Tôi lau đi nước mắt, xoa thêm chút phấn, mặc dù nước mắt đã được lau khô nhưng vành mắt vẫn hồng hồng khiến tôi buồn bực chết mất .
Chung Dịch An thấy tôi không nói lời nào, bỗng nhiên cúi xuống bên người tôi. Tôi vội vã quay đầu đi chỗ khác, nụ hôn của hắn rơi xuống bên tai tôi.
Người tôi cứng đờ, dứt khoát đưa tay ra mở cửa xe. Chung dịch An rất nhanh đã nắm chặt lấy cổ tay tôi, thanh âm mơ hồ lộ ra tức giận: "Rốt cuộc thì trong lòng em đang nghĩ cái gì vậy? !"
Tôi cố sức đẩy cánh tay của anh ta ra, nhưng Chung Dịch An vẫn không hề nhúc nhích, tôi đành miễn cưỡng đáp lại: "Đại ca à, anh đừng đùa nữa có được không. Tôi dù có thất đức đến đâu thì bây giờ tôi cũng không thể tiếp tục lợi dụng anh được nữa? Hơn nữa, tôi mang tiếng là lợi dụng đàn ông, nhưng cuối cùng người bị tổn thương vẫn là tôi. Tôi không muốn mắc phải sai lầm như thế này thêm một lần nào nữa đâu."
Anh ta trầm mặc vài giây, đột nhiên hỏi tôi: "Mạch Hàm, ước mơ của em là gì?"
Tôi sững sờ đáp: "Viết sách, sách bán chạy, để cho tất cả mọi người đều biết đến tôi."
Anh ta gật gật đầu: "Rất tốt. Đợi quay xong bộ phim này anh giúp em đi du học ở nước ngoài được không? Chúng ta đi Anh quốc, đi Cambridge có được không?"
Lối suy nghĩ của anh ta thay đổi nhanh đến mức chóng mặt, tôi thật sự theo không kịp: "Chờ chút, tôi còn muốn trở thành siêu cấp Thiên Hậu a, nên Đại minh tinh như anh tránh xa tôi ra một chút!"
Lời vừa nói ra khỏi miệng, tôi bỗng nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Siêu cấp Thiên Hậu, nó thì có liên quan gì đến tôi?
Lý do gì khiến tôi quyết định gia nhập giới giải trí. . . . . .
Đúng rồi, chính là vì muốn nổi tiếng, sau đó trả thù Mạnh Thần Úc. Nhưng bây giờ tôi đã không còn hứng thú với Mạnh Thần Úc nữa rồi, anh ta thích làm gì thì làm, vậy sao tôi còn muốn đi trả thù anh ta chứ?
Không thể không thừa nhận, tôi vì Kỷ Gia Khiêm nên mới buông xuống chấp niệm với Mạnh Thần Úc. Hắn thành công dời đi lực chú ý của tôi, khiến tôi tập trung tinh thần vào chuyện quay phim. Vì hắn không ngừng giúp đỡ tôi theo đuổi ước mơ, nên tôi mới không trở thành một con thú. Vì hắn dần dần đi vào thế giới của tôi, tôi mới dần quên đi sự mê muội điên cuồng và mối hận với Mạnh Thần Úc.
Tôi vẫn luôn cho rằng, đối với một người đã từng sỉ nhục tôi, tôi cũng không quá bận tâm tới chuyện đó. Ban đầu tôi hận Mạnh Thần Úc, không phải bởi vì anh ta cư xử không tốt với tôi, cũng không phải vì nghĩ rằng tôi thích anh ta nên anh ta cũng phải thích tôi, mà là vì anh ta khiến tôi thấy được sự hâm mộ và tin tưởng của tôi với anh ta từ trước đến nay ngu dốt đến mức nào. Tôi không hận anh ta, mà hận chính mình có mắt không tròng.
Nhưng sau khi tôi yêu một người, thì tất cả những việc đó có còn quan trọng gì nữa đâu. Tôi biết trái tim mình đã thoát ra khỏi ngõ cụt rồi.
Trước kia vì tôi không muốn mình bị tổn thương, nên vẫn luôn không muốn thừa nhận vị trí của Kỷ Gia Khiêm trong lòng tôi quan trọng đến nhường nào. Đó là lúc tôi không hiểu con tim mình. Nhưng trên thực tế thì quan điểm của tôi với tình yêu luôn rất rõ ràng, nếu như tôi đã thích một người, thì nhất định phải cùng người ấy ở bên nhau.
Có lẽ tôi sẽ không thổ lộ, nhưng tôi sẽ tạo ra những cuộc gặp gỡ tình cờ, sẽ dùng ám hiệu để hắn hiểu rằng, người trong lòng tôi chính là hắn.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, trái tim người tôi yêu phải hoàn toàn trống không, chỉ có một vị trí duy nhất dành cho tôi thôi.
Tôi không phải thánh mẫu, tôi không muốn cùng người phụ nữ khác chia sẻ tình cảm của một người đàn ông.
Nếu trong lòng hắn tồn tại người khác, tôi làm sao có thể toàn tâm toàn ý trao trái tim của mình cho hắn đây?
Tôi không biết người yêu trong miệng Kỷ Gia Khiêm là Chu Duệ Vũ hay người con gái dùng nước hoa Burber¬ry kia, dù sao trong lòng tôi vẫn không có cách nào chấp nhận được, cảm thấy vô cùng khó chịu!
Không phải tôi chưa từng nghĩ tới chuyện hắn thích tôi, đối với ánh mắt thăm dò nhiều lần của tôi, hắn vẫn luôn ứng phó cho qua chuyện.
Tôi không nên có ý nghĩ muốn nhìn thấu tâm tư hắn.
Tiếng nổ máy của ô tô kéo tôi về thực tại.
Chung Dịch An đã trở về chỗ ngồi của anh ta, ánh mắt anh ta nhìn về phía trước.
"Mặc kệ như thế nào, nếu em không còn đường lui nào nữa, thì sau lưng em vẫn còn có anh."
Nghe thấy những lời này của anh ta, trong lòng tôi dâng lên một chút cảm động, bỗng nhiên lại nghe anh ta mắng: "Phi, chỉ có tên nam phụ bình thường mới nói với em một câu ngu xuẩn như thế! Anh đổi một câu khác. Nhan Mạch Hàm em nghe cho rõ đây, anh có một loại dự cảm rất mãnh liệt, em nhất định sẽ thuộc về anh!"
". . . . . ."
Phim truyền hình cũng được, tiểu thuyết cũng được, thông thường tình huống đều là như vậy: nam chính khiến nữ chính thích, còn nam phụ khiến người xem đau lòng.
Anh ta chắc không biết rằng, tôi vẫn luôn thích nam phụ.
Kết quả, tôi từ chối một đường, rối rắm một đường, cuối cùng mới biết rằng Kỷ Gia Khiêm vốn không có mặt ở phim trường. Hắn thật sự rất bận rộn, chuyên viên trang điểm hóa trang cho hắn trước, hắn chụp ảnh xong liền đi luôn rồi.
Chu Duệ Vũ vẫn còn đang ngồi hóa trang bên kia. Tôi chẳng muốn nói chuyện với cô ta, ngồi một chỗ nói chuyện với chuyên viên trang điểm. Một lúc sau Uông Hân mới tới, tôi vô cùng vui vẻ cùng Uông Hân nói chuyện hồi lâu.
Uông Hân vốn không biết hai ngày nay tôi đã xảy ra những chuyện gì, chỉ nghĩ là tôi ngủ quên, cười hề hề nói: "Khởi Hàm tới muộn a, để cho mọi người ngồi chờ nữ chính dài cổ, em phải mời khách đó nha."
Tôi làm bộ rộng rãi gật gật đầu đáp ứng: "Được a!" Tôi cười cười, cố ý dừng một chút mới nói: "Em mời mọi người ăn bánh sữa nha. . . . . ."
Năm xu tiền một cái, mua buôn một thùng cũng chẳng tốn bao nhiêu.
Uông Hân nghe thấy vậy làm bộ tức giận muốn đánh tôi. Tôi mỉm cười lùi lại, được chuyên viên trang điểm đỡ lấy.
Vốn không khí đang vô cùng vui vẻ, tự nhiên Chu Duệ Vũ chen vào một câu: "Chị Uông Hân, bánh sữa là gì. . . . . . là bánh ngọt sao?"
Ặc, vừa nghe đã biết đây là một thiên kim đại tiểu thư chính hiệu, chắc là đến kem que cô ta cũng chưa bao giờ nếm qua đi.
Uông Hân giải thích hồi lâu Chu Duệ Vũ cũng không hiểu gì, tôi liền chuyển đề tài nói với Uông Hân.
Trong lòng tôi ê ẩm .
Có lẽ người như Chu Duệ Vũ thích hợp với Kỷ Gia Khiêm hơn. Cô ta trẻ tuổi, xinh đẹp, dáng chuẩn, gia cảnh tốt, rất môn đăng hộ đối với hắn. Cho dù mẹ của hắn không thích con dâu là diễn viên thì trong nháy mắt cô ta cũng có thể trở thành một tiểu thư con nhà giàu.
Lòng tôi bây giờ cực kỳ khó chịu.
Con mẹ nó, tiểu thư con nhà giàu gì chứ, mỗi lần cô ta đứng trước gương không phải cũng đều chen ngực giống như tôi hay sao?
"Khởi Hàm, vẻ mặt em có thể đừng nhăn nhó như vậy có được không. . . . . ." Vẻ mặt chị chuyên viên trang điểm đau khổ nói: "Hình tượng của em chắc là một mỹ nữ nhu nhược, nhưng bộ dạng này của em lại qúa hung dữ rồi. . . . . ."
Chị ấy bất đắc dĩ cười cười, bày ra một đống dụng cụ rồi lại giằng co trên mặt tôi một phen, mấy phút sau dừng tay nói: "Được rồi! Không ngờ Khởi Hàm rất hợp với tạo hình cổ trang nha...!"
Tôi dùng cặp kính áp tròng cận thị màu đen đặt vào mắt, trong gương là cô gái có đôi lông mày được kẻ đen cong cong lá liễu, môi hồng răng trắng, thật sự là khá hợp nha.
Chị Đồng Đồng không có ở đây, người trêu ghẹo tôi chuyển thành Uông Hân: "Ai, em đừng cười, em chỉ cần nhếch miệng một cái thôi thì hình tượng một mỹ nữ cổ đại sẽ hoàn toàn biến mất."
Tôi oán hận lườm chị ấy một cái, theo chuyên viên trang điểm đi thay quần áo.
Toàn thân áo trắng, không nhiễm một hạt bụi.
Tôi hướng về phía ống kính lộ ra nụ cười đã luyện tập nhiều ngày, cố gắng khiến bản thân biểu hiện tự nhiên một chút.
Bộ dáng cười không hở răng của tiểu thư khuê các cổ đại rất dễ khiến cho người ta có cảm giác bên ngoài thì cười nhưng trong không cười, cho nên tôi đứng soi gương rất nhiều ngày, khó khăn lắm mới biểu hiện được dịu dàng một chút.
"Rất tốt, người hơi nghiêng sang phải một chút!" Nhiếp ảnh gia hướng tôi ra lệnh: "Từ từ nâng mắt lên, nhìn về phía bên phải."
Tôi dựa theo sự phân phó của anh ta mà làm theo, nâng mi chớp mắt một cái, thấy một bạch y công tử tay cầm quạt lụa, mặt mày thanh nhã, toàn thân có một loại phong lưu ý nhị không nói lên lời.
Anh ta đẹp như một giấc mơ vậy.
Buổi chụp hình rườm rà cuối cùng cũng kết thúc, tôi xoa xoa hai bả vai đau nhức, đỡ thắt lưng rời khỏi phim trường. Mới vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Mạnh Thần Úc. Anh ta đã cởi bộ quần áo màu trắng lúc nãy ra, thay vào một bộ quần áo bình thường.
"Em mặc đồ trắng, rất đẹp." Anh ta nhàn nhạt nói: "Thuần khiết như vậy, ở trong ngành giải trí rất hiếm gặp."
Trong lòng tôi đau xót, đột nhiên tôi rất muốn nói cho anh ta biết kỳ thật tôi cũng bán ** như những nữ minh tinh kia mà thôi. Tôi không có gì hay. Cái gì mà không nhiễm bụi trần, sạch sẽ thanh thuần, tất cả đều không có quan hệ gì với tôi cả. (Mình nghĩ ở đây là bán thân, nhưng bản gốc để ** nên cũng không dám sửa.)
Có một thứ duy nhất không giống chính là, tôi không chỉ bán thân, mà còn bán cả trái tim của mình.
Sau khi thay xong quần áo, ngay lúc tôi còn chưa bước chân ra khỏi phòng trang điểm, di động của tôi bỗng nhiên vang lên. Tôi sợ là Chung Dịch An gọi, liền cố ý kéo dài thời gian không chịu nhận điện thoại. Ai ngờ nó vẫn vang lên không ngừng. Rơi vào đường cùng, tôi chỉ có thể nhấn phím call.
Tôi có chút không tình nguyện nói: "Uy?"
Bên kia truyền đến một giọng nữ lạnh băng: "Xin chào, cô có phải là Nhan Khởi Hàm không? Tôi là Trịnh Băng người đại diện mới của cô, tôi đang trên đường tới phim trường. Một lúc nữa nhìn thấy xe thì lên, chúng ta cùng về công ty."
Toàn thân tôi phát lạnh, ấp úng đáp ứng.
Vốn dĩ tôi vẫn ôm một tia hi vọng là Chung Dịch An đang lừa tôi, ai ngờ chị Đồng Đồng thật sự không dẫn dắt tôi nữa rồi. Kỷ Gia Khiêm cũng thật ngoan độc, hắn biết rõ là tôi và chị Đồng Đồng đều có cảm tình với nhau vậy mà vẫn điều chị ấy đi, đây không phải là cố tình làm khó tôi sao.
Mà còn cái người đại diện mới kia nữa. . . . . . Trịnh Băng? Nghe tên chị ta rồi nghĩ lại giọng nói lạnh lùng xa cách vừa nãy, sao tôi lại có cảm giác con người này có chút khủng bố a?
Dự cảm của tôi từ trước đến nay vẫn luôn rất chính xác. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT