Ngày thứ hai sau khi quyết định diễn viên chính trong phim, 《 Dục Sắc 》bắt đầu khởi quay.
Cảnh diễn đầu tiên, tôi được đạo diễn khen nhiều lần. Không phải là bởi vì tôi diễn quá kĩ xảo, mà bởi vì tôi quá nhập tâm vào nhân vật.
Cảnh này chủ yếu là nói về sự ghen tỵ giữa nữ chính và cô nàng lớp trưởng sau đó dẫn đến tranh chấp, mục đích là muốn ra vẻ nữ chính ít tuổi nhưng rất ngông cuồng bướng bỉnh bất tuân.
Tôi mượn cơ hội này trả thù, hung hăng, tát cho Chu Duệ Vũ một cái!
Thấy cô ta bụm mặt lê hoa đái vũ nhìn đạo diễn, ta liền làm bộ như hết sức áy náy nói: "Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý. . . . . . Chẳng qua là quá nhập vai."
Đạo diễn cười híp mắt khen tôi, đưa cho Chu Duệ Vũ một hộp tiện lợi, an ủi: "Đừng khóc, ăn một chút gì đi!"
Sự việc trôi qua dễ dàng như vậy khiến Chu Duệ Vũ không cam tâm càng khóc dữ dội hơn. . . . . .
Chung Dịch An đeo nhẫn kim cương vào tay, đứng một bên khinh bỉ nhìn tôi.
Cảnh kế tiếp là cảnh tôi diễn cùng hắn. Tôi sợ hắn vạch mặt tôi hoặc là cố ý ngáng đường tôi, vì vậy liền cười híp mắt đi tới, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia hỏi: "Lớn như vậy, là thật sao?"
Hắn hất mái một cái, rất bảnh bao nói: "Là đạo cụ. Bất quá, nó là thật."
"Chung ái" rất nổi tiếng, rất thành công, cho dù tôi không mê bọn họ, cũng đã từng nghe qua gia thế hiển hách của Chung Dịch An. Chẳng qua là tôi không thích kiểu người như hắn, vương tử đẹp trai dịu dàng mới là hình mẫu tôi theo đuổi suốt cuộc đời.
Thời gian nghỉ ngơi kết thúc. Xe của Chung Dịch An chuẩn bị đâm vào tôi.
Không sai, chính là đâm vào tôi!
Sáng hôm đó nữ chính dự định sẽ nghỉ học, sáng hôm đó cũng là ngày nam chính đính hôn, bọn họ bởi vì va chạm nên mới quen biết. Thanh Huỳnh bất mãn với nam chính lạnh lùng, vì vậy nằm trên mặt đất không chút hình tượng giả chết.
Được, đâm liềm đâm đi, nhìn chiếc xe Maybach cua Chung Dịch An càng ngày càng tiến về phía tôi, tôi nhịn!
Người biên kịch của《 Dục sắc》giống tôi , đều là Maybach khống. . . . . .
Khụ, là một diễn viên, tôi muốn kinh nghiệm không có kinh nghiệm, muốn can đảm không có can đảm, thật là xấu hổ. Đã bốn năm lần Chung Dịch An lao xe tới đây nhưng tôi đều không có tiền đồ mà né tránh.
Tôi thật sự rất sợ a! Trái tim nhỏ bé đang run lẩy bẩy!
Thời điểm lần thứ sáu Chung Dịch An lao xe tới đâm tôi tôi vẫn không nhịn được mà né tránh. Rất cuộc Chung thiếu gia không nhịn được, hạ kính xuống mở miệng liền mắng, khác xa với Ôn Du đạo diễn: "Lại không thể đâm chết em, chốn cái gì chứ? !"
Tôi che mặt nói: "Tôi trực tiếp nằm ngang xuống có được hay không?"
Chung Dịch An: ". . . . . ."
Tôi khổ sở cầu xin, dựng phim tốt cũng có thể tái hiện cảnh đâm xe rất thật mà. Nhưng lần này Doãn đạo diễn theo đuổi chính là chân thực nên không dễ dàng gì nói chuyện với ông ấy. Ông thà rằng tốn nhiều thời gian, cũng không chịu làm giả.
Tôi bị sự âm u của Doãn đạo diễn làm cho cảm động, ở cái thế giới coi trọng vật chất này mà vẫn có những người đạo diễn nguyên tắc như vậy thật hiếm có a!
Vì vậy tôi nắm quyền, cắn răng, hướng về phía Chung Dịch An ngoắc ngoắc tay nói: "Tới a tới a, nếu ta còn tránh thì ta không phải là mẹ ngươi!"
Mặt Chung Dịch An hiện đầy hắc tuyến lao về phía tôi.
Tôi hiên ngang lẫm liệt tiếp tục đi về phía trước, cảm thấy mình rất có khí phách giống Giang tỷ lúc chị anh dũng hi sinh. Trong lòng tôi nói thầm"Gió hiu hiu hề nước sông Dịch lạnh ghê, tráng sĩ một đi hề. . . . . ."
Không đúng, những lời này là điềm xấu, đổi, đổi một câu khác. . . . . .
Tôi còn chưa kịp đổi một lời răn để an ủi mình, chân đã mềm nhũn, ngã xuống .
Cái ngã này khiến cho Chung Dịch An ứng phó không kịp. Hắn dồn sức phanh xe, nhưng vẫn đâm vào tôi.
Thật khốn nạn a~ đau !
Chung Dịch An xuống xe. Nhẫn kim cương của hắn suýt chút nữa chọc mù mắt chó của tôi!
Hắn vươn tay về phía tôi, hơi cau mày hỏi: "Không sao chứ?"
Trong lòng tôi khẽ động, những lời này của hắn giống y đúc trong kịch bản, không bằng nhân tiện tiếp tục diễn, đỡ phải diễn lại một lần nữa.
Tôi đau đến muốn chết, nhe răng trợn mắt nói: "Làm sao sẽ không có việc gì? ! Ta hiện tại cảm giác cả người đều đau , xương khớp đều muốn rụng rời ra ngoài. Ngươi, nhanh lên đưa ta đi bệnh viện!"
Chung Dịch An hơi ngẩn ra, không nghĩ rằng tôi sẽ thuận thế tiếp tục diễn. Nhưng hắn là một lão diễn viên , rất nhanh liền hiểu ý của tôi, nhập vào nhân vật: "Xem ra ngươi vẫn còn rất trẻ, tính khí vẫn còn trẻ con. Bất quá ngươi cũng nhanh mồm nhanh miệng nha, không giống như là có chuyện a."
Cánh tay tôi mềm nhũn, ngửa mặt nằm ở trên đất tạo thành một chữ trạng lớn, dáng vẻ không đếm xỉa đến việc khác: "Không được, ta sắp chết rồi!"
. . . . . .
Cuối cùng đối với cảnh diễn lần này. Doãn đạo diễn trên mặt lộ ra vẻ mặt vui mừng, cười híp mắt tán dương: "Khinh hàm, cảnh này diễn rất giống như thật a!"
Giống như thật, ép em gái ngươi thật!
Giống như thật ===chị đây khổ ép sẽ thật sự đau chết đấy!
Chung Dịch Anh tự mình đưa tôi tới bệnh viện. Hắn giống tên thiểu năng trong lời nói của Kỷ Gia Khiêm đeo kính râm cúi đầu, dáng vẻ chỉ sợ người khác không biết mình là đại minh tinh.
Y tá không ngừng liếc Chung Dịch An, giọng nũng nịu nói: "Tiên sinh, bạn gái ngài chẳng qua là. . . . . . rách, rách da. . . . . . Nghỉ ngơi một ngày sẽ không chuyện gì."
Tôi trừng mắt nói: "Ai là bạn gái anh ta? Ta là mẹ hắn!"
Chuông dịch an gật đầu nói: "Lão mẹ nói đúng lắm."
Y tá lập tức đổi lời nói: "Tôi. . . . . . Tôi phải đi lấy thuốc cho bá mẫu. . . . . ."
Khóe miệng tôi co rúm, liếc Chung Dịch An một cái nói: "Đại thiếu gia ngài mau mau trở về, cám ơn sự tốt bụng của người, nô tỳ vô cùng cảm kích. . . . . . Công ty nô tỳ định hướng nô tỳ đi theo phong cách thanh thuần, một khi bị người khác phát hiện nô tỳ ở đây cùng với người, ta liền GAME OVER!"
Chung Dịch An khóe miệng co quắp: "Thanh. . . . . . thanh thuần sao?"
Ta trừng mắt nhìn, dáng vẻ vô tội.
Chung Dịch An không thể nhịn được nữa, rốt cục chịu đựng buồn nôn rời đi.
Sau khi cầm thuốc tôi liền bò dậy thuê xe đi về nhà. Thật ra thì vết thương kia cũng không phải rất nghiêm trọng, không có thương gân động cốt, chẳng qua là da thịt bị xây xát một chút. Vừa đúng cảnh quay hôm nay đã kết thúc, tôi liền vui sướng hài lòng định về nhà ngủ một giấc nghỉ ngơi thật tốt.
Ai ngờ còn chưa có vào tới cửa, Kỷ thiếu gia truyền tôi tới yết kiến: "Tôi phái tài xế đến đón em."
Ta không khỏi liền muốn nóng nảy, hồi phục nói: "Bản nhân đã chết!"
Đại khái bảy tám phút sau, tôi đã ngã xuống trên giường, Kỷ thiếu gia lại nhắn tin đến: "Quỷ biết trả lời sao?"
Tôi mệt mỏi phải cả người mềm nhũn, liền mơ mơ màng màng viết xuống bốn chữ: "Không phải bản nhân. . . . . ."
Không biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa chợt vang lên. Tôi ngủ được một ít, trở mình một cái, xoa ánh mắt cất giọng hỏi: "Người nào?"
Thanh âm trầm thấp của Kỷ thiếu gia xuyên qua cánh cửa truyền vào: "Là tôi."
Tôi tức giận nói: "Vạn tuế gia, nô tỳ đến tháng, mời ngài đi cưng chiều tỷ muội khác!"
Sau một trận trầm mặc ngắn ngủi, Kỷ Gia Khiêm rốt cục không nhịn được nói: "Nếu như bây giờ em không mở cửa, tôi không xác định ngày mai sẽ đối với em làm ra những chuyện gì đâu."
Tôi giả vờ kiên trì đến bây giờ. Vừa nghe đến lời này, cả người tôi giống như chạm phải điện, bất chấp vết thương ở trên người lập tức liền nhảy xuống giường chạy ra mở cửa.
Ai ngờ Kỷ Gia Khiêm giống như cái xác chết cứng đờ, thẳng tắp đè ép về phía tôi
Tôi bị đụng ngã!
Hắn đem tôi đẩy lên trên ghế sa lon, thuận tay kéo ra mái tóc dài của tôi, giống như Vampire nhắm đến môi tôi tận tình gặm nhấm cùng chiếm đoạt. Tôi giật mình, đây là lần đầu tiên hắn hôn tôi.
Theo bản năng tôi ôm lấy hông hắn, nhàn nhạt hôn trả lại.
Tôi không phải thiếu nữ ngây thơ, nụ hôn đầu đã sớm biến mất vào mùa hè năm tôi mười sau tuổi cùng mối tình đầu. Tiếp nhận một cái hôn mà thôi, không tính là thua thiệt?
Môi của hắn bắt đầu đi xuống, ở trên xương quai xanh của tôi hoặc nông hoặc sâu lưu lại dấu vết. Tôi sợ ngày mai quay phim bị người khác phát hiện, liền vội vàng đẩy hắn ra.
Ai ngờ Kỷ Gia Khiêm chợt vén áo tôi lên. Sau lưng tôi bỗng nhiên lành lạnh, vội vàng bắt lấy cánh tay không an phận của hắn. Hắn rốt cục ngừng lại, ánh mắt hẹp dài sáng ngời có chút mờ mịt nhìn về phía tôi.
Trong lòng tôi không khỏi mềm nhũn, lắp ba lắp bắp giải thích: "Không phải anh rất ghét áo ngủ của tôi sao?"
Hắn nhẹ nhàng liếm liếm cánh môi của tôi, ánh mắt trở mê hoặc: "Cởi nó ra sẽ không chê bai ghét bỏ nữa."
Tôi không nói gì mặc hắn giống như bóc vỏ trứng cởi áo ngủ của tôi ra, chẳng qua là thời điểm hắn rút ra dây lưng, tôi thật sự là không nhịn được đau rên rỉ một tiếng, oán giận nói: "Đau !"
Hắn lúc này mới phát giác có cái gì không đúng, nhẹ nhàng đụng một cái vết thương còn chưa có đóng vảy trên tay tôi, thoạt nhìn có chút mất hứng: "Em bị thương?"
Tôi vội vàng gật đầu.
Xem ra hắn cũng không phải là một tên cầm thú, bởi vì hắn buông lỏng tôi ra, thậm chí còn thay tôi cài lại dây áo ngủ.
"Hòm thuốc ở đâu?"
"Hả?" Tôi kinh ngạc nhìn nhìn hắn, nửa ngày mới phản ứng được: "Nhà tôi không có đồ chơi kia. . . . . ." (Tâm: Chết cười chị này ạ)
Thấy sắc mặt hắn trầm xuống, tôi vội nói: "Không quan trọng, tôi mới từ bệnh viện trở lại, đã rửa sạch vết thương ."
Hắn liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, mặt đen lại nói: "Đã đến giờ thay thuốc rồi."
Tôi nắm lấy đồng hồ kim cương của hắn liếc mắt nhìn, vỗ đầu một cái nói: "Nga! Đúng rồi, thuốc bị ta nhét vào cửa!"
Hắn rất im lặng cầm lấy thuốc cùng tăm bông, nắm lấy cánh tay của tôi. Tôi cũng hít một hơi khí lạnh, quay người làm nũng nói: "Đau !"
Kỷ Gia Khiêm dùng ánh mắt cho tôi một đao, tôi lập tức liền đàng hoàng. Giống như trừng phạt, hắn chợt nhẹ nhàng liếm vết thương của tôi một cái. Trong nháy mắt đó cả người tôi cũng run rẩy, rất sợ tên biến thái như hắn sẽ ăn tươi nuốt sống tôi!
Ngoài dự đoán là động tác của hắn rất nhẹ nhàng, làm cho ta ngứa một chút. Trong lúc mơ mơ màng màng, ta liền lại nổi lên cơn buồn ngủ.
Tôi thật sự đã ngủ thiếp đi. Thật ra thì ngay trước mặt Kỷ thiếu gia ngủ thiếp đi, cái này cũng không đáng sợ. Chân chính đáng sợ chính là khi tôi...tỉnh lại, phát hiện hắn thế nhưng vẫn thản nhiên nằm bên cạnh tôi!
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là cúi đầu kiểm tra y phục của mình, cũng mai, bộ áo ngủ màu đại hoàng thấp kém tạm thời bảo vệ tôi. Lại nhấc chăn của Kỷ Gia Khiêm lên nhìn một chút, ừ, không tệ, nên mặc đều mặc . . . . . .
Thời điểm tôi đang muốn để chăn xuống, hắn chợt lật người đem tôi áp chế dưới thân! Đáng ghét, người này thế nhưng lại. . . . . . Giả bộ ngủ!
Tôi nghĩ có thể Kỷ thiếu gia đã mất đi hứng thú với tôi. Sau khi hăn đem tôi đẩy ngã, hắn cái gì cũng không có làm, chẳng qua là hắn mắng tôi hai câu"Đần" , "Ngu xuẩn" , "Không có đầu óc" , liền đứng dậy sửa sang lại quần áo, đường đường thẳng bước rời đi.
Còn có tên biến thái này, thế nhưng lại dùng bàn chải đánh răng của tôi!
Tôi vội vã chạy tới tổ kịch, may mà không có tới trễ. Chị Đồng Đồng rất quan tâm thương thế của tôi, tốt bụng nhất định phải giúp tôi thay quần áo. Lòng tôi rấy cảm động, lại quên mất một chuyện hết sức quan trọng —— vết hôn trước ngực của tôi vẫn chưa có biến mất!
Thần sắc chị Đồng Đồng quái dị nhìn tôi, giống như một tỷ tỷ quái dị hỏi: "Tiểu Hàm muội muội, có phải em có bạn trai rồi phải không?"
Đầu của tôi đong đưa như trống lắc, liên tiếp phủ nhận nói: "Không có. Những thứ này đều là đụng , thật. . . . . ."
Đang lúc này, chợt có người gõ cửa phòng nghỉ. Mặt Chung Dịch An đột nhiên xuất hiện ở cửa.
Hắn nhìn tôi, trong mắt mang theo hài hước vui vẻ: "Khinh hàm, thật xin lỗi, ngày hôm qua làm đau em."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT