Edit: Ngân Đường

Beta: Sally

Bên song cửa sổ, gió nhẹ thổi qua. Tựa như dải lụa trắng mang hương trà thoang thoảng.

Hiên Viên Uyên khẽ cúi đầu, gương mặt tinh xảo như tượng ngọc, mũi cao thẳng, đôi môi hồng, bên môi hắn tà mị, quý khí ngạo nghễ phi phàm. Ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, một bóng người liền bay đến phía sau.

“Vương gia.” Phù Trần đứng bên cạnh, hết sức cung kính.

“Sự tình, làm thế nào?” Hắn thậm chí không ngẩng đầu, ngôn ngữ lại lộ ra quyết đoán.

“Dạ bẩm Vương gia, hoàng thượng đã bắt đầu âm thầm động thủ! Chỉ sợ cũng ở đây mấy ngày qua.” Phù Trần khẽ cúi đầu, âm thầm bất bình. Vương gia vì hoàng thượng đăng cơ tận tâm tận lực, lại không ngờ rằng hoàng thượng lại luôn muốn hạ sát Vương gia.

Hiên Viên Uyên như nhìn thấu lòng của Phù Trần, tà mị bên môi càng sâu: “Ngươi theo bản vương nhiều năm như vậy, còn không hiểu bản vương sao?” Lòng bàn tay cầm ngọc bội trên mặt bàn, nhất thời hóa thành bột phấn.

Hắn cho tới bây giờ đều không phải là người tốt, nếu như có người chạm vào ranh giới cuối cùng của hắn, vậy hắn tuyệt không bỏ qua.

“Muốn mệnh bản vương, cũng nên nhìn một chút Hiên Viên Hạo Nhiên hắn rốt cuộc có đủ tư cách hay không?” Thanh âm cuồng vọng tới cực điểm từ trong miệng phát ra từng chữ.

Trong mắt Phù Trần sáng ngời, đúng vậy, Vương gia luôn dùng kế án binh bất động. “Vậy ý của vương gia là?”

Hai tròng mắt sâu thẳm của Hiên Viên Uyên ánh lên tử sắc, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn. “Tiếp tục giám sát, không được đả thảo kinh xà!”

“Dạ.” Phù Trần cúi đầu trả lời.

“Ngươi xuống trước đi.”

“Thuộc hạ xin cáo lui.” Thân ảnh cao to lần thứ hai nhanh thoát ẩn thoắt hiện như ảo ảnh, mất hút trên không.

Hiên Viên Uyên đứng dậy, thân thể cao lớn đắm chìm dưới ánh mặt trời, trong đầu còn quanh quẩn lời dặn dò trước khi chết của ca ca, nhưng vô luận hắn tận tâm tận lực muốn trợ giúp Hiên Viên Hạo Nhiên hảo cỡ nào, phò trợ hắn ta trở thành thiên tử chân chính, nhưng vẫn còn bị nghi kỵ.

Nụ cười bên môi đầy bất đắt dĩ, hai tròng mắt màu tím chậm rãi biến trở về đen kịt, hết thảy đều khiến người khác sợ hãi.

Ánh mắt Hiên Viên Uyên dừng lại trên đường, trong lúc giật mình một thân ảnh nho nhỏ từ trước mắt xẹt qua, bờ môi hắn lơ đãng cong lên.

Tiểu nha đầu kia!

Người đến người đi, Tri Nhã tết mái tóc đen bóng của mình thành hai bím, vài sợi tóc mềm mại rũ xuống bên tai, phất phơ nhìn càng đáng yêu. Tay kia cầm mứt quả, tay kia lay lay Nhu Mễ: “Nhu Mễ, ăn không?”

Nhu Mễ cưỡng bách nuốt một ngụm nước bọt, thế nhưng đã đồng ý với tiểu thư phải giữ thể diện, nàng mất tự nhiên quay đầu.

“Ta không ăn, không thích… Ăn.”

“Ha ha.” Sở Thiếu Ly bên cạnh bật cười lên, trách không được Tri Nhã cứ muốn dẫn tiểu nha đầu này theo.

“Được rồi.” Tri Nhã nâng đầu lên. “Sở đại bá, ngươi đã tìm được sợi tơ tằm cho ta chưa?” Ở hiện đại công cụ ám sát bằng kim loại, còn chỗ này, chỉ cần tìm được sợi tơ tằm dai là tốt nhất rồi. Nàng tuy rằng không cần phải làm sát nhân ở cổ đại, nhưng cần phải tự bảo vệ mình.

Thiếu Ly mỉm cười nói: “Có, đợi lát nữa dẫn ngươi đi mấy cửa hàng, xem thử.”

Tri Nhã khéo léo gật đầu, thuận tiện đụng đầu với đầu Nhu Mễ đang si mê. Cái nha đầu chết tiệt này, dám dùng ánh mắt háo sắc đó nhìn chằm chằm người khác.

Theo Thiếu Ly xem rất nhiều gian hàng, tuy rằng đều là sợ tơ tằm, nhưng không thuộc thượng phẩm. Tri Nhã nhíu mày.

“Đừng lo lắng, còn mấy cửa hàng nữa mà.” Thiếu Ly thấy Tri Nhã có chút mất mác, liền an ủi.

Tri Nhã lắc đầu, khoát khoát tay: “Ta không có buồn, chỉ thất vọng thôi.” Quả thực, đường đường Hiên Viên hoàng triều lại không có sợi tơ tằm cao cấp, đây là điều nàng không ngờ.

Đột nhiên một đám người xông ra, Thiếu Ly liền kéo Tri Nhã ra sau lưng mình.

Khoé miệng Tri Nhã cong lên, mặc cho Thiếu Ly bảo hộ mình, đại bá này đối với nàng rất tốt a.

“Nghe nói thiên kim Lạc gia ngày hôm nay luận võ chọn rể, chúng ta đi xem một chút đi.”

“Có người nói đồ cưới trị giá hoàng kim vạn lượng, còn có tơ tằm huyết cầm gia truyền chi bảo của Lạc gia.”

Đám người nghị luận ầm ỉ.

Tơ tằm huyết cầm? Tri Nhã cau mày lại, nếu là truyền gia chi bảo, vậy rốt cuộc luận võ chọn rể thì sao? Cái tơ tằm huyết cầm này, nàng muốn có nó!

“Sở đại bá, không phải ngươi nói trong quân doanh có chuyện gì sao, nếu không ngươi về trước đi, dù gì hôm nay cũng không tìm được sợi tơ tằm.” Tri Nhã xoay người nói với Sở Thiếu Ly, thái độ thành khẩn.

Thiếu Ly thấy vậy khẽ gật đầu, đúng là đi ra ngoài lâu cũng không tiện. “Ta đây đi trước, ngươi sớm một chút quay về phủ Thừa tướng.”

“Được.”

Thấy Tri Nhã đáp ứng rồi, Thiếu Ly xoay người ly khai. Tri Nhã cười giảo hoạt, nếu đã không còn người ngăn trở, vậy bây giờ lẻn vào luận võ thôi.

Nhu Mễ ngơ ngác nhìn, rồi trong phút chốc mở to hai mắt nhìn, tươi cười quen thuộc này, không lẽ tiểu thư muốn…

Ý niệm trong đầu vừa xẹt qua, đã thấy thân ảnh Tri Nhã nhẹ nhàng nhảy lên lôi đài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play