Tô Duy trở lại phủ, nghe hạ nhân báo lại là Tô Khanh Lạc đã tỉnh, gật đầu, nhưng không nói tới một chữ nào liền đi vào thư phòng xử lý công việc.
Gã sai vặt đến đây bẩm báo có chút ngạc nhiên lẩm bẩm: "Sớm đã nghe nói Nhị tiểu thư không được cưng chìu, nhưng không ngờ lại không được cưng chiều đến mức này, cho dù phụ thân nhà nào hễ nghe nói nữ nhi đã hôn mê ba ngày ba đêm đã tỉnh lại thì cũng sẽ đi thăm một chút!"
Bên trong Vi Lạc Các
Tô Khanh Lạc đứng một mình ở trước cửa sổ, nhìn một đám hoa Tường Vi mới nở, từng cánh hoa xinh xắn liền kề nhau, kết thành từng đóa hoa nhỏ màu hồng nhạt. Gió thỉnh thoảng lướt nhẹ qua, cành hoa run nhẹ một chút, làm tăng thêm vẻ đẹp thanh nhã của nó.
Từ lúc tỉnh lại cho đến bây giờ đã là một ngày, mà cái người gọi là phụ thân kia lại chưa một lần đến Vi Lạc Các, ha ha, ông ấy đúng là một phụ thân "Yêu thương rõ ràng" đấy!
Cẩn Nhi ngơ ngác nhìn Tô Khanh Lạc, trên người mặc y phục màu trắng thuần đơn giản mà trang nhã, hình như Tô Khanh Lạc hơi ốm, nhưng cũng có một loại vẻ đẹp tự nhiên, ba ngàn sợi tóc đen như mực búi thành Đọa Vân Kế, cắm nghiêng một cây trâm màu xanh thẫm, giống như tiên nữ đi lạc xuống nhân gian.
Tiểu thư nhà mình thật sự là đẹp nha, nhìn bao lâu cũng nhìn không chán! Cẩn Nhi khen ngợi đi đến phía trước: "Tiểu thư, lão gia đã trở về." Nói xong có chút lo lắng nhìn Tô Khanh Lạc. Lão gia cũng thật là, mặc dù nói sau khi phu nhân qua đời lão gia càng ngày càng không quan tâm tiểu thư, nhưng lần này cũng hơi quá đáng, tiểu thư hôn mê ba ngày cũng chưa từng đến thăm tiểu thư lấy một lần, bây giờ biết tiểu thư đã tỉnh cũng vẫn không quan tâm. Chỉ hy vọng tiểu thư không nên quá đau lòng thì hơn.
"Ừ, chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức đi đến Duy Trinh Viện." Nét mặt của Tô Khanh Lạc vẫn nhàn nhạt như trước, một dạng giống như sóng lớn cũng không sợ hãi.
"Lão gia, Nhị tiểu thư đến đây."
"Ừ, để cho nó đi vào đi." Nghe gã sai vặt thông báo xong Tô Duy có chút sửng sốt, gật đầu đồng ý.
Tô Khanh Lạc từ từ đi vào trong phòng, từng bước nở hoa, vẻ mặt có chút có chút xanh xao vì bị bệnh, trên mặt cũng có chút tiều tụy, khiến cho người ta không khỏi sinh ra một chút thương tiếc.
"Nữ nhi ra mắt phụ thân." Tô Khanh Lạc dịu dàng nói, cong người thi lễ.
Thu hồi vẻ ngu ngơ của mình, Tô Duy thản nhiên nói: "Đứng dậy đi, hôm nay Khanh Lạc đến tìm phụ thân là có chuyệngì vậy?" Nhị nữ nhi của ông bình thường là người thanh tịnh nhất, từ lúc phu nhân qua đời thì càng không quan tâm chuyện gì nữa, ngày thường chỉ ở trong viện của mình làm một chút các loại cầm kỳ thi họa, thỉnh thoảng đi đến viện của Nguyệt Nhi ngồi một chút, thật sự là chưa bao giờ đến viện của mình. Không biết hôm nay bị làm sao vậy,
"Nghe phụ thân nói vậy, Lạc Nhi đến thăm phụ thân mà phải cần có việc gì mới được sao? Ngày thường phụ thân công việc bận rộn, tất nhiên là không có thời gian đến thăm Lạc Nhi, Lạc Nhi rảnh rỗi không có việc gì làm, có chút nhớ phụ thân nên đã đến." Tô Khanh Lạc làm bộ uỷ khuất nói ra, cũng là tìm một lý do tốt để nói cho Tô Duy chưa có đến thăm mình.
Nhìn thấy Tô Khanh Lạc ủy khuất dáng vẻ giống như cô gái nhỏ, Tô Duy cũng mắc cười. Lại thấy nữ nhi vì mình bào chữa, không khỏi có chút áy náy, giọng nói cũng không khỏi dịu dàng đi rất nhiều: "Đúng vậy nha, gần đây phụ thân có chút bận, chưa có đi thăm Lạc Nhi, Lạc Nhi cũng không nên trách phụ thân nha!"
"Nữ nhi lại muốn trách phũ thân đấy." Tô Khanh Lạc bĩu môi: nhưng mà nữ nhi làm sao dám như vậy nha, ai bảo nữ nhi chỉ có một phụ thân chứ, phụ thân chính là người thân nhất của nữ nhi." Tô Khanh Lạc làm nũng cười với Tô Duy. Tô Duy cũng bị tiểu bộ dáng ai oán của Tô Khanh Lạc chọc cho cười ha ha, bên trong vô cùng vui vẻ.
"Phụ thân, trong ngày thường người cực khổ như vậy cũng phải chú ý sức khỏe đó. Đây là cháo nữ nhi tự mình xuống bếp nấu cho phụ thân, phụ thân phải ăn hết không chừa miếng nào nha!" Tô Khanh Lạc để cho Cẩn Nhi bưng cháo lên.
"Lạc Nhi tự mình nấu sao, phụ thân phải ăn thử chút nha!" Tô Duy có chút vui vẻ ăn một ngụm, nữ nhi thật sự là càng ngày càng hiểu chuyện rồi: "Ừ, tay nghề của Lạc Nhi rất tốt nha, mùi vị có chút giống với mẫu thân con." Nhắc tới Tần Trinh, hai người đều có chút thương cảm, nghĩ đến những lời Tô Khê Nguyệt nói ở kiếp trước, phượng mâu của Tô Khanh Nguyệt xẹt qua một chút âm trầm không thể nhận ra.
"Tất nhiên, Lạc Nhi là hài tử của mẫu thân và phụ thân, đương nhiên là giống mẫu thân nha." Tô Khanh Lạc có chút kiêu ngạo nói,ý cười trong giọng nói xua tan một chút thương cảm mới nãy. "Phụ thân, hôm nay nữ nhi đến còn có một chuyện muốn xin phụ thân đồng ý."
Tô Duy sớm đã bị chọc cho cười ha ha, một bộ dáng sáng tỏ: "Ta đoán là hôm nay con có chuyện muốn cầu xin phụ thân, nói đi!"
"Lạc Nhi nghe nói ngoại tổ mẫu bị bệnh, hơnn ữa mấy ngày nay con không có đi nhìn ngoại tổ mẫu, nữ nhi muốn xin phụ thân giúp nữ nhi chuẩn bị xe, ngày mai đi đến nhà của ngoại tổ mẫu." Tô Khanh Lạc nói ra.
Tô Duy thật sự có chút ngạc nhiên, nữ nhi của mình giống như là trở thành người khác vậy, Không nói đến từ sau khi phu nhân qua đời nữ nhi và mình xa lánh. Chuyện Tô Khanh Lạc và Phủ Tần Quốc Công cũng xa cách ông cũng biết, mặc dù chẳng biết tại sao, nhưng mà nhìn thấy nữ nhi có chút tức giận với Phủ Tần Quốc Công. Nhưng hôm nay nữ nhi vậy mà nói muốn đi Phủ Tần Quốc Công.
"Tốt, quả thật lâu rồi con không có đi nhà của ngoại tổ mẫu, một lát nữa ta sẽ phái người chuẩn bị cho con, ngày mai đi đến nhà ngoại tổ mẫu của con nhớ mang theo một ít đồ." Lạc Nhi và Phủ Tần Quốc Công thân thiết Tô Duy dĩ nhiên rất vui vẻ, trước kia sau khi Lạc Nhi và Phủ Tần Quốc Công bất hòa, Phủ Tần Quốc Công đối với mình cũng có chút lạnh nhạt, cũng không giống như trước kia giúp đỡ mình. Đó cũng là một trong những nguyên nhân Tô Duy lạnh nhạt với Tô Khanh Lạc. Bây giờ nữ nhi tự nguyện đi thân thiết với Phủ Tần Quốc Công, Tô Duy rất vui vẻ, chẳng lẽ bệnh nặng cũng làm cho nữ nhi thay đổi tính tình hay sao? Chỉ là bây giờ tính cách của nữ nhi trái lại rất tốt, so với trước kia càng tốt hơn.
Tô Khanh Lạc thấy Tô Duy đồng ý, thì không còn chừng chờ, mang theo Cẩn Nhi quay trở về Vi Lạc Các.
Nhìn bóng lưng của nữ nhi rời đi, ánh mắt của Tô Duy từ từ thâm thúy. Hôm nay Lạc Nhi trưởng thành giống hệt Trinh Nhi, còn chưa đến tuổi cập kê mà dung mạo đã đẹp như vậy, có thể tưởng tượng khi đến tuổi cập kê sẽ trở nên khuynh quốc khuynh thành như thế nào. Với dung mạo và phẩm hạnh của Lạc Nhi, và mối quan hệ của Lạc Nhi và Phủ Tần Quốc Công, thì muốn tìm cho nàng một vị hôn phu nhà quyền quý cũng không khó gì. Như vậy, mình liền có một chỗ dựa vững chắc..... Mày kiếm nhíu lại, tính toán trong lòng.
Tô Khanh Lạc trở lại trong viện, Cẩn Nhi cao hứng nói: "Thật sự là quá tốt, ngày mai tiểu thư có thể đi Phủ Tần Quốc Công!" Phủ Tần Quốc Công tốt hơn Tô Phủ nhiều, cả nhà Tần lão thái gia và Tần lão phu nhân đều thật lòng yêu thương tiểu thư, cũng không giống với Tô Phủ này, hoàn toàn không có ai quan tâm tiểu thư.
"Ngươi cũng không nên vui mừng quá sớm, lúc trước ta thân thiết với Nhị di nương bọn họ, nhẹ dạ tin theo lời kẻ ty tiện bỉ ổi như bọn họ, cãi nhau với cả nhà ngoại tổ mẫu làm thành cái bộ dáng kia, không biết bọn họ có thể tha thứ cho ta không nữa." Tô Khanh Lạc không lưu tình chút nào đánh vỡ sự vui mừng của Cẩn Nhi.
Nghe Tô Khanh Lạc nói xong, Cẩn Nhi đang hưng phấn lập tức hai tròng mắt chợt tối sầm xuống. Chỉ có thể cầu nguyện, Tần lão thái thái thương yêu phu nhân và tiểu thư như vậy, chắc là sẽ tha thứ cho tiểu thư. Bồ Tát phù hộ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT