Đến cửa phủ, Trang Như Mộng thấy người trong phủ đã tới không sai biệt lắm, liền nâng váy đi đến trước mặt Trang lão phu nhân. Trang lão phu nhân nhìn thấy tôn nữ cất bước đến tâm tình cũng coi như không tệ, mà vẻ mặt những người chung quanh đều là một mảnh vui mừng, các đại gia tử (những người quyền quý) nhìn cũng là một bầu không khí hòa hợp. Trang Như Mộng đi tới trước mặt Trang lão phu nhân, trước nghiêm trang thi lễ một cái mới đứng cạnh bên người nàng. Trang lão phu nhân sờ sờ gương mặt nàng, rồi ngẩng đầu về phía Mục ma ma nói: “ Người đã đến đủ chưa?”
Mục ma ma nhìn lại một chút, mới kề sát lỗ tai nàng nhỏ giọng trả lời, “Vương di nương còn chưa tới.”
Mi tâm Trang lão phu nhân nhíu lại, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của Vương di nương, “Mai nhi tới chậm, xin cô cô tha lỗi. Là do hôm nay mới vừa thức dậy, thân thể thấy không được khoẻ, nên mới tìm đại phu đến xem.”
Nghe lời này Trang lão phu nhân nhìn xuống bụng Vương di nương một cái, rốt cuộc lời khiển trách cũng nhịn xuống, “Bây giờ đã là phụ nhân có thai rồi, cần phải chú ý đến thân thể mới tốt.” Nghĩ lại đến lời nói trước của chất nữ, nàng lại mở miệng nói lần nữa, “Nếu đã là người bên cạnh Thiên Bảo, thì không cần kêu ta là cô nữa.”
Nét hả hê trên mặt Vương di nương còn chưa tan đi, nàng nghe thấy lời này không khỏi sửng sốt ngay sau đó ngượng ngùng lên tiếng, “Mai nhi đã biết.”
Nghĩ tới hai ngày nay đối mặt với một loạt chuyện nhức đầu, Trang Như Mộng ngồi trên xe ngựa không khỏi xoa xoa trán. Linh Tê ở một bên hầu hạ thấy vậy, vội vàng đi lên thay nàng nhẹ nhàng ấn huyệt. Bị Linh Tê ấn một cái như vậy, Trang Như Mộng cảm thấy đột nhiên cả người sảng khoái không thôi, suy nghĩ không khỏi bay đến trên người Vương Ngọc Hương.
Không lâu lắm xe ngựa đã ngừng lại, Trang Như Mộng duỗi tay, dưới sự giúp đỡ của Linh Tê chuẩn bị xuống xe ngựa, lại nghe thấy tiếng cười khanh khách của một vị phụ nhân. Nghe tiếng cười đó Trang Như Mộng không khỏi khẽ cong môi một cái, trong lòng thì thầm nói, biểu bá mẫu tốt của ta chúng ta lại gặp mặt rồi.
Trang Như Mộng vừa xuống xe ngựa, vị phụ nhân Quang gia ăn mặc phú quý, đang nói chuyện với Trang lão phu nhân vài câu. Vừa ngẩng đầu nàng nhìn thấy, một nha hoàn xinh đẹp dìu Trang Như Mộng đi tới. Nhìn thấy nha hoàn dìu Trang Như Mộng, y phục trên người dường như còn tốt hơn cả thứ xuất nhà mình, khoé mắt nhỏ của Vương phu nhân bất giác nheo lại, thái độ càng thêm hòa ái dễ gần.
Nàng kéo Trang Như Mộng đến, “Xem xem Tiểu Quai Quai nhà ta này, tuy nhỏ hơn Ngọc Hương mấy tháng, nhưng dáng vẻ đã động lòng người như thế rồi. Bộ dáng tiểu tử này thật sự là khiến người thương yêu, xem ra còn quý khí hơn so với tiểu thư Nhà quan.”
Nghe được lời này Trang lão phu nhân cảm thấy vô cùng thoải mái, “Xưa nay ngươi là một người tốt, chỉ là nha đầu này còn nhỏ không nên khen nàng như vậy tránh để nàng kiêu căng.”
Vương phu nhân đang muốn trả lời, thì Trang Như Mộng đã mở miệng, “Biểu bá mẫu đã khen nhầm rồi, Như Mộng chỉ là nữ nhi thương hộ làm sao có thể hơn tiểu thư Quang Gia trong kinh đô được.” Nghe Trang Như Mộng nói như vậy, cơ thể Vương phu nhân không khỏi thoải mái. Mới vừa nhìn thấy chất nữ bà con xa, khí chất trên người còn quý khí hơn so với nữ nhi nàng nuôi dạy, trong lòng của nàng vô cùng khó chịu. Hôm nay thấy nàng (TNM) tự biết mình như vậy, Vương phu nhân nhìn nữ tử trước mắt lại thoáng cảm thấy thuận mắt.
Trang Như Mộng luôn lặng lẽ quan sát Vương phu nhân, đương nhiên là nhận thấy một ít cảm xúc. Chỉ thấy nàng vẫn cung kính lễ phép như cũ trả lời: “May là mẫu thân Như Mộng cũng là thiên kim tướng môn (nhà tướng), những ngày thường mẫu thân cũng đã dạy Như Mộng không ít đức hạnh nữ tử cần có. Theo lời biểu bá mẫu mới nói về thái độ điềm đạm đáng yêu đó, mẫu thân đã từng nghiêm khắc dạy cho Như Mộng rằng Như Mộng không thể có thái độ như thế. Mẫu thân nói, trong kinh đô phàm là những khuê tú có thân phận, thường ngày đều phải trầm ổn thanh nhã, còn dáng vẻ đáng thương giả vờ hèn nhát đó, chỉ có nữ tử không lên được mặt bàn mới làm như thế.”
Vương phu nhân nghe xong những lời này, âm thầm cắn mạnh hàm răng ngà. Đang lúc muốn mở miệng nói với Trang lão phu nhân về dược bổ mắt, thì lại thấy Trang Như Mộng lên tiếng, “Đương nhiên, biểu bá mẫu thương yêu Mộng nhi như vậy, nghĩ đến lời biểu bá mẫu mới nói chắc chắn chỉ là vô tâm thôi.” Nói xong nàng lại nghiêng đầu sang phía Trang lão phu nhân nói: “Tổ mẫu, xin ngươi không nên vì những lời này của biểu bá mẫu mà tức giận biểu bá mẫu. Mộng nhi biết, biểu bá mẫu và biểu bá mới vừa chuyển vào kinh thành, nghĩ đến ngoại thành không có nhiều nghi lễ như vậy. Nhưng dù sao Mộng nhi cũng là trưởng nữ trong phủ, nếu trên người có chút vết nhơ nào, đương nhiên sẽ liên luỵ đến các muội muội trong Trang phủ, nếu biểu bá mẫu vì những lời này mà không vui thì xin trách phạt Mộng nhi.”
Nghe nữ oa trước mắt nữ nói một hơi nhiều như vậy, từng chữ từng câu đều chỉ mình là người từ địa phương nhỏ chuyển tới không hiểu quy củ, Vương phu nhân tức giận. Nàng nghiêng đầu nhìn Trang lão phu nhân uất ức nói: “Cô cô, ta biết rõ mình và phu quân hàng năm ở ngoại thành chưa nhìn thấy qua các mặt khác của kinh đô lớn. Chỉ là Vương phủ chúng ta cũng mấy đời làm quan, ai ngờ lại để cho tiểu nha đầu Như Mộng này chê cười.”
Vương phu nhân lấy Vương phủ ra nói, là bởi vì lão thái thái trước mắt này cũng là nữ nhi từ Vương phủ đi ra. Nói Vương phủ không biết lễ, chẳng phải là nói đến nàng (lão thái thái) sao. Nhìn Trang lão phu nhân không nói được lời nào, Vương phu nhân liếc mắt khinh miệt nhìn Trang Như Mộng một cái, một nữ nhi của thương hộ nhỏ bé cũng dám ra vẻ ta đây như thế. Nếu không phải là quan đồ lão gia cần dùng tiền bạc để xử lý, thì phu nhân Nhà quan như nàng cũng sẽ không kết giao với một thượng hộ lụi bại như vậy.
Vương phu nhân vốn đang chờ Trang lão phu nhân răn dạy Trang Như Mộng, chỉ thấy Trang lão phu nhân lên tiếng, chỉ là lời nói kia lại nói với nàng, “Vưu thị, Mộng nhi nói không sai. Tuy Trang phủ chúng ta không phải là nhà quan, nhưng cũng được hoàng thượng ngự tứ, sau này đừng nói đến chuyện này nữa.” Nói xong lời đó, nàng cất bước đi về phía sảnh.
Trang Như Mộng cũng đi theo, nữ chủ nhân trong phủ trái lại ngây ngẩn người nàng không biết sẽ bị người khiển trách như vậy. Trang Như Mộng thoáng liếc nàng một cái, Vương phu nhân trái lại là một người ngu xuẩn, cũng không nhớ đến câu từ xưa nữ tử xuất giá tòng phu sao, tuy tổ mẫu thiên vị nhà mẹ đẻ nàng, nhưng một khi lợi ích phu gia (nhà chồng) dính líu với nhà mẹ đẻ, thì làm sao nàng có thể vì nhà mẹ để mà làm hại đến lợi ích của phu gia. Thật sự không biết loại người ngu xuẩn như vậy, làm sao có thể sinh ra Vương Ngọc Hương rắn rết độc phụ bám dây dưa thế.
Vương phu nhân phục hồi lại tinh thần, nhìn theo nhóm người đã đi phía xa xa mà giận đến dẫm mạnh chân.
Trang Như Mộng theo Trang lão phu nhân, sau khi đi đến chánh phòng bái kiến với Vương lão phu nhân, dưới sự hướng dẫn của nha hoàn đi đến một phía trong phòng khách. Đến phòng khách, xa xa Trang Như Mộng đã nhìn thấy một nữ tử mặc áo bông đang đùa giỡn trong đám người. Tiếng cười vô cùng quen thuộc này, giống như ác mộng chui vào trong tai nàng.
Trang Như Mộng cắn chặt môi dưới, cố gắng khống chế lại kích động muốn nhào lên giết chết mấy người này. Linh Tê vẫn đứng ở bên người, tất nhiên là phát hiện ra sự khác thường của nàng. Liền vội vàng dùng người cản lại tầm mắt của người khác, sau đó dùng sức lắc lắc người Trang Như Mộng, “Đại cô nương, đại cô nương......”
Trang Như Mộng phục hồi lại tinh thần, vội vàng dùng khăn tay xoa xoa đôi môi có chút trắng bệch nói: “Chúng ta đi vào phòng khách thôi.” Linh Tê lo lắng nhìn nàng một cái nhưng cũng không nói thêm lời nào.
Nghe hạ nhân báo lại biểu muội của mình đã tới, Vương Ngọc Hương vội vàng đứng chờ ở cửa phòng khách. Nữ tử đập vào mắt, mặc dù y phục trên người nhìn vô cùng thanh nhã nhưng lại không giảm được quý khí quanh người. Vương Ngọc Hương cúi đầu nhìn qua y phục hôm qua mình mới mua một cái, mặc dù chất liệu tốt hơn nhiều so với nơi này bán, nhưng cũng không xinh đẹp sánh bằng y phục trước mắt trên thân nữ tử nhỏ hơn mình.
Lúc này Vương Ngọc Hương còn nhỏ, đương nhiên không thể che giấu được cảm xúc tốt như vậy. Trang Như Mộng nhìn thấy trong mắt Vương Ngọc Hương tràn đầy ghen tỵ, trong lòng cười lạnh một tiếng, mới vừa trên xe ngựa nàng vẫn còn phiền não, lúc này Vương Ngọc Hương chưa làm gì tổn hại đến nàng, bảo nàng làm sao có thể giận chó đánh mèo lấy ân oán từ kiếp trước tính lên người vô tội. Hôm nay nhìn thấy vẻ mặt Vương Ngọc Hương, lại nhớ đến sự khinh miệt và xem thường dưới đáy mắt của Vương phu nhân mới vừa ở trước cửa, trái lại tâm tình Trang Như Mộng đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Tốt! Tốt! Tốt! Thì ra các ngươi chưa bao giờ xem Trang phủ ta là người thân, thì ta cũng không cần phải vì chuyện này là phiền não như thế.
Nhìn cảm xúc bộc lộ ra ngoài của Vương Ngọc Hương, Trang Như Mộng nhấc bước nhanh bước tới trước mặt nàng, nở nụ cười rất chi là vô hại với Vương Ngọc Hương.
Không đợi Vương Ngọc Hương phản ứng, Trang Như Mộng đã kéo tay nàng. Theo bản năng Vương Ngọc Hương rụt tay lại, Trang Như Mộng nhìn thấy cánh tay đã rụt lại uất ức nói:“ Mộng nhi đã làm gì khiến biểu tỷ tức giận rồi, làm sao biểu tỷ có thể đối xử với Mộng nhi như vậy?”
Nghe lời này sắc mặt Vương Ngọc Hương thay đổi, nàng vội vàng đi lên kéo bàn tay nhỏ bé của Trang Như Mộng, “Muội muội tốt của ta ngươi đã hiểu lầm rồi, tỷ tỷ rất vui mừng khi thấy người......” Vừa nói nàng còn nháy mắt với Trang Như Mộng một cái, dáng vẻ đó rõ ràng như hình tượng tỷ muội tình thâm.
Trang Như Mộng bĩu môi một cái, “Vậy thì được, Mộng nhi cũng không nên so đo với chuyện vừa rồi.”
Nghe lời này miệng Vương Ngọc Hương bất giác hơi kéo ra, mặc dù muốn phát tác nhưng vẫn nhịn xuống. Nhìn dáng vẻ Vương Ngọc Hương cố gắng kiềm chế mình, Trang Như Mộng cảm thấy trong lòng thoải mái không ít. Nhớ ngày đó ở Lý phủ, vị biểu tỷ này không ngừng ở trước mặt mọi người, ra vẻ hình tượng tỷ muội tình thâm. Rõ ràng nàng làm chuyện xấu với mình ở khắp nơi, nhưng cố tình ở trước mặt mọi người lại diễn vô cùng tốt. Nếu kiếp trước nàng ấy thích diễn màn tỷ muội tình thâm, thì kiếp này nàng chắc chắn phải phối hợp với màn diễn như vậy. Chỉ là lần này, người chủ đạo không phải là nàng ta nữa.
Nghĩ tới đây, Trang Như Mộng không để ý đến vẻ mặt không muốn của Vương Ngọc Hương liền kéo nàng đi vào phòng khách. Thật ra trong phòng khách không có mấy người, phụ thân của Vương Ngọc Hương chính là biểu bá của Trang Như Mộng, rất nhiều năm trước đã chuyển ra ngoài thành làm quan. Khi đó Vương lão thái gia, cũng chính là huynh ruột của Trang lão phu nhân, ở kinh đô lại không nắm giữ được thực quyền chức văn, vì vậy Vương lão thái gia từ quan đi theo con trai trưởng về nhà ngậm kẹo đùa cháu. Mà Vương lão thái gia trừ muội muội là Trang lão phu nhân, chỉ có thứ đệ đã chết, cũng chính là phụ thân của nương Vương di nương hiện tại đang mang thai ở Trang phủ. Bởi như vậy, lúc Vương phủ chuyển vào kinh đô cũng chỉ có một mình Trang phủ là thân thích đến thăm. Còn về các bằng hữu thân thiết, từ đại phu ngũ phẩm cho đến tứ phẩm nhiều như biển, đương nhiên cũng không có nhiều quan kinh thành tới yến chúc thọ này.
Nhìn trong phòng khách, đã có mấy vị tiểu thư nhà quan đã vào bàn, Trang Như Mộng dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn sang Vương Ngọc Hương. Vương Ngọc Hương nhìn tiểu biểu muội trước mặt, không biết sau khi nàng (VNH) vào kinh đô đã kết bạn với các tiểu thư nhà quan, cho nên khắp khuôn mặt tràn đầy sự đắc ý.
Nàng lật tay kéo Trang Như Mộng cười khanh khách nói: “Bọn tỷ muội, đây là biểu muội của ta Trang Như Mộng.” “Như Mộng đây là Lý tiểu thư nhà Nghị đại phu Lý Vân.” Nghe mình được giới thiệu trước, Lý Vân liếc mắt nhìn gương mặt nữ tử tràn đầy anh khí bên cạnh, tâm tình rất tốt, đứng dậy hành lễ, Trang Như Mộng cũng trả lễ đúng chuẩn. Vương Ngọc Hương lại tiếp tục nói, “Biểu muội, đây là Bạch tiểu thư nhà Tuyên Uy tướng quân Bạch Vi, Sở tiểu thư nhà Trung Tán đại phu Sở Thanh Thanh.”
Theo lời giới thiệu của Vương Ngọc Hương, hai vị khuê tú đều nửa đứng nửa ngồi hành lễ.
Trang Như Mộng tất nhiên là cũng nửa đứng nửa ngồi đáp lễ, mượn cơ hội này, Trang Như Mộng lặng lẽ quan sát ba vị tiểu thư nhà quan này. Mới vừa rồi Vương Ngọc Hương cố ý nói rõ gia thế ba người này, mặc kệ từ suy nghĩ muốn khoe khoang của nàng hay là tâm kế gì thì cũng thuận tiện cho mình. Nghị đại phu chính là quan tứ phẩm, Tuyên Uy tướng quân là từ tứ phẩm, mà Trung Tán đại phu chính là ngũ phẩm.
Chỉ thấy vị Lý tiểu thư tuổi chừng 14, nàng vận một thân y phục váy màu vàng hơi đỏ, trên gương mặt tràn đầy thái độ kiêu căng cao ngạo. Cũng đúng, vị tiểu thư này có cha nàng làm chức quan cao nhất ở đây. Mà vị Bạch tiểu thư kia, trái lại nhìn như cùng tuổi mình. Một thân váy áo đơn giản thanh nhã, đường may tinh tế, vải vóc quý giá nhìn vào cũng không làm mất đi thân phận. Về phần Sở tiểu thư đang ngồi ở một bên, trái lại nhìn nhỏ hơn mình vài tuổi. Có lẽ là bởi vì số tuổi hay cha nàng có chức quan thấp nhất, nhìn nàng trái lại có vẻ hơi thận trọng.
Mấy người hành lễ xong, Trang Như Mộng liền theo vị trí ngồi xuống. Trang Như Mộng mới ngồi xuống vị Lý tiểu thư đã mở miệng, “Mới vừa nghe Ngọc Hương nói, trong nhà nàng có nhà biểu muội là thương nhân Như Mộng cô nương.”
Trang Như Mộng ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt Lý Vân, “Không sai, nhiều thế hệ Trang phủ ta đều là thương nhân.”
Lý Vân dùng khăn che miệng khẽ cười nói: “Ha ha, không sao. Chỉ là thường ngày kết giao với các tiểu thư nhà quan, hôm nay mới là lần đầu tiên trò chuyện với nữ tử có thân phận như Như Mộng tiểu thư.” Vừa nói nàng vừa đưa tay chỉnh lại vòng ngọc bích trân châu ngọc Lưu Ly.
Trong lời nói Lý tiểu thư mang theo sự châm chọc, đương nhiên là Trang Như Mộng nghe rõ. Có câu nói Sĩ Nông Công Thương, từ xưa tới nay thương nhân đều bị khinh thường, những hành động này của các tiểu thư nhà quan nàng đã sớm ngờ đến. Mặc dù kiếp trước nàng gả cho Lý Duệ Khiêm trở thành phu nhân nhà quan chính thức, nhưng những người đó cũng vô cùng bài xích nàng vì nàng là nữ nhi Trang gia.
Chỉ là kiếp này nàng sẽ không mặc cho người khi dễ lần nữa. Nữ nhi nhà thương nhân thì như thế nào? Nếu không có thương nhân, thì những người làm quan cao quý này làm sao có thể giàu sang như vậy? Những người tự xưng là tiểu thư cao quý, đồ ăn đồ dùng chỗ nào có thể thiếu thương nhân? Chỉ thấy nữ oa vốn trắng nõn đáng yêu, nay khí thế lại đột nhiên thay đổi, “Lý tiểu thư đúng không? Xin hỏi nhà ngươi có bao nhiêu cửa hàng, mấy phần đất đai?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT