Thành phố nơi Đại học La Gia đóng đô có một câu ngạn ngữ bất thành danh: đông Tiềm Long, tài nhiều hơn; nam Triệu Long, cơm nhiều hơn; tây Ô Long, người nhiều hơn; bắc Hành Long, trường học nhiều hơn; trung Du Long, trộm nhiều hơn.Có thể giải thích là: khu Tiềm Long ở phía đông, người giàu nhiều, tiền tài nhiều; khu Triệu Long ở phía Nam, khách sạn nhiều, quán rượu nhiều, thiết bị giải trí nhiều, trước mắt thì đây là lãnh thổ của người có tiền kinh doanh; khu Ô Long ở phía tây được coi là khu của người nghèo, nhân khẩu ở đây rất đông đảo, phần lớn là tầng lớp kiếm lương, cũng có rất nhiều công nhân vùng ngoại ô đến nơi này thuê nhà ở, bởi vì tiền mướn nhà ở đây là thoải mái nhất thành phố; khu Hành Long ở phía bắc, là địa điểm tập tâp trường học, toàn bộ giáo viên trong thành phố dường như đều tập trung ở nơi này, vì vậy cũng được gọi là khu Đại học; cuối cùng khu Du Long ở khu vực trung tâm thành phố, nơi này là khu buôn bán, kinh doanh bất động sản, văn phòng xây dựng, còn có mấy chục khu phố nhỏ chủ yếu để buôn bán, là mạch máu kinh tế của thành phố này, cũng vì vậy, mà có vô số kẻ trộm cắp ở đây, khiến các cơ quan chức năng vô cùng phiền não.

Nơi này nằm ở vị trí thứ năm, khu đông ở phía đông được coi là nơi của kẻ nhà giàu, bên trong khu vực này có rất nhiều biệt thự, nhiều chung cư hạng sang được xây dựng. Khu Tiềm Long có nhiều người thuộc giới bất động sản, trên căn bản thì thế, cho nên khu Tiềm Long là nơi có trị an tốt nhất thành phố, cái này không chỉ là bởi vì rất nhiều người giàu ở đây thuê vệ sĩ, chính phủ cũng rất coi trọng an ninh ở khu vực này, dù sao, ai chẳng muốn mấy bậc quý nhân chuyên tài trợ gặp vấn đề, càng là lãnh đạo thì càng muốn lấy lợi ích tăng trưởng kinh tế lên hàng đầu tiền, để đổi lấy tư cách thăng cấp chính trị của mình. Mà cơ hồ từng dân bản xứ ở đây cũng biết, trung tâm khu Tiềm Long, là trên núi Nam Sơn.

Núi Nam Sơm chiếm nửa giang sơn của khu Tiềm Long, là long mạch của cả thành phố, cũng là nơi ở của gia tộc họ Hắc.

Mặc dù đường hoàng chiếm khu đất tốt nhất của thành phố, nhưng không có người nào có ý định muốn núi Nam Sơn, cái này không chỉ bởi vì tài phiệt nhà họ Hắc chiếm 60% thị trường phân ngạch, mà họ cũng là nhà tài phiệt duy nhất của thế giới ở thành phố. Còn có một ý, nhà tài phiệt họ Hắc này là một gia tộc thương mại rất phát triển, bên trong tộc có nhiều người có địa vị cao, hơn nữa bọn họ âm thầm bồi dưỡng thế lực riêng của chính họ, mặc dù bọn họ cũng không phách lối, nhưng ở thành phố này, cũng rất là cao ngạo.

Lịch sử nhà tài phiệt họ Hắc này có từ lâu đời, kéo dài đến tận bây giờ, người thừa kế hiện nay cũng là đời thứ 65. Mà vị thứ 65 đang cầm lái, chính là Hắc Thương Kình.

Nắm thật chặt cánh tay Bạch Mão Mão, Loan Hoảng Hoảng nhớ lại tin tức có liên quan đến Hắc Thương Kình mà Uyển Hữu Tông đưa cho cô, không nhịn được toàn thân run rẩy.

Cá lớn cá lớn mà! Nếu như có thể câu được anh ta, mấy chị em cô không phải là đi ngang tàng ở thành phố Vi Bạc này sao? Ha ha, Bạch Mão Mão, về sau bà đây có thể càng kiêu căng làm bậy hơn được hay không, tất cả đều trông cậy vào cậu đấy!

"Hoảng Hoảng, cậu bị trúng gió sao?" Không giả thích được hành vi lôi kéo người ra khỏi ký túc xá của Loan Hoảng Hoảng, chỉ thấy con nhỏ này không nói một lời, hai mắt xám ngắt, toàn thân run rẩy, Bạch Mão Mão không nhịn được có chút sợ hãi.

Cô nhớ rõ ràng, lần trước Loan Hoảng Hoảng xuất hiện bệnh tình này là vì hội trưởng hội sinh viên Hách Trường vô cùng nho nhã kia, vị kia không ngại cực khổ điên cuồng đuổi theo đồng chí Loan Hoảng Hoảng suốt cả học kỳ, bỏ đi vinh quang trước mắt làm một tên tiểu công, mỗi ngày giúp bạn gái tiểu thụ của anh ta múc nước xới cơm, là tấm gương điển hình.

Cô càng nhớ rõ ràng rằng, khi Hách Trường và bạn gái tiểu thụ của anh ta gửi thư đến phòng kí túc thì bọn họ cực kì điên loạn —— trong thư viết, cảm ơn Loan Hoảng Hoảng đã cho anh ta biết được giới tính thật sự của mình, cũng rất cảm ơn Loan Hoảng Hoảng đã khiến bọn họ tìm được tình yêu đích thực của đời mình —— trong nháy mắt đó, Loan Hoảng Hoảng ôm Bạch Mão Mão gào khóc, bảo rằng cô có tội, cô thật sự xin lỗi tổ tông tám đời nhà Hách Trường. . . . .

Giật mình lại rùng mình một cái, Bạch Mão Mão cẩn thận kéo tay Loan Hoảng Hoảng ra từng chút từng chút, để cậu ấy dừng bước lại: "Hoảng Hoảng, thế này nè, mình là nữ . . . . ."

"Cậu đương nhiên là nữ rồi, Mão Mão, cậu run cái gì vậy?" Cười cười, suy nghĩ của Loan Hoảng Hoảng vẫn chìm đắm trong ý tưởng kia.

"Khuynh hướng giới tính của mình rất kiên định, sẽ không trở thành. . . . . ."

Chợt quay đầu, Loan Hoảng Hoảng nhìn chằm chằm Bạch Mão Mão đang khủng hoảng, hình như nhớ ra cái gì đó, cô không nhịn được cười: "Mão Mao, cậu yên tâm, mặc dù mình muốn làm má mì, nhưng sẽ không bao giờ hạ độc chị em tốt của mình."

Nhưng nét mặt cậu không phải nói như vật, ở trong lòng len lén phủ định lời nói của Loan Hoảng Hoảng, Bạch Mão Mão ngược lại lấy lòng ôm lấy cánh tay Loan Hoảng Hoảng: "Đã như vậy, cậu vội vã kéo mình đi ra ngoài để làm gì vậy?".

"Mão Mão, mình chỉ cảm thấy cậu nên thay đổi kiểu tóc, cái loại kiểu tóc để suông thẳng này hình như không hợp với khuôn mặt má đào của cậu." Mặc dù Hắc Thương Kinh là người lạnh lùng, xem ra không giống như dáng vẻ xã hội bình thường bên ngoài, nhưng vẻ đẹp vẫn là vốn liếng của chính bản thân người phụ nữ, cô đã nghiên cứu tỉ mỉ vóc người và khuôn mặt của Bạch Mão Mão rồi, đây tuyệt đối là một kẻ có tiềm năng.

"Lý do.” Cô một là người không thích quyến rũ đàn ông, hai không tham gia tuyển người đẹp, quản nó có hợp hay không làm gì, đơn giản dễ dàng là tốt rồi chứ sao.

"Dáng vẻ như vậy mà ra đường thì chỉ khiến bị thương—"

"Vô nghĩa, mình ra cửa như vậy hai mươi lăm năm rồi, cũng chưa từng thấy qua người nào bị thương——"

"Kiểu tóc và khuôn mặt đẹp sẽ mang đến cho cậu sự tự tin và cảm giác ưu việt ——"

"Mình không phải nữ vương công, mình chỉ là con thỏ, không cần phóng đại như vậy đâu ——"

"Bạch Mão Mão, cậu làm thỏ mà kiêu căng vậy à, è hèm." Không nhịn được thì thầm, Loan Hoảng Hoảng cười tìm lý do khác: "Chị đây hôm nay muốn dẫn cậu đi làm tóc, một câu thôi, có đi hay không?"

"Đi. . . . . ." Ủy khuất méo miệng, Bạch Mão Mão không chút do dự gật đầu.

"Lúc này mới ngoan chứ sao." Thấy Bạch Mão Mão dứt khoát như vậy, Loan Hoảng Hoảng lộ ra nụ cười thỏa mãn: "Mới vừa rồi còn khiến chị đây tìm lý do cho em, mà sao giờ lại biết điều vậy hả? Mão Mão."

Buồn bã liếc Loan Hoảng Hoảng một cái, Bạch Mão Mão thở dài than thơ: "Một khi gặp phải động vật ăn thịt, làm thỏ cũng hãm hại không nổi. . . . . ."

Loan Hoảng Hoảng:

——— —————— Động vật ăn thịt Bỉ Ngạn Hoa——— ———

Giữa lúc Bạch Mão Mão và Loan Hoảng Hoảng đi qua không lâu, tại một lối đi bộ khác, ba người đàn ông đi ra.

Tầm mắt lạnh lẽo đặt lên hai cái bóng nười kia, Hắc Thương Lình khẽ cau mày, anh vô ý nghe được cuộc nói chuyện của hai cô gái kia, chỉ là trong lúc vô tình đi ngang qua, lại thấy được bóng người kia hình như có chút quen mắt. Mặc dù kiểu áo đầm lỗi thời không làm nổi bật lên vóc người của cô, thế nhưng một mái tóc dài đen nhánh, nhưng vẫn như xưa, dù sao, bây giờ có con gái không uốn nhuộm đã là một kỳ tích rồi.

"Sao vậy? Tổng giám đốc." Nhìn theo tầm mắt Hắc Thương Kình, lại thấy hai người đang đi song song ở phía xa xa, Quan Tử Hạo có chút không hiểu.

"Không có gì." Lạnh nhạt mở miệng, Hắc Thương Kinh xoay người đi một hướng khác.

"Lão đại, người không cảm thấy nữ sinh vừa rồi quen mặt sao? Hôm trước em đã gửi hình của cô ta qua tin nhắn của lão đại rồi đấy. Ừ, chính là cái nữ sinh chụp ảnh anh hôm nọ, anh không muốn em điều tra thêm à? Bây giờ hình anh đang ở trong máy tính của cô ta." Uyển Hữu Tông đi bên cạnh Hắc Thương Kình, môi mím chặt cố gắng đè nén nụ cười. Khó khăn được đến trường học một lần, hết bận chuyện bọn họ đi ăn cơm như thế nào, cậu cố ý lôi lão đại và Tử Hạo đi xa con đường trước ký túc xa của Bạch Mão Mão và Loan Hoảng Hoảng ra, không ngờ đến mức này vẫn phải gặp lại bọn họ.

Ánh mắt quét qua nụ cười trộm trên khóe môi Uyển Hữu Tông, Hắc Tương Kình cong đôi mắ:, "Về sau không cần gởi nhắn tin, tôi chưa bao giờ đọc tin nhắn."

"Vâng" Trong bụng căng thẳng, Uyển Hữu Tông ngoan ngoãn lên tiếng.

Bước chân hơi ngừng lại, trên khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn của Hắc Thương Kình thoáng qua tia u ám: "Hữu Tông, không cần tự cho mình thông minh, cô gái chụp hình tôi không phải là cô ấy."

Lần này, Uyển Hữu Tông hoàn toàn im lặng rồi.

Dừng lại chốc lát, cậu mới lấy dũng khí thẳng thắn: "Thật xin lỗi, lão đại. Hai nữ sinh mới vừa đi qua kia, người tương đối cứng cỏi kia là Loan Hoảng Hoảng, tương đối ngốc kia là Bạch Mão Mão, hình của anh đúng là ở trong máy tính của Bạch Mão Mão, chỉ là người chụp ảnh anh lại là bạn cùng phòng tên Hồng Quả Quả, Bạch Mão Mão đổi mười ký táo để lấy tấm hình của anh. Cái đó, nghe nói Hồng Quả Quả là cái người cực kỳ nghiện táo."

"Ha Ha ——" Nghe được Uyển Hữu Tông tường thuật một cách đứt quãng, Quan Tử Hạo bật cười: "Tổng giám đốc, thì ra ảnh của anh chỉ có giá trị 10 ký táo, chuyện này nếu để cho chủ bút của mấy tờ tạp chí thương nghiệp hay kinh doanh biết được, đoán chừng mỗi một người đều phải đến Nam Sơn tự sát đấy, mấy người kia muốn đăng hình của anh đến phát điên rồi."

"Cậu biết họ?" Cũng không để ý đến sự chế nhạo của Quan Tử Hạo, Hắc Thương Kình nhanh nhạy bắt được hàm ý của Uyển Hữu Tông.

"Loan Hoảng Hoảng là bạn thân của tôi, cho nên tôi mới có thể biết được cặn kẽ." Lão đại là thần thánh, nói dối với lão đại chính là tự chuốc khổ vào thân. Uyển Hữu Tông không nhịn được oán thầm tận đáy lòng.

"Như vậy, kế hoạch của các cậu là gì?".

". . . . . ." Không nói gì nhìn ánh mắt thâm thúy của Hắc Thương Kình, Uyển Hữu Tông rơi nước mắt. Loan Hoảng Hoảng ơi là Loan Hoảng Hoảng, cô ra cái chủ ý cùi bắp này làm gì hả? Lại bị Hắc lão đại khám phá ngay ra, điều này làm cho bọn họ chơi như thế nào đây?

"Chuyện đó, theo Loan Hoảng Hoảng nói, Bạch Mão Mão là cô gái nhỏ có nét đẹp nội tâm, hơn nữa trùng hợp là rất thích anh, thay vì khiến anh trừng trị một con chỉ hám ăn táo ngu ngốc kia không bằng tác hợp cho Bạch Mão Mão. Cô ấy nói, người ái mộ đối với anh mà nói, cho dù là trừng phạt, cũng là ban ơn đối với các cô ấy . . . . . ." Thiên xuyên vạn xuyên, coi như anh đang vuốt đuôi chủ được không?

"Ha ha, Hữu Tông, người bạn tốt của cậu đúng là có thể tám chuyện đấy. Chỉ là mấy nữ sinh ở phòng họ đều có tên rất kỳ lạ, Bạch Mão Mão, Loan Hoảng Hoảng, Hồng Quả Quả, còn một tên nữa là gì?" Mặc dù mặt Hắc Thương Kình giờ này không thay đổi gì, chỉ là Quan Tử Hạo theo bên cạnh nhiều năm rồi mà giờ vẫn chưa thấy anh ấy tức giận, cho nên anh cũng không khẩn trương.

"Nhiễm Sênh Sênh! Chính cái người dã man này vừa mới vào trường đã được coi là người đẹp của Học viện Luật. Hiện tại Học viện Luật đang tâng cô ấy lên làm hoa khôi giảng đường, nghe nói mới vào năm thứ hai đại học, nữ thần này đã xinh đẹp đến rung động lòng người, mặc dù chỉ gần chạm vào danh hiệu hoa khôi của trường thôi. Tình báo mới nhất cho biết Nhiễm Sênh Sênh đang tham gia câu lạc bộ võ thuật, kết quả dẫn đến vô số người cũng chen đăng ký học võ, tranh nhau làm bao cát cho Nhiễm Sênh Sênh....." Vừa nhắc tới những thứ này, Uyển Hữu Tông đặc biệt dũng cảm. Làm một tên hacker, anh luôn luôn triệt để bí mật tin tức, không chỉ tin tức của Hắc đại nhân, những tin tức trong cuộc sống, anh cũng biết nhiều.

"Tuổi trẻ đúng là nhiệt huyết." Mặc dù cùng lên năm tư với Hắc Thương Kình, nhưng có lẽ ở bên cạnh Hắc Thương Kình lâu rồi, cuộc sống im ắng lạ thường, nghe Uyển Hữu Tông nói chuyện này, Quan Tử Hạo cũng chỉ cảm thấy nó thật xa xôi, không biết Thương Kình với anh có cảm nhận giống nhau hay không? Nghĩ tới đây, anh không nhịn được liếc mắt nhìn Thương Kình, lại thấy anh ta vẫn chưng ra cái bộ mặt lạnh lùng, hình như cũng không vì chuyện thế giới mà dao động

"Anh Tử Hạo à, bất quá anh cũng lớn hơn em hai tuổi, đừng nói cái kiểu già cỗi như mấy ông cụ non kia đi, em trai này chịu không nổi." Thấy Quan Tử Hạo nhẹ nhàng như vậy, Uyển Hữu Tông cũng buông lỏng, khẳng định lão đại sẽ không vì lời nói của cậu mà nổi giận, nếu không Quan Tử Hạo cũng không dám đổi đề tài.

Cô gái kia có nét đẹp nội tâm sao? Nhớ tới tiếng huýt sáo hôm trước, Hắc Thương Kình nhíu mi lo lắng, đây coi như là phương thức động vật tìm bạn đời sao? Hoặc là thú tính?

"Hữu Tông." Làm như chưa có chuyện gì Hắc Thương Kình mở miệng, cũng không để ý tới Uyển Hữu Tông đang cả kinh sợ hãi, anh nói thẳng: "Chủ nhật tuần sau tôi phải tham gia tiệc gia định, trước mắt còn thiếu một bạn nhảy, cậu nghĩ biện pháp khiến Bạch Mão Mão phải đi đi."

Hắc Thương Kình dứt lời, liếc nhìn hai người đang há miệng kia, khóe môi cong lên, dâng lên nụ cười cực kỳ lạnh lẽo: "Nói cho cô ấy biết, làm là vì chuộc tội, tôi rất chờ mong cup D của cô."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play