Một thớt ngựa nâu sẫm phi trối chết trên đường vắng. Trên lưng ngựa, thanh niên vẻ mặt lo lắng, chỉ sợ hữu tử vô sinh, đuổi theo phía sau toàn là bọn xấu xa thâm độc, giết người không chớp mắt, tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình.

Ánh đao lấp lánh, tạo nên một vòng cung hoàn mỹ, hướng về phía tuấn mã.

Một tiếng kêu vang lên, ngựa gục xuống, máu hồng nhuộm đầy đất.

Thanh niên gương mặt ngây thơ, anh tuấn, mày kiếm mắt sao, hai con ngươi đen toát lên vẻ kiên nghị, nhẹ nhàng xuống ngựa, nhếch miệng khinh thường nhìn địch thủ từng bước đến gần. Y phục của hắn loang lổ vết máu, đặc biệt là từ miệng vết thương sau lưng, máu tươi đang không ngừng tuôn chảy.

Gã cầm đao cười hung ác từng bước rút ngắn khoảng cách.

“Xem ngươi còn chạy đi đâu.”

“Ai phái các ngươi đến?” Phong Tế đặc biệt trấn định, không chút bối rối, cho dù trước mắt sinh tử chưa biết, vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng thường ngày không đổi.

“Tìm Diêm vương mà hỏi.” Ánh đao vung lên.

Phong Tế chật vật né tránh, trên đùi lại bị trúng một đao.

Trước mặt, năm người tề tựu, hình thành thế vây công.

Phong Tế không tự chủ cắn mạnh môi dưới, từ thắt lưng rút ra thanh chủy thủ, chết cũng phải giữ uy vũ, đây là lời phụ thân giáo huấn thường ngày, hắn không dám quên.

Tuổi còn nhỏ, lực yếu, thân lại mang trọng thương, muốn chống đỡ cùng lúc năm kẻ vạm vỡ cường ác, thật là quá miễn cưỡng.

Tuy vậy, lại không có ai dám xem nhẹ Phong Tế, dù sao hắn cũng là con trai độc nhất của Phong Tiêu Tiêu, Phong Tế, thiếu trang chủ của Thiên hạ Đệ Nhất trang.

Máu tươi không ngừng tuôn rơi. Tiếng kinh hô, rên rỉ đan xen vào nhau tạo nên một cảnh tượng kinh tâm động phách.

Phong Tế muốn lui cũng chẳng được, chân bị thương, tay phải tê rần, máu sau lưng chảy ra như suối, sớm đã mất đi khả năng chiến đấu. Tám phần là vùi chết nơi này, trừ phi có quý nhân xuất hiện.

Đương lúc lưỡng cực đua tranh, một hương thơm tự nhiên lan nhanh trong gió, tựa như mùi rượu ủ lâu năm, khiến mọi người nhịn không được hít sâu hai cái.

Sự tình đột nhiên phát sinh, năm tên tráng hán phút chốc trở nên bất lực, không dám tin đều trừng lớn mắt, phẫn nộ nhìn về một điểm.

Nữ nhân nhan sắc mỹ lệ động lòng người, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy tiếu ý, trong tay khăn lụa tùy ý đong đưa, cười cười nói: “Ái chà! Thật là ngại quá, quên mất trên khăn có tẩm mê hương. Ta lại đứng ở nơi đầu gió, không tốt không tốt, làm cho mê hương bay đến mũi các ngươi, thật là xin lỗi.” Lời nói tràn ngập ảo não, nhưng biểu tình trên mặt lại đặc biệt hưng phấn, thật sự là nhìn không ra nửa điểm hối lỗi trong mắt nàng.

“Khụ......” Tiếng ho khan nhẹ nhàng vang lên, chúng nhân mới phát hiện bên cạnh còn có người khác. Mỹ nữ nói chuyện quang mang chói mắt, đương nhiên không có người nào chú ý bên cạnh nàng còn có một tiểu tì nữ dung mạo không xuất sắc.

Đôi mày liễu mờ nhạt nằm trên đôi mắt đen sáng ngời, đôi môi đỏ mọng, cằm nhỏ mũi nhỏ. Gương mặt thanh tú có thừa, bất quá đứng cạnh mỹ nhân chỉ như một phiến lá điểm tô nhan sắc.

“Tiểu thư, cứu người quan trọng hơn.” Thanh âm nho nhã như nước chảy khe suối, không một chút tạp âm, khiến người đối diện cảm thấy phi thường thoải mái.

Mỹ nhân quyến rũ nhìn Phong Tế cười cười nói nói: “Vừa rồi chỉ mải mê triển hiện phong tao, thật khiến người chê cười.”

Phong Tế vẫn giữ nét mặt lạnh lùng không đổi. Nữ nhân phong trần, hắn trước giờ không thích.

“Tiểu Mê, mau cõng người!” Người ra lệnh là chủ tử xinh đẹp, người nhận lệnh đương nhiên là thị nữ của nàng. Nếu quần áo dính bẩn, không phải đã tổn hại đến hình tượng hoa khôi Yêu Nguyệt lâu của nàng sao?

Đúng vậy, nàng đang ở thanh lâu, hơn nữa còn là hoa khôi, là loại nữ nhân chuyên moi tiền người khác. Không có biện pháp, nàng từ nhỏ đã không có chí tiến thủ, tuy tiền rất khó kiếm nhưng nếu có người nguyện ý bỏ ra, nàng rất sẵn lòng đón nhận. Nói nụ cười của nàng trị giá vạn lượng tuyệt không khoa trương.

Đưa mắt liếc chủ nhân, thị nữ tên gọi Tiểu Mê bước tới trước, đỡ Phong Tế đứng dậy, rồi ngồi xổm xuống cho hắn tựa vào lưng. Đừng xem nàng dáng hình suy nhược, cõng Phong Tế trên lưng tựa hồ không tốn một chút lực.

“Muội đi trước, tỷ tỷ có chút việc cần bàn với các vị hảo hán ca đây.” Mỹ nhân cười đến mức run rẩy cả người, khăn lụa trên tay quơ qua phất lại.

Tiểu Mê nhíu nhíu đôi mi thanh tú, không phải có chút thái quá sao? Thôi kệ, mặc kệ nàng, Tiểu Mê cõng người tiếp tục đi về phía trước.

Nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, cô gái chậm rãi nhặt lên một thanh đao, nhẹ nhàng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Không có biện pháp, ta bất quá chỉ là một nha đầu, các ngươi muốn trách thì trách chủ nhân của ta. Nhớ kỹ, nếu Diêm vương gia có hỏi, các ngươi nhất định phải nói cho hắn biết chủ nhân ta tên gọi Vũ Mê Mê, là cái đại hoại đản (tên vô lại).”

Năm đại hán nghe qua lời nói kỳ lạ, hoàn toàn không thấu được ý nghĩa thực sự, là có nghe mà không có biết.

“Thật ngại quá, để ta tiễn các người một đoạn đường.” Cô gái lời còn chưa dứt, bạch đao tiến tới, hồng đao rút ra, rất nhanh gọn đã xử xong một tên mắt còn đang trừng to kinh ngạc. Bốn gã kia không khỏi rùng mình, cùng cảm giác nữ nhân trước mặt giống như ngưu đầu mã diện đang dắt họ đầu nhập Địa phủ.

Nhìn năm cái xác trước mặt, cô gái không khỏi cảm thán cho số phận của chính mình. Tuyết Linh nàng tốt xấu gì cũng là nữ tử đàng hoàng, trời sanh tính dịu dàng, ngoan ngoãn, cộng thêm vẻ đẹp trời ban quyến rũ mắt người, hà cớ làm sao lại khiến nàng gặp gỡ chủ nhân biến thái như vậy?!

Thấy nàng xinh đẹp, ghen tỵ cũng thôi đi, còn bắt nàng gia nhập thanh lâu bán rẻ tiếng cười? Vũ Mê Mê thì trở thành một tiểu nha đầu sai vặt, vừa không xuất đầu lộ diện, lại không cần lo lắng bị nam nhân sỗ sàng. Không cần hoài nghi, vừa rồi nha đầu tên Tiểu Mê kia chính là chủ nhân biến thái của nàng - Vũ Mê Mê, đến cả nửa điểm tự giác của nha đầu cũng hoàn toàn không có. Ô, nàng thật đáng thương quá đi......

Một đường không ngừng than thân trách phận, Tuyết Linh cũng nhanh chóng quay về chùa miếu dâng hương.

“Chủ nhân, đã xong.”

Vũ Mê Mê vẻ mặt bình tĩnh gật đầu.

Tuyết Linh liếc mắt nhìn thấy một chiếc kiệu nhỏ, lại đưa mắt ngó xem biểu tình chủ nhân, lập tức minh bạch người trong kiệu chính là tiểu hài tử ban nãy, nhịn không được hỏi: “Chủ nhân, người thật muốn dẫn hắn trở về?” Các nàng hiện tại đang ở thanh lâu mang hài tử này về không khiến người hoài nghi mới lạ!

Vũ Mê Mê nhướng cao đôi chân mày, cười như không cười nói: “Không phải tiểu thư quyết định là được à?”

Tuyết Linh vẻ mặt đau khổ, thà không hỏi còn hơn, chủ nhân cho tới giờ đều là bắt nạt người ta.

Hoa khôi của Yêu Nguyệt Lâu đi chùa thắp hương, thuận tiện dẫn về một cậu trai trẻ anh tuấn bị trọng thương, đương nhiên việc này chỉ có chủ tớ các nàng cùng đương sự biết. Ba người từ cửa sau tiến vào, không có quấy nhiễu mọi người trong lâu, mà đó là chưa nói tới hậu viện vốn là nơi Tuyết Linh cư ngụ, không ai dám đến quấy rầy, dù sao bà chủ còn muốn dựa vào nàng kiếm bạc!

Phong Tế vẻ mặt ngưng thần đánh giá căn phòng của mình, tuy bài trí thanh nhã nhưng dù thanh nhã đến đâu, nơi này vẫn là thanh lâu, mà hắn thì thập phần căm ghét. Trong tiềm thức của hắn, nữ nhân thanh lâu không có người nào tốt, chỉ có điều trên người Tiểu Mê cô nương không có khí chất phong trần, cảm giác thân thiết tự nhiên như vị tỷ tỷ nhà hàng xóm.

Tuyết Linh ngồi bên cửa sổ, hai tay nâng cằm, đôi song nhãn tràn ngập ai oán nhìn hai người bọn họ trong phòng. Tiểu tử băng lãnh không hiểu chuyện kia không cảm ơn thì thôi, còn tặng cho nàng ánh mắt khinh khi, hắn nghĩ nàng vui à? Còn không phải do nàng không có mắt chọn sai chủ nhân, một thân nữ tử thanh thuần bị đối đãi bất công, thật đáng thương mà! Chủ nhân của nàng còn đang bận rộn giúp người bôi thuốc trị thương, căn bản không có thời gian để ý đến gương mặt đẹp đang nhăn nhó.

Ai! Một tiếng thở dài.

Không ai để ý.

Ai! Sâu kín thở dài.

Phong Tế khinh thường nhìn nàng. Nữ nhân này đúng là không chịu được yên tĩnh!

Vũ Mê Mê thu thập hòm thuốc, thuận tiện ngẩng đầu liếc nàng một cái, khóe miệng chợt cong, nói: “Tiểu thư, bên ngoài rộn ràng như vậy, sao còn chưa đi?” Thanh lâu náo nhiệt nhất là ban đêm, cũng là thời điểm hoa khôi bận bịu đếm bạc nhất.

Nghe Mê Mê nói, Tuyết Linh càng thêm chán chường, lại một lần nữa cảm thán chính mình mệnh khổ.

“Hắn nhất thiết phải ở lại phòng muội sao?” Tuyết Linh vẻ mặt nhăn nhó nhìn Phong Tế. Nói thật lòng, tiểu nam hài này thật anh tuấn, môi hồng răng trắng, sau khi lớn lên nhất định có phong vị soái ca.

Vũ Mê Mê nhìn nam hài trước mặt lộ ra vẻ chán ghét, không khỏi âm thầm cười trộm, Linh Nhi làm bộ làm tịch quả thật khiến người ta cảm thấy rất không vừa mắt.

“Hay để hắn ở phòng ta đi! Ở chỗ tiểu thư e có điều bất tiện.” Vũ Mê Mê nói ra lời khiến hai người còn lại trong phòng nhất thời hân hoan.

Phong Tế sắc mặt buông lỏng, hắn mới không cần cùng nữ nhân nghe nói là hoa khôi kia cùng ngụ một phòng! Thật làm ra vẻ!

Tiếng bước chân dồn dập vang lên bên tai, vừa nghe đã biết là bà chủ tham tiền đang tới. Thật là đúng giờ, mỗi ngày không sai nửa khắc đều tìm đến.

Chủ tớ Vũ Mê Mê không khỏi nhìn nhau cười.

“Tuyết Linh cô nương, Tôn đại nhân chờ cô đã lâu, có phải nên nể tình một chút?” Thanh âm nịnh nọt từ ngoài cửa truyền tới.

Thu được ám chỉ của chủ nhân, trên môi Tuyết Linh nở nụ cười tươi: “Tôi lập tức đi ngay.”

“Tốt lắm, ta đi báo tin cho Tôn đại nhân, cô chuẩn bị nhanh lên.” Tú bà vô cùng cao hứng bước xuống thang lầu.

“Tiểu thư chậm rãi thay y phục, ta đưa hắn đi trước.” Vũ Mê Mê cố ý làm như không thấy biểu tình ai oán trên mặt nàng, dìu Phong Tế rời đi.

~.~

Hương thảo dược ngan ngát nơi cánh mũi, Phong Tế có chút buồn bực ngắm nhìn người đã giúp đỡ mình, không chỉ thân hình nàng, mà còn cả gian phòng này. Bài trí vô cùng đơn giản, trừ bỏ một giường, một bàn, một ghế, trong phòng còn chứa đầy bình lớn bình nhỏ.

Đưa hắn ngồi xuống đầu giường, Vũ Mê Mê cười hiền lành: “Đệ yên tâm ở trong này dưỡng thương, sẽ không ai quấy rầy.”

Đích thực là không ai có thể đoán được hắn đang trú trong thanh lâu. Phong Tế nhịn không được cũng muốn cười.

“Thủ pháp của tỷ không giống với người thường.” Hắn nhìn chằm chằm người trước mắt, cảm giác mơ hồ nàng có gì rất đặc biệt.

Vũ Mê Mê mỉm cười, xoa tóc hắn: “Có một số việc cho dù có hoài nghi cũng không cần nói ra, hiểu không?” Thật sự là một đứa nhỏ thông minh, khiến cho người yêu thích.

Phong Tế gật đầu, không khỏi nhớ tới thân phụ hình như cũng đã từng nói như vậy.

“Tiểu Mê, xuống lầu.” Ngoài phòng truyền đến thanh âm kiều mị của Tuyết Linh, thật khiến người hồn xiêu phách lạc.

Phong Tế nhíu mày, tỏ vẻ chán ghét.

Vũ Mê Mê ý cười thâm sâu quan sát, hài tử này cùng Tuyết Linh rất giống oan gia.

“Ngoan ngoãn nghỉ ngơi, một lát sẽ có đồ ăn đưa đến.” Vỗ vỗ đầu của hắn, nàng xoay người bước khỏi phòng.

Nhìn theo dáng nàng rời đi, Phong Tế trong lòng bất giác nổi lên một trận ấm áp, một cảm giác hắn chưa từng cảm nhận trước đây. Mẫu thân vì sinh khó mà qua đời, từ nhỏ đến lớn hắn chỉ có phụ thân bầu bạn.

Ngoài cửa sổ trăng sáng soi tỏa, điểm đầy sao, khiến hắn nhớ tới lời hứa với phụ thân mười lăm trăng tròn cùng trở về nhà.....

Tinh thần vừa mới thả lỏng, cảm giác mỏi mệt liền ập đến, bất tri bất giác mơ mơ màng màng nhắm mắt ngủ say.

Lúc tỉnh dậy thì thấy Tiểu Mê vẻ mặt tươi cười đang bưng một bát cháo.

“Ăn một chút đi.” Vũ Mê Mê giúp hắn ngồi dậy, đem bát đặt vào trong tay hắn.

“Cám ơn.” Phong Tế thanh âm có chút khác thường, cúi đầu ăn cháo, không khỏi có chút động lòng.

“Chậm chậm dùng, tỷ còn có việc.” Sờ đầu hắn, Vũ Mê Mê biểu tình trìu mến nhìn hài tử trước mặt. Hắn mới mấy tuổi đầu, lại cố làm ra vẻ già dặn, đứa nhỏ này, cứ cố miễn cưỡng chính mình.

“Vâng.” Hắn không dám ngẩng đầu, sợ nàng nhìn thấy lệ trong mắt.

Cửa nhẹ nhàng mở cũng nhẹ nhàng đóng lại.

“Tiểu Mê là cô nương tốt, nhất định phải cứu cô ấy thoát khỏi chỗ này.” Phong Tế âm thầm phát hạ lời thề.

~.~

Oanh thanh yến ngữ, nhạc thanh khinh dương (Giọng oanh yến đong đưa cùng tiếng nhạc dịu êm).

Yêu Nguyệt Lâu theo lẽ thường đông chật người, có vưu vật Tuyết Linh này ở đây, không náo nhiệt mới là chuyện lạ.

Ngồi sau bức rèm che, bàn tay trắng nõn tùy tiện gảy thanh âm cũng có thể kiếm bạc đầy túi, đúng là hảo sự.

Nàng quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh, còn có thể nghĩ đến đưa Linh Nhi làm hoa khôi vừa có thể kiếm tiền, lại thuận tiện trốn người quen. Vũ Mê Mê đứng sau lưng Tuyết Linh, không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý.

“Gọi hoa khôi các ngươi ra đây. Bổn đại gia bỏ tiền, lại không nhìn thấy mặt người. Muốn bỡn cợt ta sao!” Tiếng gào to lẫn vào thanh âm náo nhiệt xung quanh.

Tú bà đon đả cười, “Đại gia chớ nóng, bạc của ngài chỉ đủ nghe tấu khúc thôi.” Không có tiền thì đừng đến kỷ viện, còn dám điểm danh hoa khôi, thật nực cười!

“Nghe khúc?”

Một trận leng keng vang lên, bàn chén cơ hồ bị xô đẩy, giống như có xung đột xảy ra.

Đến hoa lâu không có bạc lại gây chuyện, hành động đó cơ bản là quấy rối.

Tuyết Linh quay đầu nhìn về phía chủ nhân, hỏi nhỏ: “Chủ nhân, sẽ không có chuyện gì chứ?”

Vũ Mê Mê mỉm cười, “Linh Nhi, trên đời có kẻ nào dám tùy ý khinh bạc đại mỹ nhân như muội chứ?” Nếu không, làm thế nào trước giờ mỹ nhân kế đều là kế hàng đầu trong tam thập lục kế?

Có, chủ nhân không phải luôn chọc ghẹo ta sao? Tuyết Linh trong lòng thầm phản bác, nhưng lại không dám nói ra, phải biết chủ nhân nhà nàng khi nổi giận thật sự rất đáng sợ.

“A!” Tiếng kêu thảm thiết đâm vào màng tai.

Chủ tớ hai người nhìn nhau, minh bạch có chuyện xảy ra.....

Vũ Mê Mê xuyên qua bức màn nhìn thấy một nam tử toàn thân áo trắng, khí chất rất không bình thường, nàng ở xa như vậy còn có thể cảm thấy lãnh ý bức người từ thân hình hắn phát ra, huống hồ phía sau hắn còn có hai gã tùy tùng vận thanh sam võ công cao cường. Nam tử này xem ra lai lịch không nhỏ.

“Chủ nhân, không phải người trong cốc tìm đến đấy chứ?” Tuyết Linh bề ngoài lo lắng nhưng trong lòng không khỏi mừng thầm. Nếu thật bị phát hiện, nàng sẽ không phải tiếp tục sống ở thanh lâu, cũng có thể thoát khỏi danh hoa khôi, hồi phục thân phận nữ nhi trong sạch.

Vũ Mê Mê liếc mắt nhìn nàng, thật là miệng quạ đen nói lời xúi quẩy. “Không phải.” Những người đó không thông minh đến vậy, nhưng mấy người này thật ra là ai? Tầm hoa vấn liễu hưởng ứng thi ca căn bản không có khả năng, nam nhân kia không khí trong phạm vi ba thước đều lạnh đến tàn nhẫn. Có nữ nhân nào muốn bị hắn đông lạnh chứ?

~.~

“Ta muốn gặp Tuyết Linh cô nương.” Thanh âm mười phần băng lãnh.

Tuyết Linh nắm tay chủ nhân. “Chủ nhân, người nhất định phải bảo vệ muội!” Chỉ nghe thanh âm còn cảm thấy lạnh chết khiếp, nhìn đến khuôn mặt nàng còn không đông chết mới lạ?!

Vũ Mê Mê nhẹ nhàng bỏ tay nàng ra: “Không có gì đâu,” rồi tiếp tục chú ý động tĩnh bên ngoài.

“Đại gia, muốn gặp Tuyết Linh cô nương phải có một ngàn lượng bạc….” Tú bà e ngại mở lời.

Bạc rơi lẻng xẻng trên bàn, khiến người sáng mắt. Không cần nói cũng biết là hoàn toàn dư.

“Vậy không thành vấn đề. Ha ha.....” Tú bà giống như lão gà mái vồ vập cười.

“Không cần cười đến như vậy chứ, thật là đáng đánh!” Vũ Mê Mê lầm bầm trong miệng.

“Đúng thế.” Tuyết Linh phụ họa.

“Tuyết Linh cô nương, mau tiếp khách.” Tú bà kêu vợi vào bên trong rèm che.

Tuyết Linh đáng thương nhìn chủ nhân, hi vọng chủ nhân của mình xuất ra một điểm lương tâm.

Vũ Mê Mê đỡ nàng đứng lên, nói nhỏ: “Không cần sợ, có ta ở cạnh muội.”

Nàng sợ, chủ nhân thật có khả năng hi sinh nàng nha. “Chủ nhân, người phải thề tuyệt không một mình chạy trốn.” Nàng nhất định phải đạt thành giao kèo, theo một chủ nhân bất lương như vậy, phải quan tâm bản thân nhiều hơn một chút.

“Được, được......” Vũ Mê Mê qua quýt đáp lời.

Tuyết Linh rốt cục yên lòng, chỉ cần là chủ nhân đáp ứng, nhất định sẽ không sao.

Di chuyển tới gần, Tuyết Linh không khỏi cảm thấy cổ họng khô khan, trong khi Vũ Mê Mê đối với nam nhân này vô cùng hiếu kỳ, mở to mắt nhìn chằm chằm phía trước.

Oa!

Mày kiếm vút bay, song nhãn lấp lánh như sao trời, tuy rằng vẻ mặt hàn khí bức người, nhưng hoàn toàn không làm giảm sút vẻ ngoài tuấn mỹ khiến người kinh ngạc.

A, tựa hồ như đã từng gặp qua. Vũ Mê Mê không khỏi nhíu mày, nàng có thể khẳng định chính mình trước đây chưa thấy qua nam nhân này, vì sao lại có cảm giác thân thuộc đến thế?

Tuyết Linh trước kinh ngạc với vẻ tuấn mỹ của người phía trước, tiếp theo đã bị vẻ mặt hàn sương làm đông cứng người, làm sao còn quản hắn bộ dạng ra sao, lén lút thối lui ra phía sau chủ nhân. Chủ nhân mặc dù có lúc không quản nhân tình, nhưng trong lúc nguy cấp vẫn là chỗ đáng tin cậy để dựa vào.

Phong Tiêu Tiêu lạnh lùng đảo mắt nhìn đôi chủ tớ trước mặt, cảm giác đầu tiên là -- quái dị. Đích thị là quái dị, người phía trước có nhiều hơn một phần khí độ, đang cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ; trái lại vị chủ nhân xinh đẹp kia, lại co rúm ở phía sau thị nữ, cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

“Đại gia là đến nghe khúc hay xem vũ?” Vũ Mê Mê nở nụ cười, cúi thấp người thi lễ.

Phong Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt. Tốt lắm, không hề sợ hãi, có nữ nhân không sợ hắn sao, ngay cả chính thê tử đã mất cũng mang tâm sợ hắn. Nữ nhân này thật đặc biệt.

Tuyết Linh cơ hồ muốn thét ra tiếng, nàng hiện tại sợ tới mức tay chân rét run, làm sao múa hát, trước hết chỉ muốn ngất đi cho rảnh nợ.

“Mười ngày trước, các cô đến Thanh Liên Tự dâng hương.” Phong Tiêu Tiêu tiếng nói trầm thấp mà lạnh như băng, không phát ra chút hơi ấm.

Bị ánh mắt hắn đảo qua, Tuyết Linh cảm thấy mạng nhỏ mình thật không xong rồi.

Vũ Mê Mê nghiêng đầu, nheo nheo mắt, nàng nghĩ tới, Phong Tế trong phòng kia đích thực là bản thu nhỏ của người này, khó trách cảm thấy giống như đã từng quen biết.

“Đúng là như vậy.” Nàng sảng khoái gật đầu.

“Có từng thấy qua chuyện xảy ra?” Phong Tiêu Tiêu tiến lên từng bước, lãnh ý càng lan xa.

Tuyết Linh vội vàng thối lui, người run cầm cập.

Vũ Mê Mê khóe miệng hơi cong nghiền ngẫm trả lời, “Đại gia muốn biết chuyện gì, sao không nói thẳng ra?”

Phong Tiêu Tiêu ánh mắt phát lạnh, thật không thích giọng điệu nói chuyện này của nàng, tựa hồ như đang bỡn cợt hắn, hơn nữa hai chữ “đại gia” như đâm thẳng vào tai, rất không thoải mái.

“Cô đã cứu một đứa bé?” Trực tiếp đem các cô đổi thành cô, hắn hiện tại có thể khẳng định, cho dù thật sự là các nàng cứu Tế Nhi, cũng không phải là chủ ý của vị cô nương đang run lẩy bẩy đằng kia.

“Đây là cách đại gia đối đãi ân nhân cứu mạng con mình?” Nàng không chút khách khí trừng mắt nhìn hắn. Vũ Mê Mê nàng loại ác nhân nào mà chưa thấy qua, sợ gì hắn?

Phong Tiêu Tiêu nghe vậy rốt cục yên lòng, con nếu xác định không có việc gì, hắn cũng có tâm tình cùng nàng nói chuyện.

“Nhìn không ra ánh mắt của cô nương rất lợi hại.”

“Ngay cả như vậy, tôi cũng nhìn không ra đại gia đang xót con.” Vũ Mê Mê chậm rãi đáp lời.

Tuyết Linh mở to mắt, không thể tin được chủ nhân cũng dám đi vuốt râu hùm. Chủ nhân à, gan của người sao lại lớn đến thế?

Phong Tiêu Tiêu sắc mặt càng thêm u ám, phỏng chừng nếu có ai đứng gần hắn nhất định sẽ bị đông chết. Đương nhiên, Vũ Mê Mê là ngoại lệ, bởi vì nàng thản nhiên còn bước lên vài bước.

“Ta đến đưa Tế Nhi đi.” Hắn lạnh lùng nói, không khỏi nắm chặt quyền đầu. Hắn khẳng định, nàng hoàn toàn là đang khiêu khích hắn.

“Tôi lập tức dẫn người đến.” Tuyết Linh nhanh chóng thoát đi, giống như sau lưng có chó rượt đuổi. Trước kia vẫn cảm thấy chủ nhân là ác ma, hôm nay nàng mới phát hiện chủ nhân thật sự là rất đáng yêu, ít nhất so với người nào đó còn đáng yêu hơn gấp nhiều lần.

Trên lầu lúc này chỉ còn lại có Phong Tiêu Tiêu cùng Vũ Mê Mê trừng mắt nhìn nhau, không ai chịu lép vế.

Phong Tế rất nhanh liền chạy tới, hắn lo lắng Tiểu Mê sẽ bị phụ thân dọa đến chết khiếp. Nhưng -- hắn không thể tưởng tượng nổi trên đời chuyện gì cũng đều có khả năng phát sinh, Tiểu Mê căn bản là không sợ vẻ mặt băng lãnh của phụ thân, ngược lại vô cùng hứng thú cẩn thận đánh giá. Nếu không phải cố kỵ thân phận nam nữ, chỉ sợ nàng cũng dám vươn tay sờ mặt phụ thân xem đó có phải từ băng làm thành không.

“Cha.” Phong Tế tiến lên trước thi lễ.

“Tế Nhi.” Phong Tiêu Tiêu thanh âm hững hờ, thậm chí không có chút lên xuống, làm cho người ta không khỏi hoài nghi hắn có phải là phụ thân của đứa nhỏ này không. “Chúng ta đi.”

“Cha.....” Phong Tế có điểm chần chừ.

“Ta sẽ lưu lại đủ tiền.” Phong Tiêu Tiêu trả lời.

“Cám ơn đại gia.” Vũ Mê Mê mỉm cười thi lễ, nàng không bao giờ ngại tiền đến tay.

“Cha, chúng ta thay Tiểu Mê chuộc thân được không?” Phong Tế rốt cục vẫn là nói ra.

Phong Tiêu Tiêu quay lại nhìn con, cảm giác Tế Nhi có chút thay đổi, ánh mắt nhất thời quét về phía Vũ Mê Mê đang cười tươ, không khỏi nhíu mày suy tư. Chuộc thân sao? Hắn xem nàng ở thanh lâu chính là vô cùng thoải mái.

“Chủ nhân.” Tuyết Linh giật nhẹ vạt áo chủ nhân, kêu nhỏ.

Phong Tiêu Tiêu nhướng mày, hắn nghe được, vị hoa khôi xinh đẹp này cư nhiên gọi nha hoàn của mình là “chủ nhân”, tình huống vô cùng – quái đản.

Vũ Mê Mê trợn mắt liếc nhìn nha đầu, đúng là thành sự không đủ bại sự có thừa. Ở trước mặt cao thủ lại dám lên tiếng, không phải là chính mình làm lộ tẩy ư?

“Hảo ý của Phong thiếu gia, Tiểu Mê xin đa tạ.” Vũ Mê Mê thản nhiên từ chối, nàng thật vất vả mới tìm được nơi này ẩn thân, không có lý do gì rời bỏ.

Phong Tiêu Tiêu nhìn nữ nhân trước mặt, trong mắt ẩn hiện tia sáng. Nàng khiến hắn cảm thấy hứng thú. Chủ tớ các nàng đến tột cùng là có bí mật gì? Sẽ không phải là cùng với Hồng Vân giáo có liên quan chứ? Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, sắc mặt hắn càng thêm lạnh lẽo. Tốt, hắn thật muốn thưởng thức bản lĩnh thực sự của các nàng.

“Được.” Phong Tiêu Tiêu không ngờ lại nói ra một chữ này khiến cho ba người đang có mặt ở đây hoàn toàn sửng sốt.

Phong Tế không nghĩ tới phụ thân nhanh như vậy đáp ứng; Vũ Mê Mê là vô cùng ngoài ý muốn, không dự đoán được nam nhân không màng thế sự này lại đáp ứng yêu cầu của con trẻ; về phần Tuyết Linh thì ngay từ đầu đã bị dọa choáng váng, hiện tại lại họa vô đơn chí, tuy nói có thể rời khỏi thanh lâu là một chuyện tốt, nhưng là cùng nam nhân tuấn lãnh này ở chung, nàng thà chấp nhận ở thanh lâu bị chủ nhân áp bức còn tốt hơn.

“Ta muốn thay hai vị cô nương này chuộc thân.” Phong Tiêu Tiêu xoay người nói chuyện với tú bà đang bưng đồ ăn đi tới.

Nghe vậy, tú bà trong lúc nhất thời trợn mắt há hốc mồm.

“Không nghe thấy sao? Muốn bao nhiêu tiền?” Hắn không kiên nhẫn nhíu mày.

Tú bà hoàn hồn, “Không..... Các cô ấy không có ký giấy bán mình.”

Cha con Phong Tế nghi hoặc nhìn về phía chủ tớ hai người.

Vũ Mê Mê âm thầm than thở, hôm nay bị họ Phong làm loạn cả lên, xem ra các nàng không còn cách nào ngụ ở đây.

“Mẹ, chủ tớ chúng tôi cũng đến lúc phải rời đi.” Nàng mỉm cười hạ thấp người.

“Vậy...?” Tú bà muôn phần tiếc hận nhìn về phía Tuyết Linh, hoa khôi này là một kho vàng nha!

“Chủ nhân, chúng ta thật sự phải rời khỏi thanh lâu?!” Tuyết Linh kích động nắm tay chủ nhân.

Vũ Mê Mê đẩy nàng ra xa, nhíu mày nói: “Muội không phải đã sớm chờ đợi ngày này sao?”

Tuyết Linh mở miệng cười xán lạn, “Chủ nhân, thì ra người đã biết. Cho dù muội có ý nghĩ rời đi, nhưng nếu chủ nhân không cho phép, muội tuyệt đối không dám trá lời!” Thật tốt quá, nàng lại có thể chính đại quang minh kêu chủ nhân.

“Các cô là chủ tớ? Tỷ là chủ nhân của cô ấy?!” Phong Tế trong lòng hoàn toàn khiếp sợ.

“Đúng vậy.” Tuyết Linh dùng sức gật đầu, “Chẳng lẽ cậu không phát hiện ra chủ nhân của ta khí độ phi phàm sao?” Nịnh nọt một chút, đỡ phải đón nhận trả thù về sau của chủ nhân, nàng cũng không quên vừa rồi là do chính mình để lộ chuyện.

“Thu thập hành lý, chúng ta lên đường!” Vũ Mê Mê thở dài trong lòng. Lại phải tìm nơi trốn, sớm biết thế sẽ không gà mẹ cứu người, làm hỏng chỗ ẩn thân tốt đẹp này.

Tuyết Linh bỗng dưng trợn to mắt, sợ hãi kêu lên, “Chủ nhân, bạc nhiều như vậy làm sao mang đi!”

“Tìm chiếc xe, đồ ngốc.” Vũ Mê Mê nhịn không được cốc đầu nàng.

“Vâng.”

“Còn không đi mau!” Nàng vỗ nhẹ vào mặt nha đầu.

Tuyết Linh phục hồi tinh thần, vén váy chạy vội đi.

Nhìn thân ảnh nhẹ nhàng biến mất, trên mặt Vũ Mê Mê không khỏi hiện ra ý cười. Linh Nhi vẫn là bộ dáng đó, còn tưởng rằng nàng giả trang lâu như vậy cũng có một chút phong cách của mỹ nhân, xem ra đã thất vọng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play