Dường như Alphonse đã chuẩn bị ngay từ đầu, trong xe có rất nhiều đồ hóa trang, chỉ cần chỉnh chỉnh sửa sửa, thay đổi một chút, là đã khác với ban đầu. Dù sao thì hai người họ cũng là nhân vật của công chúng, cứ xuất hiện ngay trước mặt người ta như vậy thì không tốt lắm.
Alphonse dùng thuốc nhuộm, phun cho mái tóc màu bạc của mình thành màu đen, đôi ngươi màu tím nhạt cũng bị kính áp tròng màu đen che phủ. Alphonse còn dán lên mặt mình một cái sẹo, tuy không dữ tợn lắm nhưng cũng đủ nổi da gà.
Nhìn động tác thuần thục của y, Trùng Trùng bắt đầu ngẫm, có phải trước đây anh ta thường xuyên làm vậy không, nếu không, sao có thể lưu loát thế kia? Hoàng Phu Trùng Trùng
Tạo hình của Trùng Trùng cũng do Alphonse xử lý, ở đây có nhiều thú nhân, cho nên Alphonse gắn thêm cho cậu hai lỗ tai thỏ, nhưng do Trùng Trùng kháng nghị quyết liệt, cuối cùng đổi thành tai mèo. Thật ra, thứ cậu muốn là tai báo hoa nha.
Tiếc là nhà vua của chúng ta lại nói: “Mèo thích hợp với cậu hơn!” Sau đó, có đánh chết y cũng không cho cậu mang tai báo, khiến cậu giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Do chứng minh của hai người là giả nên không thể vào khách sạn xa hoa ở được, hai người chỉ có thể tìm một khách sạn nhỏ, sạch sẽ một chút để ở tạm. Ở hành tinh Kana có rất nhiều khách sạn nhỏ, trên đường, đèn đuốc sáng trưng, nhìn cũng được lắm.
Con đường này chủ yếu là những thanh thiếu niên tới, có rất nhiều quán bar, khách sạn, trang hoàng đặc sắc, trông náo nhiệt vô cùng.
Hai người tìm được một khách sạn nho nhỏ, do Trùng Trùng còn giận chuyện Alphonse không cho cậu đeo tai báo hoa mà tức giận, má phồng lên, khiến nhân viên lễ tân nghi ngờ, liếc sang Alphonse, hỏi: “Anh thật không phải dân buôn người chứ? Hay là anh ép buộc cậu ấy?”
Mặt Alphonse đen xì, trừng nhân viên lễ tân một cái. Do trên mặt anh có một vết sẹo, cho nên lúc trừng cũng không phải thuộc dạng dọa người bình thường. Nhân viên phục vụ sợ run lên, nhưng vẫn không buông tha, hỏi Trùng Trùng, “Anh ta thật là chồng cậu sao?”
Có lẽ là trông Trùng Trùng quá đáng thương, hơn nữa nhìn vào còn như vị thành niên, bởi vậy nhân viên phục vụ mới nghi ngờ là Alphonse dụ dỗ trẻ vị thành niên, muốn báo cảnh sát.
Trùng Trùng quắt quắt miệng, “Đúng vậy!”
Nhân viên phục vụ thở dài, giao phòng cho hai người.
Phòng của hai người ở lầu cuối, đấy là do Trùng Trùng và Alphonse cực lực yêu cầu. Khách sạn nhỏ, quy mô cũng nhỏ, chỉ có ba tầng. Lúc hai người đi cũng không mang bao nhiêu hành lý, chỉ có vài bộ quần áo để thay đổi, hai người định để quần áo lại trong khách sạn rồi ra ngoài chơi.
Lúc mở cửa phòng ra, khóe miệng Alphonse giật giật, còn Trùng Trùng thì trừng to mắt, chạy vội vào, tán thưởng, “Alphonse, đây quả là thiết kế giành riêng cho anh nha…”
Thật ra, con đường này dành riêng cho các thanh thiếu niên, cho nên trang trí trong khách sạn cũng đa dạng, giống như hiện giờ, trong phòng là một chiếc giường hình tròn có các thanh kim loại màu vàng vây quanh, nhìn tổng thể, giống như một cái ***g chim màu vàng thật lớn.
Kiểu thiết kế ***g chim này khiến người ta có cảm giác mới mẻ, hơn nữa lúc làm chuyện đó cũng rất tiện, có nhiều thanh sắt như vậy, muốn buộc thành tư thế gì thì buộc thành tư thế đó, tuyệt đối mê người nha. Chẳng trách đám trẻ lại muốn tới đây thuê phòng.
Trùng Trùng bỏ hành lý xuống, tới bên cửa sổ mở rộng cửa ra, đứng nhìn người bên dưới đi tới đi lui, cậu nở nụ cười thoải mái, đề nghị, “Alphonse, chúng ta xuống dưới chơi đi!”
Lúc xuống đường, Alphonse liền hối hận, vì đa số nơi này đều là quán bar, Trùng Trùng là sâu nhà anh, không thể để người khác trục lợi, bởi vậy Alphonse lại đề nghị đi dạo công viên.
Tất nhiên là Trùng Trùng không chịu rồi, khó khăn lắm mới được tới hành tinh khác chơi, đi dạo công viên là thế nào? Cậu muốn vào quán bar xem thử, trước giờ ba ba quản cậu nghiêm lắm, chưa cho cậu vào quán bar bao giờ, cho nên Trùng Trùng rất tò mò.
Giờ không có ba ba ở cạnh, đương nhiên là Trùng Trùng rất muốn vào đó xem, nhưng mà cậu lại quên rằng, Alphonse còn đáng giận hơn cả ba ba cậu.
“Không thể vào quán bar!” Mặt Alphonse lạnh như băng, vết sẹo trên mặt trông cực kỳ rùng rợn.
“Tôi muốn đi!” Trùng Trùng giận, “Ghét anh quá, tôi muốn giả thành báo, anh bắt tôi làm mèo, tôi muốn đi quán bar, anh lại bảo đi công viên, đúng là đáng ghét!”
Đôi ngươi Alphonse co lại, lạnh lùng nhìn Trùng Trùng, gằn từng tiếng, “Cậu lặp lại lần nữa xem!”
Trùng Trùng run rẩy, ủy khuất, “Ưm, tôi chỉ muốn đi xem chút thôi, từ nhỏ tới giờ tôi chưa từng vào đó lần nào, tôi thấy hiếu kỳ mà!”
Nhưng Alphonse lại không vì Trùng Trùng làm nũng mà lay động, mặt anh vẫn lạnh lùng, kiên quyết nói: “Không cho đi!”
“Tại sao chứ?” Trùng Trùng nghi hoặc, hỏi.
“Không tại sao hết, tôi nói không được đi là không được đi!”
Trùng Trùng bĩu môi, bất mãn trừng Alphonse, hai người đang giằng co, vào lúc này, có ba người đi ra khỏi quán bar phía sau họ. Một người trong số đó say mèm, hai người còn lại đang đỡ người nọ, đi tới khách sạn cạnh bên.
“Đúng là hưng phấn nha, đêm nay có thể chơi 3P rồi!”
“Đúng nha, tôi để ý cậu ta lâu rồi, cuối cùng cũng có thể chuốc say được!”
Hai người họ vừa nói vừa đi ngang qua người Trùng Trùng và Alphonse. Alphonse nhìn theo ba người đó, mặt ngày một xấu, cho đến khi cảm thấy có ai đó đang kéo góc áo mình, y mới phục hồi tinh thần lại.
“Alphonse, đừng nói là anh cũng chưa từng vào quán bar nha!” Trùng Trùng cười hỏi.
Alphonse nhíu mày, không thể phủ nhận.
Trùng Trùng lại hưng phấn, lay lay tay y, “Chúng ta vào trong thôi, đi thôi, bên trong có dàn nhạc, lại còn có đồ ăn nữa, tôi đói bụng rồi!”
Thấy Trùng Trùng làm nũng, Alphonse hơi động tâm, nhưng anh vẫn nghiêm khắc nói: “Cậu còn nhỏ, không thể vào quán bar!”
Trùng Trùng không phục, “Tôi trưởng thành rồi!”
Alphonse: “Trưởng thành nhưng cũng còn nhỏ, không được đi quán bar!”
Trùng Trùng hừ một tiếng: “Làm tình cũng đã làm rồi, sao anh không nói là anh dụ dỗ trẻ con đi?”
Cuối cùng, do Trùng Trùng đã nói ra một câu mấu chốt, như ý đi vào quán bar.
Tùy tiện chen vào một quán bar náo nhiệt, lúc đi tới cửa, có người cầm con dấu, đợi thu vé xong sẽ ấn lên người khách, tránh chuyện có người trốn vé.
Chỗ mua vé vào cửa có một thiếu niên đáng yêu với đôi tai thỏ cầm con dấu, ánh mắt như bảo thạch hồng hồng nhìn Trùng Trùng, cười khẽ, “Xin hỏi ngài muốn dán lên đâu?”
Trùng Trùng bắt đầu cởi áo ra khiến thiếu niên thỏ xinh đẹp của chúng ta hoảng sợ, suýt nữa thì gọi bảo an tới, lại nghe Trùng Trùng nói: “Đây là lần đầu tiên tôi tới quán bar, in lên bụng đi, làm kỷ niệm!”
Thiếu niên thỏ chán ghét, nói thầm, “Đứa nhỏ này trông đáng yêu như vậy, sao lại là một tên quê mùa chứ? Thấy đồ trên người toàn hàng hiệu, chẳng lẽ là nhà giàu mới nổi ở nông thôn lên sao?”
Alphonse đen mặt, ngăn không cho Trùng Trùng cởi quần áo, nói: “In lên mặt cậu ấy đi!”
Vì thế, ‘chụt’ một cái, giống như tiếng hôn môi, một con dấu nhỏ bằng cái nắp chai đã in lên mặt Trùng Trùng, đó là hình một con dơi nhỏ, phong cách chỉ hơi giang hồ tí ti, nhưng in trên mặt Trùng Trùng cũng khiến cậu có tí xíu cảm giác lạnh lùng. Tuy nhiên, cuối cùng thì gương mặt bánh bao của cậu vẫn bán rẻ cậu rồi.
Alphonse vươn tay ra, thiếu niên thỏ vừa định in lên, đã bị Trùng Trùng giữ chặt. Cậu giận dỗi, nói: “Anh là chồng tôi, anh cũng in lên mặt đi, như vậy mới có thể chứng minh chúng ta là một đôi chứ!” Trùng Trùng nói xong, thừa dịp vết mực trên mặt mình còn chưa khô, dán lên mặt Alphonse một cái, cứ như vậy, bức hình của cậu đã in lên mặt y.
“Hai vị đúng thật là hạnh phúc nha!” Thiếu niên thỏ mỉm cười, nhủ thầm, con mèo nhỏ này dù là một tên quê mùa, những cũng rất đáng yêu nha.
Dàn nhạc đang biểu diễn, Trùng Trùng và Alphonse tìm một chỗ ngồi xuống, gọi thức ăn, hai người vừa ăn vừa nghe hát, cảm giác cũng khá lắm.
Thật ra, đây là lần đầu tiên Alphonse tới quán bar. Thuở nhỏ do quá nghèo lại bị ghét bỏ nên y không thể bước vào nơi thế này được. Chờ đến khi y có tất cả, những nơi thế này y lại chẳng thể vào, dù sao thì chuyện nhà vua đi quán bar mà bị chộp được sẽ khiến dư luận chấn động. Hoàng Phu Trùng Trùng
Tuy là cũng có vài người bạn mở quán bar, nhưng nếu so sánh giữa nơi dành cho những kẻ có tiền ấy với những nơi bình dân thế này, đúng thật là khác xa. Alphonse cười khẽ một tiếng, chẳng lẽ y đã già thật rồi sao?
Sau một lát, quán bar chật ních, người người chen nhau, Trùng Trùng cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình đang nhảy ra ngoài, nhưng quả thật rất vui vẻ, ca sỹ hát cũng rất phấn khởi, khiến toàn trường náo động.
Đây là lần đầu tiên Trùng Trùng được phát tiết thoải mái như vậy, cậu thoải mái reo hò cùng những người khác. Alphonse đứng cạnh cậu, cứ như vậy, lẳng lặng nhìn Trùng Trùng hưng phấn…
Chờ khi rời khỏi quán bar đã là hơn hai giờ sáng, lúc này hai người cùng trở về khách sạn. Tắm rửa xong, Alphonse mới phát hiện, y quên mang theo máy sấy.
Trong cái khách sạn nhỏ xíu, sơ sài này, làm sao có máy sấy chứ? Alphonse nhìn đôi cánh ướt sũng của mình, triệt để buồn bực.
Cửa sổ của bọn họ rất lớn, lại còn có cả một cái ban công, cảm giác cũng khá lắm. Giờ trên đường không có bao nhiêu người, các quán bar cũng đã đóng cửa hết. Alphonse hít sâu một hơi, không ai thấy, hẳn là y có thể bay xuống, hong cánh cho khô rồi đi ngủ.
Vừa mới đứng lên bậu cửa sổ, Alphonse đã bị Trùng Trùng ôm chặt. Lúc này, trên mặt cậu vẫn còn cái hình chú dơi bé xíu, nhưng vẫn không giấu được sắc hồng hồng trên má, “Alphonse, anh đừng tự sát nha, tôi sẽ không nói anh dụ dỗ trẻ con nữa!”
Đây là thế nào? Alphonse xấu hổ.
“Tôi sai rồi, anh đừng tự sát mà!” Trùng Trùng nhủ thầm, lỡ như Alphonse chết, liệu cậu có bị công dân ở hành tinh Lala đạp chết hay không?
Alphonse thở dài, tại sao con sâu của y cứ luôn có cái kiểu suy nghĩ khác người thế nhỉ? Y nở nụ cười bất đắc dĩ, vì cậu là sâu của y thôi…
Ôm Trùng Trùng, Alphonse thấy bốn phía không có ai, đột nhiên, anh nhảy khỏi ban công, đồng thời cũng mở đôi cánh thật lớn ra.
“A…” Trùng Trùng mới vừa hô lên một từ, đã bị Alphonse che miệng lại, nói khẽ vào tai cậu, “Đừng ồn, lỡ bị người ta phát hiện là tiêu đó!”
Trùng Trùng mở to hai mắt, tỏ vẻ là cậu sẽ không la nữa. Bấy giờ, Alphonse mới buông tay ra, lại nghe Trùng Trùng vỗ ngực, nói: “Làm tôi sợ gần chết, tôi còn tưởng là anh muốn tự sát đó nha! Ha ha, cho dù anh có muốn chọn cách nhảy lầu tự sát thì cũng không chết được, bởi vì anh biết bay mà!”
Alphonse hóa đá.
“Thật ra… tôi đang phơi cánh!” Alphonse nói rõ.
Lúc này, tới lượt Lý Trùng Trùng của chúng ta giật giật khóe miệng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT