Lúc đầu sau khi thi xong, trên mặt các bạn học tràn đầy vui vẻ rốt cuộc có thể nghỉ rồi, chỉ có trên mặt Lê Chương Vi là nản lòng, nản chí. Bắt đầu kỳ nghỉ đông, có nhiều thời gian cùng người thương hơn, nhưng Hiếu Thiên lại nói anh phải đi thêm kiếm một phần học phí.
Bởi vì dính đến vấn đề tiền bạc, cho nên cô không thể nào tùy hứng mà nói với Hiếu Thiên là không nên đi làm, chuyên tâm bồi cô là tốt rồi, bộ dáng như vậy nhất định sẽ bị Hiếu Thiên ghét.
Nhưng mà như vậy thì cô phải cùng làm việc để tranh thủ tình cảm rồi, cô rất ghét loại cảm giác này đó!
Cùng các bạn học nói lời tạm biệt xong, Lê Chương Vi đi một mình tới phía nam trường học nơi mà học sinh để xe. Ngô Hiếu Thiên đi xe mô tô luôn dừng ở bên này, mỗi ngày sau khi tan học bọn họ cũng trực tiếp hẹn gặp mặt ở chỗ này.
Bình thường các khoa cùng tất cả các lớp đều tan học cùng một lúc, trong rạp để xe luôn náo nhiệt vô cùng, hôm nay cô vừa đi vào lại phát hiện bên trong rạp để xe không có ai.
Thì ra là kỳ thi cuối kỳ của tất cả các khoa không cùng một thời gian, người đi thi tương đối ít, thậm chí có khoa còn thi xong trước 1~2 ngày để nghỉ đông, như bọn cô phải thi đến ngày cuối cùng, một chút tiện nghi cũng không chiếm được.
Trong nhà để xe khắp nơi đều trống rỗng, nhưng vẫn là rải rác có vài chiếc xe, Lê Chương Vi theo thói quen nhìn chỗ đậu xe của Ngô Hiếu Thiên, nơi đó có hai chiếc xe đậu song song, có một người đứng ở giữa không biết được đang làm cái gì trên xe. . . . . .
Chạng vạng tối của mùa đông, trời tối rất nhanh, năm giờ là bầu trời lập tức tối lại, trong rạp để xe một mảnh tối đen, Lê Chương Vi không xác định chắc chắn người ngồi đó có phải là Ngô Hiếu Thiên hay không, cho nên cô vừa đến gần, vừa kêu tên của anh.
"Hiếu Thiên, là anh sao?"
Nghe được có người đến gần, động tác của người ngồi đó tăng nhanh hơn, không biết đập cái gì ở đó.
Lúc này Lê Chương Vi đã khẳng định người kia tuyệt đối không phải là Ngô Hiếu Thiên, cô cũng không muốn tới gần, nhưng khi cô phát hiện người kia đang gõ vào chỗ để chìa khóa xe của Ngô Hiếu Thiên thì cô tức giận gấp gáp mà rống to với hắn: "Này! Anh làm cái gì vậy?"
Là đang trộm xe sao?
Cô hốt hoảng nhìn xung quanh, giờ phút này thế nhưng trong nhà xe không có bất kỳ ai, khó trách người kia cả gan trộm xe như vậy.
"Dừng tay! Đó không phải là xe của anh? Người đâu! Có người muốn trộm xe. . . . . ."
Trong bóng tối người nọ đột nhiên đứng lên, đạp một cái lên xe, đây là cái khóa rất dễ mở (chắc là đang phá khóa xe), thế nhưng hắn lại tốn ba phút cũng không giải quyết được, hơn nữa còn bị người khác phát hiện.
"Cô tên gì? Mẹ kiếp. . . . . ."
Nhìn thấy hắn hung tợn đạp xe Ngô Hiếu Thiên một cước, Lê Chương Vi đau lòng ngăn lại : "Không cần đá loạn xe của người khác?"
"Đây là xe của cô sao?" Người đàn ông đó hung ác trừng mắt nhìn cô một cái. Nếu trộm không được, vậy thì có con cá tới để trút giận cũng là thoải mái.
"Dừng tay! Có người hay không! Nơi này có người đang phá xe của người khác. . . . . ."
Lê Chương Vi lớn giọng kêu lên, nhưng lại cố tình không có người đi tới chỗ đậu xe này.
"Gọi cái rắm áh? Cái người xú nữ nhân này. . . . . ."
Người đàn ông đó khó chịu vọt tới, một tay bịt miệng cô, phát hiện vóc người của cô rất tốt, khuôn mặt cũng xinh xắn, hắn nhất thời nổi lên sắc tâm, ôm cô bắt đầu sờ loạn.
Người đàn ông đó cúi đầu muốn hôn mặt của cô, Lê Chương Vi đẩy mặt của hắn ra, sau đó dụng lực đạp hắn một cước, tựa như hắn vừa đạp xe Hiếu Thiên vậy.
"Móa!" Người đàn ông đó co chân lại mắng to một tiếng, sau đó tức giận kéo cô ra rạp xe, đi tới góc im lặng phía sau, tiếp hắn nhào tới, đè cô nằm xuống đất.
"Dám đá tôi? Cô không cần mạng nữa rồi!"
Hắn dùng lực đánh cô một tát, sau đó kéo cổ áo đồng phục của cô, lộ ra áo lót viền tơ xinh đẹp bên trong, hắn nhìn một mắt, cả người hưng phấn lên.
"Cô không phải rất biết gọi sao! Đợi chút để tôi cho cô xem cô có thể gọi nhiềuhơn không, hả?"
Lê Chương Vi liều chết giùng giằng, nhưng sức lực của người đàn ông này bây giờ quá lớn, hai tay của cô bị kéo chặt phía sau, chỉ còn lại hai chân có thể đá, người đàn ông này rõ ràng ngồi trên chân cô, chế ngự cô hoàn toàn dưới thân.
Lê Chương Vi liều mạng kêu khóc. Cô không thể buông tha, tuyệt đối không dễ dàng buông tha, nhất định sẽ có người tới cứu cô.
Sau khi dự định cái này, cô liền nghe giọng nói của Ngô Hiếu Thiên. "Tiểu Vi?"
"Hiếu Thiên, cứu em! Hiếu Thiên, cứu em!"
Lê Chương Vi lớn tiếng kêu tên Ngô Hiếu Thiên, sau đó giống như là ăn được Spinach (rau bi-na), toàn thân dùng hơi sức cuối cùng đẩy người đàn ông trên người ra. (trong phim hoạt hình thủy thủ Popeye- Oliver; mà nguyên văn của nó là rau chân vịt mà mình thấy để rau bi na thấy hay hơn, nếu các bạn không thích thì thông cảm nhé)
Ngô Hiếu Thiên bị dọa tức tối chạy tới chỗ đậu xe như điên, kéo cổ áo người đàn ông kia bắt đầu đánh. Vừa bắt đầu hắn còn có thể đánh trả cá mấy quyền, sau lại bị Ngô Hiếu Thiên dùng sức đánh trúng gò má trái, cả người liền mềm nằm trên đất mặc cho Ngô Hiếu Thiên đánh.
"Hiếu Thiên, dừng tay, đừng đánh, hắn ngất đi rồi."
Bạn học cùng nhau đi về phía nhà để xe dắt xe, đang gọi điện thoại thông báo cho giáo viên, vội vàng tới kéo tay Ngô Hiếu Thiên, tránh cho anh đánh chết người.
"Hiếu Thiên, đừng đánh, nhanh đi an ủi bạn gái của cậu!"
Nghe được bạn học nhắc nhở, Ngô Hiếu Thiên lúc này mới buông cái đồ khốn kiếp kia ra, đi tới bên cạnh Lê Chương Vi, dùng sức ôm lấy cô. "Em không sao chứ?"
Nhìn quần áo trên người cô lộn xộn, nhưng thật may là còn có thể che kín cơ thể. Thấy cô cúi đầu đôi tay run muốn kéo khóa áo khoác lên, anh cầm tay của cô, dùng sức bấm một cái, sau đó mới thay cô kéo khóa lên.
"Tiểu Vi, nhìn anh, em thật sự không sao chứ?"
Lê Chương Vi dọa sợ, nhớ lại tình cảnh vừa rồi, cô liền không ngừng phát run, như thế nào cũng không dừng lại được.
"Em mau trả lời anh!" Ngô Hiếu Thiên bưng lấy khuôn mặt của cô, thật vất vả mới cùng nhìn cặp mắt sợ hãi của cô, anh dùng lực ôm lấy cô, ôm thân thể run rẩy của cô siết thật chặt trong ngực.
"Tiểu Vi, không sao rồi, đã không sao rồi. . . . . ."
Sau khi thi xong, bởi vì có một bạn học nói muốn giới thiệu một việc làm tốt cho anh, cho nên anh liền ở lại trong phòng học cùng người bạn học kia nói chuyện một lúc, ước định cẩn thận thời gian cùng đi phỏng vấn, anh mới từ từ đi tới chỗ đậu xe này.
Bình thường nếu như Lê Chương Vi tới chỗ đậu xe trước, cô sẽ ngoan ngoãn ngồi trên xe của anh chờ anh, anh vẫn luôn cảm thấy trong chỗ đậu xe trường học sẽ không có gì nguy hiểm, cho nên bọn họ luôn là trực tiếp hẹn gặp mặt ở chỗ này.
Không ngờ ở ngày cuối cùng của học kỳ, thế nhưng lại xảy ra sự việc như vậy.
Giáo viên chạy tới hiện trường không lâu, xe cảnh sát cũng đến, giải thích ở hiện trường xong còn chưa đủ, phải đi đồn cảnh sát làm thủ tục mới được, bởi vì lo lắng tình trạng của Lê Chương Vi, Ngô Hiếu Thiên phiền toái bạn học thay anh lái xe tới đồn cảnh sát, anh theo Lê Chương Vi ngồi lên xe cảnh sát.
Ở trên xe cảnh sát, Ngô Hiếu Thiên vẫn ôm chặt cô. Đều là anh sơ sót, mới hại cô gặp phải chuyện khủng bố như vậy, anh thật muốn hung hăng đánh mình một quyền, để cho mình tỉnh táo một chút.
Ít ngày trước anh mới đã đồng ý với ba mẹ Lê Chương Vi nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt, không ngờ mới không lâu đã xảy ra chuyện như vậy, anh thật không biết nên giao phó với ba mẹ cô thế nào nữa.
Bọn họ lui tới được ba mẹ cô đồng ý, cô đã là trách nhiệm của anh rồi, anh nên quan tâm cô nhiều hơn một chút, chuyện đã xảy ra hôm nay, đã cảnh tỉnh anh.
Anh nên vì cô mà suy nghĩ nhiều một chút.
Trải qua cảnh sát dò hỏi, thì ra là người đàn ông kia là một đám người đặc biệt trộm xe, học kỳ này khu trực thuộc đồn công an đã thông báo có 6 vụ án trộm xe, đều là cùng một loại xe mô tô, hơn nữa tất cả đều là người đàn ông kia trộm.
Lần này làm phiền Lê Chương Vi thấy việc nghĩa hăng hái làm, rốt cuộc kẻ cướp chuyên nghiệp bị tóm.
Rời khỏi đồn cảnh sát, Ngô Hiếu Thiên nhìn chỗ khóa xe mô tô bị phá, bên trái xe cũng có dấu vết xước, nhưng anh không cảm thấy đau lòng chút nào.
Xe là đồ vật, vĩnh viễn đều không thể so với người.
Sau khi nghe chuyện xảy ra, thiếu chút nữa mắng to Lê Chương Vi tại chỗ tại sao vì một chiếc xe chết mà đưa thân vào hiểm cảnh, không đáng giá!
Nhưng anh nhịn được, dù sao Lê Chương Vi vẫn còn sợ hãi, hiện tại mắng cô ấy, sẽ chỉ làm cô ấy sợ hơn mà thôi, càng khó qua hơn mà thôi.
Anh sẽ không trách cứ cô, hiện tại anh chỉ muốn cô nghỉ ngơi thật tốt, quên đoạn kinh khủng kia, giáo huấn cô cái gì, sau nói tiếp cũng không muộn.
"Tiểu Vi, anh đưa em trở về." Ngô Hiếu Thiên đeo nón bảo hiểm cho cô, sau đó dắtt xe từ đồn cảnh sát ra ngoài.
"Em không muốn trở về." Lê Chương Vi dùng sức bắt tay anh lại, liều mạng lắc đầu.
"Em cần phải nghỉ ngơi thật tốt."
"Ôm em, Hiếu Thiên, em không muốn tách khỏi anh. . . . . ." Hiện tại cô cần chính là anh an ủi. Lê Chương Vi đáng thương mà nhìn anh.
Ngô Hiếu Thiên thở dài một cái, nổ máy để cho cô ở ghế sau ôm mình, chỉ có thể dẫn cô trở về nhà mình.
Bởi vì không muốn làm người nhà lo lắng, cho nên Lê Chương Vi vẫn không chịu gọi điện thoại về, nhưng Ngô Hiếu Thiên cảm thấy vô cùng đau lòng, vả lại nghe nói mẹ Lê Chương Vi ở phương diện tình báo rất có biện pháp, loại chuyện như vậy sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện .
Không bằng vừa bắt đầu đi nhận tội nói xin lỗi, anh thật sự là sơ sót sự an toàn của Lê Chương Vi.
Vì vậy anh gọi điện thoại, cùng dì Xuân nói rõ đầu đuôi, cũng đồng ý chờ cảm xúc Lê Chương Vi ổn định một chút, sẽ đưa cô trở về.
Thật may là dì Xuân cũng là người hiểu lý lẽ, biết giờ bây giờ Lê Chương Vi đại khái muốn bên cạnh anh, đặc biệt ân chuẩn để cô tá túc bên ngoài, nếu không theo ước định lúc trước của ba mẹ Lê Chương Vi, chỉ có cuối tuần mới có thể qua đêm ở nhà anh.
Lê Chương Vi cùng dì Xuân báo bình an xong, kết thúc trò chuyện, lập tức nhào tới trong ngực Ngô Hiếu Thiên.
"Hiếu Thiên, ôm em."
Ngô Hiếu Thiên sợ hết hồn, bởi vì đột nhiên bị cô té nhào vào trên ghế sofa, cô điềm đạm đáng yêu nhìn chằm chằm vào anh, ý đồ dùng cái ôm người thương làm biến mất phần trí nhớ kinh khủng này.
"Trên người em có vết thương, trước xử lý đã rồi hãy nói!"
Ngô Hiếu Thiên lôi kéo cô vào phòng tắm, vốn là Lê Chương Vi không chịu, thấy anh bắt đầu cởi quần áo trên người cô, liền ngoan ngoãn phối hợp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT