Ngày hôm đó Trang Như Mộng sớm đã dậy trang điểm ăn mặc, đợi đến lúc ra cửa, đương nhiên là Trang Như Ngọc giương mắt đi theo, Trang Như Mộng quan sát nàng một cái, liền cười cười kéo Trang Như Ngọc lên xe ngựa.
Khuê tú thiên kim đến yến tiệc tất nhiên là nhiều không kể xiết, Trang Như Mộng mặc y phục thanh nhã vô cùng khác biệt, mặc dù không trở thành mục tiêu nhưng cũng có một phong vị khác, mà Trang Như Ngọc vừa đến nơi này, sớm đã vô cùng vui vẻ, nói qua loa lấy lệ với Trang Như Mộng mấy câu, liền dẫn theo nha hoàn đi kết giao với các khuê tú thiên kim khác, Trang Như Mộng vui vẻ nhàn nhã cũng không để ý nàng.
Xa xa Trang Như Mộng đã nhìn thấy Vương Ngọc Hương đang trò chuyện vui vẻ với các vị tiểu thư, Trang Như Mộng không muốn đi lên, liền tìm một chỗ yên lặng ngồi ngắm hoa, chỗ này người lui tới rất ít, xung quanh tiếng chim hót hoa thơm khiến người chỉ nhìn thôi tâm tình cũng đã tốt rất nhiều, Trang Như Mộng đi tới gần trước mặt một đóa mẫu đơn khẽ ngửi nhẹ, lúc này sau lưng đã có một bóng dáng anh tuấn đang đứng.
Linh Tê nhìn thấy thế tử gia đi tới, sớm đã lấy tay che miệng cười trộm lén lui đứng sang một bên, cho nên đợi đến khi Trang Như Mộng xoay người phản ứng lại, thì khoảng cách hai người đã quá gần, thậm chí nàng có thể nghe thấy được mùi hương đặc biệt trên người Bạch Tử Hàm.
Lòng Trang Như Mộng chợt bắt đầu đánh trống, nàng cúi đầu, vừa mới chuẩn bị hành lễ, Bạch Tử Hàm đã kéo ngang hông nàng, sau đó bất ngờ không kịp đề phòng nụ hôn cứ như vậy rơi xuống. Trang Như Mộng chỉ cảm thấy trong cổ họng tràn đầy hơi thở của nam tử, cả người bỗng mềm nhũn vô lực.
Đợi đến lúc dừng lại, bên tai Trang Như Mộng sớm đã đỏ bừng, Bạch Tử Hàm nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của giai nhân, như hài tử phạm sai lầm, liền lôi kéo ống tay áo Trang Như Mộng nói nhỏ, "Mộng nhi, ngươi biết không, ta đã mơ một giấc mộng thật dài thật dài, khoảng thời gian ở trong mộng đó ta chỉ thấy ta và ngươi tách ra, cụ thể là vì sao ta làm sao cũng không thấy rõ ở trong mộng, nhưng tối hôm qua ta thấy được, giấc mộng này quá mức khổ sở, ta thật sự sợ sẽ đánh mất ngươi......"
Nghe xong lời Bạch Tử Hàm nói, trong mắt Trang Như Mộng tràn đầy khiếp sợ, nàng không biết Bạch Tử Hàm sẽ mơ thấy chuyện gì ở kiếp trước, nhưng bây giờ trước sự yêu thương và cưng chiều trong mắt nam tử này cũng khiến trong lòng nàng xúc động không thôi. Chuyện kiếp trước, là một khúc mắc trong lòng nàng, nàng tức giận Bạch Tử Hàm không một lời từ biệt, cũng buồn bực mối quan hệ giữa mình và người ta không rõ. Nhưng bây giờ nghe nói như thế, trong lòng chẳng biết tại sao lại cảm thấy uất ức, giống như giờ phút này nàng tìm được một nơi để mình có thể phát tiết ra những sự uất ức, nhìn hàng mi nét mày quen thuộc trước mắt cuối cùng Trang Như Mộng không nhịn được, nhào vào trong ngực Bạch Tử Hàm oà khóc.
Linh Tê ở một bên nhìn chằm chằm một màn này cũng bị hành động của tiểu thư dọa sợ, nàng sợ tiểu thư nhà mình thua thiệt, bước nhanh trực tiếp chạy lên, rất không khách khí đưa tay đẩy Bạch Tử Hàm đi ra, một trận động tĩnh này cũng kinh động đến mấy vị công tử thế gia ở cách đó không xa, thấy bọn họ đi tới chỗ này ở phía xa, Linh Tê thấy thế cũng không quan tâm tính toán với Bạch Tử Hàm, trực tiếp kéo Trang Như Mộng rời khỏi.
Bữa tiệc này, Trang Như Mộng và mấy vị khuê tú quen nhau ngồi chung một chỗ, cũng không đưa đến sự chú ý đặc biệt nào, trừ một màn của Bạch Tử Hàm, thì hôm nay cũng không hề có chuyện nào đáng chú ý. Chỉ là Trang Như Mộng biết, trong lòng nàng đã có nhiều chỗ thay đổi.
Đợi đến lúc trở về phủ, Trang Như Mộng mới phát hiện trong phủ có chuyện gì không đúng, vốn phủ đệ bao phủ mùi hương niên vị, nay chẳng biết tại sao lại cảm thấy có vài luồng hơi thở nặng nề. Tất nhiên là Linh Tê cũng cảm thấy bất thường, mặc dù trong khoảng thời gian này thân thể lão thái thái không được tốt lắm, nhưng bởi vì gần đến cuối năm, không khí trong phủ cũng coi như không tệ.
Mày mi Trang Như Mộng nhíu lại, vừa định gọi nha hoàn hỏi nguyên nhân, lại nhìn thấy Mục ma ma bên cạnh Trang lão phu nhân dẫn theo mấy nha hoàn ma ma đi ngang. Thấy bộ dáng hùng hổ đầy khí thế, trong mắt Trang Như Mộng thoáng lướt qua một tia hiểu rõ, nàng giơ tay ra hiệu cho Linh Tê cản Mục ma ma lại, rồi đi theo Mục ma ma vào phòng Trang lão phu nhân.
Lúc này trong viện Trang lão phu nhân an tĩnh đến khác thường, đợi đến lúc Trang Như Mộng đi vào, nàng phát hiện tất cả mọi người đều đứng ở trong viện, ngay cả ngày Trang lão phu nhân bị ốm liệt giường gần đây cũng có mặt ngồi ở trên ghế. Trang Như Mộng vừa mới vào phòng, Trang phu nhân liền kéo Trang Như Mộng đến trước mặt, lúc này Trang Như Mộng mới phát hiện bầu không khí trong phòng thoáng có phần mùi vị giương cung bạt kiếm, mà trước mặt Trang lão phu nhân một nam tử trung niên có chòm râu dê đang đứng, nam tử này mặc đạo bào (áo đạo sĩ) thanh sam, trái lại nhìn rất có vài phần phong thái đạo gia, chỉ là từ lúc Trang Như Mộng bước vào phòng có thể nói rõ ràng đã phá hỏng mấy phần mùi vị này.
Chỉ thấy hắn cầm một cây kiếm gỗ đào, trực tiếp áp sát Trang Như Mộng, trong miệng còn nói lẩm bẩm, "Yêu nghiệt, ngươi vốn là chuyển thể của Thiên Sát Cô Tinh (sao khắc mệnh, có thể gây hoạ cho những người xung quanh), khắc phụ khắc mẫu khắc phu khắc tử, phàm là người ở chung với ngươi, chắc chắn sẽ bị ngươi gây hoạ, lúc trước tiểu thiếu gia ở trong bụng phu nhân cũng thế, hiện nay đột nhiên lão phu nhân bị bệnh nặng cũng vậy. Hôm nay bần đạo ở đây, há sao có thể để ngươi gây họa cho người khác." Nói đến đây cây kiếm gỗ đào liền chĩa thẳng vào trước mặt Trang Như Mộng, rốt cuộc đã bị Trang phu nhân cản lại.
Lần này Trang lão phu nhân mới bắt đầu lên tiếng, "Ta không muốn tin tưởng chuyện này, chỉ là Vô Nhai đạo trưởng đã đắc đạo đến mức cao nhân sao có thể nói bậy. Đại tức phụ (Dâu trưởng) ta nghĩ ngươi cũng là người hiểu lí lẽ, gần đây trong phủ xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện nay nghĩ kỹ lại, thật sự đúng như lời Vô Nhai đạo trưởng nói. Vì thân thể nương ta, cũng vì thân thể ngươi, hãy để Vô Nhai đạo trưởng dẫn Như Mộng đi đến Thanh Hư Quan tránh xúi quẩy đi."
"Tránh xúi quẩy? Mẫu thân nói thật đúng là nhẹ nhàng, biết rõ lời đạo sĩ nói vô căn cứ, không để ý đến sự sống chết của Mộng nhi, còn muốn ta để Mộng nhi đến đạo quan, hôm nay lời Triệu Mẫn ta nói ở đây, ai dám dẫn khuê nữ ta đi, Triệu Mẫn ta sẽ là người thứ nhất không đồng ý." Sau khi nói xong Triệu Mẫn trừng mắt liếc sang Trang lão gia đang khó xử, trái lại lần này Trang lão gia không làm nàng thất vọng, mặc dù không lên tiếng nhưng vẫn đứng chắn ở trước mặt Trang Như Mộng.
Lần này Trang lão phu nhân tức giận đến không chịu nổi, trưởng tử liên tiếp không vâng lời nàng, điều này càng khiến nàng có thêm kiên định với suy nghĩ muốn dẫn Trang Như Mộng rời khỏi phủ đệ. Tam phu Tử Sắc Y leeequ8yd01n nhân thấy vậy, mặt mày soi mói, khẽ nói châm chọc: "Đại ca, mặc dù ngươi thương yêu Như Mộng, nhưng thân thể mẫu thân ngươi cũng không thể không quan tâm, Như Mộng chỉ xuất phủ tạm thời thôi, mà ngươi đã như vậy, xem ra những ngày thường tất cả những hiếu thuận của đại ca chỉ đều để cho chúng ta xem."
Tam phu nhân nói lời này như tưới dầu vào lửa, Trang lão phu nhân tức giận đến dậm châm mấy lần, phân phó nói với Mục ma ma, "Thay đại cô nương chuẩn bị hành lý tốt cho ta, ngược lại ta muốn nhìn xem ai dám ra tay ngăn cản."
Lần này chưa đến phiên Triệu phu nhân lên tiếng, thì ngược lại Trang Như Mộng đã mở miệng trước, "Quyền uy của tổ mẫu tất nhiên là Mộng nhi biết, chỉ là trước đó, có thể để Mộng nhi nói vài lời hay không." Nói xong Trang Như Mộng ngừng lại ngước mặt nhìn vẻ mặt Trang phu nhân tức giận, nàng nhìn sang tam phu nhân cười khanh khách nói: "Thẩm nương muốn đối phó với ta cũng không dễ dàng, ngay cả người xưa trước đây cũng tìm đến nhờ giúp đỡ."
Nói xong cũng không thèm để ý đến phản ứng của tam phu nhân, Trang Như Mộng vỗ nhẹ tay một cái, chỉ thấy Diệu Trúc dẫn theo một lão bà mặc áo gai vải thô đi vào phòng. Lần này tam phu nhân không thể ngồi yên nữa, ánh mắt nàng nhìn Trang Như Mộng tràn đầy hoảng sợ. Mọi người trong phòng nhìn thấy một màn này, đều hiểu rằng chỉ sợ là có chuyện sắp xảy ra.
Trang Như Mộng dịu dàng cười một tiếng với tam phu nhân, "Tam thẩm, năm đó lúc ngươi sinh non Lưu mụ mụ đỡ đẻ cũng có công, hôm nay gặp lại sao không lên tiếng chào hỏi?"
Nói đến đây, lão bà được gọi là Lưu mụ mụ trực tiếp quỳ trên mặt đất, "Lão thái thái, ta có việc bẩm báo."
Tam phu nhân nghe đến đó, làm sao còn có thể ngồi yên, nàng nhào thẳng đến muốn lấy tay bịt miệng Lưu mụ mụ, làm sao Trang Như Mộng có thể cho nàng có được cơ hội này, trực tiếp phân phó Diệu Trúc Diệu Tuyết đi lên cản nàng lại.
Trang lão phu nhân nhìn thấy một màn này, trong lòng càng thêm không thích Trang Như Mộng, "Lưu mụ mụ, đã vài chục năm chúng ta chưa gặp mặt, đột nhiên hôm nay ngươi đến đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu như ngươi cố tình gây sự, vậy cũng đừng trách Trang phủ ta trở mặt vô tình."
Lưu mụ mụ vội vàng quỳ xuống đất cầu xin, "Lão phu nào dám, chỉ là những năm này có chuyện vẫn giấu ở trong lòng, khiến cho hàng đêm khó ngủ, hôm nay có được cơ hội này nếu ta không nói ra, thì đoán chừng trong lòng lão phu ta sẽ hối hận cả đời."
Nghe đến đó, tất cả mọi người đều cảm nhận được một tia quỷ dị. Mà tam phu nhân sớm đã mất đi dáng vẻ kiêu căng thường ngày, trên khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ, uy hiếp Lưu mụ mụ, nhưng sao Lưu mụ mụ có thể kiêng dè những lời này, bà trực tiếp nói với mọi người chuyện bí mật vào năm xưa.
"Lão thái thái, tam phu nhân không hề sinh non, năm đó là do lòng dạ hiểm độc tham lam nhận tiền hối lộ mà ta đã nói dối."
Một lời của Lưu mụ mụ như một viên đá gợn lên ngàn tầng sóng, Trang lão phu nhân cũng không quan tâm đến việc trừng phạt Trang Như Mộng nữa, thân thể vốn ốm yếu vì bệnh, nay lại lập tức đứng dậy, nhìn Lưu mụ mụ trầm giọng nói, "Ngươi nói rõ ràng cho ta, lời ngươi nói tam phu nhân không đẻ non là sao, nếu hôm nay có nửa câu nói láo, ta sẽ khiến cho ngươi không thể đi ra khỏi đại môn."
Lưu mụ mụ bị khí thể của Trang lão phu nhân doạ sợ, thân thể vô cùng run rẩy, nhưng vẫn run rẩy tiếp tục nói, "Năm đó là tam phu nhân trả cho ta một số tiền lớn để ta đỡ đẻ cho nàng, nhưng không phải là tam phu nhân té ngã ngoài ý muốn dẫn đến sinh non, hài tử nàng sinh vốn đủ tháng, dụng ý trong lời của tam phu nhân tuy ta không hoàn toàn hiểu rõ, diieindaanlllequuiydo9n nhưng cũng biết được trong đó nhất định có chuyện bí mật không thể để người biết."
Nghe nói như thế, cả người tam phu nhân giật mình một cái, Trang Như Ngọc nhìn vẻ mặt của mẫu thân, dây cung trong lòng thoáng căng lên.
Tam lão gia trực tiếp đi lên cầm lấy cổ áo tam phu nhân, vô cùng tức giận nói: "Ngươi nói rõ cho ta, ta đã nói rồi mà khoảng thời gian ta say rượu ở trong nhà ngươi, làm sao lại trùng hợp có bầu như vậy chứ."
Lần này Trang lão phu nhân tức giận đến hai mắt hoa lên, nếu không phải Mục ma ma nhanh mắt, đoán chừng đã ngã xỉu trên đất. Nhìn trò hay diễn ra, khoé miệng Trang Như Mộng nhếch lên, nhìn tam phu nhân cười nói, "Hôm nay xem ra thẩm nương cũng đã cho tam muội muội nhìn gặp người thân rồi, phải nói thẩm nương cũng coi như để mắt Như Mộng, còn gọi người này đến. Nếu đã được thẩm nương ưu ái như thế, tất nhiên làm sao Như Mộng không biết nghĩa được, chắc chắn sẽ tặng một đại lễ lại cho thẩm nương. Nói xong một nha hoàn đi ra từ sau lưng Trang Như Mộng, đây là nha hoàn hôm kia đã đi theo Trang Như Mộng từ phủ tướng quân về, nói là Triệu lão phu nhân lựa chọn nha hoàn cho ngoại tôn nữ nàng, lúc ấy cũng không đưa đến bao nhiêu sự chú ý.
Lúc này thấy nha hoàn trẻ tuổi, chỉ dùng mấy chiêu đã đánh ngã tên đạo sĩ nằm trên mặt đất, sau đó lưu loát lấy ra từ trong ống tay áo đạo sĩ một ngọc bội phỉ thuý xanh biếc. Lần này tam lão gia đã hoàn toàn tức giận, hắn tát một bạt tai mạnh lên mặt tam phu nhân. Trong miệng còn mắng, "Tiện nhân, năm đó không phải là ngươi nói ngọc bội tuỳ thân không cẩn thận làm mất sao, bây giờ ngươi còn dám giải thích thế nào."
Tên đạo sĩ kia cũng bị chuyện bất thình lình thay đổi doạ sợ, nhìn động tĩnh trong phòng, chỉ sợ người ta sẽ trách tội đến mình liền vội vàng dùng giọng the thé giải thích, "Ngọc bội kia là do bần đạo nhặt được, há có thể liên quan đến tam phu nhân chứ."
Lời giải thích này truyền vào trong tai Trang lão phu nhân và tam lão gia trái lại càng như thêm một mồi vào lửa, làm sao Trang lão phu nhân có thể lo lắng đến chuyện khác, nàng trực tiếp phái người bắt lại tam phu nhân và tên đạo sĩ kia. Nhìn thấy một màn này, trong lòng Trang Như Mộng tràn đầy mỉa mai, bí mật này là do kiếp trước Lý Duệ Khiêm phát hiện, bây giờ nghĩ lại Lý Duệ Khiêm cũng được xem là đã giúp nàng một đại ân, tất nhiên nàng sẽ trả lễ cho hắn.
Trang Như Mộng kéo Trang lão gia và Trang phu nhân rời khỏi mảnh đất rắc rối này, Trang lão phu nhân vội vàng chất vấn Lưu mụ mụ về những ẩn tình, tất nhiên cũng không để ý đến mấy người bọn họ rời đi. Đợi đến lúc bái biệt phụ mẫu, Trang Như Mộng quay lại Như Mộng cư, nhìn thấy Linh Tê đi theo sau lưng, nàng thuận miệng hỏi, "Lúc trước ngươi thăm dò là hôm nay cử nhân sẽ vào kinh?"
Linh Tê đỡ Trang Như Mộng ngồi xuống, xoay người rót một ly trà nóng cho nàng mới nói tiếp, "Theo phân phó của cô nương nô tỳ đã sắp xếp xong xuôi, hôm nay chỉ chờ màn trình diễn tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân mà thôi."
Nghe nói như thế Trang Như Mộng nhấp một ngụm trà nói tiếp, "Cũng là hữu duyên của biểu tỷ Ngọc Hương và công tử Lý gia."
Câu hữu duyên này khiến Linh Tê không nhịn được bật cười, nhìn hào quang xinh đẹp của nữ tử trước mắt càng ngày càng toả sáng, nàng càng có thêm kiên định về suy nghĩ muốn bảo vệ nàng (TNM) tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT