Sau khi an ủi mẫu thân, Trang Như Mộng trở về Như Mộng cư. Lúc này Diệu Trúc đang chờ thưa chuyện ở trong phòng, nhìn Diệu Trúc biết vâng lời, Trang Như Mộng lên tinh thần nói: " Diệu Trúc chuyện này ngươi làm rất tốt, nói đến còn phải cám ơn thẩm nương tốt của ta. Nếu không phải thuốc của nàng rất tốt, ngươi lại cố ý tăng thêm liều thuốc cho Vương di nương, nghĩ đến chắc hẳn Vương di nương cũng không thể nhanh nhận được báo ứng của mình như vậy đâu."

Được khích lệ, Diệu Trúc thở phào rõ nhẹ nhõm, chỉ là trước sau nàng đều rất trầm ổn, trên mặt cũng không biển hiện ra, nếu không phải là Trang Như Mộng quan sát cẩn thận, thì ngược lại sẽ bỏ sót tia đắc ý chợt loé lên trên mặt Diệu Trúc. Đối với lần này, Trang Như Mộng cũng không so đo nhiều. Mặc kệ trước kia Diệu Trúc đã làm gì, chỉ cần bây giờ có thể vì nàng sai khiến, thì sự lợi hại của Diệu Trúc càng thêm có lợi với nàng.

Nghĩ tới cảnh tượng nhìn thấy giữa ban ngày, Trang Như Mộng vuốt vuốt mái tóc trong tay miễn cưỡng nói: "Ta biết rõ ngươi thông mình, chỉ cần ngươi làm tốt chuyện này cho ta, thì người nhà của ngươi sẽ trải qua ngày ngày phú túc an nhạc (giàu có yên vui)." Nói xong Linh Tê bên cạnh nàng đi lên trước đưa cho Diệu Trúc một đôi giày thêu, "Đây là hôm nay mẫu thân người, phái người đưa tới cho ngươi."

Nhìn đường chỉ tỉ mỉ trên giày thêu trong giày, Diệu Trúc càng thêm e ngại với nữ oa nhìn tưởng chừng vô hại ở trước mắt, nàng quỳ xuống khấu đầu mạnh một cái, "Diệu Trúc đa tạ đại cô nương đã chăm sóc người nhà Diệu Trúc, ngày sau chỉ cần đại cô nương phân phó Diệu Trúc muôn lần chết không từ."

Ngay đêm đó, Trang Như Mộng nằm ở trên giường nghĩ tới lời Vương di nương nói giữa ban ngày ngược lại càng thêm lo lắng. Khó trách tất cả mọi người không nhìn ra vấn đề, ngay cả bão tuyết rơi lâu như vậy. Vương di nương lợi dụng nắm tuyết làm hại mẫu thân té ngã, sau đó nắm tuyết này sớm đã hoà với bão tuyết trắng làm một thể, ai có thể nghĩ một nắm tuyết trong đó, có thể làm hại một sinh mạng. Lần này nếu không phải Vương di nương tự loạn trận cước, nghĩ đã mua chuộc được Diệu Trúc hòng ngăn cản nàng điều tra chuyện này. Thì làm sao có thể bị phát hiện là lòng dạ ác độc? Nghĩ tới những chuyện này, may là có kinh nghiệm kiếp trước, thủ đoạn của một đám di nương ở hậu trạch Lý phủ, Trang Như Mộng vẫn lần nữa, cảm thấy sâu sắc những nữ nhân một lòng một dạ tranh thủ tình cảm nơi hậu trạch khó có thể ứng phó.

Hôm sau, chính là ngày Trang phu nhân dẫn theo Trang Như Mộng về nhà mẹ đẻ.

Hôm qua chuyện Vương di nương ầm ĩ cả phủ đều biết, Trang lão phu nhân cũng bị chất gái mình cố ý cân nhắc làm mất mặt mũi, tóm lại ngoại trừ tam phòng, cả bầu không khí trong Trang phủ đều có chút u ám. Hôm nay hạ nhân gác cổng nơi Trang phủ vừa nghe thấy bên Toái Ngọc hiên truyền lời chuẩn bị xe ngựa xuất hành thì nhất thời đổi sắc lập tức đi thông tri cho lão gia.

Cho nên hiện tại mới có một màn này. Chỉ thấy Trang phu nhân kéo bàn tay nhỏ của Trang Như Mộng, mới vừa bước ra khỏi cửa chính, Trang lão gia liền thở hổn hển chạy theo, "Phu nhân, nàng muốn dẫn Mộng nhi đi đâu? Vừa vặn vi phu không có việc gì, chúng ta cùng đi đi." Trang lão gia chạy đuổi tới, sau khi nói xong câu đó, liền vô cùng quen thuộc nắm lấy bàn tay còn lại của Trang Như Mộng.

Gương mặt Trang phu nhân lạnh lùng, nhìn Trang lão gia nắm lấy bàn tay còn lại của nữ nhi cũng không lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo này, khiến Trang lão gia nhìn thấy trong lòng không khỏi lo lắng, rốt cuộc hắn chịu không nổi ánh mắt nhìn chằm chằm đó, đành phải hập hực buông lỏng tay. Trang phu nhân thấy thế liền dẫn khuê nữ trực tiếp đi đến trước xe ngựa, ngược lại xem Trang lão gia ở một bên như không khí.

Sau khi đỡ Trang Như Mộng lên xe ngựa xong, Trang phu nhân cũng theo sát lên xe ngựa, thấy Trang lão gia chuẩn bị lên theo ở phía sau, Trang phu nhân trực tiếp vươn tay cản hắn, "Lão gia vẫn nên hiếu thuận với lão thái thái ở trong phủ đi, từ trước tới nay mọi chuyện lão gia đều đặt lão thái thái lên đầu, rồi cứ như vậy mà trơ mắt nhìn theo, không chừng bên lão thái thái lại nói ta đây làm dâu không hiểu chuyện." Vừa nói xong xe ngựa Trang phu nhân nghênh ngang rời khỏi, chỉ để lại Trang lão gia ngây ngốc đứng tại chỗ.

Trang Như Mộng ngồi ở trong xe ngựa đưa tay vén rèm xe, nhìn thấy dáng vẻ uất ức của phụ thân, lại nghiêng đầu nhìn thấy mẫu thân đang len lén lau lệ ngược lại không biết phải nói gì.

Hai mẫu tử dựa sát nhau, thời gian trôi qua rất nhanh. Đợi lúc xe ngựa ngừng lại, Trang phu nhân nhẹ giọng gọi nàng một câu, Trang Như Mộng mới phản ứng là đã đến phủ tướng quân. Sau khi xuống xe ngựa, nhìn thấy cửa chính đỏ tươi quen thuộc, ngược lại Trang Như Mộng có chút như thoáng gặp mộng. Kiếp trước cách hai ngày phụ mẫu bị sát hại, cả phủ tướng quân phải chịu một tội danh không có chứng cớ mà bị đày đến biên cương, khi đó nàng ở ngoài phòng Vương Ngọc Hương quỳ cả đêm, mà Lý Duệ Khiêm lại còn ở trong phòng Vương Ngọc Hương điên loan đảo phượng cả một đêm.

Nàng vô cùng hổ thẹn với phủ tướng quân, theo nàng nhớ mình và phủ tướng quân không quá thân thiết, sau đó lại từ nha hoàn bên Trang Như Ngọc nói xấu mới biết được, một nhà ngoại tổ của nàng đều không thích phụ thân và những người trong Trang phủ, vì vậy nàng cũng chỉ đến phủ tướng quân vào các ngày lễ ngày tết. Nhưng nàng cũng không thể quên được ngày hôm đó vì tiền đồ của Lý Duệ Khiêm, mà nàng đành phải mặt dày đi đến phủ tướng quân cầu xin tổ phụ. Ngày đó nàng mang theo rất nhiều lễ vật cho cả nhà ngoại tổ, cũng gần gũi với tổ mẫu rất nhiều, đợi đến khi nàng thấy tâm tình tổ phụ không tệ, liền cầu xin tổ phụ dẫn theo phu quân mình vào lần xuất chinh này cũng như cân nhắc cho hắn. Nàng biết cả đời tổ phụ làm quan thanh liêm, mà ngoài mặt quan hệ giữa nàng và một nhà ngoại tổ cũng không thân thiết, cho nên cũng không ôm bất kỳ hi vọng gì, nhưng tổ phụ chỉ trầm mặc một hồi lâu rồi cuối cùng vẫn đồng ý với thỉnh cầu của nàng, lúc ấy vẻ mặt thất vọng của tổ phụ khiến cho ký ức nàng vẫn còn nhớ mãi.

Nghĩ tới những chuyện này, Trang Như Mộng đã bị Trang phu nhân dẫn vào cửa chính. Nha hoàn ma ma sớm đã nhận được tin tức đứng chờ ở một bên, thấy tiểu thư và nữ nhi nàng đi vào phủ liền niềm nở đi lên trước hầu hạ.

Người ở phủ tướng quân rất đơn giản, bởi vì lúc lão tướng quân Triệu Đức Trụ đi theo Đương Kim Thánh Thượng tranh đấu giành thiên hạ chỉ là tầng lớp dân quê, mà lúc đó Minh Nhược Lâm xuất thân từ khuê tú thế gia trùng hợp được lão tướng quân cứu, sau này cũng chính là Triệu lão phu nhân bây giờ không để ý người nhà phản đối muốn lấy thân báo đáp, lúc đó chuyện này cũng là một đoạn giai đoạn truyền miệng. Sau khi hai người cưới xong tình cảm hết sức hoà hợp, Triệu lão tướng quân cảm động nhớ đến lúc hắn còn trẻ thê tử không ngại mình bần tiện, cho nên dù rốt cuộc hắn có được phong làm Phiêu Kỵ đại tướng quân cũng không hề nạp thiếp. Dưới gối Triệu lão tướng quân cũng chỉ có trưởng tử Triệu Nguyên và ấu nữ Triệu Mẫn, mà Triệu Nguyên lại thích biểu muội nhà cữu Minh Nguyệt Oánh, sau khi lớn lên liền cầu hôn biểu muội nhà cữu, phu thê hai người vốn là tình cảm thanh mai trúc mã rất tốt, lại thêm phụ thân Triệu lão tướng quân làm gương, vì vậy sau khi Triệu Nguyên cưới nhiều năm cũng chỉ có một mình thê tử Minh Nguyệt Oánh, mà Minh Nguyệt Oánh cũng đã sinh cho hắn một đôi trai gái thông minh. Cho nên mới nói Trang phu nhân Triệu Mẫn chấp nhất với câu nhất sinh nhất thế nhất song nhân (một kiếp một đời một đôi người) cũng không phải là không có nguyên nhân.

Vòng qua cửa Thuỳ Hoa, Trang phu nhân và Trang Như Mộng đi thêm một lát mới đi đến cửa viện Triệu lão phu nhân. Còn chưa kịp đến cửa, Trang Như Mộng đã nhìn thấy cữu mẫu Minh Nguyệt Oánh đã đi lên chào đón, "Muội muội còn chưa tới, mẫu thân còn chưa ngồi yên sớm đã muốn nhìn thấy ngươi một cái đó."

Trang phu nhân nghe thấy lời này liền cười rộ lên nói: "Vậy ta cần phải đi đến đền tội với lão nhân gia nàng rồi."

Lúc này Trang Như Mộng đang hành lễ với cữu mẫu Minh Nguyệt Oánh, Minh Nguyệt Oánh thuận tay đỡ nàng dậy, nghe tiểu cô tử (em gái chồng) nói lời này nhướng mày, "Vậy cũng đừng, ai chẳng biết cô nãi nãi chúng ta được lão phu nhân yêu thích chứ, nhưng cũng đừng nói ra để đến lúc đó lão thái thái lại trách ta lắm mồm."

Nghe lời đại tẩu trêu ghẹo, Trang phu nhân nghiêng người vẻ mặt âu lo, "Nếu đại tẩu không để ta đi vào, thì đến lúc đó mẫu thân lại trách ngươi nha."

Minh Nguyệt Oánh che miệng cười khẽ cũng không trêu ghẹo tiểu cô tử lần nữa, thấy chân mày tiểu cô tử dần dần giãn ra, mới một tay kéo nàng bước vào phòng.

Được bàn tay ấm áp của cữu mẫu nắm lấy, tâm tư Trang Như Mộng dần dần bình tĩnh lại. Vừa giương mắt nàng đã nhìn thấy tổ mẫu ở đối diện đang cười từ ái với mình, vừa định mở miệng kêu một tiếng tổ mẫu, thì trong mắt của nàng đã ngân ngấn nước mắt, nàng vội nháy mắt mấy cái, ép nước mắt không chảy thân thiết nhìn về phía tổ mẫu, Trang Như Mộng ngây thơ cười một tiếng, "Đã lâu không gặp tổ mẫu, Mộng nhi rất nhớ tổ mẫu."

Thấy vẻ mặt nữ tử nói thật, Triệu lão phu nhân đột nhiên sững sốt vì thái độ thân mật của chất nữ, sau đó cũng không suy nghĩ nhiều mà vui vẻ cười một tiếng rôig đứng dậy kéo nàng vào trong lòng, "Đứa bé ngoan, tổ mẫu cũng nhớ ngươi." Mấy người trong nhà nhìn thấy một màn này, cũng không suy nghĩ nhiều mà chỉ nói tính tình Trang Như Mộng trẻ con.

Tiểu cô nương Triệu Minh Đình đang ngồi ở một bên nhìn thấy không vui. Trước kia Trang Như Mộng nhìn không thích một nhà ngoại tổ, đương nhiên cũng không tiếp xúc tốt với tiểu muội muội bên nhà ngoại tổ. Triệu Minh Đình không thích biểu tỷ lúc nào cũng hừ lạnh với nàng, mà Trang Như Mộng cũng không ưa biểu muội lúc nào cũng thân thiết với nương nàng. Không nhìn được dáng vẻ này của Trang Như Mộng, tiểu cô nương Triệu Minh Đình thở dài, "Ai ~ lúc nào biểu tỷ đã trở nên cảm tính như vậy chứ, làm Đình Nhi ta không quen."

Triệu phu nhân nghe lời này nhanh lườm nàng một cái, nhận được ánh mắt cảnh cáo của mẫu thân, tiểu cô nương Triệu Minh Đình trợn trắng cả tròng mắt nhưng vẫn ngậm miệng. Trang Như Mộng nhìn thấy một màn này trên mặt cũng có chút không chịu được, trước kia nàng thật sự không thân với phủ tướng quân, mà một đời người trong phủ tướng quân lại bị Lý Duệ Khiêm làm hại phải lưu đày ở nơi hoang dã. Nghĩ tới những chuyện này, nhìn thấy biểu muội tùy hứng bướng bỉnh, lần đầu tiên trong đời Trang Như Mộng cảm thấy tiểu cô nương này trợn trắng cả tròng mắt cũng hết sức dễ nhìn.

Nghĩ như vậy nàng liền cười thân thiết với tiểu cô nương này một tiếng, ngược lại cũng hóa giải bầu không khí mới vừa rồi có chút xấu hổ. Chỉ là Triệu Minh Đình lại khó thích ứng với một tiếng cười này, nhìn không khí một phòng hòa hợp như thế, rốt cuộc nàng vẫn nhịn không gây khó dễ.

Trang phu nhân rất yêu thích chất gái này, bởi vì Triệu Minh Đình không giống với con gái của nàng Trang Như Mộng, các nữ tử khuê các chỉ thích cầm kỳ thư họa. Mà từ nhỏ tiểu cô nương Triệu Minh Đình đã thích vũ đao lộng thương, hoàn toàn tương tự với Trang phu nhân lúc còn là cô nương, cho nên mỗi lần hai cô cháu gặp nhau đều nói chuyện rất hợp ý. Điều này cũng gián tiếp tạo thành mâu thuẫn giữa hai tiểu cô nương Trang Như Mộng và Triệu Minh Đình, càng tăng lên. Cố tình là tính tình hai người đều bướng bỉnh không nghe lời, cho nên mặc dù lần này mọi người có nhức đầu nhưng cũng không còn cách nào.

Mấy ngày nay khuê nữ thay đổi đương nhiên là Trang phu nhân đều nhìn ở trong mắt, hôm nay thấy nàng không tranh chấp với chắt nữ, trong lòng nàng không khỏi thở phào một cái. Nhìn chắt nữ không được tự nhiên, Trang phu nhân gật đầu với Triệu ma ma một cái, Triệu ma ma liền bưng lên một cái hộp sơn nước màu đen. Trang phu nhân nhận lấy cái hộp đưa cho tiểu chắt nữ, "Đình Đình, mở ra xem một cái coi có thích hay không?"

Triệu Minh Đình cũng không khách khí, vui mừng nhận lấy cái hộp rồi mở ra, chỉ thấy trong hộp là một cây roi Cửu Tiết màu bạc, trên roi điêu khắc hoa văn đơn giản, phía trên còn treo hai cái chuông, khẽ vung lên sẽ phát ra những tiếng vang trong trẻo. Nhìn thấy cây roi này, Triệu Minh Đình sớm đã vứt những đồ vật khác ra ngoài chín tầng mây, u mê cầm lên cây roi muốn thử ở trong phòng.

Triệu phu nhân nhìn thấy dáng vẻ của nữ nhi, buồn cười nói: " Còn không mau cám ơn cô cô."

Nghe giọng điệu mẫu thân cảnh cáo, Triệu Minh Đình lấy lòng cười một tiếng cũng không dám thử ở trong phòng, nàng đeo roi ở bên hông rồi nói cảm ơn với Trang phu nhân. Trang phu nhân thấy chắt nữ thật lòng thích món quà này trong lòng hết sức vui mừng, "Đình Nhi ngoan, cây roi này là biểu tỷ ngươi sai người tìm, cô cô ta không chịu được một tiếng cám ơn này của ngươi đâu."

Lần này nụ cười trên mặt tiểu cô nương Triệu Minh Đình chợt cứng lại, nàng sờ sờ cây roi ở bên hông, lại nhìn biểu tỷ một cái, trên mặt ngoại trừ kinh ngạc còn có kinh hãi. Cũng không trách được tiểu cô nương Triệu Minh Đình lại như vậy, bởi vì đây là lần đầu tiên từ lúc nàng chào đời tới nay nhận được món quà từ Trang Như Mộng. Trong lòng tiểu cô nương Triệu Minh Đình chỉ có một suy nghĩ, món quà này nhất định là một âm mưu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play