"Thật sự không cần người đi cùng sao?" Tống Hi Dạ lo lắng. Thế giới đầy rẫy nguy hiểm này sao mà em gái hắn chịu được? 

"Em không phải trẻ con. Không cần người theo cùng." 

Tống Hi Dạ nhíu mày, bảo vệ em gái là tốt nhưng cũng không nên cướp đi tự do của em gái nên cũng chỉ gật gật đầu.

Sau khi tiễn Tống Hi Dạ cùng Lương Ngự trên chiếc xe Maybach đi thì Tống Lê Nhiên ngồi đợi Lương Khâm mang đồ hôm qua cô dặn đến.

"Buổi sáng tốt lành, đại tiểu thư." Lương Khâm cao 1m86 thân hình cường tráng. Loại hình ôn nhu đại soái ca. 

Trông vậy thôi chứ bên trong thâm sâu khó lường thuộc loại hắc ám nam nhân. Hơn nữa, hắn có thể làm trợ lý của Tống Hi Dạ, chức vụ Tống gia đại quản gia đang ngày càng gần hơn. 

Cho nên, Tống Lê Nhiên thấy rằng, Lương Ngự có năng lực trên thương trường, quan hệ với mọi người rất tốt. Nhưng hắn cùng Tống Hi Dạ mặt thân không bao giờ có thể lấy được nhiều hảo cảm hơn so với Lương Khâm khéo léo, nham hiểm. 

Lúc mặc âu phục cả Lương Khâm và Lương Ngự đều như một quý công tử nho nhã, lễ độ, lễ nghi ăn sâu vào xương tủy. 

Lương Khâm mỉm cười nhìn Tống Lê Nhiên, trong đôi mắt tối đen biết cười ánh lên một tia mịt mờ, miệng mỉm cười tiêu chuẩn thoạt nhìn tao nhã cực kì.

Đối với đại tiểu thư yêu giường có tiếng, vậy mà hôm nay lại dậy sớm ăn sáng cùng đại thiếu gia. Cho dù hết sức kinh ngạc nhưng do được huấn luyện bài bản nên không có biểu hiện ra mặt.

"Đại tiểu thư, những gì cô muốn tôi đều đã chuẩn bị tốt. Đây là hai cái áo da màu đen, bó sát do thuộc hạ tự chọn." Lương Khâm ôn nhu báo cáo với Tống Lê Nhiên. 

Năng lực của Lương Khâm cũn rất cường đại, được Tống Hi Dạ coi trọng. Nhưng không muốn tránh đoạt vị trí với Lương Ngự. Cho nên, chỉ cần một buổi tối là đủ để chuẩn bị mọi thứ cho cô.

"Đại tiểu thư, thế này đã vừa lòng cô chưa?" Hắn không chỉ chuẩn bị hai bộ áo da mà còn đầy đủ linh kiện: mũ; giầy; găng tay... Phối lại nhìn cũng rất hợp.

Tống Lê Nhiên đánh giá mấy lần, gật đầu nói. "Không hổ là Lương Khâm ca, chọn rất đẹp, tôi rất thích."

"Làm cho đại tiểu thư vừa lòng là chức trách của tôi." 

"Haha, Lương Khâm ca thật hài hước." Nói công, cô cầm bộ quần áo đi vào phòng riêng. 

Thay quần áo xong, Tống Lê Nhiên soi gương. Bộ quần áo đen bó sát làm tôn lên dáng người hoàn mỹ của cô. Vòng eo mảnh khảnh bộ ngực cao ngất, tròn trịa, đôi chân thôn dài thẳng tắp cùng bờ mông quyến rũ, tất cả tưởng chùng như không còn gì phải chê. Thế nhưng, vẫn có thứ khiến cô không vừa lòng. Mái tóc màu nâu không phù với một chút nào cả! Chỉ có toàn thân màu đen mới làm cô vừa lòng mà thôi! Thếmới hợp với gì thẩm mỹ của cô!

Trong phòng khách, Lương Khâm vừa nhìn thấy cô đi ra thì không kìm được mà trong mắt hiện lên một tia kinh diễm. Cô như vậy, hắn ta chưa có từng thấy qua. Từ bé đã là kiêu căng đại tiểu thư, vậy mà giờ đây lại có khí chất của nữ vương cao ngạo. Thật khiến họ người ta động tâm.

"Thế nào?" Tống Lê Nhiên nhếch môi, nện gót giày xuống sàn nhà.

"Rất đẹp." Lương Khâm gật gật đầu. "Rât thích hợp với cô giống với nữ vương cao cao tại thượng." 

Cô hài lòng mỉm cười, vỗ vỗ tay hắn. "Điều này không cần ca nói, tôi cũng biết." 

Lương Khâm nhìn thấy bộ dáng tự kỷ của cô mà buồn cười. Đại tiểu thư trở nên thật đáng yêu. Đúng là cô đã qua được sự việc Nam Cung Thương. 

"Tôi đi đây." Tống Lê Nhiên cầm vài đồ vật tùy thân rồi đi ra cửa. 

"À còn nữa, nhớ tâm sự với Lương Bá quản gia nhiều một chút nha!" Nói xong, Tống Lê Nhiên rồ ga, chiếc xe máy đen phân khối lớn chạy như bay rời đi.

Lương Khâm nhìn theo, nheo mắt cười đầy thâm ý. 

"Đang nhìn gì vậy?" Nam nhân cao gầy đi đến bên người Lương Khâm nhìn hắn đầy quỷ dị. 

"Hôm nay đi đâu chơi?" 

Gầy yếu nam nhân liếc mắt một cái, nói: 

"Vợ tôi đang chờ tôi mang canh chua về, không rảnh du ngoạn vơi cậu."

Vợ hắn đang mang thai, hắn không rảnh nói chuyện với tên ác ma này. 

"Ai nha, Với Thanh, cậu không cần phải vậy, đi chơi đi."

Với Thanh, cũng chính là nam nhân gầy yếu, cầm hộp giữ ấm, nói.

"Nếu vị kia biết cậu không có tiết tháo lại hay đùa giỡn, nói không chừng bỏ rơi cậu. Lúc đó đừng có tìm tôi mà khóc. "

Nói rồi, hắn chạy đi lấy canh chua, vợ yêu của hắn còn đang đợi ở nhà đấy. 

Trong lúc đó, Tống Lê Nhiên đeo kính râm, lái chiếc xe phân khối lớn chạy trên đường cái. 

Cô cần phải lấy được bàn tay vàng của nữ chủ. Và đương nhiên, cô biết địa chỉ của nơi đó. Chỉ là với một người không được tiếp nhận ký ức của nguyên chủ đúng là có chút khó khắn. Dù cho đời này không khác với đời kia là mấy nhưng đường xá cô vẫn không biết. Cần phải bật bản đồ chỉ dẫn, mất không ít thời gian mới tìm được cửa hàng. Tất cả chỉ là vì không gian tùy thân của nữ chủ.

Một trong số những nam chủ đã tặng ngọc Kỳ Lân cho nữ chủ là vật tín ước. Mạt thế đến, nữ chủ vô tình rớt giọt máu vào ngọc, phát hiện ra không gian. Không gian không rộng lắm, nhưng đất đai phì nhiêu, lại có một cái giếng cổ. Về sau ngọc bị và chạm đặt ra quy định, có thể tự động thăng cấp. 

Cho nên, không gian này nhất định cô phải đoạt được! Tiên hạ thủ vi cường, phải đoạt được bàn tay vàng biến thành của chính cô.

Thực ra, tại thời đại của Tống Lê Nhiên cũng không có loại không gian có thể trồng trọt này mà chỉ có không gian có thể chứa đựng đồ vật. Lần đầu tiên cô thấy loại dị năng này cũng rất là ngạc nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play