ướt sũng đi ra.
“ Dực Chi !” Thất Thất kêu một tiếng, liền đưa khăn cho hắn, tự động xoay người sang chỗ khác.
Dực Chi cầm lấy chiếc khăn đem tóc nàng lau khô, nhìn chiếc cổ trắng ngần, còn có một vài giọt nước như châu ngọc chậm rãi rơi xuống bên tai, Dực Chi cảm thấy bụng mình một trận nóng rực, không kịp suy nghĩ, liền cúi xuống hôn, đợi đến khi phục hồi lại tinh thần, hắn đã làm cho vành tai trắng nõn của Thất Thất hồng hồng nộn nộn….
Thất Thất ngẩn ngơ quay đầu, khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn phấn tịnh trong suốt, nhẹ nhàng toát ra một chút mềm mại quyến rũ, hơi thở của hai người thật gần, Dực Chi cũng giật mình, nhìn nàng vì kinh ngạc mà trương nửa cái miệng nhỏ, đầu lưỡi kia dường như ẩn hiện, giống như đang chờ người đến hái, hắn khẽ cắn lên…
Thất Thất chính là nhẹ nhàng từ chối một chút, cũng không biết là bị ánh mắt thâm thúy của Dực Chi hù dọa hay dụ hoặc, thân mình lập tức mềm nhũn dán chặt trên người Dực Chi….
Thất Thất chỉ cảm thấy miệng ma ma, thân mình vừa như vô lực, cánh tay vây quanh hông nàng càng ngày càng gấp, lại có cảm giác hít thở không thông, cảm giác hoa mắt choáng đầu.
Sau khi Dực Chi rời khỏi môi nàng, miệng nhỏ của Thất Thất vù vù thở phì phò, trong đầu vẫn là một mảnh hỗn độn không có chút gì.
Nhìn người trong lòng ánh mắt say lờ đờ mông lung, thần sắc quyến rũ, Dực Chi hít một hơi thật sâu, buông cánh tay đang giữu bên hông anngf, lui ra phía sau từng bước, tình cảm trong ánh mắt thay đổi trong chốc lát, cuối cùng xoay người chạy đi ra ngoài.
Lưu lại Thất Thất đứng ở cửa, một hồi lâu, mới chậm rãi nâng tay lên, vuốt vuốt đôi môi có chút sưng đỏ, trong lòng có chút suy nghĩ.