Phương Đồng Ân nhìn thẳng vào Lệ Minh Kiệt, thân thể hơi run run, cắn môi, có chút không xác định rốt cuộc mình đã nghe được cái gì.

Mười năm? Cái gì tốn mười năm?

Hạnh phúc của cậu? Cái gì hạnh phúc của cậu?

Người đàn ông bên cạnh này, hoàn toàn xa lạ đối với cô, bắt đầu từ lúc cậu xuất hiện trước mắt của mình, cô liền phát hiện ra điều này, người đàn ông đang nổi nóng này không phải Lệ Minh Kiệt cô quen biết.

Nhìn cậu một chút, lúc này lại một lần nữa lộ ra vẻ mặt vô tội, nhìn rõ ràng là vẻ mặt vô hại vô cùng quen thuộc, nhưng bây giờ cậu là ác ma khoác vỏ bọc thiên sứ, không hề có tấm lòng thiện lương, tất cả hành động đều là cùng kéo mọi người vào nơi địa ngục không có ánh mặt trời.

Khi cậu tức giận, chôn giấu ở trong lòng nhưng khi núi lửa bộc phát, sẽ đem tất cả những người đắc tội cậu cùng kéo vào dung nham ở bên trong, cả nhà chôn theo, một người cũng không trốn được. . . . . . Ách, cũng bao gồm cả cô?

Được rồi! Cô hơi khôi phục lý trí, có thể dùng lý trí bình thường suy nghĩ.

Nếu như Minh Kiệt nói vài câu oán hận với ba mẹ cậu ấy, về tình vẫn có thể tha thứ, dù sao bọn họ cũng thật sự là không hiểu quan tâm, chăm sóc con của mình là như thế nào, bọn họ vì hạnh phúc của mình, quả thật đã làm tổn thương Minh Kiệt, nhưng còn cô? Cô vô tội mà! Không làm chuyện gì, tại sao cũng muốn kéo cô cùng xuống Địa ngục?

Bởi vì. . . . . . Cô cam tâm tình nguyện?

Nói cam tâm tình nguyện, có thể quá tự cho là đúng hay không? Chẳng qua nếu như cậu thật sự đề nghị với cô như vậy, nói không chừng cô sẽ gật đầu đồng ý.

Nhưng, hiện tại cậu không có hỏi qua cô trước!

Chẳng lẽ cậu định tiền trảm hậu tấu?

*Tiền trảm hậu tấu: hành động trước, báo cáo sau.

"Vậy. . . . . . Nhưng mà đó là một con nhóc, con vậy mà lại vì một đứa con gái mà đùa bỡn cả đời tâm huyết của ba và mẹ con?" Ba Lệ rốt cuộc nghe hiểu ý tứ con trai.

"Vì. . . . . . Vì một đứa con gái?" Ba người cùng nói chuyện, một đầu khác mẹ Lệ hình như cũng nghe ra ý tứ chồng ngầm ám chỉ, "Minh Kiệt, con là vì con nhóc Phương Đồng Ân đó mới làm như thế?"

Cái gì? Có người gọi tên cô?

Phương Đồng Ân phục hồi lại tinh thần, lộ ra ánh mắt nghi hoặc, trong khoảng thời gian ngắn không thể giải thích vì sao, tại sao mình nằm cũng dính đạn?

Lệ Minh Kiệt nhìn thẳng phía trước, "Ba mẹ cho là tại sao con nguyện ý đón lấy công ty của hai người? Ba mẹ cho là đứa con trai ưu tú có những năng lực thành công ngày hôm nay, công sức lớn nhất là ai ? Là hai người sao? Là hai người cho tới bây giờ đối với con vẫn chẳng quan tâm, chỉ biết lợi dụng con rốt cuộc là ba mẹ kiểu gì? Ba mẹ có hiểu cái gì gọi là cô đơn không? Hai người có nghĩ tới đứa bé khát vọng nhất là cái gì không? Lấy được sự chú ý, có người quan tâm, phải có người thân trân trọng, những điều này hai người đã cho con sao?"

"Cái . . . . . . Cái gì?" Ba Lệ cùng mẹ Lệ hai miệng một lời.

"Ba mẹ cho rằng đưa đồ tốt nhất cho con là được? Giao cho con một thiên kim giàu có? Cho con tiền? Để lại cho con công ty của hai người? Hay là thanh danh, địa vị và quyền lực? Những thứ này, nếu như mà con muốn, chỉ có thể có được từ trên tay hai người sao?" Lệ Minh Kiệt lạnh lùng hừ nhẹ, "Nếu nói tài phú cùng địa vị, nếu nói quyền lực và danh vọng, đối với con mà nói, là dễ như trở bàn tay cực kì đơn giản, con không thiếu."

"Minh Kiệt. . . . . ." Phương Đồng Ân kinh ngạc nhìn người đàn ông ở bên cạnh, chậm rãi dâng lên đau lòng không thôi.

"Con thật vất vả mới tìm được hạnh phúc, kết quả thế nào ? Hai người cứng rắn phá hư từ trong, vài ba lời liền muốn đem thứ quan trọng nhất cướp đi từ bên người con, tại sao hai người làm như vậy? Tại sao lại cho là sinh ra con liền có thể nắm trong tay cuộc đời của con?"

"Ta. . . . . . Chúng ta làm như vậy là vì muốn tốt cho con! Con trai, đứa con gái kia căn bản không xứng với con, cô ta chẳng có cái gì cả, không có tiền, lại chỉ là nhân viên nho nhỏ, từ nhỏ đã bám theo con quấy rầy con, cô ta còn bất kính với chúng ta, con quên rồi sao? Cô ta đã từng ở chửi chúng ta trước mặt con. . . . . ." mẹ Lệ buồn bã tố cáo, bà không quên con bé đáng ghét Phương Đồng Ân ngay lúc bà đang tái hôn thì ngay trước mặt tất cả mọi người ở đó nhục mạ bà, nói bà là bà già không có đàn ông sẽ chết.

"Vậy thì sao? Mẹ quên khi cô ấy nói ra những lời này thì thái độ của con như thế nào sao? Là con đã cười! Bởi vì rất thú vị, cô ấy thay con nói ra ý nghĩ trong lòng." Lệ Minh Kiệt cười nói, nghĩ đến tình cảnh khi đó, giống như hiên ra rõ mồn một trước mắt, được người bảo vệ ở bên cạnh, có người giúp cậu hả giận, vì cậu bị tổn thương mà ra mặt, cảm giác này thật ấm áp, cho tới bây giờ cậu vẫn không cách nào quên.

"Con vì một đứa con gái lại làm ra những chuyện này với chúng ta? Cô ta và chúng ta, rốt cuộc ai cùng con có thân tình máu mủ?" ba Lệ trách cứ.

"Có thân tình máu mủ? Trừ máu ra, giữa con và hai người nếu so ra thì người xa lạ còn không bằng, con có một nửa cuộc sống là sống cùng Đồng Ân, mà ba mẹ thì sao? Hai người ở đâu?"

"Minh Kiệt. . . . . . Đừng bảo là." Phương Đồng Ân cắn môi, vươn tay, nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay cậu.

Mặc dù thái độ nói chuyện của cậu nhẹ nhàng chậm chạp như vậy, nhưng đáy mắt lãnh khốc cùng bi thương đã rơi vào trong mắt của cô từ lâu, cậu vẫn nỗ lực che giấu yếu ớt của mình, trong lòng cô biết rõ, song khi cậu thật sự lộ ra vẻ mặt yếu ớt thì cô vẫn không khỏi khổ sở thay.

"Được rồi! Coi như chúng ta thật đã làm hư chuyện của con, nhưng con cũng không nên lấy tương lai sự nghiệp chính mình nói giỡn, những thứ này cũng là muốn để lại cho con. . . . . ." ba Lệ đột nhiên yên lặng không nói, hiển nhiên có người đang hướng ông ta báo cáo cái gì đó.

"Minh Kiệt, chúng ta nói chuyện một chút, con không cần phải vì chút chuyện này giận dỗi cùng chúng ta, mẹ cũng là vì tốt cho con. . . . . . Nếu không như vậy cũng tốt lắm, ngươi và đứa con gái đó muốn tiếp tục quan hệ bạn bè, mẹ sẽ không xen vào nữa, cũng sẽ không tạo thêm phiền phức cho cô ta, chỉ cần con trở lại đảm nhiệm CEO, đồng thời lấy người vợ mà mẹ và ba con đã an bài, coi như con muốn để đứa con gái kia làm người tình, chúng ta cũng sẽ mở một con mắt, nhắm một con mắt." mẹ Lệ nguyện ý thối lui, ôn tồnđề nghị.

"A. . . . . ." Lệ Minh Kiệt nhíu mày, vẻ mặt thong dong như cũ, một bộ dáng chẳng hề để ý.

Phương Đồng Ân hung hăng thở hốc vì kinh ngạc, rụt lại bàn tay nhỏ bé đang đặt ở trên mu bàn tay của cậu, thân thể không ngừng lui về phía cửa xe.

Nếu như có thể, cô thật rất muốn nhảy khỏi xe.

Nhìn gương mặt vui vẻ của cậu, cô không nhịn được run cầm cập, nhỏ giọng nỉ non."Hiện tại. . . . . . Cũng không chỉ là núi lửa muốn bộc phát. . . . . ."

Cậu tuyệt đối chính là ác ma khoác vỏ bọc thiên sứ, tuyệt đối là vậy. . . . . . Nếu không phải thì giải thích thế nào khi hiện tại từ trên người cậu tản mát ra hơi thở cực kỳ lạnh lẽo và quỷ quyệt nóng rừng rực này?

Trời ạ! thật sự là cô muốn xuống xe. . . . . . Nhưng mà, a..a. . . . . . Cô không thể xuống xe, không chỉ không thể xuống xe, thật sự chính là sẽ chết chắc.

Rốt cuộc cô cũng thông suốt, rốt cuộc biết chính mình mấy ngày nay đã làm chuyện gì.

Nếu như Lệ Minh Kiệt bản thân chính là thiên sứ, cũng chính là ác ma, có hai tâm hồn, vậy thì người ngu ngốc làm thức tỉnh ác ma chôn sâu dưới đáy lòng cậu. . . . . . Chính là cô.

Là cô, cô là đầu sỏ gây nên, là cô làm hại thiên sứ không ngăn cản được ác ma thức tỉnh, là cô giải trừ phong ấn của ác ma.

Lần này thật xong đời rồi!

"Minh Kiệt!" ba Lệ đột nhiên lại rống to ra tiếng, hơn nữa giọng nói lộ ra nhiều lo lắng cùng sợ hãi, "Con rốt cuộc làm cái gì với Dương gia? Tại sao hai tuần lễ ngắn ngủn, giá cổ phiếu Dương gia sụt giảm mãnh liệt, lâm vào nguy cơ bị đóng băng?"

Phương Đồng Ân cứng ngắc quay đầu, nhìn chằm chằm vào cậu.

"Không phải con đã nói rồi sao?" Lệ Minh Kiệt ưu nhã nắm tay lái trong tay, chậm rãi quay đầu, lộ ra nụ cười gợi cảm mê người, nhìn Phương Đồng Ân, cặp mắt nhu hòa từ từ trở nên bén nhọn kinh người."Đây là một trò chơi. . . . . . Một trò chơi rất thú vị."

Lúc này, xe dừng lại trước một khu nhà cao cấp, bóng dáng quản gia quen thuộc nhanh chóng xuất hiện ở cửa.

Toàn thân cô run rẩy, mở to hai mắt, giả bộ vô tội, giả bộ đáng thương, cố gắng để cho mình giống như là không hề có lực công kích rồi lại giống như tiểu bạch thỏ không muốn bị làm thịt.

Ô. . . . . . Ai tới cứu cô với?

Cửa xe bị dùng sức đóng lại, phát ra tiếng vang đáng sợ, thân thể Phương Đồng Ân co rút, khiếp sợ nhìn ra ngoài xe, Lệ Minh Kiệt sải bước bước vào trong phòng.

Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của cậu, cảm giác sợ hãi từ từ khuếch tán đi, cô có một loại khủng hoảng bị ném bỏ.

Không chút nghĩ ngợi, cô nhanh chóng mở cửa xe, nhảy xuống xe, xông về phía phòng.

Quản gia cung kính chờ ở cửa ra vào, nhìn thấy vẻ mặt gấp gáp sợ hãi của Phương Đồng Ân, hơi lộ ra nụ cười quỷ quyệt, "Phương tiểu thư, đã lâu không gặp."

"Bác quản gia. . . . . . Chào bác, đã lâu không gặp." Nụ cười của cô cứng ngắc, âm thầm thề, mặc dù thoạt nhìnbác quản gia vẫn thong dong như cũ, nhưng đáy mắt tản ra ánh sáng tuyệt đối ghi là "Tôi chờ xem kịch vui".

"Thiếu gia ở trên lầu." Quản gia rất tốt bụngnhắc nhở.

"Cám ơn." Mặt cô lúng túng, hiển nhiên đối với chuyện cảu cô và Minh Kiệt bác quản gia cũng biết sơ một hai điều, cho nên mới dùng ánh mắt quỷ dị này nhìn cô.

"Phương tiểu thư." Quản gia đột nhiên mở miệng.

Cô dừng bước lại, "Ách. . . . . . Dạ?"

"Thiếu gia nổi giận. . . . . . Không nhỏ, xin cô tha thứ." Quản gia nói ngụ ý.

"Ách. . . . . ." Minh Kiệtnổi giận không nhỏ, đại biểu cậu sắp tức nổ tung, đúng không!

Khóe miệng Phương Đồng Ân co rúm, không biết nên cười hay nên khóc, hay là dứt khoát chạy trốn lần nữa, chờ vị đại gia trên lầu bớt giận lại nói tiếp?

"Mấy ngày nay, thiếu gia không tìm được cô, liên lạc cũng không được, điện thoại cũng không gọi được, cậu ấy không chỉ lo lắng, còn rất bi thương, nhất là khi cậu ấy phát hiện cô cố ý muốn vứt bỏ cậu ấy. . . . . ."

Đợi đã nào...! Ai muốn vứt bỏ cậu ta? Cô muốn vứt bỏ cậu ta?

Cô không có! Cô chưa nói! Căn bản cô không có tính toán làm như vậy, chỉ là. . . . . . Chỉ là. . . . . .

Nghĩ tới điều gì, cô lại ảo não đau lòng.

Cô sai lầm rồi. Quả thật cô quá mức nhát gan, từng có loại ý niệm không trách nhiệm này, nhưng. . . . . . chỉ là muốn, cũng không có nói ra khỏi miệng, cậu ta làm sao biết?

"Cho nên mời cô cùng cậu ấy nói kỹ một chút, dù sao thiếu gia rất lệ thuộc vào cô, rất coi trọng cô...cô đối với thiếu gia mà nói, là quan trọng nhất." Quản gia nghiêm túc nói ra sự thật.

Phương Đồng Ân mở to con mắt, vừa tự trách vừa đáng thương phát hiện ra, người quản gia từng có ấn tượng thật tốt với cô hóa ra lại là người xấu, lại biết cô sắp làm việc gì sai,lửa cháy thêm dầu, ép cô không thể không lấy cái chết tạ tội.

"Cháu biết rồi, bác quản gia, cám ơn bác." Cám ơn bác tàn nhẫn nhét vào một cây đao ở ngực của cháu, để cho cháu có quyết tâm chịu hình chờ chết.

"Không khách khí, như vậy. . . . . . Phương tiểu thư, chúc cô may mắn." Quản gia cười mị mị mà nói, rõ ràng mọi người tạo nghiệp một người gánh.

Phương Đồng Ân bĩu môi, đạp đạp bước chân nặng nề, mang theo tâm tình sám hối, chậm rãi đi lên phía trên lầu, bước lên đoạn đầu đài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play