Thần Trộm Cuồng Phi

Chương 45: Nhân sâm vạn năm


...

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc kệ các Tinh Linh gào thét, người đó từ từ bước tới trước mặt Hoa Thiên Vũ và Lăng Mạc Thiên, đó là một cô gái duyên dáng yêu kiều. Hoa Thiên Vũ nghi hoặc nhìn cô gái nhỏ trước mắt, đây chính là nhân sâm vạn năm? Làm sao có thể là một tiểu cô nương!

Ngược lại, Lăng Mạc Thiên mỉm cười nhìn tiểu cô nương, gật gật đầu nói: “Quả nhiên lời đồn quả thực không sai, ngươi thật sự đã thành tinh, xem ra ngươi không chỉ tu luyện vạn năm, khó trách nhiều người lại mong muốn có được ngươi như vậy. Hẳn là ngươi không ngờ chúng ta có thể tới được đây, đúng không?”

Có vẻ như tiểu cô nương không hề sợ Lăng Mạc Thiên và Hoa Thiên Vũ, đối mặt với Lăng Mạc Thiên nửa điểm sợ hãi cũng không có, nàng nói “Các ngươi không hằn là vì ăn ta mà đến, thả bằng hữu của ta đi, họ đều là người vô tội, ta đảm bảo họ sẽ không có bất kì hành động công kích nào đối với hai ngươi, mong hai ngươi giơ cao đánh khẽ.”

Đối với lời nói đầy tự tin của nhân sâm vạn năm, Lăng Mạc Thiên có lòng tin hơn Hoa Thiên Vũ. Thanh âm của tiểu cô nương chưa dứt, hắn đã rút lại chân đang giẫm lên ngực của Tinh Linh kia. Lăng Mạc Thiên cười híp mắt nhìn tiểu cô nương, “Được, xem ra ngươi đã biết lí do chúng ta đến đây, cho nên ngươi mới không có vẻ gì là sợ hãi. Ngươi không sợ chúng ta thay đổi suy nghĩ sao?”

Tiểu cô nương lắc đầu cười, cúi người đỡ các Tinh Linh đang nằm trên đất dậy, nở nụ cười trấn an họ, sau đó từ trên đầu lấy xuống vài cọng tóc đưa đến trước mặt Lăng Mạc Thiên “Không dễ dàng gì các ngươi có thể vào được đến nơi này, đây là lễ vật ta tặng các ngươi. Cảm ơn ngươi đã bỏ qua cho bằng hữu của ta, các ngươi có thể từ chỗ này của ta đi ra ngoài, ta bảo đảm sẽ không có bất kì sinh vật nào tấn công các ngươi.”

Nghe được giọng nói lạnh nhạt của tiểu cô nương, Hoa Thiên Vũ nhìn những sợi tóc trên tay nàng cười lạnh. Chẳng lẽ đầu óc của cô bé này có vấn đề gì sao? Đã đến đây, không thấy Nhân sâm sao có thể rời đi.

Nhưng có điều lại khiến cho Hoa Thiên Vũ cứng họng, mặt đỏ tới mang tai khi thấy chuyện xảy ra tiếp theo, cô bé duỗi bàn tay ra, mấy sợi tóc đột nhiên phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt, cả khu rừng đều phát sáng. Sau đó ánh sáng màu vàng biến mất, sợi tóc trên tay cả tiểu cô nương đã biến mất thay vào đó là mấy rễ cây Nhân sâm lớn bằng cánh tay trẻ con đang nằm trên tay nàng tỏa ra mùi thơm của Nhân sâm, khiến Hoa Thiên Vũ trợn mắt há miệng.

Đây chính là sức mạnh của Nhân sâm vạn năm? Cho dù có là vài cọng tóc cũng có thể trực tiếp biện thành nhân sâm! Hơn nữa công hiệu không khác gì nhân sâm vạn năm D""i"e"n"d"a"n"l"e"q"u"y"d"o"n.

Lăng Mạc Thiên mỉm cười nhận lấy nhân sâm, không chút khách khí lấy một cây nhét vào tay Hoa Thiên Vũ, còn một cây thì nhét vào trong ngực mình, sau đó cười nói với tiểu cô nương, “Hôm nay đã quấy rầy, cảm ơn nhân sâm của ngươi.”

Tiểu cô nương lắc đầu cười nói “Đây là ý trời khó mà tránh được, nếu không các ngươi không thể tới đây được. Các ngươi tới cũng là để cho ta giải thoát. Từ giờ trở đi, Hoa Mị Thiên sơn sẽ không còn tồn tại Nhân sâm vạn năm nữa”

Lăng Mạc Thiên nghe vậy lập tức cười một tiếng, cũng không nói thêm câu gì, 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp