Leo thang

Ngày 4 tháng Hai 2007

Sinh nhật tôi đang đến gần. Tôi sắp 19 tuổi. "Một tuổi thật đẹp" trong mắt tất cả mọi người. Còn tôi, tôi thờ ơ với con số hiện trên mặt đồng hồ.

19 tuổi. Hai chuyện tình - mà một còn đang tiếp diễn -, bằng tốt nghiệp trung học ban xã hội trong túi, một năm đại học đang tiến triển tốt hơn dự kiến, và một cuộc sống đĩ điếm giấu kín. Không tồi khi mới chỉ 19 tuổi. Gần 19 năm đã trôi qua. Vậy mà với tôi dường như là nhiều hơn thế cả mười năm.

Tôi sắp 19 tuổi và nhu cầu tiền nong vẫn luôn là gánh nặng. Bảng cân đối thu chi không tốt, còn lâu mới được thế. Khoản đặt cọc ít ỏi cho điện thoại di động của tôi đã bị nhà khai thác dịch vụ tịch thu. Tôi có những khoản ưu tiên tài chính, như tiền thuê nhà, mà khó khăn lắm tôi mới trả được. Phần lớn thời gian, tôi đi tàu điện ngầm lậu vé để đến trường, vì không có khả năng tậu cho mình cái thẻ đi tàu xa xỉ.

Tôi cố gắng nhìn vào mặt tích cực của mọi chuyện. Chuyện học hành làm tôi say mê: cho đến giờ tôi đã bước vào chu trình sinh viên rộng lớn được bốn tháng với một niềm phấn khích thực sự. Ngay cả khi mệt mỏi, tôi vẫn đến trường trong tâm trạng hạnh phúc, ý thức rõ vận may đã cho được học (gần như) miễn phí. Cơn khát học của tôi không hề nguôi ngoai và tôi chắc chắn đã tìm thấy con đường cho mình với ngành học sinh ngữ. Các giáo viên động viên tôi và một trong số họ thậm chí mới đây đã cho tôi biết rằng ông ấy thấy ở tôi một thạc sĩ ngôn ngữ tương lai.

Hơn nữa, tôi cũng đã có kết quả thi giữa kỳ tháng Giêng. Tôi đủ điều kiện qua với điểm trung bình 15! Tôi không ngạc nhiên khi nhận được bảng điểm qua đường thư tín. Như thế vẫn còn được sự công bằng nào đó. Tôi không uổng công học hành.

Nguồn tài chính hạn hẹp của tôi đương nhiên cản trở tôi mua tất cả những cuốn sách mình cần. Thư viện trở thành một trong những địa điểm yêu thích nhất của tôi, nơi tôi thích dạo bước lững thững và giết thời gian quanh những cuốn sách quý giá. Nhưng thư viện không quá lớn, và nó thường bị cuỗm sạch trước khi tôi đến, ít nhât là với những cuốn sách trong chương trình. Tuy nhiên những bất tiện nho nhỏ lặp đi lặp lại này không làm mất đi sự vững tin bẩm sinh ở tôi, chúng chỉ khiến việc học hành của tôi bị chậm lại. Tôi ghen tỵ với những cô bạn sinh viên trẻ có thể đến thẳng hiệu sách ở góc phố, vừa yêu cầu những cuốn sách bản ngữ vừa chìa ra tấm thẻ tín dụng của họ với một nụ cười thanh thản.

Tôi cũng muốn một cái máy tính xách tay đến chết đi được, bởi nó thực sự trở nên không thể thiếu. Ý nghĩ này nảy sinh trước hết tại trung tâm quảng cáo qua điện thoại. Một trong những nhân viên đã thông báo với chúng tôi rằng sẽ có cuộc rút thăm may mắn và giải thưởng cao nhất là một chiếc máy tính xách tay. Dễ dàng tưởng tượng ra phản ứng của tôi trước thông báo này. Tôi nhảy ngay vào các trang bán thiết bị tin học trên Internet ngay khi có cơ hội và tôi nhỏ dãi trước những công nghệ kỳ diệu. Về mặt lý thuyết, tôi đã chọn cái mà mình thích nhất, dù biết rõ rằng bố mẹ chẳng bao giờ có thể tặng nó cho tôi, ngay cả trong dịp sinh nhật tôi.

Tôi cảm thấy mình không có gì để tự che chắn, bảo vệ trước cuộc sống hàng ngày. Cách đây hơn một tháng, tôi đã gặp Joe lần đầu tiên. Trong một tháng, tôi tiếp tục gặp liên tiếp ba khách hàng quan trọng, những người đã giúp tôi tạm thời thoát khỏi khó khăn, khi mang lại cho tôi hơn 600 euro. Tôi đã có thể giải quyết những vấn đề tài chính lớn nhất của mình nhờ số tiền này, những vấn đề dai dẳng từ bao lâu nay, nhưng tôi vẫn luôn còn tiền, các hóa đơn, v.v... Tôi không nhìn thấy điểm dừng. Quá nhiều thứ phải nghĩ, phải giải quyết. Tôi cảm thấy bị ngợp bởi các sự kiện.

Tôi đăng lại các quảng cáo của mình trên Net.

Đầu tiên tôi tiếp xúc với một thợ ảnh nghiệp dư. Gã này bắt tôi mặc những bộ đồ không tưởng: ngay cả trong những tưởng tượng táo bạo nhất của mình, tôi cũng không thể nghĩ ra những thứ lố lăng đến vậy! Trong suốt buổi gặp, với tôi dường như gã này ngày càng trở nên ám muội. Hắn trở nên khó tính, thậm chí dự tợn trong lời nói nếu tôi không làm những gì hắn muốn.

- Thôi đi, Laura, đừng có đứng như thế nữa! Em nghĩ em có thể khiến người khác ham muốn với cái tư thế này à? Bớt đần độn đi! Khêu gợi vào, phải như thế, mở miệng ra, tốt lắm!

Tôi nhanh chóng rút ngắn cuộc gặp. Khi đút tiền vào túi, tôi nhận ra rằng số tiền ấy không bằng những gì tôi có thể kiếm được khi ngủ với một người lạ. Hơn nữa, tôi không thoải mái chút nào với ý tưởng: những tấm ảnh để lại dấu vết. Tôi không sẵn sàng chấp nhận những rủi ro như thế. Tôi cố gắng giữ mình kín đáo hết mức có thể. Gã này gọi lại cho tôi nhiều lần, thậm chí đề nghị tôi những cảnh chụp ba với một cô gái khác.

- Em sẽ thấy, một cô sinh viên như em, hai em kết hợp với nhau sẽ thực sự tuyệt vời, anh chắc chắn thế!

Chỉ cần nghĩ sẽ thấy mình cùng một cô gái tội nghiệp khác cũng khốn khổ như mình là máu tôi đông cứng. Hắn cảm thấy thái độ ngập ngừng của tôi và vì thế tăng tiền công, ngày càng cám dỗ, đạt đến những mức không thể tin nổi với một cô gái trẻ như tôi. Tuy nhiên, tôi chắc chắn rằng nếu chấp nhận, tôi sẽ rơi vào móng vuốt của gã này. Hắn có mọi tính cách đặc trưng của một gã ma cô hoàn hảo: chiều chuộng và che chở, nhưng dữ tợn chỉ sau chớp mắt. Hình như hắn là thành viên của một mạng lưới rất lớn tại V. Nếu tôi để hắn lại gần mình, tôi sẽ không bao giờ thoát khỏi cảnh làm điếm. Tôi không thấy tương lai của mình trong đó, như bất kỳ một gái bán hoa nào khác.

Việc ở quá gần vòng xoáy của những mạng lưới này khiến tôi rùng mình: tôi vừa cảm thấy mỏng manh và bất lực trước những kẻ giật dây con rối ấy; nhưng đồng thời cũng thấy mình mạnh mẽ vì giữ được sự sáng suốt. Cho đến giờ, tôi vẫn kịp thời nhận thấy được nguy hiểm, và đã không chấp nhận bất cứ điều gì. Tôi đã biết cách tránh những tay ma cô, nhưng tôi sẽ giữ được trong bao lâu? Một khi đã thành gái điếm chuyên nghiệp, dù chuyện gì xảy ra, bạn cũng ở trong một môi trường mà mọi người biết bạn và nhận ra bạn. Tôi không xu dính túi, dường như với tôi càng dấn sâu vào cuộc sống lén lút này, những khoản thu nhập của tôi càng khó để tôi sống được đến hết tháng. Trước mỗi vấn đề tài chính, tôi lại muốn quay lại việc làm gái. Cái vòng tròn luẩn quẩn là đây, nó thách thức tôi và cuốn tôi vào vòng xoáy của mình: càng kiếm được nhiều tiền, tôi càng tiêu nhiều và càng muốn nhiều.

Tôi ý thức được mình đã "gặp may" cho đến giờ phút này. Không ai cưỡng ép tôi, tôi không rơi vào tay những gã điên dữ tợn. Đôi khi tôi run rẩy khi nhận thấy điều này: có lẽ tôi đang chờ đợi chuyện gì đó thật kinh khủng xảy ra với mình thì mới chấm dứt cuộc sống hai mặt này. Và nếu như cái yếu tố kích hoạt ấy không xảy ra? Nếu những giới hạn cứ bị đẩy lùi từng chút một, nếu dần dần tôi không cảm thấy nguy hiểm đến gần nữa? Liệu một ngày nào đó tôi có trở thành thành viên của cái mà người ta gọi là những kẻ "chuyên nghiệp" không? Liệu tôi có đủ sức để thoát ra không?

Hiếm hoi lắm tôi mới cho phép mình nghĩ tới chuyện này. Không phải vì muốn chối bỏ: tôi ý thức đầy đủ được việc mình đang đùa với lửa. Tôi chỉ tìm cách tự bảo vệ mình. Cho đến giờ tôi vẫn chưa tìm ra được giải pháp khác để kiếm tiền nhanh chóng, vì vậy cố gắng để những gì xảy đến với mình không qáu đè nặng tâm trí được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.

Tất cả những bảng cân đối tai hại này duy trì tình trạng thần kinh phân lập ở tôi. Càng nghĩ tôi càng cảm thấy mình bị tách làm đôi. Không hoàn toàn đen, không hoàn toàn trắng; không hoàn toàn đĩ điếm, không hoàn toàn sinh viên, cuộc sống của tôi tự mâu thuẫn trên mọi phương diện. Những lúc khác, tôi tin chắc vào tương lai. Tôi thấy mình với một gia đình nhỏ trong căn nhà đẹp, một công việc tôi yêu thích, xa rời tất cả những thứ rối bời đau khổ ấy. Tôi biết rằng mình có nghị lực đề leo lên dốc. Tôi sẽ thoát được, đó là điều hiển nhiên. Sau này, tôi sẽ giữ lại trong mình cái cảm giác thành công, chiến thắng bí mật này. Ở nơi mà rất ít cô gái có thể thành công này, tôi sẽ có nhiệm vụ nêu gương.

Sau này, tôi sẽ là một người tử tế, quyết như thế. Vào thời điểm hiện nay của đời tôi, tôi không thể cho phép mình làm điều ấy.

Tôi bắt đầu xem xét ngày càng nghiêm túc giải pháp Joe. Kể từ cuộc gặp đầu tiên của chúng tôi, ông ta không buông tha tôi. Hàng ngày tôi vẫn nhận được thư điện tử của ông ta, tôi xóa đi như cái máy thậm chí không hề đọc. Mới vào nghề, tôi không thể tưởng tượng ra chuyện gặp lại khách hàng cũ. Tôi nhanh chóng nhận thấy rằng cần phải dựa vào chính những người này, bởi họ là một cái bánh dự phòng thực sự dành cho chúng tôi vào những thời điểm bấp bênh nhất trong cuộc đời chúng tôi, những cô gái bán thân.

Tôi cho rằng mình hy vọng một cách ngu ngốc vào một kịch bản kiểu như Người đàn bà đẹp, nơi một người giống hệt Richard Gere sẽ đến cứu tôi ra khỏi cái địa ngục này. Tôi thầm nhắc lại với mình rằng điều đó sẽ không xảy ra nếu tôi lúc nào cũng chỉ gặp cùng những khách hàng ấy. Thế nên tôi tìm kiếm những viên ngọc trai quý hiếm ở nơi khác, tránh Joe như tránh dịch hạch. Điều khiến tôi buồn cười là thậm chí với một khách hàng, tôi cũng mơ tưởng đến một kiểu hoàng tử quyến rũ.

Nhưng Richard Gere đến muộn, và khi tôi nhận được một bức thư mới của người chủ nhà đòi trả tiền trong tuần, tôi tự nhủ rằng những khách hàng, tôi có thể tìm thấy họ ở khắp nơi và chẳng vấn đề gì. Những khách hàng mà tôi biết là đáng tin, lời rao sẽ ít sống sượng hơn. Thường những lời rao tìm toát lên mùi đồi bại thỏa sức ngăn tôi không liên hệ với họ. Với Joe lại khác. Ấn tượng cuối cùng của tôi về ông ta là tôi đã cho ông ta vào tròng. Ông ta đã nhanh nhẹn trả tiền cho tôi để đổi lại gần như chẳng gì cả: chỉ là những cái cọ tay lên người tôi. Những trò tưởng tượng để kích thích của ông ta giờ với tôi hoàn toàn có thể kiểm soát được. Tôi đã quên những cảm giác đáng ghét đi kèm buổi gặp gỡ ấy, tất cả sự khó chịu và kinh tởm mà tôi đã cảm thấy. Tôi không còn thấy chúng nữa, nhưng điều nguy hiểm chính là đây: chỉ nhớ rằng phong bì đầy tiền.

Đến tiếp sau bức thư của người chủ nhà là phiếu trả lương của tôi, tới vào ngày hôm sau. Tôi nhăn mặt khi thấy tổng số tiền lương của mình: một nhúm xu, đấy là những gì tôi kiếm được với công việc quảng cáo từ xa.

Tôi liên lạc với Joe ngay tối ấy, tại một quán cà phê Internet, ban đầu tôi hài lòng với việc chỉ đơn thuần hỏi thăm tin tức của ông ta. Người đàn ông này có lẽ phải sống trước máy tính của mình, bởi ông ta trả lời tôi ngay lập tức.

Từ mail thứ hai, tôi nói với ông ta rằng tôi đồng ý gặp ông ta nay mai, rằng càng sớm càng tốt, bởi tôi rất cần tiền. Đương nhiên, ông ta vội vàng chấp nhận, vì ham muốn thúc giục. Nhưng vì lịch sự và nhã nhặn, ông ta cũng hỏi thăm tôi. Trong câu trả lời tôi nói thoáng qua với ông ta là sắp đến sinh nhật tôi và rằng có lẽ chúng tôi sẽ gặp nhau vào ngày đó. Không chút lưỡng lự, tôi đính trang có chiếc máy tính trong mơ của mình kèm theo lá thư.

Tôi nghĩ cách hành động của tôi sẽ khiến nhiều người sốc. Tôi tự nhủ rằng vì những gã đồi bại này muốn ngủ với tôi, họ sẽ trả giá đắt để có được điều đó. Trong khi ấy tôi không thể tự biến mình thành hạng "gái điếm": với tôi, tôi giá trị hơn thế. Và tiền là phương tiện duy nhất tôi tìm được để tự chứng tỏ điều này. Tuổi 19 của tôi đang đến gần, và hơn những năm trước, tôi cần sự ủng hộ, cần sự an ủi. Tôi ngốc nghếch nghĩ rằng có thể tìm thấy điều đó trong một cái máy tính do khách hàng tặng. Sao tôi có thể ngu ngốc đến thế!

Mail sau ông ta gửi cho tôi không nhanh như thế. Tôi biết đã làm ông ta xáo trộn một chút. Nhưng làm sao ông ta có thể tin ngay được rằng tôi liên lạc lại với ông ta vì tôi thích ông ta? Chỉ có tiền của ông ta hấp dẫn tôi trong chuyện này. Tuy nhiên ông ta cũng trả lời tôi, bằng cách hỏi tôi tại sao lại cần một cái máy tính. Tôi giải thích với ông ta rằng máy tính sẽ giúp cuộc sống sinh viên hàng ngày của tôi đơn giản đi rất nhiều. Tôi thêm vào đó rất nhiều lời theo kiểu đường mật, bởi tôi biết mình đang quan hệ với một người cha bảo hộ và có thể dễ dàng làm cho ông ta mủi lòng. Tôi nhận được câu trả lời của ông ta vài phút sau:

Laura,

Hẳn là thời gian hiện nay em khá vất vả. Tôi thật sự hiểu rằng một cái máy tính là không thể thiếu với em. Em quan tâm đến mẫu nào? Em có đặc biệt thích một cái nào không? ...

Vào đúng lúc ấy tôi biết rằng thành công trong tầm tay rồi. Tôi thậm chí còn không cảm thấy hổ thẹn. Tôi nghĩ rằng vào lúc này, tôi sẵn sàng nhận bất cứ thứ gì từ ông ta, bởi tin chắc cuộc gặp gỡ sắp tới của chúng tôi sẽ là kinh nghiệm làm gái cuối cùng của tôi.

Ông ta đi trước một bước khi ấn định cuộc hẹn trong vòng ba ngày tới. Cũng là ngày sinh nhật tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play