Gã thủ kiếm đứng che chắn ngay trước mặt nghĩa mẫu Sử Linh Yến :
- Tôn giá nếu sớm phát hiện tại hạ cùng nghĩa mẫu ắt hai nhân vật Trương Y Bình và Hà Thư Hoàn cũng sắp đến?
Nhưng nhân vật đối diện gã như không muốn dây dưa hoặc kéo dài thời gian :
- Tạm tha ngươi chỉ là dò xét. Thế nên dù không có Vạn Niên Sâm Vương thì vật kia cũng đủ bù vào. Hãy mau bảo mụ kia thực hiện theo lời ta. Hay cả hai thật sự muốn chết, để cuối cùng vật đó cũng không thể mang theo xuống cửu tuyền?
Gã bật cười :
- Nếu muốn đoạt vật, tôn giá trước hết hãy lấy mạng Phong Gia Liêm ta. Chuyện này không khó đối với tôn giá, sao cứ mãi chần chừ? Trừ phi chỉ có tôn giá lẻn đến đây một mình, vì manh tâm độc chiếm nên ngại sẽ gây kinh động. Đúng như thế chăng? Ha... Ha...
Nhân vật nọ lao ập đến :
- Nếu đã biết như thế sao ngươi còn dám gây kinh động? Vậy đừng trách ta độc ác. Hãy mau nạp mạng.
“Vù...”
Gã cũng loang kiếm :
- Nghĩa mẫu mau chạy đi. Hài nhi nguyện liều chết ngăn cản đối phương. Xem kiếm.
“Ào...”
Nhưng chính khung cảnh mời tối làm gã khó thể nhận định chính xác phương vị cũng như những biến chiêu lợi hại của đối phương. Thế nên có một lực kình chấn ngay vào gã :
- Ta sẽ cho tiểu tử ngươi toại nguyện!
“Bùng!!”
Gã bị chao đảo, chực khuỵu xuống. Nhưng vào sát na tối hậu, vì phát hiện đối phương đang hung hãn quật kình vào nghĩa mẫu để đoạt vật, gã tận lực bình sinh bạt kiếm :
- Không được hại nghĩa mẫu ta.
Kiếm của gã chạm mạnh vào đối phương.
“Soạt!”
Nhân vật nọ giật nảy người và vì quá động nộ nên quật ngoặc một kình nữa vào gã :
- Súc sinh thật đáng chết!
“Ầm!!”
Toàn thân gã chấn động, nhận thức dần tan biến, chỉ còn một ý niệm cuối cùng là bằng mọi giá phải giúp nghĩa mẫu bảo lưu tính mạng. Thế nên dù ngã gã vẫn cố tình ngã chúi về phía đối phương, tay quyết không rời thanh kiếm dường như hãy còn đang cận kề gần thật gần đối phương.
- A... a...
Gã nghe rõ đấy là tiếng gã kêu thét nhỏ dần nhỏ dần, cho đến lúc gã không còn nghe gì nữa vì đã hôn mê bất động.
* * * * *
Gã tỉnh lại và lập tức đưa mắt tìm quanh :
- Nghĩa mẫu?!
Lập tức có tiếng Sử Linh Yến hồi đáp :
- Ta ở đây. Nếu đã tỉnh lại, ngươi hãy tự đến chỗ ta, ăn một chút gì đó lót dạ, trong khi chờ ta tọa công viên mãn.
Gã lồm cồm ngồi dậy, ngạc nhiên vì phát hiện nằm gần gã còn có thêm một thi thể khác. Và không cần lên tiếng hỏi gã cũng nhận biết đấy là thi thể của nhân vật toan sát hại nghĩa mẫu gã để đoạt mảnh da thú vô dụng, đồng thời cũng hiểu vì sao nghĩa mẫu gã nếu cần tọa công trị thương lại chọn một chỗ cách xa gã, lẽ ra thay vì nên ngồi gần gã.
Gã quan sát thi thể và nhún vai thở dài, đoạn lặng lẽ thu lại thanh kiếm cho đến tận lúc này vẫn còn cắm sâu vào ngực của thi thể.
Gã di chuyển và ly khai gian từ đường, cuối cùng tìm thấy nghĩa mẫu quả nhiên đang ngồi tọa công dưỡng thương ở ngay gian phòng bên cạnh. Và lúc thoạt bước vào, gã nhìn thấy ngay một vài đĩa thức ăn rõ ràng được nấu vội, cũng đã nguội lạnh từ lâu.
Gã ngồi xuống ăn với tâm trạng chẳng vui chẳng buồn. Và nếu không vì quá đói ắt gã cũng chẳng thiết ăn.
Đang lúc uể oải ăn trong dáng vẻ mơ màng, gã chợt nghe tiếng nghĩa mẫu gã lên tiếng :
- Ta ngỡ bấy nhiêu đó không đủ cho ngươi ăn, ngươi không đói ư? Có phải cũng là một trong các thể chất kỳ lạ của ngươi?
Gã đau đáu nhìn Sử Linh Yến :
- Nghĩa mẫu đã hoàn toàn hồi phục?
Sử Linh Yến cười không ra cười :
- Ta không được như ngươi, có thể tự hồi phục cho dù chẳng cần đan dược hoặc trải qua thời gian đôi ba ngày tọa công trị thương. Bây giờ ta mới hiểu vì sao Lưu Vạn Thế vẫn mãi cứ lo ngại về phần ngươi.
Gã chợt nghe nghẹn lời :
- Nghĩa mẫu vẫn chưa hết nghi ngờ hài nhi?
Sử Linh Yến cố tình nhìn lảng sang hướng khác :
- Ngươi đã liều chết cứu mạng ta, lẽ nào ta không thấu hiểu để mãi nghi ngờ. Nhưng thôi, đừng nhắc lại chuyện đó làm gì. Ý ta muốn biết ngươi định tâm đến lúc nào sẽ ly khai? À, mà còn điều này nữa, thiết nghĩ nếu ta không nói ắt hẳn ngươi chẳng bao giờ nhận ra. Đấy là lần này ngươi hôn mê những ba ngày. Trong thời gian đó có thể bảo tịnh không có ai khả nghi xuất hiện. Ta hy vọng bây giờ đã tỉnh lại ngươi vẫn bình ổn. Trừ phi những thể chất kỳ lạ đang dần dần lìa bỏ ngươi.
Gã nghe thật buồn :
- Thi thể cạnh hài nhi lúc này đã mềm nhũn, cộng thêm những đĩa thức ăn thật sự nguội lạnh, và còn nữa là trạng thái khôi phục của nghĩa mẫu, tất cả đã cho hài nhi biết bản thân bị hôn mê bao lâu. Nhưng điều làm hài nhi quan tâm nhiều hơn là vì sao nghĩa mẫu muốn xa lánh hài nhi?
Sử Linh Yến như biết không thể lẩn tránh mãi nên nhìn gã :
- Ta mỗi lúc càng thêm ngại những gây hấn và hận thù của giới võ lâm. Không như ngươi ắt luôn náo nức mong minh bạch thân thế. Ta chẳng thể giữ ngươi dù biết ngươi một lòng chí hiếu chí nghĩa. Ta định tâm sẽ tìm một nơi kín đáo khác để ẩn cư, mãi mãi ẩn cư.
Gã nghe bùi ngùi tận đáy lòng :
- Hài nhi không thể biết nơi nghĩa mẫu định đến, chỉ là để sau này thi thoảng lui tới vấn an?
Sử Linh Yến bỗng nhoẻn cười và bình ổn đứng lên :
- Miền Giang Nam tuy đông vui nhưng quá ồn ào e khó hợp với tính khí thích bình lặng của ta. Nếu muốn ngươi có thể tiễn ta một đôi đường ngược lên hướng Bắc. Và biết đâu, hậu hội hữu kỳ, giả như còn duyên tao phùng, mai này ngươi cứ ngược Bắc tìm ta.
Đến lúc này gã mới phát hiện cạnh Sử Linh Yến đã có sẵn một túi hành trang, gã miễn cưỡng gật đầu :
- Nghĩa mẫu đã chuẩn bị chu tất, đủ hiểu ý nghĩa mẫu đã quyết. Hãy chấp thuận cho hài nhi được tiễn chân người.
Và gã quay mặt đi thật nhanh, tin rằng nghĩa mẫu gã không thể nào nhìn thấy hoặc nhận ra đấy là cách gã che giấu một ngấn lệ chỉ suýt nữa thì tuôn trào.
Sử Linh Yến không thấy thật, bằng chứng là cứ bình thản đi trước gã một bước.
Gã lẽo đẽo theo chân, cố tận dụng cơ hội để thu giữ vào tận tâm khảm cách đi dáng đứng lần cuối cùng của Sử Linh Yến, vừa là sư nương vừa như là mẫu thân đích thực của gã.
Vì mãi nhìn ngắm bóng hình thân yêu nên gã cơ hồ không nhận biết đã trải qua bao nhiêu đỗi đường, chỉ đinh ninh nghĩa mẫu vẫn luôn từ Bách Thảo trang nhắm theo phương Bắc và thẳng bước.
Và đúng như thế, khi gã nghe Sử Linh Yến từ phía trước chợt hắng giọng :
- Đã cách xa Bách Thảo trang những năm dặm đường, cũng là bắt đầu một hành trình thật gian khó đối với ta nhưng thật dễ để ngươi có thể dừng chân vì không cần tiễn đưa nữa. Hãy tự bảo trọng cùng với lời cầu chúc ngươi luôn được bình an.
Gã khựng lại, giọng lo lắng :
- Phía trước đã là rừng núi, vị tất nghĩa mẫu kịp vượt qua trước lúc màn đêm ập về. Sao nghĩa mẫu không hoãn lại, chờ đến sáng ngày hãy đi?
Sử Linh Yến cũng khựng lại, nhưng chỉ là để giải thích cùng gã :
- Ta đã định liệu sẵn tình huống này, sẽ dễ cho ta lẩn đi và không ngại bị ngươi phát hiện đâu là nơi chốn đích thực ta định đến. Ngươi hứa chứ, rằng không được lẻn bám theo ta?
Gã lo lắng :
- Nghĩa mẫu dù gì cũng là nữ nhân, hài nhi khó thể an tâm để nghĩa mẫu một mình vượt rừng.
Sử Linh Yến vụt quay lại :
- Ta tự lo liệu được, huống hồ lúc này ta đã hoàn toàn hồi phục. Ngươi thật quá đáng khi cứ cho rằng hễ nữ nhân thì không thể sánh bằng nam nhân.
Gã hối hận vì trót lỡ lời. Nhưng đang lúc tìm lời giải thích, gã chợt nghe văng vẳng từ phía trước, khuất lấp đâu đó trong núi rừng, bỗng vang lên một chuỗi kêu thất thanh...
Gã vùng hạ thấp giọng hỏi Sử Linh Yến :
- Nghĩa mẫu cũng nghe chứ?
Sử Linh Yến đang tái mặt :
- Không...! Mà có, nhưng thế thì sao? Đâu thể bảo đó là điều sẽ gây phương hại cho ta? Huống hồ tiếng kêu đó chẳng nói lên một điều gì rõ rệt, đã thế còn chếch qua phía Tây bắc, nào phải phương hướng ta định đi.
Gã vẫn nhẹ giọng nhưng thật quả quyết :
- Tiếng kêu vì bị mấy lượt cây rừng ngăn cản nên ngỡ rất xa, kỳ thực chỉ độ nửa dặm đường là cùng. Hài nhi xin mạo muội tiễn chân nghĩa mẫu thêm một đoạn nữa. Chờ khi nghĩa mẫu thật sự an toàn vượt qua khoảng cách đó, tự khắc hài nhi sẽ dừng lại, quyết chẳng quấy rầy thêm. Và lần này hãy để hài nhi đi trước khai lộ.
Sử Linh Yến đành thở ra :
- Vì ngươi quá khẩn thiết, thật ta khó chối từ. Đi thì đi.
Gã hớn hở bước đi, lòng rộn ràng vui như mở cờ, nhắm phương Bắc thằng tiến.
Chợt một loạt kêu thất thanh nữa lại vang lên :
- A... a...
Gã lo nghĩa mẫu sợ, vội quay lại để trấn an :
- Nghĩa mẫu nói đúng. Vẫn là tiếng kêu có xuất phát từ phía Tây bắc. Chúng ta sẽ không nghe nữa khi đi xa hơn.
Nhưng trước mắt gã, diện mạo Sử Linh Yến càng tái nhợt :
- Ngươi có nghĩ đó là bọn Hải Lưu bang?
Gã lắc đầu :
- Hài nhi không thể quả quyết bất kỳ điều gì. Bất quá chỉ dám đoán nếu là Hải Lưu bang thì bọn họ mai phục mãi tận đây để làm gì? Nhất định không phải, trừ phi họ quá thần thông quảng đại đã dự đoán thế nào nghĩa mẫu cũng có quyết định này và chọn đúng phương hướng này để phục sẵn.
Sử Linh Yến phần nào nhẹ nhõm :
- Nhưng có quá nhiều tiếng kêu. Những nhân vật nào không chọn đâu lại nhè đúng chỗ này để giao phong tàn sát?
Gã nhoẻn cười :
- Chỉ là chuyện của người, vì không liên can đến mẫu tử ta hà tất phải quan tâm. Đi tiếp nha?
Sử Linh Yến nhẹ gật đầu :
- Lẽ ra ngươi nên nhân cơ hội này cố khuyên ngăn ta đừng đi. Vì sao ngươi không làm thế?
Gã lại nghe cay cay nơi sống mũi :
- Hài nhi chẳng thể không tôn trọng quyết định của nghĩa mẫu. Huống hồ hài nhi còn hiểu càng khuyên ngăn ắt càng khiến nghĩa mẫu bực dọc, thậm chí có thể thêm hoài nghi. Thế nên hài nhi đành xử sự trái với lòng mình. Thà như vậy để được nghĩa mẫu ưng thuận cho tiễn chân thêm một quãng, hơn là chẳng an tâm nếu như nghĩa mẫu cứ khăng khăng đi một mình.
Sử Linh Yến khẽ cắn nhẹ vào môi, sau đó bật ra câu quả quyết :
- Ngươi rất hiểu ta. Quả vậy, ngay lúc này e chẳng có gì khiến ta hay đổi chủ ý. Dù thế, ngươi yên tâm, ta cũng thêm hiểu ngươi phần nào, có thể nói, ta đã bắt đầu tin lại vào ngươi. Nào, đi thôi.
Gã thoáng sững sờ. Và khi nhìn nghĩa mẫu, một nụ cười thật tươi tỉnh vụt xuất hiện trên môi gã. Vì có tâm trạng đang thực sự vui nên gã một lần nữa hớn hở tiếp tục bước đi, mở đường cho nghĩa mẫu gã.
Đoạn đường rừng mỗi lúc thêm khó đi. Và để giữ đúng phương hướng, gả cùng Sử Linh Yến đã không ít lần đành thi triển khinh công lao vượt qua những chướng ngại hoặc chẳng dễ đi xuyên qua hoặc sẽ lưu những dấu tích bất lợi nếu dùng lực dọn quang chướng ngại.
Trong một lần như thế, cả hai vừa phi thân lao vượt qua một lùm cây hoang dại mọc um tùm che mất lối, chợt nghe từ khoảng cách không xa vang lên một câu quát hỏi khá đột ngột :
- Đã xảy ra chuyện gì? Có thật theo tin khẩn báo, đệ tử bổn bang đã bị cao nhân bí ẩn hạ thủ không ít nhân mạng?
Thanh âm của tiếng quát hỏi làm cho gã và Sử Linh Yến thoạt nghe đều giật mình thất kinh, vội ẩn thân ngay vào giữa một tàng cây rừng.
Và trong chỗ ẩn, gã nghe tiếng Sử Linh Yến thì thào hỏi với tâm trạng hoang mang :
- Trương Y Bình?!
Gã vội đặt một ngón tay lên môi, nhìn và gật đầu với Sử Linh Yến, một thái độ cho thấy chính bản thân gã cũng chẳng dám lên tiếng vì cũng khiếp sợ tương tự.
Sử Linh Yến thì không như thế, vẫn thì thào để phiền trách gã :
- Ta đã tin vào nhận định của ngươi. Không ngờ lại vẫn sa vào vòng mai phục của bọn Hải Lưu bang.
Gã xốn xang, đành lào thào giải thích :
- Nhưng họ đã gặp đại địch lợi hại. Sẽ rất thuận lợi khiến chẳng ai phát hiện chúng ta vì song phương mãi lo đối đầu lẫn nhau.
Sử Linh Yến đành gật đầu :
- Ngươi đừng buồn nếu ta mãi quy kết mọi trách nhiệm cho ngươi. Cũng bởi bản tính ta luôn nhát, dám đâu đã lần nào thật sự một mình phải lo đối phó mọi tình huống. Vả lại chọn phương hướng và nhất là có quyết định lìa bỏ Bách Thảo trang đều do ta. Ngươi thật sự không có lỗi.
Chợt có tiếng cười lạnh :
- Vẫn là bọn ngươi? Khá lắm, hóa ra đứng sau một Bách Thảo trang ngỡ chẳng ra gì lại còn có bậc cao nhân lợi hại. Phải chăng vì thế dù đã qua ba ngày bọn ngươi vẫn mãi lẩn quẩn quanh đây.
Gã kinh tâm, vội hô hoán gọi nghĩa mẫu :
- Hành tung đã bại lộ. Chạy mau, nghĩa mẫu.
Đó là lúc Sử Linh Yến cũng từ giữa tang cây bật người thi triển khinh công lao đi. Gã lập tức bám theo.
“Vút! Vút!”
Thanh âm của Trương Y Bình đuổi theo cả hai bén gót :
- Lần này bọn ngươi đừng mong thoát!
“Vút!”
Gã đang theo sát nghĩa mẫu bỗng trầm mình trụ tấn đứng lại :
- Nghĩa mẫu cứ chạy trước. Để hài nhi ngăn địch.
Và gã quay lại, rút kiếm ra, quật ào một chiêu vào bóng nhân ảnh rõ ràng của Trương Y Bình đã đuổi theo thật gần :
- Lão có muốn lĩnh giáo kiếm pháp của ta? Hãy mau đỡ!
“Ào...”
Trương Y Bình có phản ứng thật nhanh nhạy, lập tức đinh bộ và giật lùi về phía hậu một bước, vừa vặn thoát kiếm chiêu được gã quật ra bất ngờ.
“Vù...”
Trương Y Bình còn hừ lạt, quát một tiếng dõng dạc :
- Mau ngăn cản mọi lối thoát. Đừng quên mụ đang chạy kia chính là thê tử của Lưu Vạn Thế, cần bắt giữ mụ cho bằng được. Phần ngươi, tiểu tử họ Phong, ta đã hết nhẫn nại với ngươi rồi. Đỡ!
Trương Y Bình tung một chưởng lực thần tốc vào gã.
“Ào...”
Nhưng gã bất chợt thu kiếm đảo sát người và hối hả lao đuổi theo nghĩa mẫu.
Nhờ đó gã kịp nhìn thấy Sử Linh Yến quả nhiên đang bị những ba cao thủ Hải Lưu bang hình thành thế bao vây.
Sử Linh Yến đã rút kiếm nhưng lúc phát chiêu thì lại luống cuống, như thể chẳng biết đối phó với ai trong số ba địch nhân cùng vây hãm.
Gã chạy đến không kịp, đành bật to một lời hô hoán :
- Phi Yến Nhập Động, hãy động thủ mau, nghĩa mẫu.
Tiếng gã hô hoán giúp Sử Linh Yến có quyết định. Và lập tức, Sử Linh Yến cúi khom người, cũng thu kiếm sát vào thân, chỉ chừa mũi kiếm nhô cao một mẩu nhỏ lên khỏi đầu.
Những địch nhân đang vây hãm Sử Linh Yến thoạt nhìn thấy liền đồng loạt cười đắc ý. Và cả ba cùng một lúc, từ phương vị mỗi người tìm cách chộp nhanh vào Sử Linh Yến, toan khóa chặt huyệt đạo để chế ngự và bắt giữ Sử Linh Yến theo mệnh lệnh đã nghe Trương Y Bình phát lạc.
Vừa lúc này, gã xuất hiện với một chiêu kiếm chụp phủ xuống đầu cả ba địch nhân :
- Bây giờ là chiêu Tiểu Yến Triên Dực. Mau lên, nghĩa mẫu! Đánh!
Chiêu kiếm của gã vẫn chụp xuống đầu ba địch nhân.
“Ào...”
Trong khi đó mũi kiếm đang nhô cao của Sử Linh Yến vụt vươn dài ra, lia thật mạnh về phía bên tả, chính là chiêu Tiểu Yến Triên Dực được Sử Linh Yến thi triển hầu như theo bản năng khi nghe gã hô hoán bảo đánh.
“Vù...”
Những địch nhân do sự xuất hiện của gã Phong Gia Liêm nên mạnh ai người nấy lo xuất lực đối phó với chiêu kiếm đang chụp xuống. Và họ chợt quên bẵng Sử Linh Yến, đâu ngờ còn một thanh kiếm nữa đang từ giữa họ lia bạt ra.
Thế nên có một địch nhân chợt bật tiếng gào :
- Ôi chao, a... a...
Kiếm của Sử Linh Yến vừa cứa ngang thân hình kẻ xấu số.
“Soạt!”
Cùng lúc đó đến lượt Sử Linh Yến cũng kêu gào :
- Ối..., không phải ta... Chao ôi, vậy là ta đã sát hại một nhân mạng?! A...
Những loạt gào vì nối tiếp nhau vang ra khiến hai địch nhân còn lại ngỡ ngàng, như không thể hiểu do nguyên nhân nào.
Thừa cơ hội, gã chộp vào tay không cầm kiếm của nghĩa mẫu và lôi đi :
- Chạy, mau!
Trương Y Bình đã đuổi đến :
- Chạy đi đâu? Đỡ!
“Ào...”
Biết Trương Y Bình đang xuất hiện ngay phía sau, gã tận lực hoành kiếm tạt hậu :
- Thượng Yến Hạ Oanh, nghĩa mẫu, đánh!
Sử Linh Yến vẫn cứ hành động và xuất thủ theo bản năng, chợt uốn ngược nửa người ra phía sau, đồng thời cũng đâm cuộn một chiêu kiếm từ trên xuống.
“Vù...”
Trương Y Bình lập tức nhảy lùi :
- Yến Oanh song kiếm?! Tiểu tử ngươi khá lắm. Đã vậy, hãy đỡ một chưởng Hải Lưu Vạn Thạch Công của ta. Ha... Ha...
“Ào...”
Nhưng một lần nữa, ngay khi có cơ hội, gã lại thúc hối nghĩa mẫu cùng chạy :
- Địch mạnh, ta yếu, chỉ tẩu là thượng sách. Chạy mau, nghĩa mẫu.
“Vút! Vút!”
Bỗng một loạt gào thê thảm nữa lại vẳng đến từ xa xa :
- A... a...
Và lần này xuất hiện thêm vài tiếng kêu thất thanh hoảng loạn :
- Hấp Nguyên công?! Chính là lão ma Hấp Nguyên Ngũ Phích Lịch!! Chạy... chạy...
Gã và nghĩa mẫu đang lo tẩu, chợt nhận ra như chẳng có ai đuổi theo sau.
Gã lấy làm lạ quay lại thì phát hiện Trương Y Bình và những cao thủ Hải Lưu bang đang dần mất hút về phía Tây bắc.
Gã nhẹ nhõm, chậm dần lại :
- Ổn rồi. Hải Lưu bang quả thật chạm đại địch. Chúng ta có thể vừa nghỉ vừa từ từ đi.
Nhưng trái với chủ ý của gã, Sử Linh Yến vẫn xăm xăm bước đi, thần thái khẩn trương lạ.
Gã đành theo chân và tìm lời trấn an :
- Nếu nghĩa mẫu muốn, hài nhi xin được hộ tống cho đến khi vượt khỏi khu rừng.
Nào ngờ, gã chỉ nghe nghĩa mẫu gã lảm nhảm nói một mình :
- Hấp Nguyên công?! Lão ác ma sao đột nhiên xuất hiện ở đây? Không được, dù thế nào cũng không thể để lọt vào tay lão ác ma.
Gã kinh nghi :
- Nghĩa mẫu? Người đang hoảng sợ đến thế sao? Nghĩa mẫu cũng biết Hấp Nguyên Ngũ Phích Lịch?
Sử Linh Yến rùng mình :
- Ta chỉ nghe Lưu Vạn Thế nói về lão ác ma. Dù vậy, đây là một trong vài nhân vật thà không nhắc đến thì hơn. Bởi nghe đâu đến như Thất đại phái hoặc những cao thủ đệ nhất lưu trên võ lâm cũng rất úy kỵ nhân vật này.
Gã cầm tay nghĩa mẫu, bàn tay cũng run lẩy bẩy và trắng nhợt :
- Nhưng Hải Lưu bang như không khiếp sợ? Bằng chứng là Trương Y Bình vừa cùng nhiều thủ hạ cố tình tìm đến lão ác ma, như để trả thù cho các đệ tử mới bị sát hại.
Sử Linh Yến quay nhìn gã :
- Có thể họ ỷ đông. Nào biết rằng cách đây độ hai mươi năm, lúc Sầm Dịch Quân lần đầu tiên xuất hiện trên giang hồ, đấy là theo lời Lưu Vạn Thế, phu quân ta thuật kể, hầu như hễ bất luận ai tìm đến đều bị công phu Hấp Nguyên của họ Sầm sát hại. Đến một chết một, đến nhiều chết nhiều, chưa từng có ngoại lệ.
Gã chợt rúng động :
- Sầm Dịch Quân?!
Nghĩa mẫu gã gật đầu :
- Đấy là tính danh của lão ác ma Hấp Nguyên Ngũ Phích Lịch. Nhưng ngươi làm sao vậy?
Gã đã dừng chân đứng lại. Và vì gã vẫn còn cầm tay nghĩa mẫu nên vô tình cũng giữ Sử Linh Yến đứng lại. Gã đang lắc lắc đầu một cách vô thức :
- Hài nhi nhớ mang máng đã từng nghe tính danh này. Là nghĩa mẫu hoặc sư phụ từng đề cập chăng? Nhưng nếu vậy, sao hài nhi chẳng nhớ gì thêm, thậm chí về ác danh Hấp Nguyên Ngũ Phích Lịch gì đấy cũng không nhớ? Sầm... Dịch... Quân... Lạ thật, sao cứ nửa như nhớ nửa như quên thế này.
Sử Linh Yến cau mày, lên tiếng phủ nhận :
- Ta đã bảo, vì đây là tính danh của một nhân vật thà đừng nhắc đến thì hơn, thế nên ta quả quyết ta chưa lần nào lỡ miệng đề cập, nhất là khi có bọn đệ tử các ngươi hiện diện. Ngươi làm sao nghe biết để bảo là nhớ mang máng tính danh này? Huống hồ kể từ khi lên bốn lên năm cho mãi đến tận bây giờ ngươi vẫn quanh quẩn cạnh phu phụ ta, hiển nhiên chẳng có cơ hội để được nghe bất luận ai khác đề cập đến tính danh này.
Gã chợt hỏi :
- Nữ nhân đã đưa hài nhi đến và ủy thác cho nhị vị lão nhân gia thì sao?
Sử Linh Yến động tâm :
- Ngươi muốn nói đã nghe chính nữ nhân ấy đề cập? Để làm gì khi ngươi chỉ được năm tuổi là cùng? Trừ phi đó là tính danh của cừu nhân, gia thù của ngươi. Và rằng nữ nhân ấy vì tin chắc thế nào đầu óc non nớt của ngươi cũng ghi nhớ nên cứ nhắc đi nhắc lại mãi bên tai ngươi. Cũng có thể lắm.
Gã vẫn ngây người :
- Nhắc bên tai? Lập đi lập lại mãi để được khắc ghi vào tận tâm khảm? Dường như là vậy... Nhất định là thế rồi.
Sử Linh Yến bỗng rụt tay về :
- Thôi nào, lão ác ma có bản lãnh tuyệt đại thượng thừa, càng là cừu nhân của ngươi thì ta nghĩ ngươi càng nên mau tránh đi thật xa. Hãy chờ khi nào ngươi thật sự đủ bản lãnh, lúc đó mới được nghĩ đến chuyện báo thù. Đi chứ?
Gã nhìn nghĩa mẫu và lắc đầu quả quyết :
- Không. Vì trái với lời nghĩa mẫu phỏng đoán, có vẻ như hài nhi vừa mơ hồ nhớ lại lời căn đi dặn lại của nữ nhân kia.
Sử Linh Yến lại cau mày :
- Dặn như thế nào?
Gã ngập ngừng :
- Hài nhi không nhớ rõ. Nhưng đại khái chỉ có Sầm Dịch Quân là am hiểu thân thế lai lịch của hài nhi.
Sử Linh Yến cười cười :
- Hiển nhiên là thế. Vì Sầm Dịch Quân Hấp Nguyên Ngũ Phích Lịch là cừu nhân, có cừu nhân nào không bỏ công dò xét kỹ đến tường tận từng chân tơ kẽ tóc của kẻ định sát hại, sau đó mới ra tay?
Gã lại lắc đầu :
- Nhưng cách căn dặn của nữ nhân đối với hài nhi thật khẩn thiết. Và bây giờ càng nhớ lại hài nhi càng có cảm nhận Sầm Dịch Quân không thể là kẻ gia thù.
Sử Linh Yến giật mình :
- Không là thù nhân thì chỉ là bằng hữu. Lẽ nào song thân phụ mẫu ngươi, một trong hai lại là bằng hữu thâm giao cùng hạng ác ma Hấp Nguyên Ngũ Phích Lịch?
Gã bối rối :
- Song thân là ai, hài nhi còn chưa biết thì nói sao được chuyện thâm giao hoặc không cùng với Sầm Dịch Quân, có ngoại hiệu Hấp Nguyên Ngũ Phích Lịch bị gán vào hạng ác ma?
Sử Linh Yến lùi lại, nhăn mặt kinh tởm :
- Phu phụ ta luôn giáo huấn dưỡng dục mong bọn đệ tử các ngươi sau này trở thành trang hiệp nghĩa, hữu dụng cho giang hồ. Nếu thân thế ngươi thật sự có liên quan đến hạng ác ma giết người không gớm tay, ta thà đoạn tuyệt ngay lúc này, quyết không có một đệ tử như thế.
Gã cười khổ :
- Hài nhi có bao giờ dám quên kim ngôn giáo huấn của nhị vị lão nhân gia. Chỉ có điều, vì lúc này thân thế chưa minh bạch, hài nhi thật không dám nói trước điều gì.
Sử Linh Yến vụt thở ra :
- Xem ra ngươi rất muốn gặp lão ác ma Sầm Dịch Quân ngay lúc này?
Gã cúi đầu :
- Nghĩa mẫu đã nhận ủy thác của người, liệu có thể giúp hài nhi minh bạch thân thế?
Và gã nghe nghĩa mẫu căn vặn :
- Khi đã minh bạch thì sao?
Gã ngẩng đầu lên :
- Vạn nhất hai đấng sinh thành thật sự có giao du với hạng ác ma và cũng là phường đại gian đại ác tương tự, ắt hẳn hài nhi đành phủ nhận chối từ, thà là một cô nhi không biết gì về thân thế, để mãi mãi sống một đời ẩn dật cùng nghĩa mẫu thì hơn.
Sử Linh Yến lộ vẻ khó xử :
- Nhỡ Sầm Dịch Quân chưa gì đã hạ thủ cả ta và ngươi thì sao?
Gã bảo :
- Phải cho họ Sầm biết ngay dụng ý của hài nhi tự tìm đến là gì. Sau đó, nếu thật sự biết rõ lai lịch của hài nhi, đương nhiên họ Sầm không thể tùy tiện ra tay.
Sử Linh Yến lại lo lắng :
- Hãy còn bọn Hải Lưu bang nữa. Đâu phải dễ dàng gì?
Gã thở dài :
- Nếu vậy, hãy để hài nhi đi một mình. Huống hồ lúc này trời đã tối, nếu có bị phát hiện, bọn Hải Lưu bang sẽ chỉ theo đuổi một mình hài nhi. Nghĩa mẫu càng dễ thoát xa.
Sử Linh Yến chợt nhìn quanh :
- Chao ôi, đã sập tối thật rồi?!
Gã áy náy :
- Nghĩa mẫu không dám đi một mình?
Sử Linh Yến bối rối lúc thừa nhận :
- Điều đó ngươi đã biết rồi. Cũng tại ngươi làm ta chậm chân.
Gã đề xuất :
- Trương Y Bình cùng thủ hạ, ắt chẳng bao lâu cũng bị Hấp Nguyên công thảm sát. Hay nghĩa mẫu nán chờ một lúc, sau đó cùng hài nhi đi đến chỗ lão Sầm, đợi khi minh bạch thì dù có thế nào hài nhi cũng có cách lo liệu vẹn toàn cho nghĩa mẫu?
Sử Linh Yến ngao ngán :
- Đành phải như thế thôi. Nếu đoán biết trước, ta thà đợi đến sáng như ngươi từng nói. Bây giờ thì quá muộn.
Cả hai tìm chỗ lánh thân, vừa chú tâm nghe ngóng xung quanh vừa lan man theo đuổi với từng cách suy nghĩ của mỗi người.
Và đột nhiên Sử Linh Yến thì thào :
- Có thật ngươi chỉ vô tâm lúc cất mảnh da thú vào người?
Gã thở ra nhè nhẹ :
- Khi đó nghĩa mẫu như bị hụt hẫng, do phát hiện sư phụ có hành vi che giấu bất minh. Hài nhi vì mãi lo lắng, hoàn toàn không ngờ bản thân lại có hành động như vậy. Huống hồ ở mảnh da cơ hồ không ẩn giấu bất kỳ điều gì, nếu hài nhi có nhị tâm thì lợi chẳng thấy, trái lại chỉ chuốc lấy nghi ngờ vạn lần khó giải tỏa.
Trong màn đêm đen, gã lờ mờ thấy Sử Linh Yến gật đầu :
- Thật tâm ngươi có nghĩ đó là vật vô dụng?
Gã bảo :
- Hài nhi không dám dối lòng, quả tình có nghĩ đây là vật không thể bảo tuy vô dụng nhưng sư phụ vẫn lén giấu đi. Và nếu có cơ hội, hài nhi ắt hẳn sẽ cố giúp nghĩa mẫu minh bạch hư thực.
Sử Linh Yến chợt thốt :
- Ngươi luôn chứng tỏ có tư chất không kém. Hay là ngươi thực hiện điều đó giúp ta?
Gã lập tức khước từ :
- Trước mặt nghĩa mẫu, hài nhi đã lập thệ, quyết không nhìn chứ đừng nói là chạm vào vật đó lần nữa. Xin nghĩa mẫu lượng thứ, vì hài nhi thật sự không thể.
Sử Linh Yến mỉm cười :
- Ngươi không còn hiếu kỳ, muốn khám phá điều bí ẩn của mảnh da?
Gã thú nhận :
- Nhưng hài nhi đã chẳng còn cơ hội.
- Vậy nếu ta phế bỏ lời lập thệ của ngươi, xem như chuyện đó không hề xảy ra thì sao?
Gã lắc đầu :
- Quyết không thể lúc này.
- Vậy thì khi nào?
Gã bảo :
- Nghĩa mẫu cứ tìm nơi ẩn cư. Và tùy theo thiên ý, nếu sau này hài nhi còn cơ hội tìm gặp nghĩa mẫu, giá như nghĩa mẫu vẫn không thay đổi ý định, có thể lúc đó hài nhi sẽ tuân lệnh.
Sử Linh Yến vụt chép miệng :
- Ta chợt có ý nghĩ, biết đâu ở mảnh da, điều bí ẩn chính là một tâm pháp võ công thượng thừa thì sao? Ngươi tự chối bỏ cơ hội lần này liệu có để chậm việc luyện công, cũng là chậm trễ việc tầm hung báo thù?
Gã cũng chép miệng :
- Hài nhi cũng đang tự hỏi tương tự. Nhưng biết làm sao một khi chính hài nhi đã gây ra sự việc đáng tiếc.
- Ngươi thật khẳng khái, thay vì cứ nhận lời, sau đó khi đã nắm giữ mảnh da vào tay, giả dụ ngươi vẫn manh tâm chiếm đoạt thì ta hoàn toàn vô năng ngăn cản ngươi.
Gã lắc đầu quầy quậy :
- Hài nhi luôn được giáo huấn từ nhỏ, những hành vi phi nhân tính như thế quyết không thể thực hiện.
Sử Linh Yến lập tức thở hắt ra :
- Được rồi, ta chỉ thử lòng dạ ngươi và thật sự hài lòng vì thấy ngươi vượt qua thử thách. Chính điều đó khiến ta quyết định, sẽ giúp ngươi minh bạch thân thế, chẳng ngại nữa cho dù xuất thân của ngươi có thể chẳng ra gì.
Gã sững sờ :
- Nghĩa mẫu chỉ thử lòng hài nhi?
- Không sai. Vì thứ nhất, mảnh da đã bị ta tự tay hủy bỏ. Giả như khi nãy ngươi bất chợt để lộ tâm địa bất chính thì cũng chẳng còn mảnh da cho ngươi toại nguyện. Thứ hai, ngươi cho thấy đã thấm nhuần những lời giáo huấn của phu phụ ta, có nghĩa là xuất xứ ngươi dù có như thế nào thì bản thân ngươi cũng không thể tự thay đổi chỉ trong một sớm một chiều. Là điều ta rất quan ngại khi nghe bảo ngươi có thể có can hệ đến lão ác ma Hấp Nguyên Ngũ Phích Lịch Sầm Dịch Quân.
Gã cố nhìn vào mắt nghĩa mẫu, xuyên qua bóng đêm đen :
- Mảnh da không thể vô dụng nếu đã do sư phụ tự tay cất giấu. Cung hỷ nghĩa mẫu đã sớm phát hiện điều bí ẩn.
Nghĩa mẫu gã cũng nhìn lại gã :
- Ta hy vọng đây là lời thật tâm xuất phát tận đáy lòng ngươi.
Gã nghe nhẹ cả người :
- Nghĩa mẫu cần tìm chỗ ần ngụ luyện công, là tuyệt học được giấu một cách bí mật trong mảnh da. Vậy là hài nhi yên lòng, chẳng lo nữa vì không có hài nhi bên cạnh nên nghĩa mẫu khó tự lo thân.
Sử Linh Yến cũng bảo :
- Ta đang hy vọng như thế. Ngươi không quan tâm mong được biết đấy là tuyệt học gì ư?
Gã mỉm cười đầy hàm ý :
- Nếu thật sự cần ắt nghĩa mẫu sẽ tiết lộ. Hài nhi sợ lắm rồi giả như lại để nghĩa mẫu nghi ngờ thêm lần nữa.
Sử Linh Yến phì cười :
- Ngươi sợ thật ư?
Gã gật đầu :
- Gia thân duy nhất cho đến tận lúc này đối với hài nhi chính là nghĩa mẫu. Có thể nói, thà hài nhi chịu chết thay hơn là để bất luận ai gây phương hại hoặc gieo sầu khổ cho nghĩa mẫu.
Sử Linh Yến chớp mắt :
- Lưu Vạn Thế cũng từng nói với ta câu tương tự. Có ai ngờ bấy lâu nay lão chẳng hề thật tâm cùng ta. Ngươi có biết còn nguyên nhân nào nữa khiến ta đi đến quyết định sẽ ẩn ngụ một mình luyện công?
Gã sinh nghi :
- Nghĩa mẫu đã tình cờ phát hiện sư phụ còn che giấu một vài điều nào khác chăng?
Sử Linh Yến lắc đầu :
- Chỉ một là đủ. Và ta nhớ lại, thảo nào có rất nhiều lần lão viện dẫn đủ lý do để tìm cho riêng lão chỗ luyện công. Nghĩa là lão đã lén ta âm thầm luyện theo các công phu kỳ thực đều do ta phát hiện. Vậy là ta hận lão, hận cả bản thân, rằng tại sao không đủ đởm lược như mọi người để tự lực lo cho bản thân? Thế nên ta quyết định đã đến lúc cần thay đổi. Và một điều may mắn đã đến, nhờ có ngươi, ta đã vượt qua nỗi sợ hãi lần đầu tiên tự tay sát hại địch nhân.
Gã cảm nhận có nỗi lo lắng mơ hồ đang từ từ ập đến :
- Biết đâu sư phụ còn có ẩn tình chưa tiện thổ lộ? Ý hài nhi muốn nói, nghĩa mẫu tạm thời đừng nuôi mãi mối hận trong lòng một khi mọi hư thực còn chờ được sáng tỏ.
Sử Linh Yến tủm tỉm cười :
- Ngươi lo ngại ta đang từ yêu chuyển sang hận? Và đây là một trong các nguyên do để cổ nhân lưu lại một câu: “Tối độc phụ nhân tâm”. Hãy yên tâm, lão đã chết, ta sẽ sớm nguôi hận. Bất quá chỉ nhắc lại để ta thêm động lực tiến hành việc thay đổi bản thân. Và ngươi, nếu vẫn một niềm tôn kính, luôn ngoan ngoãn lễ độ với ta, ngươi sẽ mãi mãi là Liêm nhi của ta.
Gã xúc động :
- Nghĩa mẫu!
Sử Linh Yến đã bắt đầu tiến hành việc thay đổi bản thân và chợt đứng lên :
- Chỉ độ một canh giờ nữa trời sẽ sáng. Bọn Hải Lưu bang nếu chưa vong mạng thì ắt cũng bỏ đi từ lâu. Có lẽ đã đến lúc chúng ta thử đi gặp lão ác ma một lần. Đi nào.
Sử Linh Yến đã cứng cỏi hơn lên. Phong Gia Liêm đang thầm ghi nhận điều này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT