Nội dung của thánh chỉ, buổi sáng Trang Như Mộng ở phủ tướng quân cũng đã biết đại khái, đoán chừng chính là lần này Trang phủ và mấy đại thế gia (nhà làm quan lớn) có công giúp nạn dân thiên tai, nhờ đó Trangg phủ được hoàng thương vinh dự lần nữa, sau đó lại ban cho một ít phần thưởng.... Trang Như Mộng ngồi trên xe ngựa, nhìn trên phố chợ bày đầy đồ tết, nghĩ tới gần cuối năm, trên mặt cũng nổi lên chút ý cười, đây chính là năm mới đầu tiên sau khi nàng sống lại, dù thế nào nàng cũng muốn chung vui với người nhà.

Chờ đến Trang phủ, Trang Như Mộng với Trang phu nhân đi vào viện Trang lão phu nhân thỉnh an trước, lần này Trang lão phu nhân cũng không giả vờ, mà chỉ ôn hoà hỏi thăm Trang phu nhân và Trang Như Mộng mấy câu, rồi lấy cớ mệt mỏi, đuổi họ quay về viện nghỉ ngơi.

Sau khi Trang Như Mộng bái biệt mẫu thân, dẫn theo Linh Tê trở về Như Mộng cư. Lần này Trang Như Mộng chỉ dẫn theo Linh Tê trở về nhà ngoại, Diệu Trúc Diệu Tuyết sẽ ở lại chăm lo trong phủ. Chờ khi vào phòng, Trang Như Mộng đuổi đám người Linh Tê lui xuống, rồi cầm lên binh pháp tôn tử gần đây ngoại tổ gia hay xem. Linh Tê thấy vậy, nàng đi ra bên ngoài phân phó cho Diệu Trúc, Diệu Tuyết đưa quà tặng lần này cô nương mang về sang các viện.

Thiên Kiều các

Ngồi trong Ôn Hương nổi tiếng nhất kinh đô, đây là lúc náo nhiệt nhất. Bên trong các khắp nơi đều oanh ca yến vũ, không khí xung quanh người người đều mập mờ. Chỉ là đi lên thang lầu, phòng cuối cùng trong một dãy, lại an tĩnh đến bất thường.

Chỉ thấy cửa phòng đóng chặt, trong phòng là ba nam tử y phục bất phàm đang ngồi nói chuyện. Trong số đó có một vị nam tử trẻ tuổi nhất đang ngồi, càng khiến cho người không thể bỏ qua. Cho dù chỉ thấy hắn vận một bộ bào trắng, cũng không che giấu được anh khí hơn người. Mày rậm khẽ nhếch, mi dài cong cong, tròng mắt đen nhánh thâm thuý. Lúc này ánh mắt nam tử sắc bén, đặt trên người hai nam tử trung niên đang chần chừ. Khí thế vương giả quần lâm thiên hạ kia, lại bất giác khiến người ta cảm thấy bị ách bức rất lớn.

Mà một nam tử trung niên ở trong đó, lại là đại lão gia Trang phủ Trang Thiên Bảo. Bị ánh mắt này quan sát, trên trán Trang lão gia không khỏi toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Còn nam tử trung niên đối diện còn lại, cũng không khá hơn một chút nào, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện hai chân hắn dưới bàn đã bắt đầu run run.

Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, không có người nào dám phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này. Rốt cuộc chỉ thấy nam tử trẻ tuổi khẽ cười một tiếng, Trang lão gia nghe thấy tiếng cười trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cũng phụ họa cười theo.

Đúng lúc này, nam tử nọ thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo khiến cho vị nam nhân béo mập kia mới vừa thả lỏng, nay lại càng run rẩy hơn vừa rồi. Thấy như vậy, trong mắt nam tử thoáng lướt qua một tia khinh thường, "Thánh chỉ đã truyền, năm nay tất cả cung ứng trong hoàng gia đương nhiên vẫn là do Trang phủ cung cấp." Nói xong hắn trực tiếp đứng dậy phất tay áo rời đi.

Lão gia Tiền phủ, thấy nam tử áo đen rời đi, vừa muốn đứng dậy đuổi theo nói đôi câu. Chỉ là mới đi một bước, hình như hắn nghĩ tới chuyện gì đáng sợ, lập tức dừng bước chân. Trong chớp mắt nam tử áo đen kia đã bước ra khỏi khỏi. Tiền lão gia xoay người giận dữ trừng mắt một cái, lúc nào đại lão gia Trang phủ cũng ép trên đầu Tiền gia hắn, nghĩ rằng năm nay sẽ ổn định lên gió không ngờ hắn lại bỏ lỡ vị trí hoàng thương ban, cho nên càng thêm căm hận với người trước mắt.

Bên kia, Trang Như Mộng đang ngồi ở trước bàn trang điểm tháo trang sức, Linh Tê quen tay vừa tháo trâm vòng cho nàng, vừa lên tiếng nói, "Đại cô nương, hôm nay thánh chỉ đã truyền đến phủ, thật sự đúng là một chuyện vui mừng. Sáng mai lão gia sẽ tổ chức một bữa tiệc, đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều danh môn khuê tú, sáng mai nhất định ta phải trang điểm cho ngài thật xinh đẹp."

Trang Như Mộng đang vuốt vuốt một lọn tóc, nghe thấy lời này cũng không phản đối, đoán chừng bữa tiệc sáng mai sẽ vô cùng náo nhiệt, những chuyện khác không nói, chỉ hai người Vương Ngọc Hương và Trang Như Ngọc cũng đủ gây sức ép. Nghĩ tới đây Trang Như Mộng cũng không nổi giận, kiếp trước thủ đoạn của hai người này nàng đều đã thỉnh giáo từng cái rồi, bây giờ đoán chừng hai nàng cũng không lật mình tạo sóng lớn gì nổi. Hơn nữa Bạch tỷ tỷ cũng tới đây, nghĩ tới trái lại nàng có chút mong đợi, chỉ là Bạch Tử Hàm không đến...... Nghĩ đến Bạch Tử Hàm, trên mặt Trang Như Mộng hiện lên mấy phần bất đắc dĩ hiếm thấy.

Linh Tê đang tự hỏi ngày mai mình nên búi tóc dạng gì cho cô nương, rồi phối phục sức (y phục trang sức) nào, cho nên nét thay đổi trên mặt Trang Như Mộng tất nhiên cũng không để ý đến. Chờ Diệu Tuyết dọn giường, Diệu Trúc hầu hạ Trang Như Mộng rửa mặt xong, Linh Tê và hai nàng cùng nhau lui ra ngoài.

Thấy mấy người Linh Tê đi ra Trang Như Mộng vốn đang ngủ say nay lại mở mắt vén chăn một cái, rồi sau đó đi qua phòng trong sát vách lặng lẽ cầm y phục của Diệu Tuyết ở sau tấm bình phong. Mặc xong cúi đầu nhìn áo bông trống trải, Trang Như Mộng cũng không để ý, liền theo trí nhớ len lén chạy về phía cửa chính.

Trên đường đi, mấy lần thiếu chút nữa Trang Như Mộng đã bị người phát hiện. Thật may là nàng coi như thông minh, huống hồ lại càng hiểu rõ tình huống ở trong phủ, cuối cùng cũng thành công chạy ra khỏi cửa phủ.

Hiện giờ đã là mùa đông, bầu trời đêm sớm đã nhuộm thành màu mực đen. Đợi Trang Như Mộng từ cửa chính chạy ra, một đợt gió lạnh thổi qua làn váy nàng nắm chặt, mặc dù hơi sợ nhưng vẫn cố gắng sức chạy vào trong đám người.

Theo trí nhớ kiếp trước Lý Duệ Khiêm đã nói, đầu tiên Trang Như Mộng đi mướn một chiếc xe ngựa chạy thuận ra ngoài thành. Ước chừng qua nửa canh giờ, nàng sẽ đến một ngôi miếu đổ nát ở ngoài thành. Trang Như Mộng nhanh nhẹn xuống ngựa, sau khi buột xe ngựa xong xuôi nàng bước nhanh vào ngôi miếu đổ nát.

Phóng tầm mắt nhìn xung quanh, trong ngôi miếu đổ nát ngoại trừ một ít cỏ dại nấm mốc cũng không còn gì khác. Trong lòng Trang Như Mộng hồi hộp dần dần trùng xuống, nghĩ rằng chẳng lẽ nàng đã chậm một bước.

Đang lúc Trang Như Mộng ủ rũ cúi đầu chuẩn bị xoay người quay về phủ thì chỉ nghe bịch một tiếng, ngay sau đó chỉ thấy một lão đầu y phục lam lũ lăn xuống từ trên xà nhà. Một màn đột ngột này, không chỉ không doạ sợ Trang Như Mộng trái lại còn khiến cho gương mặt nàng tràn đầy nét vui mừng. Nàng bước mấy bước tới trước mặt lão giả, mới nhận ra đây chính là danh y nửa năm sau, sẽ đột ngột nổi tiếng vang danh ở kinh đô danh y Biển Thước.

Nét vui mừng trên mặt Trang Như Mộng dần dần phai đi, thấy lão giả nằm dưới đất hai mắt nhắm nghiền, nàng định đưa tay thăm dò hơi thở của lão giả. Thế nhưng cánh tay Trang Như Mộng vừa mới đến gần lão giả, thì hai mắt hắn đang nhắm nghiền lại bỗng dưng mở ra. Còn chưa nhìn động tác của hắn, thì cần cổ Trang Như Mộng đã bị bóp thật chặt.

Trang Như Mộng cố gắng giãy giụa, nhưng bất đắc dĩ là sức lực hai người lại kém nhau một trời một vực. Cảm thấy hơi thở nặng nề khó khăn, Trang Như Mộng thầm nghĩ mệnh nàng sẽ dừng ở đây. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, thì một nam tử mặc cẩm bào đỏ sậm đột nhiên phi thân nhảy ra. Lão giả kia ngẩng đầu nhìn thấy vị khách không mời mà đến, liền buông lỏng nữ oa trong tay, cười khặc khặc nói, "Không ngờ Biển Thước ta lại được Vương Mãng để trong lòng như vậy, hết thích khách này tới lại đến thích khách khác."

Nghe lời của lão giả, mày kiếm mắt đẹp của nam tử không khỏi nhíu lại, "Bổn vương không phải là thích khách."

Cuối cùng Trang Như Mộng có thể hít thở thông thuận, sau khi nàng hít thở một hơi không khí lớn, mới chú ý tới nam tử đột ngột xuất hiện trong miếu. Như cảm nhận được ánh mắt của Trang Như Mộng, nam tử nọ giương mắt liếc mắt nhìn Trang Như Mộng nhếch nhác một cái. Chỉ là ánh mắt kia quá mức lạnh lẽo giống như đang nhìn một vật chết.

Hai mắt Trang Như Mộng và nam tử nọ thoáng nhìn nhau một cái, nàng thầm kêu một tiếng không tốt. Kiếp trước nàng đã thấy người nam tử này rất nhiều lần, hắn chính là Tam hoàng tử được Đương Kim Hoàng Đế sủng ái nhất —— Tấn Vương Lưu Hoành. Lưu Hoành này, kiếp trước từ Lý Duệ Khiêm Trang Như Mộng cũng biết một ít. Nàng nhớ Lý Duệ Khiêm từng nói, người này nhìn như phóng đãng không vào khuôn khổ, kì thực là lòng dạ độc ác lãnh khốc vô tình. Có thể nói là Lưu Hoành là thượng giả trời sanh, là một nhân vật hung ác vô cùng khó đối phó.

Nhưng nàng nhớ kiếp trước trước khi Trang phủ gặp chuyện không may, vị tam hoàng tử được sủng ái nhất lại ngã từ đám mây. Mà tâm phúc của Hoàng đế Lý Duệ khiêm, khi đó lại thuận miệng nói với nàng mấy câu. Thì ra hoàng tử được lòng Hoàng đế, cho tới nay đều không phải là tam hoàng tử Lưu Hoành mà chính là Lục hoàng tử Lưu Xung. Thánh tâm độc sủng tam hoàng tử nhiều năm như thế, là do Hoàng đế muốn để những hoàng tử khác, đặt lực chú ý lên người Tấn vương, sau đó hắn mới tự mình bồi dưỡng tốt Lục hoàng tử được lòng hắn nhất.

Nghĩ tới đây, Trang Như Mộng nhìn Tấn vương Lưu Hoành, ngược lại cảm thấy hắn có chút đáng thương.

Mặc kệ Trang Như Mộng nghĩ thế nào, lúc này Lưu Hoành không muốn để ý tới một nhân vật nhỏ như nàng. Hắn quan sát lão giả trước mắt mấy lần rồi mới tiếp tục nói, "Ngươi là quỷ y Biển Thước." Không phải lời hỏi thăm, mà là lời khẳng định. Xem ra nam tử trước mắt đã sớm xác nhận được thân phận của lão giả, nói ra lời này cũng chỉ là nói lại sự thật.

Vốn trong người Biển Thước bị trọng thương, sau khi nghe nam tử trước mắt tự xưng là bổn vương thì vẫn luôn lặng lẽ quan sát hắn. Bây giờ nghe thấy lời này của nam tử, hắn vuốt chòm râu nhỏ của mình một cái, "Chính là tại hạ, Biển Thước, không biết các hạ là?"

"Ta là Tấn vương Lưu Hoành, hôm nay tìm đến ngươi là vì muốn ngươi giúp ta cứu một người. Nếu ngươi có thể chữa khỏi cho người đó, thì ta sẽ giải quyết kẻ thù của ngươi."

Nghe nói như thế ánh mắt Biển Thước sáng lên, đại danh Tấn vương Lưu Hoành trong giang hồ hắn đã sớm nghe đến. Mà kẻ thù của hắn lại là vương gia thế gia trong võ lâm, với sức một mình Biển Thước hắn sớm muộn gì cũng bị Vương Mãng phái người tới giết chết, hôm nay có một cây đại thụ có thể dựa vào, tất nhiên là lòng hắn vô cùng nguyện ý.

"Vương gia nói thật?"

"Bổn vương không nói dối."

Nghe hai người đang làm giao dịch trước mắt mình, Trang Như Mộng thật sự hận không thể lập tức biến mất khỏi nơi này. Chỉ là nàng còn chưa hành động, thì mũi kiếm của Tấn vương Lưu Hoành đã chĩa vào ngực nàng. Trong lòng Trang Như Mộng vô cùng sợ hãi, nhưng trên mặt lại cố gắng không biểu hiện nửa phần.

Lưu Hoành nhìn tiểu nữ oa trước mắt, cố gắng che giấu dáng vẻ sợ hãi, trái lại có một tia hứng thú. Hắn dùng kiếm nhấc cằm Trang Như Mộng lên, chỉ nghe giọng nói đấy từ tính lười biếng trầm thấp truyền đến: "Tiểu nữ oa, ngươi có sợ hay không?"

Trang Như Mộng vừa định lên tiếng phủ nhận, thì thân thể Lưu Hoành lại nhích tới gần. Một tay hắn nắm lấy cằm của Trang Như Mộng, "Nói thật, bổn vương ghét nhất là có người gạt ta."

Sức tay của Lưu Hoành quá lớn, khiến cho Trang Như Mộng đau đến không nhịn được rơi lệ. Nhìn hoàng tử yêu nghiệt, nàng nói đứt quãng:"Dân,, dân nữ nhát gan, cầu xin điện hạ bỏ qua cho dân nữ."

Tiếng cầu xin tha thứ của nữ tử, khiến cho khoé miệng Lưu Hoành nhếch lên thành một đường cong đẹp mắt. Nhưng một giây kế tiếp hắn lại cầm trường kiếm trong tay, đâm thẳng về phía lồng ngực phải của nữ oa. Mắt thấy trường kiếm sẽ đâm đến người mình, Trang Như Mộng nhìn thẳng Lưu Hoành nói, "Hôm nay trái lại dân nữ được chứng kiến, đường đường là Tấn vương điện hạ lại cũng chỉ là hạng người giết người bừa bãi."

Không nghe thấy tiếng khóc rống, thét chói tai, hay cầu xin tha mạng như dự kiến...... Nghe thấy tiểu nữ oa trước mắt nói minh như vậy, mũi kiếm đến ngay y phục liền ngừng lại, "Hả? Giết người bừa bãi?"

"Đúng, giết người bừa bãi."

Giống như đang nghe chuyện hài, Lưu Hoành không nhịn được mà cười lên ha hả, "Không phải trong mắt kinh đô đều nói bổn vương vô vương pháp sao, vừa vặn chứng thực cho câu giết người bừa bãi này. Huống chi, nếu ngươi chỉ là một tiểu nữ tử tầm thường, làm sao nửa đêm lại một thân một mình tới trong miếu đổ nát này, thật sự xem Bổn vương là loại người dễ gạt sao." Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của Lưu Hoành đã lạnh lẽo chí cực.

Cảm nhận được sát ý dày đặc từ nam nhân trước mắt, thân thể Trang Như Mộng không khỏi run lên. Nàng không phải là một người thông minh tài giỏi, ai có thể nói cho nàng biết lúc này nàng nên làm thế nào mới phải? Giống như nghe thấy tiếng lòng nàng, lúc này Lưu Hoành lại đột nhiên đưa tay kéo xuống ngọc bội mơ hồ bị lộ ra ở cần cổ Trang Như Mộng. Hắn cẩn thận nhìn ngọc bội mấy lần mới mở miệng, "Triệu Đức Trụ, quan hệ giữa ngươi và Triệu đại tướng quân là gì?"

Thấy sau khi Lưu Hoành đột nhiên cướp đi ngọc bội ông ngoại đã đưa cho mình rồi hỏi một lời này, Trang Như Mộng như thấy được một con đường sống, nàng vội vàng đáp lời, "Bẩm theo lời Tấn vương điện hạ, Triệu đại tướng quân chính là ngoại tổ phụ của dân nữ. Hôm nay dân nữ đến đây, vốn cũng chỉ muốn thay gia mẫu tìm quỷ y Biển Thước chữa bệnh."

Sau khi nghe xong lời nữ tử giải thích, tuy Lưu Hoành không vui nhưng cũng thu lại sát khí khắp người. Hắn nhìn tiểu nữ oa trước mắt, đột nhiên kéo nàng vào trong lòng kề sát vành tai xinh xắn của nàng nói nhỏ, "Ngoại tôn nữ của Triệu đại tướng quân —— có ý tứ."

Vừa nói xong Lưu Hoành liền dẫn theo Biển Thước, thi triển khinh công bay khỏi ngôi miếu bị phá đổ. Trang Như Mộng nhìn khắp bốn phía vắng vẻ, lời nói vừa rồi của Lưu Hoành vẫn còn vang vọng ở bên tai. Mới từ Quỷ Môn quan (cửa âm phủ) đi ra vốn nàng còn chưa tỉnh táo, bây giờ lại cảm thấy lo lắng với lời nói đột ngột khi nãy của Lưu Hoành. Chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy trong lời nói đó còn chứa đựng thâm ý khác.

Đợi đến khi Trang Như Mộng chạy về khuê phòng lần nữa, thì trong phòng vẫn là một khoảng bóng tối đen như mực không có một bóng người. Trong lòng nàng hốt hoảng, sau khi thay áo ngoài qua loa xong nàng liền nằm trên giường.

Sau khi nằm trên giường hồi lâu, nàng lại trằn trọc khó ngủ. Tối nay nàng không chỉ vô công quay về, ngược lại còn để cho Lưu Hoành lấy đi ngọc bội tổ phụ đã tặng lúc sinh nhật mười tuổi của nàng, nghĩ tới đây mày đẹp của Trang Như Mộng cũng nhíu thành một đường. Tuy nói bây giờ Trang Như Mộng nàng không sợ đối đầu với Đế Vương, nhưng bây giờ nàng chỉ là một nữ tử khuê các mười hai tuổi, lấy đâu ra năng lực để đối đầu với những người hoàng thất nắm trọn quyền lực sanh sát người.

Lúc này sở dĩ nàng vội vã chạy tới ngôi miếu đổ nát đó, vẫn nên cảm ơn ‘phu quân tốt’ đời trước của nàng Lý Duệ Khiêm đã nói. Kiếp trước Lý Duệ Khiêm dựa vào Trang phủ và nhà ngoại, tốt xấu gì cũng vừa vặn leo lên được vị trí nhị phẩm đại tướng quân phụ quốc. Lúc ấy vì muốn lấy được sự tin tưởng của nàng, Lý Duệ Khiêm không dối gạt nàng rất nhiều chuyện trong kinh đô. Mà khi đó Lý Duệ Khiêm không đứng bên phe thái tử tranh giành thượng vị, ngược lại lựa chọn làm tâm phúc của Đương Kim Hoàng Đế. Lúc ấy vì con đường làm quan của mình, hắn còn cẩn trọng phái người đi hỏi thăm đời tư của những nhân vật có chút ảnh hưởng trong kinh đô. Trong đó có bao gồm, danh y Biển Thước đột ngội nổi danh ở kinh đô vào nửa năm sau.

Chỉ là mặc dù Biển Thước có y thuật cao, nhưng tính khí cũng vô cùng cổ quái, cố tình là nhân vật như vậy lại khăng khăng một mực dốc sức vì Tấn vương Lưu Hoành. May từ thủ đoạn của Lý Duệ Khiêm, đã thám thính được trước kia Biển Thước đã từng gặp rủi ở một ngôi miếu đổ nát ngoài thành, mà lúc đó Tấn vương đã cứu hắn còn giúp hắn loại trừ kẻ thù. Mà thời gian Biển Thước gặp rủi, chính là khoảng thời gian này. Lúc trước ngây ngốc ở phủ tướng quân, cho dù nàng có muốn đi ra ngoài cũng bất tiện, hôm nay nàng về phủ lén lút đi ra tìm, không nghĩ tới vẫn là chậm một bước.

Nghĩ tới những chuyện này Trang Như Mộng không cam lòng. Nàng đi suốt cả đêm, nhưng lại để Lưu Hoành dẫn Biển Thước đi. Biển Thước này vốn là người tính tình bất thường, nếu không phải là mình với có ân với hắn, thì làm sao có thể thuyết phục hắn tới chữa trị cho mẫu thân.

Trong lòng suy nghĩ, Trang Như Mộng trằn trọc ở trên giường hồi lâu cũng không ngủ được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play