Việc cũng đã xong, hai vị cường giả tùy ý hàn huyên một phen rồi quay về bên trong căn cứ. Đại Thiên mấy lần muốn gọi vị Cương nhân kia mà không biết làm sao, đối phương cũng có quét mắt nhìn hắn, nhưng hắn còn nhỏ, thân hình thấp bé, hơn nữa cả người cháy đen, mặc áo da thú, nhìn chẳng khác gì Dã Man Nhân nên người kia cũng không nhận ra.
Bỏ qua việc Đại Thiên vô cùng bất đắc dĩ, sau sự việc này, Dã Man Nhân đề cao cảnh giác lên rất nhiều, ai nấy lo sợ bất an. Cứ như vậy, một đêm vô cùng áp lực chậm rãi trôi qua.
......................
Hôm sau, vừa tờ mờ sáng, Dã Man Nhân đã nhanh chóng bị triệu tập đi chặt cây, lần này quy mô rất lớn, thậm chí một số phụ nữ có sức khỏe tốt cũng bị triệu tập.
Nhìn tất cả Dã Man Nhân một bộ gấp gáp chặt cây, giống như có ai đang mạnh mẽ thúc giục vậy, Đại Thiên trong lòng nghi ngờ không thôi.
Dã Man Nhân chặt cây là để đóng thuyền, trong rừng không nhất thiết phải mở rộng đến đường thủy cũng đã đủ sinh tồn rồi, vậy đóng thuyền để làm gì. Đại Thiên hai mắt nhìn xung quanh Dã Man Nhân một thoáng, mấy ngày trước tuy chặt cây cực kỳ khí thế, nhưng quy mô không thể nào cùng hôm nay so sánh, chẳng lẽ là hôm qua......
Nghĩ đến đây, Đại Thiên có chút lo được lo mất, nếu thật sự là trốn tránh con hổ kia thì sự tình có thể đơn giản chấp nhận được, nhưng thật sự con sông kia có thể ngăn cản một con Lục Giai Ma Thú sao.
Suy nghĩ cứ như dòng nước lũ không ngừng tràn vào, Đại Thiên bất đắc dĩ liều mạng chặt cây, hi vọng đánh bay suy nghĩ vẩn vơ, nhưng điều này khiến Dã Man Nhân xung quanh một hồi âm thầm khen trẻ nhỏ hiểu chuyện.
Chặt không ngừng nghỉ đến giữa trưa liền có một đám Dã Man Nhân đưa thức ăn đến, xem ra là không định nghỉ ngơi, quyết làm tới tối rồi. Đại Thiên cũng không tham gia ăn ở đây, hắn bị phân đến nhóm khiêng cây đến căn cứ ven sông kia.
Hôm nay ở căn cứ ven sông náo nhiệt hơn hôm qua rất nhiều, tiếng kim loại va chạm, tiếng hô quát cùng tiếng búa đóng vào gỗ luân phiên vang lên. Đại Thiên một mạch khiêng cây đến gần bờ sông mới thả xuống, tiếp theo mới rảnh rỗi quan sát.
Ngoài những Dã Man Nhân đang đóng tàu thì tất cả còn lại đều đang tập trung cạnh bờ sông nhìn về phía cầu tàu. Trên cầu tàu lúc này đứng hai vị cường giả đêm qua, trước mặt họ là một con tàu khá lớn, nhìn cũng có vẻ chắc chắn, đây có thể là con tàu tốt nhất hiện tại ở đây rồi.
Dưới ánh mắt tò mò của Đại Thiên cùng ánh mắt cuồng nhiệt của Dã Man Nhân, hai vị cường giả mạnh mẽ đẩy con tàu trôi đi, ngay sau đó hai chân đạp mạnh xuống cầu tàu, cả người mượn lực bay lên, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống tàu.
Tất cả im lặng nhìn con tàu dần trôi đi xa, dần dần, con tàu đã trôi đến giữa sông, nước bắt đầu chảy xiết, con tàu bị đánh lắc lư nhưng kiên cường không lật xuống, trong mắt Dã Man Nhân lóe lên ánh sáng vui mừng cùng hi vọng.
Nhưng lúc này, dị biến nổi lên, hai vị cường giả trên tàu bỗng dưng sắc mặt thay đổi vài lần, nghiêm trọng nhìn dưới nước. Cũng không lâu lắm, khi con tàu đã chính thức vượt qua ranh giới giữa sông, xung quanh tàu bỗng nổi lên vô số bọt khí, tiếp theo đó liền có rất nhiều cá khổng lồ nhảy vọt lên, dùng hàm răng sắc bén công kích thẳng về phía hai người.
Hai người này thực lực cực kỳ cao, không phải cái dạng mặc kẻ khác tùy ý muốn làm gì thì làm. Tuy có hơi bất ngờ, nhưng ngay sau đó liền trấn định lại, cả hai mạnh mẽ đánh ra vài đấm, ngay lập tức đánh nổ thân thể của không ít cá, hiển nhiên là thực lực hoàn toàn áp đảo.
Những con cá này sau khi bị mất vài đồng bạn, lập tức nhanh chóng chuyển đổi mục tiêu tấn công, tất cả lặn sâu xuống nước, ra sức công kích đáy thuyền.
Hai người phía trên lập tức thay đổi sắc mặt vài lần, tuy thực lực áp đảo đối thủ, nhưng nếu lọt vào lòng sông ẩn giấu không biết bao nhiêu thủy quái này thì đừng nói hai người, cho dù có hai mươi người vẫn phải chết.
Trên bờ, Dã Man Nhân kinh hãi nhìn biến cố xảy ra, có không ít người nhanh chóng trèo lên thuyền độc mộc, ý định ra cứu viện, mà cũng thật sự phải nói, thuyền độc mộc có khi còn chắc chắn hơn những con tàu mà Dã Man Nhân đóng.
Nhìn thấy trên bờ biến động, hai vị cường giả lập tức quát lớn, tiếng quát này kèm theo đấu khí nên đi được rất xa, Đại Thiên đứng lẫn vào trong đám người vẫn nghe rõ ràng, mặc dù không hiểu gì.
Những Dã Man Nhân còn định cứu viện kia nghe được tiếng quát, sắc mặt lộ vẻ do dự, sau cùng vẫn là quay trở lại bờ. Hai vị cường giả kia thấy vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo cả hai đồng loạt mạnh mẽ cách không đấm thẳng về phía mặt nước.
Tuy cơ thể không chạm, nhưng đến thực lực như họ thì đấu khí hoàn toàn có thể ngoại phóng, thay thế thân thể đánh về phía kẻ địch. Xuyên qua mặt nước khiến lực công kích giảm mạnh, tuy vậy cũng không ít cá bị tổn thương hoặc thậm chí là chết. Nhất thời, theo hai vị cường giả điên cuồng công kích, máu nhanh chóng lan tràn nhuộm hồng cả một khoảng sông.
Từ xa, không ít thủy quái nhanh chóng bơi lại gần, tạo ra những gợn nước xen kẽ. Hai vị cường giả cũng nhận ra việc này, vội vàng dùng đấu khí miễn cưỡng di chuyển con tàu ra khỏi vòng vây, chậm chạp trôi ngược vào bờ.
Con tàu lắc lư kịch liệt, khó khăn nhích từng chút một, nhìn từ xa có vẻ con tàu lúc nào cũng có thể chìm khiến Dã Man Nhân đứng nhìn vô cùng lo lắng. Con tàu có không ít mảnh gỗ vỡ trôi dạt trên mặt sông, nếu hai vị cường giả không bảo vệ thì nó đã sớm vỡ nát.
Di chuyển được hơn ba mươi mét, con tàu cuối cùng không chịu nổi liên tục công kích, thân tàu bị thủng một mảng lớn, nước ồ ạt chảy vào, nhanh chóng nhấn chìm con tàu yếu ớt. Hai vị cường giả vội vàng đạp mạnh xuống, cả người mạnh mẽ bay ngược trở vào bờ.
Nhưng sức người dù sao cũng có hạn, hai người chỉ bay đi được một nửa quảng đường, xoay đó tạo thành một đường vòng cung đẹp mắt rơi xuống nước, tiếp theo máu từ vị trí đó nhanh chóng lan ra.
Dã Man Nhân kinh hãi hô lớn, tiếp theo vội vàng lên thuyền xông ra, hành động này căn bản là đi chịu chết, nhưng những người này biết là chết nhưng vẫn kiên quyết làm, cảnh tượng này khiến Đại Thiên vô cùng xúc động.
Cũng may, hai vị cường giả kịp thời từ dưới nước nhảy lên, ngăn cản một đám Dã Man Nhân đang xung động. Liên tục vung nấm đấm đánh chết những kẻ địch định tấn công, đồng thời hai vị cường giả chân đạp mạnh vào người một vài con cá nhảy lên định cắn, mượn lực bay về bờ, cứ như vậy vài lần, cuối cùng dưới tiếng hoan hô vang dội của Dã Man Nhân, hai người đáp xuống cầu tàu trước ánh mắt không cam lòng của những kẻ địch dưới nước kia.
Hai người tuy thân thể có không ít vết thương trên người, nhưng đều là ngoại thương, rất nhanh sẽ khỏi. Tiếp theo hai người một phen khuyến khích cổ vũ Dã Man Nhân một phen, sau đó đi ra khỏi nơi này, có lẽ là về căn cứ.
Đại Thiên còn định gọi vị Cương nhân kia, nhưng cuối cùng vẫn đành
chịu im lặng. Sau một lát ổn định Dã Man Nhân liền tiếp tục sự nghiệp đóng tàu, xem ra là còn chưa từ bỏ, Đại Thiên bất đắc dĩ bị lôi theo.
Nhìn trên sông không ngừng có sinh vật tới ăn thịt những con xấu số bị giết, Đại Thiên một hồi rùng mình, trước đó hắn còn nhảy xuống nơi này thỏa thích tắm, sau lần này, Đại Thiên âm thầm nhắc nhở mình không tắm những con sông lớn như thế này nữa.
....................................
Trời dần về đêm, Đại Thiên cũng được Dã Man Nhân đưa về cứ địa. Tâm trạng của hắn ngày càng bồn chồn gấp gáp, càng lúc càng không nhịn được muốn gặp được Cương nhân kia, cuối cùng đành chối từ trách nhiệm canh gác kia, quyết định đêm nay lòng vòng trong căn cứ tìm người, Dã Man Nhân cũng không nói gì với việc này, dù sao trách nhiệm này cũng không phải của Đại Thiên.
Nhưng vừa bước vào căn cứ, nhìn khắp nơi ngoài đường đi thì là nhà ở, nhìn rối tung mắt lên, Đại Thiên có chút hối hận rồi, nếu không may mắn thì đêm nay chỉ sợ hắn còn phải ngủ ở một góc nào đó.
Tuy hối hận, nhưng chuyện đã lỡ rồi thì đành phải làm cho đến cùng. Căn cứ Dã Man Nhân này có không dưới vài chục ngàn người, độ rộng lớn không cần bàn cãi, nhưng những người quyền lực thường ở tại vị trí trung tâm, dù là thành hay là làng cũng như nhau cả. Có ý tưởng, Đại Thiên vội vàng nhanh chân bước thẳng về phía trung tâm.
Nhưng nói dễ hơn làm, nơi này nhà ở xây không một chút quy luật, đi vòng vòng như lạc vào mê cung vậy. Đi qua trái, đi qua phải, Đại Thiên căn bản là đi bừa lung tung, hiện tại vẫn chưa về khuya nên trên đường cũng có không ít người, khổ nỗi có muốn hỏi cũng không hỏi được.
Tuy không đến được nơi muốn đến, nhưng đi vòng vòng như vậy cũng khiến Đại Thiên cảm nhận được cuộc sống đời thường của những Dã Man Nhân này. Một mực đi thẳng đến khuya, đi đến lúc dòng người thưa thớt dần đi, Đại Thiên còn định tìm một góc ngủ tạm thì lập tức kinh hỉ nhìn một ngôi nhà lớn trước mắt.
Ngôi nhà này kiến trúc khác hẳn xung quanh, toàn bộ ngôi nhà đều từ đá xây nên, kiến trúc này Đại Thiên căn bản là quá quen thuộc, bởi vì đây là kiến trúc của Cương tộc. Mà ở nơi này, Cương tộc Đại Thiên chỉ mới gặp duy nhất một người, và đó cũng là người hắn muốn kiếm, mà dù có là người khác cũng chẳng sao, miễn đó là Cương tộc thì Đại Thiên đều muốn gặp.
Nhưng ngôi nhà này không dễ vào cho lắm, xung quanh có ít nhất ba mươi Dã Man Nhân liên tục tuần tra. Đại Thiên có chút lúng túng không biết làm sao, đành tiếp tục đứng từ xa nhìn, chờ cơ hội.
Những Dã Man Nhân này tuần tra cũng không chú ý cho lắm, có lẽ họ cho rằng nếu có chuyện thì bên ngoài tường sẽ báo cáo, những người này căn bản là làm màu, nhưng dù là làm màu thì ba mươi cặp mắt nhìn xung quanh cũng không phải dễ qua mặt.
Cuối cùng, đợi đến lúc gần sáng, lúc này dù là bất kỳ sinh vật nào cũng trở nên mỏi mệt buồn ngủ, những Dã Man Nhân này cũng vậy, tất cả đứng dựa vào tường, có người đã ngủ mất. Cảnh tượng này khiến Đại Thiên còn đang định bỏ cuộc trở nên mừng rỡ.
Nhắm vào một sơ hở của những người còn thức, Đại Thiên nhanh chóng luồn lách lại gần, lưng dựa vào tường giả vờ như đang ngủ, những Dã Man Nhân này thực lực chỉ có Chiến Sĩ, hơn nữa lại mỏi mệt nên không để ý trong bọn đã thêm ra được một người.
Mon men đi lại gần cửa, có người nhìn đến Đại Thiên liền giả vờ ngủ. Sau một hồi nỗ lực, Đại Thiên cuối cùng cũng đến được cạnh cửa, không biết có phải vì vị Cương nhân này thực lực quá mạnh nên khinh thường khóa cửa hay không, nhưng nói chung là cửa không khóa.
Đại Thiên lại canh sơ hở, nhanh chóng mở cửa tiến vào bên trong.
Ngôi nhà tuy lớn, nhưng hoàn toàn được thiết kế theo kiểu Cương tộc, một gian ngoài để tiếp khách cùng vài gian phòng đóng kín cửa, tùy thuộc vào từng nhà, những căn phòng này có thể là kho, là bếp hoặc là phòng ngủ.
Ở gian ngoài hiện tại cũng không có người, Đại Thiên vội vàng rón rén nhẹ nhàng mở cửa một căn phòng ngoài cùng, căn phòng này không có người, lại mở tiếp hàng loạt căn phòng, vẫn không có người. Đại Thiên có chút hoài nghi đây là nhà giả dùng để ngụy trang rồi, hít sâu một hơi, Đại Thiên hai tay mở cửa căn phòng cuối cùng, bên trong vẫn không có người.
Chưa đợi Đại Thiên thất vọng, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vai hắn, tiếp theo là một loạt tiếng Dã Man Nhân vang lên khiến Đại Thiên tim đều muốn ngừng đập.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT