"Ngươi không hoan nghênh ta, ngươi không muốn ta làm thiếp của Hắc Mộc Dạ, ngươi chỉ muốn ta đi cho khuất mắt ngươi, không phải sao?

“Ta......” biểu hiện của nàng rõ ràng như vậy sao?

“Ngươi không có cách nào phản bác lời của ta, đó là bởi vì ta nói tất cả đều là sự thật. Bởi vì... ngươi yêu hắn đi!”

Yêu!!

Từ này cứ như một cây ngân châm,xuyên thẳng vào tim nàng.

“Không...... Ta không yêu hắn...ta như thế nào có thể yêu hắn....ta không thể......” Nàng một bên lắc đầu, một bên phủ nhận, nhưng ngữ khí nửa điểm thuyết phục cũng không có.

Lạc Chức Y không hiểu Nguyệt Nga Nhi vì cái gì “không thể” yêu Hắc Mộc Dạ, nhưng nàng rõ ràng, mặc kệ có thể hay không thể yêu, có nên hay không yêu, yêu chính là yêu, không thể phủ nhận, càng không thể thay đổi sự thật.

“Ngươi nếu không yêu hắn, thì sẽ không để ý sự tồn tại của ta, lại càng không ghen dữ dội như vậy .” Lạc Chức Y ngữ khí nhàn nhạt, nhìn Nha Nhi nói...

“Ta......” Nguyệt Nga Nhi nghẹn lời.

Vốn tưởng rằng đó là bí mật của riêng mình nàng, lại vì ghen nên đã biểu hiện ra. Điều này làm nàng không khỏi cảm thấy thập phần chật vật. Nàng thật sự không nên để ý, không nên ghen tị, lại càng không nên...... thích Hắc Mộc Dạ !

Nhưng là...nàng đã cố gắng khống chế chính mình, không ngờ vẫn là.... yêu hắn. Nàng nên như thế nào nói với Dương ca và Nam Cung Mị?

Lạc Chức Y không biết Nguyệt Nga Nhi được gả cho Nam Cung Mị, càng không biết Hắc Mộc Dạ cướp hôn, đem Nguyệt Nga Nhi cường về, bởi vậy nên cứ ngỡ Nha Nhi đang giận dỗi.

“Yên tâm đi! Ta sẽ không cùng ngươi tranh thủ tình cảm, cũng sẽ không làm tíiếp Hắc Mộc Dạ, cái đó chỉ là diễn trò, ta chỉ muốn chọc giận Lôi Võ Tĩnh mà thôi.”

Vừa nghe nàng nói như vậy, Nguyệt Nga Nhi nhãn tình sáng lên, đáy lòng đau đớn bởi vì mấy câu ngắn ngủn mà kỳ dị hạ xuống. Lạc Chức Y nhịn không được bật cười. Tuy rằng Nguyệt Nga Nhi luôn miệng nói chính mình không nên yêu Hắc Mộc Dạ, nhưng là lòng của nàng sự tất cả đều rành mạch viết ở trên mặt - nàng căn bản là yêu Hắc Mộc Dạ !

" ta còn muốn nói cho ngươi một việc! Cái đó...không phải chỉ có một mình ta diễn trò...mà còn có cả Hắc Mộc Dạ phối hợp thực hiện nữa!!!

“Hắn cố ý ? Vì cái gì?” Nguyệt Nga Nhi kinh ngạc trừng lớn mắt.

“Ngươi nói xem? Ta tin ngươi biết đáp án , hỏi trái tim ngươi á !” Lạc Chức Y không có trả lời, ngược lại đem vấn đề trả lại cho nàng.

" Trái tim của ta?"

“Đúng vậy! Nhĩ hảo suy nghĩ một chút đi! Không quấy rầy ngươi .”

Nhìn lạc Chức Y xoay người rời đi bóng, Nguyệt Nga Nhi tâm so với vừa rồi càng lung tung.

" Hỏi tâm của nàng?"

Nguyệt Nga Nhi đưa tay lên ngực, cảm nhận được tim mình đang đập liên hồi, mà khi nghĩ đến Hắc Mộc Dạ, nó càng đập mãnh liệt hơn....

***

Tiếng đánh nhau kịch liệt, phá tan không gian yên tĩnh...

Nghe tiếng binh khí va chạm vào nhau, một loại dự cảm không tốt đột nhiên hiện lên trong đầu Nha Nhi...

" Đã xảy ra chuyện gì? ai đánh nhau...?"

Nàng có chút lo sợ bất an theo tiếng đi đến đại sảnh Huyền Minh Thành, quả nhiên thấy có hai nam nhân đánh nhau, trong đó một người là Hắc Mộc Dạ, mà người còn lại là...

" Dương ca?!” sao lại là Dương ca? Hắn đến đây lúc nào?"

Vừa nghe thấy thanh âm của nàng , hai nam nhân đồng thời quát to..

“Đừng tới đây!”

Bọn họ lời nói còn chưa dứt, Phượng Thư Dương có chút kinh ngạc khơi mào mày rậm.

Nguyệt Nga Nhi là nghĩa muội hắn, hắn tự nhiên không muốn nàng cuốn vào chuyện bọn họ đánh nhau, nhưng Hắc Mộc Dạ vì cái gì cũng lo lắng sợ nàng bị thương?

Thừa dịp chiêu cùng chiêu trong lúc đó không đương, Phượng Thư Dương phân thần hướng Nguyệt Nga Nhi nhìn, mà vừa thấy, hắn kinh ngạc...không hiểu..."(>_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play