Edit: Ngân Đường

Beta: Sally

Phượng Tri Nhã trề môi. Trước mắt y phục của Chu Tố bị đại hắc cắn lổ chỗ, kêu trời trách đất bi ai, khiến trượng phu yêu thương.

Đôi mày đẹp của Tri Nhã hiếm khi nào dễ chịu, lộ ra thuần khiết.

Chỉ có nam tử đang nhíu mày vì bị Chu Tố ôm thật chặc, một thân hắc y thon dài, hòa hợp với khí chất cao quý ưu nhã, không phải là nam tử vừa mới gặp trên đường sao?

Khóe miệng Tri Nhã cong lên, được rồi, nàng thừa nhận là nàng cố ý kích thích cước bộ Chu Tố nhanh hơn. Mắt của nàng vừa chuyển, nhìn chằm chằm vào một trung niên nam tử. Ngũ quan sắc bén, mày kiếm mắt sáng, áo bào tím nhìn rất giống cha mình.

Thanh âm non nớt cố chấp phản vấn: “Ông là phụ thân của ta?”

“Làm càn, ai cho phép ngươi nói chuyện với lão gia như vậy?” Chu Tố chôn đầu mình vào trong lòng nam tử áo đen, còn không quên quay đầu lại mắng một câu.

“Người càn rỡ chính là ngươi! Ngươi còn muốn ôm Sở vương tới khi nào?” Trung niên nam tử tức giận la lên! Hiện tại ông muốn đánh bay Chu Tố ngay lập tức.

Phượng Hạo ông sao lại có phu nhân đần như vậy

Mạt Ly bên người nhịn không được thấp giọng kêu: “Phu nhân, buông tay mau, Sở vương, là Sở vương!” Phu nhân vì quá vui mừng, kéo mãi kéo không ra.

Chu Tố mới hồi phục tinh thần lại, không phải là lão gia? Cả người nhào tới trên mặt đất, đâu còn chút tâm tư hả hê nào. Sắc mặt thảm đạm rên: “Sở vương tha mạng, Sở vương tha mạng!”

Thì ra hắn chính là Sở vương _ Sở Thiếu Ly, Tri Nhã biếng nhác đánh giá nam tử trước mắt, người này mới gặp mặt thì hào hiệp ưu nhã, đến bây giờ thì ôn nhu an tĩnh.

Nghe nói Sở Thiếu Ly là đệ nhất tướng quân nước Hiên Viên, cũng thuộc hàng vua chúa nhưng khác họ. Bởi vì Sở Thiếu Ly, nước Hiên Viên trên chiến trường mới bách chiến bách thắng, thậm chí là một thần thoại.

Tri Nhã nâng cằm suy nghĩ một chút, Sở Thiếu Ly này nếu mặc quần áo đàng hoàng đích thực là một chính nhân quân tử. Nếu như tôn làm sư phụ, học một ít bản lĩnh triều đại cũng không tệ lắm.

“Không sao cả, hiểu lầm mà thôi.” Sở Thiếu Ly đở Chu Tố quỵ ngã trên mặt đất dậy. Phong thái khiến mặt Chu Tố ửng đỏ.

Chu Tố lúc này mới ủy khuất về tới bên người Phượng Hạo. “Lão gia, thiếp biết sai rồi, tại thiếp thấy người nên mừng quá. Huống chi Tích nhi nhà chúng ta bị khi dễ a.”

Nói đến nữ nhi, Phượng Hạo mới nhớ tới lần này trở về là cố ý đến xem Tri Nhã. Sau khi mẫu phi Tri Nhã qua đời, đã thật lâu ông không có tới vấn an nữ nhi này. Liền phất phất tay với Tri Nhã. “Tri Nhã, con qua đây.”

Lúc Sở Thiếu Ly vào phòng đã chú ý tới tiểu nha đầu phách lối trên đường hôm nay, lại còn là nữ nhi của Phượng thừa tướng, thật thú vị.

“Tiểu thư, nhanh lên một chút đi.” Nhu Mễ nhanh lôi kéo Tri Nhã, trong lòng run rẩy đổ mồ hôi lạnh, đắc tội phu nhân là đắc tội lão gia, tiểu thư cho dù có lợi hại cũng không ích gì nha.

Đôi mắt to đen của Tri Nhã trừng Phượng Hạo. “Ta không biết phụ thân, đã lâu chưa gặp, ta làm sao biết ông có phải là phụ thân ta hay không?” Được rồi, nàng thừa nhận là cố ý, là muốn chọc tức vị thừa tướng quân cao cao tại thượng này một chút, vì Phượng Tri Nhã đã mất kia.

Tri Nhã vừa nói xong, cả viện đều hít một hơi. Nhu Mễ sợ đến mức bủn rủn, tiểu thư ơi chuyện này không thể đùa được đâu.

Sở Thiếu Ly cong khoé môi, cái tiểu nha đầu này lá gan cũng thật là lớn, lại còn dám không thừa nhận thừa tướng là cha mình.

“Ngươi không thừa nhận ta là cha ngươi?” Ánh mắt Phượng Hạo thâm thúy, khiến người khác chẳng thể hiểu thấu ông đang suy nghĩ gì.

“Thì sao?” Tri Nhã nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, không chút yếu thế hỏi ngược lại: “Nếu ông là phụ thân của ta, vậy tại sao giờ mới đến thăm ta? Nếu như ông là cha, tại sao ta lại bị khi dễ? Nếu như ông là cha, lúc ta bị người khác đánh thừa chết thiếu sống, thì ông đang ở đâu?”

Tri Nhã nói rõ ràng từ câu chữ, giọng nói rất nặng, đôi mắt băng lãnh, ngửa đầu nhìn Phượng Hạo.

Vấn đề Tri Nhã hỏi khiến mọi người chung quanh hít sâu, cả người Nhu Mễ đều phát run, tiểu thư, người có biết mình đang nói cái gì không? Đây rõ ràng là tìm phiền toái cho mình a!

Rất có cá tính!

Sở Thiếu Ly không khỏi tán thưởng, tiểu nữ oa này thật ra rất giống thừa tướng, với khí thế này, nàng tuyệt đối không phải là một tiểu oa nhi bình thường.

Phượng Hạo nhìn Tri Nhã, khóe môi hơi cong lên. Nàng đây là đang trách ông thiếu quan tâm nàng sao?

“Theo như con nói, ta thiếu quan tâm con sao? Con nghĩ muốn thế nào?” Phượng Hạo ngừng một chút, ý vị thâm trường nhìn nàng.

“Ta muốn đi theo người, người làm chuyện gì ta đều muốn đi theo học, ta muốn được người khen! Ta muốn phụ thân cưng chìu ta như lên trời!” Ngữ khí Tri Nhã kiên định, thanh âm mềm mềm không chừa chút đường sống.

“Hiện tại ta không còn ngốc nữa, người đồng ý chứ?” Cả người Tri Nhã để lộ ra sự cao ngạo không thuộc về hài đồng, tư thái vô cùng nghênh ngang.

Sở Thiếu Ly liếc mắt liền hiểu rõ ý đồ của Tri Nhã, nàng mong muốn được tán thành, trưởng thành hơn, như vậy hắn giúp nàng một lần thì như thế nào?

Phượng Hạo nhìn chằm chằm Tri Nhã, đột nhiên phá lên cười. “Quả thật là nữ nhi của Phượng Hạo ta, hảo, con hãy ở bên cạnh ta!”

Phượng Hạo dang hai tay, trong lúc người chung quanh trố mắt nhìn, ôm lấy Tri Nhã.

Tri Nhã mặc cho Phượng Hạo ôm mình, trên gương mặt ngạo nghễ đắc ý. Nàng biết phụ thân nhất định sẽ đáp ứng!

“Lão gia, nàng khi dễ thiếp…” Chu Tố vừa nhìn thấy tình cảnh này nhịn không được chen vào một câu, phải biết rằng đi theo lão gia, đây chính là tương lai.

“Câm miệng! Chút chuyện nhỏ mà còn xử lý không tốt, ngươi không muốn đảm đương chức đương gia chủ mẫu nữa sao?”

Phượng Hạo dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Chu Tố, không chút tình cảm. “Huống chi ngươi sau lưng ta khi dễ Tri Nhã bao nhiêu lần! Quay về phòng tự kiểm điểm cho ta!”

“Lão gia, thiếp…” Chu Tố theo Phượng Hạo nhiều năm như vậy, cũng biết sự tình không có đường sống vẹn toàn, khóc chạy ra.

Đợi người của Chu Tố lục tục ly khai, Phượng Hạo mới xoay người áy náy với Sở Thiếu Ly: “Vương gia, xin lỗi, việc nhà chê cười.”

Sở Thiếu Ly khoanh tay, ánh mắt nhìn Tri Nhã từ trên xuống dưới. “Đương nhiên không có vấn đề gì, bất quá ta nghĩ nếu thừa tướng bận rộn như vậy, ta hỗ trợ mang theo tiểu thư là hay nhất, nhưng có điều…”

Thiếu Ly bất chợt dừng lại. Ánh mắt lần thứ hai nghiêm túc nhìn thẳng mặt Tri Nhã. “Tiểu nha đầu, ngươi có chịu ta dạy cho ngươi không?”

Tri Nhã ngẩng đầu đối mặt đôi mắt đào hoa thâm thuý kia, nó chói mắt đến mức nàng không thể nào mà tin được.

Nàng hỏi ngược lại: “Vậy ngươi mạnh hơn ta?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play