Hàng ngàn người trang bị đầy đủ áo giáp kín toàn thân, trên tay cầm từng thanh thương sắc bén. Bọn họ tạo thành một đội hình chỉnh tề, có tiến có thủ, đang tấn công một tòa thành nhỏ của Cương Nhân.
Tòa thành này không có tường đá cao và vững chắc mà chỉ có một bức tường đất thấp bé, bức tường này không đủ sức ngăn cản những kẻ hung hãn kia.
Không chỉ lợi thế về địa hình, kể cả trang bị, Cương Nhân cũng kém xa đối thủ.
Chỉ với những bộ áo giáp da, rất ít xuất hiện những bộ giáp kim loại chắc chắn, thứ Cương Nhân có thể dựa vào cũng chỉ có thể là những thanh vũ khí trên tay. Mỗi Cương Nhân, đều có một thanh vũ khí ưng ý riêng cho mình, nó gần như là một vật bất ly thân rồi.
Còn về phía những kẻ xâm lược kia, bọn chúng áp đảo về mọi mặt, số lượng, trang bị, tinh thần, thậm chí những vũ khí công thành khủng khiếp cũng được mang đến để đánh hạ tòa thành nhỏ này.
Từng cỗ máy bắn đá bằng gỗ khổng lồ được dựng lên, chỉ nghe thoáng chấn động một tiếng, một hàng đá tảng lớn bay vút lên không trung, sau đó đập mạnh vào tòa thành nhỏ bé kia, tường thành dưới cơn mưa đá này bị đánh cho loang lổ không ít nơi.
Tiếng hô quát từ hai phe vang lên rung trời, ngay sau đó, theo một tiếng còi kêu vang, kẻ địch đồng loạt nối đuôi nhau, tổ chức một cuộc tổng tấn công, quyết đánh hạ tòa thành này, với tường thành đã đổ vỡ không ít chỗ, Cương Nhân chỉ sợ không có khả năng lật ngược tình thế.
Không từ bỏ bất cứ một hi vọng nào, theo một tiếng hô quát lớn, Cương Nhân chuyển sang cầm cung, ngay sau đó, từng loạt mưa tên rơi thẳng vào quân đoàn kẻ địch.
“Oong!!!”
Tiếng kim loại cao vút vang lên, từng quân thù giơ cao tấm khiên trong tay mình, chắn đỡ lại luồng mưa tên này, từng người vẫn tiếp tục liều mạng xông lên.
Ở bìa rừng, Kim Dũng cũng những người ở đây đều sục sôi căm phẫn, Đại Thiên còn đỡ một chút, còn những người còn lại thì ngoài một bộ căm phẫn kia, còn ẩn giấu một tia thù hận vô cùng sâu đậm, tựa hồ trước mắt không chỉ là một kẻ xâm lược đơn giản như vậy, mà là một kẻ giết đi thân nhân của chính mình.
Kim Dũng cũng không đủ kiên nhẫn nhìn đối phương tùy ý giết hại đồng tộc của mình, bởi lẽ đó, hắn cũng không do dự nhiều nữa, miệng mở lớn quát to
“Giết!!!!!!”
Một tiếng quát vang trời, thậm chí còn chấn động hơn cả âm thanh do máy bắn đá phát ra, những kẻ địch là đối tượng trực tiếp chịu ảnh hưởng từ cơn thịnh nộ của Kim Dũng, bởi vậy, không ít người bị trực tiếp đẩy ngã, thậm chí có không ít còn bị chấn động đến hộc máu, mất đi khả năng chiến đấu.
Nếu so sánh về thực lực, đối với những kẻ xâm lược này thì Kim Dũng mạnh không khác gì một vị thần, gần như không thể nào kháng cự được.
Mà một tiếng quát này cũng hấp thu sự chú ý của kẻ địch.
Khiếp sợ với thực lực khủng bố của Kim Dũng, những kẻ xâm lược kia cũng không dám lại tiếp tục ham chiến nữa. Lại một tiếng còi vang lớn lên, ngay sau đó kẻ địch vừa tấn cống đã một lần nữa rút về.
Tình cảnh hỗn loạn tháo chạy cũng không xuất hiện, những kẻ trước mắt hàng ngũ chỉnh tề, có trước có sau, tiền quân trở thành hậu quân, từng bước vững chắc lui lại.
Đáng lẽ, với những vị Binh Sĩ như Cương Nhân thì nên tán thưởng khả năng tác chiến này, nhưng không, điều này chỉ làm sự thù hận trong ánh mắt của bọn họ dâng lên.
Cũng không để bọn họ trốn thoát dễ dàng như vậy được, Kim Dũng vội vàng xông lên trước, ngay sau đó mười tên Binh Sĩ kia cũng tiến lên theo sau.
Chỉ còn Hàn Hạo, Phục Ân cùng Đại Thiên. Ba người cũng không rỗi rãnh, Hàn Hạo cùng Phục Ân sắc mặt vô cùng không dễ nhìn, hai người phối hợp cột chắc Đại Thiên vào lưng Hàn Hạo, đồng thời dặn dò
“Một lát nữa, ngươi không cần làm gì cả, cố gắng bám chặt vào là được.”
Cũng không đợi Đại Thiên kịp trả lời, ngay khi vừa cột xong, cả hai người đã đồng loạt lao vút lên, theo sát phía sau những người đi trước.
………………..
Khoảng cách ít nhất cũng gần ngàn mét, nhưng đối với Kim Dũng cùng mười tên Binh Sĩ kia, đây chỉ là một quãng đường rất ngắn, đặc biệt là Kim Dũng.
Chỉ lóe lên một cái, ông lần nữa xuất hiện là ở một khoảng cách hơn năm trăm mét, lại lóe lên một lần nữa, ông đã đứng sát trận hình của địch.
Tay nắm chặt, độ khống chế đấu khí cao đến mức, Đấu Khí không lan tỏa khắp toàn thân, mà chỉ tập trung thành một lớp màng dày đặc, bao phủ lấy hai bàn tay.
Vung tay đấm mạnh vào hàng khiên chắn, một đấm phát ra, trực tiếp đem gần trăm người đánh bật ngã ra sau, trận hình tan rã, thậm chí một phần ba số này trực tiếp bị Kim Dũng đánh chết, không ít người còn chết không toàn thây.
Không dừng lại ở đó, Kim Dũng như một hung thần sa trường, mỗi lần ông biến mất, kẻ địch lại thấp thỏm lo sợ, mỗi khi ông xuất hiện lại, kẻ địch bị tàn sát thảm thương.
Tình cảnh này rất giống với khi Đại Thiên dùng năng lượng Lôi Điện tăng cường tiềm năng bản thân, nhưng ở Kim Dũng, người ta thấy được sự mạnh mẽ tột cùng, còn ở Đại Thiên, người ta chỉ thấy một sự liều mạng nông nổi.
Kẻ địch tuy sợ hãi tột độ, nhưng vẫn giữ nguyên được trận hình, chỉ cần nơi nào vừa khuyết, lập tức có người khác lên bổ sung, thậm chí ở đây còn có không ít Chiến Tướng, bọn chúng chủ động tạo thành một trận hình ngăn cản Kim Dũng, tuy kết quả vẫn vậy, nhưng thời gian đã bị kéo dài đi không ít.
Nhưng dù bọn chúng có cố gắng cách mấy thì cũng không mang lại bao nhiêu hiệu quả. Chỉ chậm hơn Kim Dũng một chút, mười người Binh Sĩ kia đã đến.
Vũ khí trong tay bọn họ thuần một dạng là đao, từng thanh đại đao khổng lồ dài hơn ba mét, trông vô cùng đáng sợ.
Những thanh đao này được bao bọc bởi một lớp màng Đấu Khí vô cùng khủng khiếp, khác với Kim Dũng, những lớp màng Đấu Khí của Binh Sĩ đều tỏa ra uy thế mạnh mẽ, nhưng người khác nhìn vào không có cảm giác chấn nhiếp bằng sự yên nhẹ từ công kích của Kim Dũng. Có lẽ đây là khác biệt giữa thực lực với nhau, hoặc cũng có thể là một đẳng cấp khác biệt về Khống Chế Đấu Khí.
Mười người tiến vào trận hình địch, bọn họ tuy thực lực yếu hơn, nhưng phát huy ra hiệu quả cũng tốt hơn Kim Dũng rất nhiều. Mười người phối hợp với nhau chặt chẽ, như hình với bóng, mỗi người có công có thủ, thay phiên lẫn nhau.
Cho dù đối thủ có không ít Chiến Tướng, nhưng cũng bị bọn họ tùy ý tàn sát.
Tiếp nối sau đó là Hàn Hạo cũng Phục Ân, hai người này thực lực kém hơn, bởi vậy cẩn thận nhiều lắm, hiệu quả cũng thua xa người khác, dù vậy, họ vẫn cố gắng đánh được bao nhiêu thì đánh, chỉ có Đại Thiên là vô cùng uất ức bị hai người “tàn bạo” này trói tay trói chân chặt lại, không thể cựa quậy một chút nào.
Cục diện nhanh chóng nghiêng về một phía, do Cương Nhân hoàn toàn nắm thế chủ động tàn sát.
Mà những Cương Nhân khác ở trên tường thành, lúc đầu bọn họ còn nửa tin nửa ngờ, không biết có phải là kẻ địch dùng kế dụ ra khỏi thành hay không. Nhưng sau khi nhìn thấy thảm cảnh thịt bị giã nát, máu chảy thành song của kẻ thù thì bọn họ không còn nghi ngờ nữa.
Một vị Cương Nhân khá là lớn tuổi, râu tóc bạc phơ, mặc trên người bộ giáp đen nhánh nhuộm đầy máu đứng ra quát
“Viện binh đã đến, mau theo ta ra ngoài giết bọn chúng.”
Nói xong, ông lão này trước tiên làm gương chạy xuống tường, sau đó mở cổng thành lao ra ngoài, ngay sau đó, hàng trăm Cương Nhân cũng đồng loạt cầm vũ khí xông ra, khí thế hừng hực.
Dù cho những kẻ chỉ huy cũng quân thù có tốt cỡ nào đi nữa, cũng không có cách nào vãn hồi bại cục này. Ở cái thế giới này, không gì hơn thực lực cả, mưu kế cùng trí thông minh cũng phải dựa trên thực lực để phát huy.
Hàng trăm Cương Nhân sáp nhập vào trận chiến, ngay lập tức, những tên xâm lược kia cũng chẳng buồn rút lui nữa, một lần nữa trận hình được chuyển đổi, hậu quân làm tiền quân, ưu tiên phòng thủ ngăn cản, tiền quân lại trở thành hậu quân, phát huy máy bắn đá cùng cung tên, tạo thành một trận chiến tranh tầm xa.
Nhưng với thực lực áp đảo của Kim Dũng cùng mười tên Binh Sĩ đến từ Nga Vũ Thành, thoáng chốc, trận hình của bọn chúng tan rã, những cỗ máy bắn đá bị đập thành bụi gỗ.
Ngay lúc này, từ phía sau bọn chúng xuất hiện ba bóng sáng. Ngay sau đó, ba bóng sáng này lần lượt chia ra, một bóng người bay vút về phía Kim Dũng, hai người còn lại thì lao về phía mười Binh Sĩ kia.
“Ầm!!!!!!!!!!!!”
Một tiếng chấn động vang lên, Kim Dũng cũng người nọ tự mình giao chiến một chiêu. Cả hai đều đồng loạt lui về phía sau.
Kinh ngạc nhìn người vừa đối chiêu với mình, Kim Dũng đột nhiên như nổi điên lên, bất chấp tất cả, ông gào lên giận dữ
“Nhân Tộc, Cương Tộc cùng bọn ngươi nước sông không phạm nước giếng, các ngươi lại năm lần bảy lượt giết chết tộc nhân của bọn ta.”
Lời còn chưa dứt, ông đã lao vút thẳng về phía tên Nhân Tộc kia, tốc độ trong nháy mắt đột biến tăng mạnh, người kia còn chưa kịp phản ứng, một đấm mạnh mẽ của Kim Dũng đã áp sát vào người hắn.
Nhưng đã đến cảnh giới cao thâm như thế này, hắn phản ứng cũng không hề chậm. Hai tay nhẹ nhàng vùng lên, cứng rắn đỡ một đấm này, sau đó mượn thế, một chân đá mạnh ngang hông Kim Dũng.
Kim Dũng cũng không quan tâm công kích của đối phương, ông điên cuồng chịu một kích này, sau đó đập mạnh vào đấm thẳng vào đối thủ, đem người kia đánh đến sắc mặt đỏ bừng.
Kim Dũng cũng không chịu buông tha ở đó, hai chân dậm xuống đất, ông bám sát theo người kia đánh tiếp.
Thấy vậy, người kia cũng không dám quấn quanh chiến lâu nữa. Cả thân thể của hắn đột nhiên không theo một lẽ thường nào, không mượn lực, thân thể đột ngột bay vút lên trời.
Thấy vậy, Kim Dũng cũng đồng dạng bay lên cao, hàng loạt người ở dưới kinh ngạc nhìn hai người lơ lửng giữa trời, ánh mắt có hâm mộ, có sùng bái, có ước ao, đặc biệt là Đại Thiên, thực lực như thế này, hắn vô cùng hướng tới.
Bọn họ làm được vậy, tuy đối với những kẻ thực lực “thấp kém” ở đây thì vô cùng đáng kinh ngạc, nhưng sự thật, việc này lại vô cùng bình thường.
Chỉ cần ổn định lại ở cảnh giới Sơ Giai Chiến Hoàng, cộng thêm khả năng khống chế Đấu Khí cao một chút thì bất cứ ai cũng làm được điều này, không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Mà Đại Thiên lúc trước cũng có thể từng thấy được cảnh này, đó là lúc mười con Lục Giai Ma Thú so đấu với Tam Đầu Băng Xà, bọn chúng không ít lần lơ lửng trên không, nhưng mà rất ít.
Đó là do ở cảnh giới Lục Giai cùng Thất Giai Yêu Thú, cũng như cảnh giới Chiến Hoàng cùng Chiến Tôn, ở hai cảnh giới này, tuy có thể bay, nhưng tiêu hao Đấu Khí cùng tinh thần không hề nhẹ một chút nào, chỉ có từ cảnh giới Chiến Đế trở lên, bọn họ mới có thể tự do bay lượn, trở thành một vị Đế thật sự, tùy ý quan sát xuống chúng sinh vạn vật.
Mà lên đến cảnh giới Chiến Thần, trong truyền thuyết bọn họ thậm chí còn có khả năng dịch chuyển tức thời cả ngàn dặm, thực lực thông thiên, nhưng cũng chỉ là truyền thuyết, rất ít người đạt được đến cảnh giới này.
Mà hai vị Chiến Hoàng cường giả này cũng không thèm quan tâm ánh mắt của những người bên dưới.
Ánh mắt tràn đầy cảnh giác cùng chiến ý, hai người không làm ra hành động dư thừa nữa, đồng loạt lao lên tấn công đối thủ.
Từng cơn chấn động theo cuộc chiến giữa trời này lan rộng, trực tiếp đem những người dưới chân họ đánh văng ra hơn hai mươi mét, tạo thành một khoảng trống bình dị đáng sợ giữa chiến trường.
Mà ở phía bên kia, hai tên địch tấn công thực lực tuy yếu hơn hai vị Chiến Hoàng bên này, nhưng bằng sức của họ, cũng đủ đem mười người Binh Sĩ kia đánh ngang tay.
Chỉ có điều qua một thoáng thích ứng, mười người này đem hai kẻ xâm lược đánh cho không lực hoàn thủ.
Nếu đây là một cuộc tử chiến, thì bên phía những tên xâm lược này rất đáng lo, chỉ tiếc, đây là một cuộc chiến tìm cơ hội bỏ trốn. Bởi vậy, bọn chúng chỉ cần câu giờ là được.
Mà những kẻ chỉ huy kia cũng rất biết tận dụng cơ hội, nếu bỏ Kim Dũng cùng mười người kia ra, thì thực lực của bọn chúng áp đảo hoàn toàn những Cương Nhân ở đây.
Nhưng những tên này cũng không dám tiếp tục đánh nữa, dù thực lực bọn họ yếu kém, vẫn có thể nhìn ra những tên cường giả bên phía họ thua xa Cương Nhân, việc bị đánh bại chỉ là vấn đề về thời gian.
Vì vậy, bọn họ vừa chống đỡ hàng trăm Cương Nhân đang truy kích kia, vừa tìm cơ hội rút lui về phía sau.
Kim Dũng cùng thuộc hạ của ông tức lắm, nhưng làm cách nào cũng không thoát khỏi sự kiềm chế của đối phương. Thử vài lần nữa không được, hơn nữa quân địch cũng lui mất vào trong rừng, theo một chiêu bức lùi của đối thủ, ông cùng thuộc hạ chẳng thèm truy kích, để đối phương chạy đi.
Nhẹ nhàng hạ xuống đất, sắc mặt của Kim Dũng âm trầm nhìn theo bóng lưng của kẻ địch, mười tên Binh Sĩ kia thì mau chóng đến gần, lặng lẽ đứng cạnh ông, ánh mắt của họ cũng nhìn về hướng quân thù chạy.
Lại qua một lúc, ông lão lúc nãy chỉ huy Cương Nhân ở trong thành mới đến gần đây, cung kính chắp tay hướng về phía Kim Dũng chào hỏi
“Bái kiến Kim Thành Chủ.”
Hai người bọn họ, vốn dĩ là biết nhau, bởi vì tòa thành nhỏ này, thuộc trong phạm vi quản lý của Nga Vũ Thành. Những tòa thành nhỏ như thế này, Nga Vũ Thành quản lý không dưới con số hai mươi, bởi lẽ đó, phạm vi rộng khủng khiếp, những trận chiến đột kích như thế này, là thứ bọn họ sợ nhất.
Lại qua một lát, Kim Dũng mới ổn định lại được cảm xúc, ánh mắt nhàn nhạt nhìn những Cương Nhân trong thành đang thu dọn chiến trường, tận dụng những trang bị còn dùng được, sau đó mới chuyển nhìn về phía ông lão này, mở miệng nhàn nhạt nói
“Mọi chuyện trở về thành rồi nói tiếp.”
“Vâng.” Ông lão nọ trả lời, sau đó cung kính dẫn Kim Dũng vào thành.
Hàn Hạo cùng Phục Ân cũng trong thời gian ngắn ngủi này, đem Đại Thiên đến đây hội hợp, thấy vậy, cũng vội vàng nối bước đi theo.
Rất nhanh, bọn họ đã tiến vào tòa thành này.
Tòa thành này không cách nào so sánh với Nga Vũ Thành, càng không thể so sánh với Vương Thành, đã vậy còn vừa trải qua chiến tranh, khung cảnh tàn tạ rách nát vô cùng, Đại Thiên cũng không phải nhìn ngây ngốc như khi vào những tòa thành trước nữa.
Cũng không dừng bước, ông lão nọ lại dẫn bọn họ vào thẳng trung tâm thành, hai bên đường đứng kín những người dân, họ đang dùng ánh mắt cảm kích cùng ngưỡng mộ nhìn đoàn người của Kim Dũng.
Đại Thiên đối với ánh mắt này, không cách nào mừng rỡ được, hắn không giúp được gì cả, trong lòng vô cùng ủ rũ, ngoài ra, còn một chút thương xót đối với thảm cảnh này.
Đoàn người lại đi, đích đến cuối cùng của họ, là một tòa nhà khá lớn, xung quanh có không ít Binh Sĩ đang dọn dẹp.
Phía trên cửa tòa nhà, treo một tấm biển to lớn, ghi rõ ba chữ “Phủ Thành Chủ”.