Tốc độ của Phong Lang cùng Đại Địa Hôi Hùng hơn xa Đại Thiên. Đại Thiên vừa xuống dưới thì cả hai đã chạm đến quả đỏ kia rồi.
Nhưng cả hai đều không muốn đối phương chạm vào quả đỏ kia, cuối cùng đứng trước cây giao chiến. Đại Thiên nhân chút thời gian ngắn ngủi này phóng nhanh tới.
Tuy hai con Yêu Thú đều cảm nhận được Đại Thiên, nhưng bởi vì thực lực của Đại Thiên quá yếu, căn bản là không đáng để gây chú ý.
Tận dụng sự khinh thường của chúng, Đại Thiên cuối cùng cũng bước vào khu vực chiến đấu, từng luồng gió mạnh do đấu khí va chạm thổi vào mặt khiến Đại Thiên cảm thấy một hồi đau đớn.
Tuy cả hai con Yêu Thú đều khinh thường, nhưng nếu Đại Thiên dám bước vào phạm vị tấn công của chúng thì chúng chắc chắn sẽ không hiền lành nhượng bộ.
Đại Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ đứng nhìn, cố giữ khoảng cách tốt nhất để né tránh công kích cùng tranh đoạt quả đỏ, chậm rãi chờ cơ hội.
Cuối cùng, khi hai con Yêu Thú bắt đầu mệt mỏi, từ trên trời bỗng vang lên một tiếng chim ưng, sau đó một con ưng khổng lồ dùng một tốc độ không thể tin được lao xuống.
Con chim ưng này sải cánh ít nhất là mười mét, toàn thân lông màu nâu đen, chỉ có đuôi là màu đỏ, cái miệng sắc nhọn của nó nhằm thẳng vào Quả Màu Đỏ kia lao tới.
Con chim này là Hồng Vỹ Ưng, là một Ngũ Giai Yêu Thú.
Vừa thấy nó cả Đại Địa Hôi Hùng cùng Phong Lang đều ăn ý ngừng chiến đấu, cả hai lao lên ngăn cản Hồng Vỹ Ưng.
Hồng Vỹ Ưng thấy bị tấn công, trong lòng bỗng dưng nổi giận, nhưng hai con Yêu Thú phía dưới đều là Tứ Giai Yêu Thú Đỉnh Phong, hợp sức lại đánh thì Hồng Vỹ Ưng chưa chắc đã bại, nhưng tuyệt đối không đặt chân được xuống đất.
Đôi cánh khổng lồ mạnh mẽ vung vẫy, tạo ra một trận cuồng phong tỏa ra xung quanh, Hồng Vỹ Ưng miễn cưỡng dừng lại thân hình giữa không trung. Tiếp đó lại phóng nhanh xuống, mục tiêu lần này là hai con Yêu Thú.
Đại Địa Hôi Hùng cậy vào lực phòng ngự cao, trực tiếp nhảy lên đối chiến với Hồng Vỹ Ưng, ngược lại Phong Lang vẫn đứng yên dưới mặt đất chờ đợi.
Cuối cùng hai bên cũng va chạm. Hồng Vỹ Ưng là loài chim, trời sinh sức lực đã kém hơn những Yêu Thú như Đại Địa Hôi Hùng này, dù là cảnh giới cao hơn.
Đại Địa Hôi Hùng một hùng chưởng vổ tới, đánh thẳng vào đầu Hồng Vỹ Ưng, nhưng trên không trung thì Hồng Vỹ Ưng hoàn toàn có thể tùy ý điều khiển thân thể. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Đại Địa Hôi Hùng, Hồng Vỹ Ưng bỗng nhiên khựng lại, sau đó nhanh chóng bay vòng ra sau Đại Địa Hôi Hùng.
Hai chân mạnh mẽ kẹp chặt đối thủ, mỏ sắc bén mạnh mẽ mổ từng cú vào người đối phương. Tuy phòng ngự của Đại Địa Hôi Hùng cao, công kích cũng tương đương với Hồng Vỹ Ưng, nhưng dù sao Hồng Vỹ Ưng cũng là Ngũ Giai Yêu Thú, toàn lực mổ xuống nhanh chóng khoét ra vài lỗ máu rồi.
Đại Địa Hôi Hùng còn định phản kháng, Hồng Vỹ Ưng đột ngột co quắp chân giữ chặt lại, vỗ cánh bay lên cao. Hai chân hai tay liên tục vùng vẫy, Đại Địa Hôi Hùng lần đầu tiên cảm nhận cảm giác bay lượn, sợ hãi không cần phải nói.
Đến một khoảng cách khá cao, Hồng Vỹ Ưng vô tình thả Đại Địa Hôi Hùng ra, Đại Địa Hôi Hùng như một hòn đá khổng lồ rớt thẳng xuống đất, Phong Lang đứng một bên nhìn cảm thấy vô cùng kinh hoàng.
Lợi dụng khoảnh khắc sơ hở nãy giờ, Đại Thiên đã sớm đến bên Quả Màu Đỏ kia, canh ngay lúc tất cả đều tập trung chú ý vào Đại Địa Hôi Hùng, tay mạnh mẽ cầm lấy Quả màu đỏ, nhất thời một luồng khí tức mạnh mẽ ập đến, khiến Đại Thiên có chút trở tay không kịp.
Cắn răng một cái, Đại Thiên giật mạnh quả ra khỏi cây, Quả Màu Đỏ vừa ra khỏi cây lập tức ngừng phát sáng, khí tức cũng trở nên thu liễm lại. Đại Thiên cũng không dám nhìn xung quanh nữa, vừa đắc thủ liền cắm đầu cắm cổ chạy.
Hai con Yêu Thú khi Đại Thiên vừa ngắt đi Quả Màu Đỏ liền cảm nhận được, còn Đại Địa Hôi Hùng bị thả xuống đất nằm chết dí rồi, không biết còn sống nổi không chứ đừng nói đến chuyện quan tâm đến Đại Thiên. Hai đôi mắt lăng lệ ác liệt hướng về phía Đại Thiên, sau đó hóa thành hai luồng gió truy kích đối phương.
Cả hai Yêu Thú này đều thiên về tốc độ, Đại Thiên dù có nhanh hơn vài chục lần nữa cũng chạy không lại chúng. Nhưng kinh nghiệm bị Yêu Thú rượt đuổi cũng đủ nhiều rồi, không thể dễ dàng chịu chết được.
Cắn răng một cái, Đại Thiên trực tiếp dùng cỗ năng lượng tê dại kia gây áp lực cho cơ thể mình. Khi trước hắn đã thử qua, dùng thứ này lên cơ thể, tuy sau đó vô cùng mệt mỏi, nhưng nhất thời tốc độ cùng lực lượng lập tức tăng mạnh.
Sinh tử quan đầu, Đại Thiên làm gì còn có tâm tình để ý đén tác dụng phụ, vừa được tăng tốc liền chạy như bay vào rừng, ý đồ dùng cây cối cản trở tốc độ của kẻ địch.
Hồng Vỹ Ưng tốc độ nhanh nhất, vốn dĩ còn xem xét tốc độ của Đại Thiên để phán đoán nơi tấn công. Ai ngờ khi tấn công đến Đại Thiên tự dưng tốc độ nhanh lên rất nhiều, công kích mạnh mẽ đánh thẳng vào đất.
Nghe tiếng nổ ầm sát phía sau, Đại Thiên cũng không dám dừng lại quan sát, dưới áp lực nặng nề, tốc độ lại nhanh hơn một chút.
Khoảng cách nơi này với rừng cây rậm rạp cũng không xa, nên chỉ trong thời gian ngắn ngủi Đại Thiên đã tiến vào trong rừng. Mượn cây cối che chắn, Hồng Vỹ Ưng gần như là bị phế đi rồi, tốc độ cùng kỹ năng công kích hoàn toàn bị hạn chế.
Chưa kịp đợi Đại Thiên thở phào, một đối thủ khác lại nhanh chân nhào đến, đó là Phong Lang đã đợi từ nãy giờ. Lúc nãy ở ngoài kia vì kiêng kỵ Hồng Vỹ Ưng nên Phong Lang cũng không dám gây chú ý, nhưng giờ vào rừng rồi, Phong Lang cũng chẳng cần sợ đối phương, mạnh mẽ ra tay tranh đoạt.
Đại Thiên vừa nãy cũng bị up áp của Hồng Vỹ Ưng chấn nhiếp, khí tức của Phong Lang ngược lại bị lãng quên rồi. Vừa rồi thoát khỏi Hồng Vỹ Ưng tâm lý lập tức trở nên thoải mái, không ngờ lúc này Phong Lang đột ngột tấn công, tuy vẫn chạy nhưng có chút né tránh không kịp, ăn trọn một cú húc của Phong Lang.
Cũng may là húc, chứ nếu Phong Lang cắn một cái liền không có cơ hội nữa rồi. Cũng không dám chần chừ, vừa chạm đất Đại Thiên vội vàng đứng dậy chạy mất, Phong Lang gầm gừ đuổi theo.
Chạy vòng vèo xung quanh các thân cây khổng lồ, trong lúc nhất thời Phong Lang chắc chắn sẽ không bắt được. Thoát khỏi Phong Lang hiện tại có một cách rất tốt, đó là trèo lên những cây cao, Đại Thiên không tin là Phong Lang còn biết leo cây.
Nhưng lên cây ngay lập tức trở thành mục tiêu rõ ràng cho Hồng Vỹ Ưng, thậm chí là muốn né tránh cũng không được, so với Hồng Vỹ Ưng, Đại Thiên thà đối mặt với Phong Lang, hắn cũng không muốn bị thả từ trên cao xuống, Đại Địa Hôi Hùng bị thả rớt xuống còn nguyên vẹn, nhưng thân thể nhỏ bé của hắn thì chưa chắc.
Đại Thiên không nghĩ nhiều nữa, vội vàng dùng năng lượng tê dại kia toàn lực kích thích thân thể tăng nhanh tốc độ. Tìm mọi cách luồn lách né tránh từ các gốc cây đến từng tảng đá, Đại Thiên miễn cưỡng dùng ưu thế thân thể nhỏ bé kéo dài thời gian.
Nhưng tốc độ chênh lệch quá xa, không phải kỹ xảo có thể ngăn cản được. Rất nhanh Phong Lang liền bắt kịp Đại Thiên, hai chân trước mạnh mẽ chụp vào người con mồi, Phong Lang trực tiếp xé rách một mảng da thịt, nhất thời máu tuôn như suối.
Nén cảm giác đau đớn, Đại Thiên rên rỉ một tiếng lại cắm đầu chạy, nếu dừng lại chỉ có con đường chết. Phong Lang bắt kịp được một lần, khoảng cách đã rút ngắn vô cùng rồi, lại tiếp tục mạnh mẽ cào rách thân thể của Đại Thiên vài lần nữa.
Trong đêm tối mịt mù, hai con Yêu Thú, một con Ngũ Giai một con Tứ Giai làm náo loạn cả khu rừng, bất quá kiêng kỵ uy thế của chúng nên hầu như không có Yêu Thú cản đường.
Lúc sáng đến đây Đại Thiên đã sớm nhớ rõ đường, dù sao vài lần bị lạc cũng phải rút được kinh nghiệm. Bởi vậy, Đại Thiên coi như là cắm đầu chạy có đường lối đàng hoàng, không chạy bừa. Đường đã đi qua một lần, tuy vẫn chưa quen nhưng ít nhất còn lợi dụng được một chút để tránh né công kích.
Đại Thiên hiện tại chỉ có thể đặt hi vọng vào uy thế của Viêm Hổ đủ sức đánh đuổi hai con Yêu Thú này. Nhưng mà vài dặm đường cũng không phải là dễ vượt qua.
Đại Thiên liều mạng chạy, chỉ biết chạy và chạy, thân thể tuy mang thương thế nặng nề cũng không quan tâm. Cuối cùng, khi Đại Thiên thân thể dần cảm thấy mỏi mệt cũng là lúc thoát ra khỏi khu rừng rậm này, đặt chân đến một khu rừng thưa thớt hơn, chạy không xa nữa liền đến khu rừng đá rồi.
Vừa đến khu vực này Phong Lang lập tức trở nên kiêng kỵ, tốc độ nhanh chóng giảm xuống, nhờ vậy Đại Thiên có một thời gian ngắn để bình tĩnh lại. Tưởng chừng như đã thoát, ai ngờ từ trên trời Hồng Vỹ Ưng mạnh mẽ giáng xuống một kích, cái mỏ sắc nhọn kia đâm thủng người Đại Thiên.
Không dừng lại ở đó, hai chân Hồng Vỹ Ưng co quắp lại, giữ chặt người Đại Thiên, xem ra tính dùng lại chiêu cũ rồi. Cảm giác thân thể bay bổng, Đại Thiên tâm muốn khóc đều có rồi, không ngờ tìm mọi cách tránh né cuối cùng cũng rơi vào kết quả này.
Bay lên được một khoảng cách khá cao, Đại Thiên lúc này mới xem như là tỉnh lại, chậm rãi thích nghi với môi trường mới,thấy Hồng Vỹ Ưng vẫn còn có ý định bay lên cao, Đại Thiên lập tức nảy lên ý định ác độc.
Một tay giơ ngược lại bám chặt lấy đùi Hồng Vỹ Ưng, Đại Thiên mạnh mẽ vẫn đấu khí về tay. Hồng Vỹ Ưng đang bay lên, cũng không để ý gì cho lắm, đột ngột bị một cảm giác tê dại ập đến, tuy do thực lực chênh lệch tác dụng cũng không lớn, nhưng khi bay trên trời bị một chút ảnh hưởng nhỏ này cũng đủ gây ra hậu quả lớn. Hơn nữa lần này Đại Thiên không phải là dùng đấu khí chạm rồi thôi, mà mạnh mẽ liên tục truyền đấu khí vào đối thủ, cảm giác cũng không phải nhẹ.
Thân hình Hồng Vỹ Ưng có chút dừng lại, rơi thẳng xuống dưới hơn mười mét mới khựng lại, có chút tức giận báu thủng da thịt Đại Thiên. Đại Thiên bị cơn đau kích thích, một lần nữa truyền đấu khí vào người nó, Hồng Vỹ Ưng lại bị rớt xuống một đoạn.
Đứng từ dưới đất chỉ thấy một con chim ưng khổng lồ bay xiêu vẹo, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Sau một hồi bị trêu chọc, Hồng Vỹ Ưng có chút không kiên nhẫn quyết định thả sớm một chút.
Ở đây tuy không cao, nhưng cách mặt đất gần hai mươi mét, té xuống cũng là một vấn đề vô cùng nguy hiểm. Cảm thấy áp lưc báu níu từ trên vai giảm xuống, Đại Thiên cảm giác như rơi xuống địa ngục, chỉ nghe tiếng gió vi vu. Trước khi chạm đất, Đại Thiên kịp thời vận đấu khí bảo vệ thân thể, tiếp theo trên mặt đất liền xuất hiện một chấn động lớn, đem cát bụi quấy lên mù mịt.
Đại Thiên trên tay vẫn kiên trì cầm chắc Quả Màu Đỏ, Hồng Vỹ Ưng tức giận rít lên, sau đó bay thẳng xuống nhằm kết liễu kẻ trêu chọc mình cùng đoạt Quả Màu Đỏ.
Ngay khi Đại Thiên tưởng mình chết chắc thì một tiếng hổ gầm vang dội vang lên, mạnh mẽ chấn cho Hồng Vỹ Ưng run rẩy, hai cánh đập mạnh bay lên cao, sợ hãi nhìn xuống dưới đất, mà Phong Lang đứng một bên rình mò nãy giờ nghe tiếng hổ gầm này ngay lập tức bị dọa chạy mất.
Hồng Vỹ Ưng thấy không có cường đại Yêu Thú nào xuất hiện, lập tức không cam lòng một lần nữa hướng về phía dưới đoạt quả màu đỏ. Ngay lúc này tiếng hổ gầm lại vang lên lần nữa, lần này mạnh mẽ cùng kéo dài hơn lần trước nhiều, dọa đến mức Hồng Vỹ Ưng không dám tiếp tục nữa, hai cánh vỗ mạnh bay mất.
Đại Thiên nghe hai tiếng hổ gầm này liền vui mừng nở nụ cười, không ngờ Hồng Vỹ Ưng lảo đảo trên không trung vậy mà đi được một khoảng xa như vậy, thả hắn xuống một cái liền trùng hợp rơi vào khu rừng đá.
Lần này xem như là Đại Thiên đặt cược thắng, uy thế củ Viêm Hổ đủ sức đuổi đi hai con Yêu Thú này. Nghĩ đến tình trạng của Viêm Hổ, Đại Thiên cũng không dám chần chờ nữa.
Nén cảm giác đau đớn khắp thân thể, Đại Thiên dùng tứ chi cùng đầu chậm rãi lết vào hang động, tạo thành một vệt máu dài, cũng may hang động cũng cách không xa, nếu không Đại Thiên liền chết vị bị mất máu quá nhiều rồi.
Vừa vào hang động, Đại Thiên lập tức biểu đạt suy nghĩ mình đã trở về, sau đó dùng toàn bộ sức lực còn lại của mình đẩy Quả Màu Đỏ cho Viêm Hổ.
Viêm Hổ “đọc” được suy nghĩ của Đại Thiên, hai mắt nhìn Quả Màu Đỏ, sau đó nhu hòa nhìn Đại Thiên.
Đại Thiên sau khi hoàn thành nhiệm vụ lại một lần nữa ngất đi rồi. Trong giấc mộng chìm sâu, Đại Thiên cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ được đưa vào miệng mình, sau đó cả cơ thể nóng rực lên, cuối cùng là mất hết cảm giác.
.....................
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT