Bên trong một căn biệt thự, có một đôi cẩu nam nữ, không khí hết lần này tới lần khác đều rất mập mờ.

Tôi và Kỷ Gia Khiêm bừng bừng khí thế hôn nhau.

Trong khoảng khắc lưỡi của hắn đang cạy mở hàm răng của tôi, thì điện thoại di động của tôi đúng lúc vang lên: "Tình yêu ơi dậy thôi, mau dậy đi nào! Có thế dậy đi được không? Nếu thức dậy, ta làm điểm tâm cho ngươi! Rời giường rời giường rời giường! Ngươi rốt cuộc có dậy hay không? Được, vậy chúng ta cùng nhau ngủ. . . . . ."

Mặt tôi xanh mét, đưa tay với lấy điện thoại.

Kỷ Gia Khiêm lanh tay lẹ mắt bắt lấy cánh tay của tôi. Tôi ngước mắt nhìn hắn, lại nghe được hắn học giọng nói trong tiếng chuông điện thoại ở bên tai tôi nhè nhẹ nói : "Chúng ta cùng nhau ngủ. . . . . ."

Tôi len lén liếc xem người gọi đến là ai, xong rồi, Chung thiếu gia gọi tới, tôi dám không nghe sao? Không nhận điện thoại của hắn, mấy hôm nữa quay cảnh giường chiếu hắn nhất định sẽ chỉnh chết tôi!

"Đợi lát nữa ngủ tiếp, có người gọi em rời giường." Tôi đẩy Kỷ Gia Khiêm ra, ấn phím trả lời."A lô?"

Thanh âm Chung Dịch An mang theo nụ cười thông qua điện thoại di động truyền tới đây: "Nghe nói em bị bệnh?"

Tôi liếc Kỷ thiếu gia bên cạnh một cái, vội vàng làm ra bộ dạng suy yếu, hi vọng nhanh một chút kết thúc cuộc nói chuyện này."Ừ, thật khó chịu . . . . . ."

Chung Dịch An giả vờ tốt bụng nói: "Bệnh viện đó ở đâu? Tôi tới thăm em một lát."

Tôi gấp đến độ sắp khóc: "Ở nhà, anh đừng tới, thật ra thì tôi đỡ hơn nhiều rồi, ngày mai là có thể đến tổ kịch rồi!"

"Ở nhà sao? Vậy em chuẩn bị một chút, buổi tối tôi tới đón em đi ra ngoài ăn cơm được không?"

Vô cớ lấy lòng, không phải là gian dâm thì chính là đạo chích. . . . . .

Tôi che ngực, vô lực nói: "Anh, anh có mục đích gì?"

"Tôi muốn một đêm, hy vọng có thể cùng em nghiên cứu thảo luận sâu hơn về kỹ xảo hôn."

". . . . . ."

Tôi trầm mặc hồi lâu, chợt đưa ra một quyết định: "Tôi không đi được, ông nội tôi đang ở đây!"

Vừa nói tôi vừa ném điện thoại cho Kỷ Gia Khiêm, ý bảo hắn phối hợp với tôi một cái.

Ai ngờ Kỷ Gia Khiêm lại không hề nhúch nhích cứ thế nhìn chằm chằm tôi. Tôi bị hắn nhìn tới lông tơ dựng đứng, chỉ đành tự mình bịt mũi nói: "A lô? Ừ, cái chuông nhỏ a, ta là ông nội của Mạch Hàm."

"Cái gì? !" Tôi bị Chung Dịch An nói giận đến xù lông: "Anh nói giọng ông nội tôi còn nhỏ nhẹ hơn tôi sao? Giả bộ giọng đàn ông không thể bóp lỗ mũi? ! Anh, anh anh anh. . . . . ."

Kỷ Gia Khiêm nhìn không nổi nữa, đoạt lấy điện thoại của tôi liền nhấn phím tắt. Hắn nhìn tôi, hơi bất mãn nói: "Chuông điện thoại em là thứ gì vậy? Đổi cái khác nhanh lên."

Tôi gật đầu một cái, nặng nề thở ra một hơi. Cuối cùng cũng giải thoát.

Kỷ Gia Khiêm ném điện thoại di động trả lại cho tôi, sau đó liền kéo cái ghế ra ngồi xuống bắt đầu cắt thịt bò bít tết. Động tác của hắn cực kỳ quen thuộc, giống như. . . . . .

Trong đầu tôi chợt xuất hiện mấy hình ảnh không dịu dàng: Kỷ thiếu gia áo mũ chỉnh tề sau khi cưỡng hiếp thi thể, động tác ưu nhã giải quyết thi thể. Hắn đem tôi cắt thành từng khối từng khối , sau đó. . . . . .

Đưa tới trước mặt của tôi.

"Cám ơn. . . . . ." Vẻ mặt tôi đau khổ nhìn hắn đưa thịt bò bít tết tới, cũng không được từ chối.

Có phải phía trên còn tia máu đúng không! Bổn cô nương hiện tại vừa nhìn thấy máu đã cảm thấy ghê tởm buồn nôn a!

"Em cần bổ huyết." Hắn nhàn nhạt nói.

Tôi gật đầu một cái, nhắm mắt nhai một khối thịt bò bít tết. Sau khi nuốt xuống bụng, tôi cuối cùng không nhịn được, ngẩng đầu lên rất nghiêm túc nhìn hắn nói: "Anh yêu, chúng ta đi bệnh viện một chuyến."

Hắn hơi nhíu lại mày đẹp: "Sao vậy?"

"Em nghĩ, em có thể mang thai. . . . . ." Lời còn chưa dứt, tôi liền xoay người sang chỗ khác nôn ọe.

Tôi lãng phí một bàn thịt bò bít tết, cuối cùng chỉ ăn một chén cháo Tiểu Mễ. Chén vừa mới thấy đáy, tôi liền bị Kỷ Gia Khiêm đẩy mạnh vào phòng tắm.

Hắn nói: "Mau rửa mặt nhanh lên."

Tôi nói: "Ưm, chờ em đổi chuông điện thoại trước đã. . . . . ."

Chờ tôi rửa xong đi ra ngoài, đã thấy Ký Gia Khiêm đeo đôi găng tay cao su, đang chăm chú rửa bát đũa.

Từ nhỏ đến lớn tôi rửa bát chưa tới mười lần, công việc này tôi rất không thông thạo, vì vậy cũng không có ý định ở trước mặt hắn giả bộ chịu khó. Tôi tiện tay lấy một quả quả táo, vừa gặm vừa nhìn hắn làm việc, rất có cảm giác của một nữ địa chủ.

Hắn rửa xong lau khô sạch sẽ, chợt nghiêng người đi sang quan sát tôi một vòng, thấp giọng nói: "Em như vậy nhìn rất đẹp."

Tôi cười hì hì hỏi ngược lại hắn: "Em như trước đẹp hay như vậy đẹp?"

Tôi nghĩ tám phần là"Như vậy" đẹp. Đại đa số đàn ông đều có bản tính độc chiếm cực mạnh, bọn họ thích xem nữ nhân mặc quần áo của mình, nhất là áo sơ mi trắng.

Thấy hắn không biết nên trả lời như thế nào, tôi liền nhún vai cười khẽ: "Vậy sau này em cứ mặc như vậy ra cửa. . . . . . Khẳng định đưa tới một đống lớn fan hâm mộ nam nha."

Sắc mặt hắn khẽ biến, chợt một tay nắm lấy tôi kéo đến trước người hắn, cách áo sơ mi hoặc mạnh hoặc nhẹ vuốt ve thân thể của tôi.

Giống như một Vampire, hàm răng của hắn tiến tới trước ngực tôi cúc áo từng cái từng cái bị hắn cắn bung ra, thanh âm của hắn giống như nặn ra từ trong kẽ răng: "Em nên ngoan ngoãn đi theo hình tượng trong sáng."

Tôi than nhẹ một tiếng: "Ừ. . . . . ."

Hắn ôm tôi để tôi ngồi trên chân của hắn, ánh mắt mê ly: "Em xinh đẹp như vậy, chỉ có thể để cho một mình anh thưởng thức."

Nửa giờ sau, tôi bắt đầu không lựa lời nói.

Sáng sớm hôm nay tôi cứ đau mãi, hoàn toàn không có cảm nhận được bất kỳ sự khoái cảm nào trong chuyện nam nữ. Sau khi đau đớn dần dần tiêu tán, tôi liền khôi phục lại bản tính hung lang ác hổ.

Cả người tôi leo lên trên người Kỷ Gia Khiêm, vuốt ve gò má của hắn, không nhịn được nói: "Tiểu yêu tinh, ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ. . . . . ."

Kỷ Gia Khiêm nghe vậy cả người chấn động, thiếu chút nữa chết trận ở trên người tôi.

. . . . . .

Bầu trời bắt đầu chuyển tối, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của tôi, Kỷ Gia Khiêm đành đưa tôi về nhà. Ngày mai còn phải quay phim, tôi thật sự là không chịu nổi cùng Kỷ Gia Khiêm lăn qua lăn lại.

Kỷ Gia Khiêm do dự không bao lâu thì đáp ứng. Bởi vì ý nghĩa của từ bên trên, bị lăn qua lăn lại không chỉ có một mình tôi.

Xe chạy nhanh đến dưới nhà trọ, vì phòng ngừa chó săn chụp ảnh, tôi đội mũ đeo khẩu trang lại, lấy một tư thế hết sức bỉ ổi đối với hắn nói: "Em đi nha, bái bai!"

Ai ngờ Kỷ Gia Khiêm mới vừa gật đầu, chuông điện thoại di động của tôi lại vang lên: "Hoàng hậu nương nương, dâng lên người một nam tử cường tráng!"

Mí mắt Kỷ Gia Khiêm khẽ nhúc nhích.

. . . . . .

Thật vất vả đưa đi vị đại gia này, tôi vừa định lên phòng ngủ bù một giấc thật tốt, thì một vị khách không mời mà đến đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của tôi.

Chung Dịch An rất ủy khuất nói: "Hoàng hậu nương nương, tại sao không nhận điện thoại của ta?"

Tôi than thở, chỉ đành phải đỡ trán hỏi: "Có phải anh yêu tôi đúng không?"

Hắn còn chưa mở miệng, liền nghe được"Răng rắc" một tiếng vang lên rõ ràng.

Hai chúng tôi mang khẩu trang đồng thời liếc mắt nhìn nhau, nhất trí cho rằng nơi này không phải nơi thích hợp để nói chuyện. Vì vậy chúng tôi cùng nhau nhanh như con mèo trốn vào đạo lý, khóa lại cửa sắt lớn.

Chung Dịch An lấy xuống khẩu trang, vẻ mặt rất đáng thương: "Hắn chính là lý do em cự tuyệt tôi sao?"

Tôi im lặng địa muốn đạp hắn một cước, nhưng bởi vì hắn phát hiện ra bí mật của tôi, tôi chỉ đành kìm chế tính khí nói: "Chung thiếu gia, xin anh nói chuyện không cần mập mờ như vậy có được hay không?"

Chung Dịch An nghe vậy rốt cục khôi phục dáng vẻ nghiêm chỉnh, lời nói ra lại vẫn không nghiêm chỉnh: "Tôi còn tưởng rằng em rất thuần khiết . . . . . . Thế nào, em thích hắn sao?"

Tôi cảnh giác nhìn hắn.

Hắn nhìn bộ dáng của tôi, chợt cười: "Tôi sẽ giúp em thành công, sau này đi theo tôi, thế nào?"

Tôi vội vàng né tránh ánh mắt của hắn, lúng ta lúng túng nói: "Anh ở đây đùa bỡn tôi. . . . . ."

Hắn vuốt vuốt tóc của tôi, thở dài nói: "Lại bị em phát hiện. Được, tôi cũng không vòng vo nữa. Em mới gia nhập làng giải trí không lâu, không hiểu qui củ trong cái vòng này. Điện ảnh cũng tốt phim truyền hình cũng được, nếu như trong lúc quay phim các diễn viên tạo ra một chút scandal nào đó, chỉ cần không phải là mấy vụ tai tiếng thì đều sẽ làm tăng tỷ lệ người xem, em có hiểu hay không?"

Tôi gật đầu một cái, "Cho nên?"

Chung Dịch An cười đến không có hảo ý: "Cho nên em phải ngoan ngoãn phối hợp cùng tôi tạo ra scandal, nếu không. . . . . . Tôi cũng không bảo đảm quan hệ của em và vị kia có lên trang đầu tin tức ngày mai hay không đâu."

Lúc này mới giống làng giải trí sao. . . . . .

Chân tình chân ái cái gì, ghét nhất . Có lời phải hiểu điểm, chính là ngươi lợi dụng ta, ta lợi dụng ngươi, chúng ta theo như nhu cầu, như thế mà thôi.

Bởi vì một khi liên quan tới tình cảm, liền cũng thay đổi ý nghĩa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play