“Tiểu thư, nơi này có người!” Nhu Mễ liền được bước lui hai bước, run rẩy nói. Nhưng không nghĩ lại dẫm phải cành khô, cả người nhào tới mặt đất.
“Rắc -” tiếng cành khô lại tăng lên vài phần. Tri Nhã nhướng mày, quét mắt bốn phía, ánh mắt rơi vào cành khô bên cạnh Nhu Mễ. Chạm phải ánh mắt Hiên Viên Uyên. “Ta đi xem.”
Hiên Viên Uyên biết nàng lo lắng hắn vận dụng nội lực, lập tức ý bảo nàng cẩn thận một chút, đi theo phía sau nàng.
Tri Nhã từ trong lòng Hiên Viên Uyên nhảy xuống, cất bước đi đến phía cành khô.
Nàng dùng một tay kéo Nhu Mễ lên, Tri Nhã tiến lên vài bước, nàng đột nhiên giơ tay lên, đánh cành khô văng ra, rơi khắp bốn phía.
Thân ảnh của một người đàn ông lộ ra, cả người hắn ngã trên mặt đất, tóc xốc xếch rũ xuống, lộ ra nửa khuôn mặt tiều tụy.
Tri Nhã nhíu nhíu mày, người bị bệnh mộng du à?
Đi lên trước vài bước, vừa định bắt mạch nam tử. Ai biết nam tử lại phản xạ tránh ra, nhưng không nghĩ cả người vô lực, lần thứ hai nặng nề ngã vào vách tường.
Tri Nhã sửng sốt, đột nhiên cảm giác buồn cười. Cứ như vậy liền ngất? Bất quá cũng tốt, nàng liền quan sát tình huống của hắn. Đang muốn hất tóc hắn ra.
Nhưng không ngờ Hiên Viên Uyên tiến lên một bước, thay nàng nâng mặt nam tử kia lên.
Tri Nhã ngẩn ra, không nghĩ tới tướng mạo người đàn ông này có vài phần tương tự nàng. Nếu nói không có một chút quan hệ, cũng sẽ không ai tin.
“Ngươi là ai?” Tri Nhã vỗ vỗ mặt của người kia, nhàn nhạt hỏi.
Đáng tiếc người kia thương tích quá nặng, không tỉnh lại nữa.
Hiên Viên Uyên cũng nhìn thấy tướng mạo người kia, lập tức cảm thấy kinh ngạc, Phượng thừa tướng dưới gối không con, nhưng người tương tự như thế từ đâu tới?
“Tiểu thư, làm sao bây giờ?” Nhu Mễ run lẩy bẩy từ phía sau đi lên trước, thấy người kia dung mạo tương tự tiểu thư, nàng cảm thấy đáng sợ.
Tri Nhã cuối người, mắt đánh giá khuôn mặt, sợ rằng có rất nhiều chuyện nàng còn không biết.
“Mang về vậy.”
Hiên Viên Uyên gật đầu, không phản đối. Nếu Tri Nhã quyết định, khẳng định nàng có đạo lý.
Hiên Viên Uyên cõng nam tử kia lên, ba người đội mưa cởi ngựa chạy trở lại. Lúc trở về vừa vặn gặp phải Phù Trần đang tìm kiếm khắp nơi. Thấy Hiên Viên Uyên cõng một người, nhịn không được hỏi.
“Thiếu gia, người này là ai vậy ạ?” Thế nào vừa ra lại còn mang theo một người trở về.
“Không cần ngươi quan tâm!” Tri Nhã lạnh lùng trả lời, cũng không để ý ánh mắt kinh ngạc của Phù Trần, đi vào nhà.
Vừa vào phòng, Hiên Viên Uyên liền phân phó người hầu nấu nước nóng cho nam tử, kêu Phù Trần mang hắn vào khách phòng, rửa mặt. Mình và Tri Nhã cũng trở về phòng của mình, tắm rửa thay quần áo khác. Lúc trở ra, tất cả mọi người đã ăn mặc sạch sẽ.
Nam tử ngồi ở một bên, rửa mặt chải đầu xong, lộ ra gương mặt trơn bóng trắng nõn, nhìn qua có chút tinh thần hơn. Hắn mặc y phục của Phù Trần, trường bào màu mực, tóc đen hơi ướt rối tung.
“Cám ơn các ngươi đã cứu ta.”
“Không có chi” Tri Nhã nhàn nhạt nói: “Ta cũng chẳng có ý muốn cứu ngươi.” Bất quá chỉ là kinh ngạc tướng mạo của hắn, cũng muốn hỏi rõ ràng mà thôi.
“Chẳng hay các hạ tôn tính đại danh?” Hiên Viên Uyên nhìn chăm chú vào nam tử, trong tròng mắt thâm thúy ẩn chứa hoài nghi. Hắn không biết người nam nhân này đến tột cùng là thân phận gì, thế nhưng tuyệt không dễ dàng tha thứ người thương tổn Tri Nhã.
“Tại hạ Minh -” nam tử vừa muốn nói ra, rồi lại ngừng lại, có vẻ do dự.
“Thân phận công tử không tiện nói rõ với chúng tôi sao?” Tri Nhã lãnh đạm hỏi, thần tình không có bất kỳ biến hóa nào.
Nam tử do dự chỉ chốc lát, nghĩ đến bây giờ hắn quả thực không có nhà để về, dù sao bọn họ đã cứu hắn, nói ra thân phận có thể như thế nào đây: “Tại hạ Minh Tuyên.”
“Đúng.” Minh Tuyên gật đầu: “Ta là thiếu chủ Tiễn trang Minh Viễn, nhưng lại không còn gì nữa.” nói đến đây, Minh Tuyên ho nặng nề vài tiếng, cả người vô cùng mệt mỏi.
“Tiễn trang Minh Viễn đã xảy ra chuyện?” Hiên Viên Uyên chất vấn nhìn phía Phù Thế.
Phù Thế do dự một chút, nói: “Kỳ thực mấy ngày hôm trước nhận được tin tức, tri phủ Cẩm thành _ Hậu Thiệu Thiên đến điện hộ quốc thần, trắng trợn thu gom tiền tài, Tiễn trang Minh Viễn dẫn đầu các cửa hàng phản kháng, cả nhà diệt khẩu. Bởi vì thân thể của Vương gia, Phù Trần mới không hội báo.”
Hiên Viên Uyên hơi biến sắc mặt, ngón tay xoa xoa nhiều lần, trong thời gian ngắn như vậy, lại phát sinh án mạng, quan viên địa phương cũng quá lớn mật.
Minh Tuyên càng nắm chặt quả đấm của mình, trong mắt phụt ra tức giận. “Ta nhất định phải báo thù!”
“Báo thù?” Tri Nhã lạnh lùng nhếch môi. “Ngu xuẩn!” Ngu xuẩn cực điểm, một Tiễn trang Minh Viễn còn không phải đối thủ của Hậu Thiệu Thiên, hắn quả thực mơ mộng hão huyền.
“Tiểu thư -” Nhu Mễ mở to hai mắt nhìn, tiểu thư không giống loại người vui trên nỗi đau của người khác.
Minh Tuyên vừa nhìn tiểu cô nương này không an ủi mình, còn mắng hắn, nhịn không được thốt ra: “Ngươi thế nào - “
“Là ngu xuẩn.” Không đợi Minh Tuyên nói xong, Hiên Viên Uyên lập tức cắt đứt lời Minh Tuyên, nghiêm túc nói: “Ngươi căn bản không rõ thực lực của mình, lại cứng đối cứng, đây không phải là ngu xuẩn thì là cái gì?”
Hiên Viên Uyên giải thích giản đơn, ánh mắt đảo qua Minh Tuyên, thanh niên này có chí khí, nhưng lại thiếu tôi luyện.
Minh Tuyên một quyền đập vào trên bàn, trên mặt khó có thể che giấu thống khổ. “Phải, ta biết thực lực ta không đủ, thế nhưng lẽ nào cả đời ta cứ tham sống sợ chết sao?” Vừa nghĩ tới ác mộng mỗi buổi tối, lòng bàn tay của hắn run rẩy không ngừng, nhịn không được hung hăng cắn môi.
“Không, đương nhiên không.” Tri Nhã lạnh nhạt đảo qua khuôn mặt hắn, nàng tuy rằng sát nhân, nhưng cũng không giết người tốt. Đối mặt hắn gặp thảm như vậy, có vẻ nàng may mắn hơn, Phượng Hạo bất quá là bị khấu lưu mà thôi.
“Ta giúp ngươi.”
Mọi người nhịn không được nhìn phía Tri Nhã, nàng cư nhiên đáp ứng hỗ trợ. Trong mắt Minh Tuyên tràn đầy bất ngờ, nhìn tiểu cô nương trước mắt, hắn lại cảm thấy tin tưởng nàng, cũng hiểu được nàng có năng lực giúp đỡ hắn: “Ngươi đáp ứng giúp ta?”
“Ừm.” Tri Nhã gật đầu, nói từng câu từng chữ: “Thế nhưng điều kiện tiên quyết là, mạng của ngươi là của ta.”
Gió lạnh thổi qua mặt, Tri Nhã ngồi trên xe ngựa, mở cửa sổ ra, mặc cho gió lạnh thổi qua mặt mình. Đột nhiên một đôi tay dày rộng đưa qua, một tay khép cửa sổ lại.
Hiên Viên Uyên nắm lấy bàn tay nhỏ của Tri Nhã, thổi hơi. “Thế nào, có tâm sự?”
“Ngươi biết.” Tri Nhã tùy ý tựa rên người hắn, nàng ngày càng ỷ vào hắn quan tâm. “Ta chỉ là đang suy nghĩ vì sao nhiều người lại có cừu oán.” Minh Tuyên cũng vậy, bọn họ cũng vậy.
Hiên Viên Uyên lo lắng, hắn thậm chí nghĩ Tri Nhã có rất nhiều chuyện hắn cũng không biết. Đưa tay sờ sờ gò má nàng: “Nhưng không phải ngươi đáp ứng giúp hắn sao? Cho nên hết thảy đều sẽ tốt.”
Tri Nhã gật đầu, tựa trên ngực Hiên Viên Uyên, an tâm khắp toàn bộ thể xác và tinh thần.
Bỗng nhiên cửa xe ngựa bị gõ kịch liệt, Phù Trần thở phì phò ló đầu vào: “Thiếu gia, đã xảy ra chuyện.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT