Lâm Hiển cũng không hạn chế tự do của hắn. Trên thực tế, hình thức ở chung của bọn họ càng giống như là hai người đứng dưới một mái hiên.

Căn nhà rất được, là vì thuộc một khu nhà ở cao cấp, tầng lầu rất cao, có thể thấy được cảnh đêm tuyệt đẹp. Bảo an của khu vực làm việc vô cùng tốt, người lạ mặt ra vào nhất định bị hỏi chứng minh thư, muốn ở trên ba tiếng đồng hồ đều phải đăng kí trước, hơn nữa mỗi đêm sẽ có bảo vệ tuần tra, hệ số an toàn cực cao.

Trang trí và bài biện trong nhà, cho dù là kẻ không hiểu chút gì về phương diện này như Kiều Cương, cũng biết là cực kỳ hợp thức. Mà ý nghĩa của từ "hợp thức" này đối với hắn mà nói chính là —— rất rất có giá.

Nói tóm lại, căn nhà như vậy không giống như là nơi cảnh sát giam giữ hoặc giả nói là giám thị người. Lâm Hiển cũng rất thẳng thắn thừa nhận nơi này là nơi ở riêng của hắn, bởi vì hắn nói không quen ở chỗ lạ.

Kiều Cương đối với việc này không thể hiểu được, người thường sẽ vì lí do như vậy mà để cho một kẻ có thể xem như là đối tượng tình nghi ở chung với mình sao? Hay là nói, hắn đối với bản thân quá mức tự tin?

Lâm Hiển là kẻ yêu cầu chất lượng sinh hoạt rất cao, trong nhà dọn dẹp rất sạch sẽ, không phải nói hắn thích thu dọn, đây chỉ là kết quả bỏ chút đỉnh thời gian.

Hắn thích chuyện gì đều phải ngay ngắn rõ ràng, sách xem xong rồi sẽ cất lại đúng chỗ, ly uống nước dùng xong sẽ rửa sạch bỏ vào tủ, quần áo thay rồi sẽ đặt vào giỏ trong phòng tắm.

Cho dù đối với dì giúp việc đúng giờ tới quét tước dọn vệ sinh và nấu ăn, yêu cầu của hắn cũng rất nghiêm ngặt.

Bữa sáng cũng như bữa trưa của Lâm Hiển đều ra ngoài giải quyết, bữa tối yêu cầu đúng sáu giờ ăn cơm, nhất định phải ba món một canh, trong một tuần món ăn không được trùng lặp, mùi vị thì không cần phải nói nữa, dinh dưỡng phối hợp cũng nhất định phải bổ dưỡng. Còn có mỗi ngày đều phải thu dọn cả nhà một lần, một tuần phải lau cửa sổ một lần, phòng tắm hai ngày quét dọn một lần.

Trên người hắn có một miếng ngọc, màu xanh biếc trong suốt, hắn rất thích, thường xuyên cầm ra thưởng thức, hơn nữa ai cũng không cho chạm, cho dù lúc tắm cũng không tháo xuống.

Mọi việc như thế, Kiều Cương cho rằng chuyện nhỏ nhặt còn rất nhiều, hắn bây giờ mới cảm thấy những ngày ở cùng với Giản Hạ hạnh phúc biết bao nhiêu.

Người này tuyệt đối không phải là kẻ thích hợp ở chung!

Đối với loại người tuỳ tiện như Kiều Cương mà nói, Lâm Hiển quả thực chính là người ngoài hành tinh.

Mỗi khi hắn chỉ mặc một cái quần đùi ngồi rãnh rỗi trong phòng khách, nhất định sẽ cảm giác được đường nhìn băng lãnh tràn đầy lực sát thương từ phía sau bắn tới.

Kiều Cương rất không vui, đàn ông đều không phải như vậy sao? Vì sao gặp phải Lâm Hiển quái thai như vậy?

Bọn họ hai người giống như là hai loài sinh vật cùng sống trên trái đất, ngoại trừ ngôn ngữ tương thông, chuyện có thể nói chưa hề xuất hiện.

Lẽ ra Lâm Hiển tính tình như vậy, đối với việc chia xẻ không gian riêng của mình hẳn là sẽ rất không nhẫn nại mới đúng, nhưng nhìn từ trong phạm vi sắc mặt của hắn, thực sự phân tích không được cách nghĩ trong đầu hắn.

Giống như ngày thường, Kiều Cương tắm rửa xong, mặc một cái quần đùi bãi biển đỏ chói đi ra. Đi vào phòng khách, lập tức bị đường nhìn như sấm sét của Lâm Hiển đánh trúng, Kiều Cương không thể làm gì khác hơn là khoát thêm một cái áo chữ T bên ngoài.

Lâm Hiển thu hồi đường nhìn, tiếp tục trò chơi ô chữ của mình.

Kiều Cương nhìn liếc mắt, cảm thấy rất không thú vị. Vì vậy cầm lấy tờ báo ở một bên, tìm thông báo tuyển dụng.

Ở chỗ này một tuần, Kiều Cương đã cảm thấy không chịu nổi, tuy rằng phòng ở tốt hơn nữa không tốn tiền thuê nhà, chuyện tốt như vậy thực sự khó tìm, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất không thích ứng.

Hắn cần việc làm, chuyển dời tâm trạng càng ngày càng phiền não của mình.

Một tuần nay, không có bất luận chuyện khác thường nào xảy ra.

Điều tra của Lâm Hiển cũng không có tiến triển, trong danh sách hắn cung cấp, không ai có động cơ và điều kiện phạm tội.

Tiểu Vũ và Giản Hạ, anh em và bạn gái tốt nhất của hắn. Gương mặt của bọn họ luôn không ngừng xuất hiện trong đầu hắn.

Nếu như hung thủ thật sự hướng về phía hắn, vì sao bây giờ còn không xuất hiện?

"Hắn" là muốn giết sạch những người bên cạnh hắn sao? Như vậy kế tiếp là ai? Nếu như mục đích của "Hắn" là giết hết người thân bên cạnh hắn, bây giờ Lâm Hiển ở cùng với hắn sẽ có nguy hiểm sao?

Mà Lâm Hiển biết rõ điểm này, vì sao còn yêu cầu hắn ở chung?

Là bởi vì lòng hiếu kỳ đối với những vụ án lạ lùng này?

Kiều Cương tin tưởng thay đổi người phục trách vụ án cũng không phải ngẫu nhiên, cảnh sát cũng là người, đối với loại tồn tại vượt ngoài sự gò bó của luật pháp này, bọn họ có lúc cũng đành bó tay.

Đối với thứ không thể dùng ưu thế về số lượng và phương diện sức mạnh đè ép, cảnh sát có thể có tác dụng gì chứ?

Hay là kêu mấy người hoà thượng tới tụng kinh còn tương đối có ích hơn.

Điền xong một chữ cuối cùng, Lâm Hiển buông cuốn tạp chí trên tay, Kiều Cương lúc này mới nhìn rõ, hắn xem nãy giờ là một cuốn tạp chí tiếng anh.

Hắn tháo xuống kính mắt, Kiều Cương biết hắn hơi bị cận thị.

Lâm Hiển cũng mới vừa tắm rửa xong, tóc còn mang theo hơi ẩm, vẻ mặt trước sau như một khiếm khuyết nhân tính.

"Căn cứ vào danh sách ngươi cung cấp, thông qua điều tra, những đối tượng trong đó đều thiếu động cơ và điều kiện gây án. Đương nhiên, đây là từ giả thuyết 『 người thường 』làm tiền đề đưa ra phán đoán, cho nên, chúng ta bây giờ phải mở rộng phạm vi đối tượng tìm kiếm."

Kiều Cương bắt đầu nghiêm túc hẳn lên. Hắn bất mãn đối với tiến độ điều tra của cảnh sát, nếu như không phải bản thân đối với chuyện xảy ra cũng không hiểu ra làm sao, hắn đã sớm một mình đi tìm đầu mối rồi.

"Ngươi có thể cố gắng nhớ lại một chút, trước khi những sự kiện này phát sinh, có bất cứ chuyện gì khác thường xảy ra không?" Lâm Hiển suy nghĩ một chút, bổ sung thêm: "Cái gì cũng được, chỉ cần ngươi nhớ lại được, cho dù là chi tiết rất nhỏ cũng có thể."

Kiều Cương cẩn thận ngẫm nghĩ. Sự kiện ban đầu là cái chết của Văn Đại Dũng, trước đó hắn và Văn Đại Dũng phát sinh tranh chấp đánh nhau một trận, sau đó hai người không nói chuyện nhiều. Trước đó nữa xảy ra chuyện gì nhỉ?

Gần như là lập tức, Kiều Cương liền nhớ tới tấm thiệp mời tang lễ quỷ quái kia.

Nó giống như một lời nguyền, từ lúc nhận được đã mở ra cánh cửa của địa ngục.

"Ta không biết chuyện này có tính không, trước khi Văn Đại Dũng chết vài ngày, ta đi dự tang lễ của một người bạn học thời cao trung. Thế nhưng chỉ có ta... nhận được thiệp mời."

Thực ra tang lễ mà gởi thiệp mời chuyện này bản thân nó cũng đã cực kỳ quái dị, tập quán của Trung Quốc sẽ không trực tiếp gởi thiệp mời đám tang cho người khác. Muốn để mọi người đến cúng viếng, đều là trực tiếp dán thông báo tin buồn.

Tất cả mọi người đều từng nhận qua thiệp mời hôn lễ. Thiệp mời tham gia lễ tang của người chết, đích xác không có nghe nói qua.

Hơn nữa... đây là thiệp mời đến từ chính người chết.

"Tấm thiệp mời kia còn không?"

Kiều Cương lắc đầu, cười khổ nói: "Bởi vì cảm thấy không may mắn, trên đường về nhà ta đã vứt đi."

Lâm Hiển thở dài một tiếng không thể nghe thấy, sau đó lại hỏi: "Hắn tên gọi là gì?"

"... Tống Viễn. Tống của triều Tống, Viễn của xa xôi."

Lâm Hiển từ Kiều Cương thật vất vả mới tìm được, duy nhất một tấm ảnh chụp chung tốt nghiệp cao trung, tìm được hình của Tống Viễn.

Hắn nhăn mặt. Chuyện này đối với hắn là rất ít gặp.

"Nhìn không thấy khuôn mặt hắn, có tấm nào rõ ràng hơn không?"

Người con trai trong tấm ảnh chụp, tóc mái thật dài hầu như che hết nửa khuôn mặt. Thực sự rất khó tưởng tượng, tóc như vậy mà thầy cô ở cao trung cũng nhẫn nại được.

Hắn đang đứng ở phía sau bên trái của Kiều Cương, con mắt bị che khuất không thấy được đường nhìn của hắn, nhưng cái miệng lộ ra rõ ràng không phải đang cười. Ở chung với những nụ cười rộng mở hoặc là kín đáo của bạn học, nó có vẻ tối tăm và u ám.

Kiều Cương đứng ở phía trước, trên gương mặt mang theo vẻ trẻ con, cười đến chói lọi. Mà ở dưới ánh sáng hắn dường như được sủng ái, giống như ánh mặt trời toàn bộ đều lan toả khắc hoạ nên gương mặt hắn.

Khi người ta thấy tấm ảnh chụp này, con mắt đầu tiên nhất định sẽ thấy hắn. Cho dù hắn điều không phải là kẻ đứng giữa đoàn người.

Ngay cả Lâm Hiển cũng vậy.

Có người trời sinh có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác, tản ra thứ hào quang chói mắt.

"Ta đối với hắn trên cơ bản không có gì ấn tượng, ba năm cao trung cũng chưa từng nói chuyện. Chỉ nhớ rõ hắn học tập tốt, cho dù là thi trắc nghiệm bình thường hay là thi cuối kỳ, đều ở trong ba cái tên đứng đầu, nhưng lúc đi học chưa bao giờ nghe thầy cô giảng bài, đều là tự mình ở phía dưới đọc sách hoặc là ngủ, sách hắn xem ta cũng từng liếc mắt coi thử, đã quên là tên gì, nhưng nói chung điều không phải sách giáo khoa.

"Kỳ quái chính là thầy giáo cũng không nói hắn, đại khái là chỉ cần thành tích tốt, cái gì cũng có thể tha thứ được thôi."

Nghe ngữ khí của Kiều Cương, đã biết được thái độ hồi đó của hắn đối với Tống Viễn.

Một người tính cách quái dị, học sinh ưu tú được thầy cô đặc biệt đối đãi, và một người học tập không được tốt lắm, nhưng có sở trường vận động, được bạn bè hoan nghênh, cho dù không đối lập, cũng tuyệt đối không đi chung đường.

Nước giếng không phạm nước sông, đại khái chính là minh hoạ tốt nhất cho quan hệ giữa bọn họ.

Nếu như không có tang lễ đó, Kiều Cương có thể ngay đến Tống Viễn cái tên này đều nhớ không ra.

Cho nên nhắc tới hắn và những chuyện này liên quan, có thể hay không quá mức gượng ép?

Lâm Hiển trái lại nghĩ đầu mối này rất có giá trị điều tra, nếu những vụ án này điều vượt qua thế tục lẽ thường, như vậy điều tra một người chết sao lại không thể chứ?

Kiều Cương ngẫm lại cũng đúng, thế nào thì cũng không còn đầu mối khác, cứ thử xem sao.

Hơn nữa Lâm Hiển không giống những cảnh sát khác, hắn thậm chí cho phép Kiều Cương tham dự điều tra.

Cái tổ điều tra nhỏ này, giống như là chỉ có bọn họ hai người vậy.

Hai người đêm đó bàn bạc một hồi lâu, chuẩn bị phân công nhau hợp tác, Kiều Cương tới nhà thăm hỏi người nhà hắn một chút, xem có thể hỏi được gì hay không, Lâm Hiển thì phụ trách điều tra nguyên nhân cái chết của Tống Viễn.

Nói đến cũng thật lạ, Kiều Cương cư nhiên không biết Tống Viễn vì sao chết, lúc đầu ở lễ tang cũng không có hỏi qua.

Với tư cách của Lâm Hiển, tự nhiên là người thích hợp làm chuyện này.

Nếu như là cái chết bình thường, vậy nhất định sẽ có báo cáo khám nghiệm tử thi của pháp y, nếu như là bệnh chết, vậy bệnh viện cũng sẽ có hồ sơ liên quan.

Ngày thứ hai sáng sớm, Kiều Cương đúng bảy giờ thức dậy rồi.

Sinh hoạt của Lâm Hiển vô cùng quy luật, mỗi ngày sáng sớm nhất định đúng sáu giờ ngủ dậy. Hiện tại hắn đã pha xong cà phê, ngồi ở trước bàn ăn, trước mặt là bánh mì lát ngày hôm qua mua ở siêu thị

Lúc Kiều Cương đi ra, là dáng dấp ngủ không đủ giấc, xoa vai.

Nhìn động tác cứng ngắt của hắn, Lâm Hiển thấy hơi lạ, hỏi hắn: "Làm sao vậy?"

Kiều Cương cau mày, nói: "Mấy ngày nay có thể là tư thế ngủ không đúng, sáng sớm thức dậy, cơ bắp trên người đều rất đau nhức."

"Nga, trong phòng ta có thuốc, đợi chút nữa ngươi có thể lấy xoa bóp."

Kiều Cương lắc đầu, "Không có việc gì, lập tức được rồi."

Lâm Hiển không nói gì nữa, ăn bữa sáng xong liền ra khỏi cửa, hai người cũng đã hẹn trước, có chuyện gì thì điện thoại liên lạc.

Kiều Cương lại vào phòng tắm rửa mặt, lúc thay quần áo, ngoài ý muốn phát hiện trên cánh tay có chút phiếm hồng, chỗ đỏ đỏ kia thoạt nhìn hơi giống như là dấu ngón tay người.

Ngủ sẽ ra dấu như vậy sao?

Kiều Cương cảm thấy hơi lạ, nhưng sờ cũng không đau nhức, giống như là dấu ngủ áp thành bình thường, qua một chút thì tự tản ra.

Hắn cũng không thèm để ý, ăn xong mấy thứ đơn giản, cầm tờ giấy Lâm Hiển viết địa chỉ nhà Tống Viễn tối hôm qua tra được, nhét vào trong túi áo, mở rộng cửa đi ra.

Căn cứ và địa chỉ trên tờ giấy, Kiều Cương tìm được nhà Tống Viễn.

Tuy rằng hắn biết nhà bọn họ rất có tiền, thế nhưng không nghĩ tới nhà bọn họ lại lớn như vậy.

Kiều Cương đứng trước căn nhà hai tầng cảm khái.

Xung quanh nhà Tống Viễn khá vắng vẻ, ban ngày cũng không có người qua lại. Căn nhà nhìn ra cũng có lịch sử rồi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, từ bên ngoài nhìn cửa sổ trong vắt, khá trang nhã tự nhiên.

Kiều Cương gõ cửa rồi đợi thật lâu, cũng không thấy có người mở cửa. Trong lòng âm thầm kỳ quái, chẳng lẽ là trong nhà không có ai?

Lúc xoay người sắp đi, đột nhiên cửa mở, tiếng cửa sắt mở ra vang lên rõ ràng ở sau lưng.

Đẩy cửa ra, là cánh tay của một người đàn ông.

Trong bóng râm của cánh cửa, cánh tay kia có vẻ tái nhợt dị dạng.

Mà chủ nhân của cánh tay đứng phiá sau cửa, đang lẳng lặng nhìn hắn.

Đó là một người con trai còn rất trẻ tuổi, ăn mặc đơn giản áo sơ mi trắng và quần dài, rõ ràng trong loại thời tiết này đây là thứ quần áo nóng bức, nhưng ở trên người hắn không nhìn ra nửa điểm nóng nực.

Mà hình dáng của người này... Kiều Cương bỗng nhiên cảm thấy có chút quen mắt.

"Xin hỏi ngươi tìm ai?"

Không thể nói là giọng nói rất êm tai, nhưng vẫn có loại ham muốn khó hiểu muốn tiếp tục được nghe.

Kiều Cương vội vã nói mình là bạn học của Tống Viễn, lần này tới riêng thăm hỏi bá phụ bá mẫu.

Đối phương có chút khó xử, thì ra cha Tống Viễn bệnh đang ở trong bệnh viện, mẹ Tống viễn mang con gái cùng vào bệnh viện chăm ông ấy, đại khái phải đến khuya mới có thể trở về.

Người nọ nhìn Cương cau mày, vừa cười một chút, nói hắn có thể ở chỗ này chờ, nói không chừng hai người đó lập tức sẽ trở về.

Kiều Cương ngẫm lại cũng đúng, đáp ứng lời mời vào nhà.

Người con trai kia xuống bếp lấy đồ uống, bảo hắn ngồi đợi trước một chút. Đi lâu như vậy, Kiều Cương quả thật hơi khát, càng không biết phải đợi tới khi nào, cũng liền không khách sáo, chỉ nói có nước đá là tốt rồi.

Một ly nước xuống bụng, nhất thời cảm giác toàn thân sảng khoái. Bởi vì uống quá mau, nước hơi rơi rớt trên người, chú ý tới ánh mắt của người đối diện, Kiều Cương hơi ngại ngùng cười cười.

"Bên ngoài khí trời quá nóng, dự báo thời tiết nói ngày hôm nay những ba mươi sáu độ đi."

Người con trai gật đầu, dường như đối với hơi nóng bên ngoài không có cảm giác, chỉ là hỏi hắn có muốn uống một li nữa hay không.

Kiều Cương lắc đầu, nói vừa uống vậy là đủ rồi.

Hai người trò chuyện một hồi, hỏi một ít câu, Kiều Cương mới biết được, thì ra người thành niên này là em họ của Tống Viễn.

Sau khi Tống Viễn qua đời, thân thể cha Tống Viễn vẫn không tốt, trong nhà chỉ còn lại có hai người phụ nữ, một già một trẻ, lo lắng có chuyện gì xảy ra không có biện pháp trông nom, cho nên mẹ hắn bảo hắn qua đây xem chừng một chút.

Tên của hắn là Tống Diêu.

Kiều Cương vừa nghe liền nở nụ cười, nói các ngươi hai cái tên thật là có ý nghĩ, hiểu ra đều gọi là "xa xôi" .

Đối phương hơi khép mắt một chút, Kiều Cương càng phát hiện khuôn mắt của hắn rất quen thuộc, chính là nghĩ không ra ở nơi nào gặp qua.

Ngay từ lúc gặp mặt, Tống Diêu vẫn không cười, nhiều nhất chỉ là trong mắt dẫn ra chút vui vẻ.

Chuyện này và Lâm Hiển tương phản, trên mặt Lâm Hiển cho dù cười thế nào, cũng bất quá cảm giác được hắn là đang cười mà thôi, đó chỉ là biểu hiện của cảm xúc công thức hoá.

Nhưng người này dù không cười, cũng khiến người ta cảm thấy nhu hoà ấm áp .

Người như vậy, rất dễ gây hảo cảm.

Kiều Cương còn chú ý đến đôi mắt hắn cực kì đẹp, con mắt hẹp dài, tròng trắng mắt dẫn theo chút màu lam nhàn nhạt, dị thường trong sạch. Hơn nữa tóc đen vô cùng, chiếu sáng ở trên mặt thậm chí hơi nhuộm tím, cùng với gương mặt trắng nõn lộ ra sắc xanh cùng một chỗ, cảm giác như là một người được tỉ mỉ tạo ra từ đồ sứ.

Đối phương thấy hắn mãi nhìn chằm chằm vào mặt mình, vì vậy hỏi có gì sai sao?

Kiều Cương cười cười nói thấy hắn có chút quen mắt, không chừng trước đây ở đâu gặp qua.

Tống Diêu nhìn hắn, không tiếng động nở nụ cười.

Kiều Cương thừa nhận, nói chuyện với Tống Diêu rất vui vẻ.

Kiều Cương bản thân điều không phải là người dễ giao lưu với người khác, thậm chí nói là có điểm ngố. Nhưng nói chuyện với Tống Diêu có thể tự nhiên lưu loát, rõ ràng không lâm vào tình cảnh tẻ nhạt.

Tống Diêu luôn luôn khéo léo dẫn dắt câu chuyện của hai người, sẽ không làm cho cảm thấy buồn chán, hơn nữa học thức và hiểu biết của hắn rất phong phú, lời nói có chiều sâu nhưng dễ hiểu, điểm đặt biệt chính là, trong lời lẽ của hắn, hoàn toàn không có vẻ táo bạo của thanh niên bây giờ.

Không phải hao tổn tâm trí tìm đề tài nói chuyện, Kiều Cương cảm thấy vô cùng thả lỏng.

Trò chuyện với Tống Diêu, giống như là đang thưởng thức một ly trà lạnh, loại cảm giác mát lạnh ôn hoà này đúng là thấm vào tim phổi.

Kiều Cương sống nhiều năm như vậy đến bây giờ mới biết, thì ra trò chuyện cũng là một cách hưởng thụ như thế.

Bất tri bất giác, thời gian đã đến buổi trưa, mẹ Tống Viễn và em gái nhỏ vẫn chưa trở về, bao tử Kiều Cương đã bắt đầu bồn chồn.

"Thời gian không còn sớm, xem ra bá mẫu các nàng sẽ không trở về sớm như vậy, ta lại hôm nào tới thăm là được rồi."

Kiều Cương làm bộ phải cáo từ, lại bị Tống Diêu ngăn cản.

"Đi vội vã như thế làm gì, nói không chừng bác sắp trở về liền đây? Bỏ lỡ như thế, chẳng phải là đáng tiếc?" Hắn tiếp theo còn nói: "Huống chi, làm gì có đạo lí để khách khứa đói bụng ra về, vừa lúc có thể cho ngươi thử xem tay nghề của ta."

Kiều Cương vốn có hảo cảm với Tống Diêu lại qua một phen dây dưa, cũng nhịn không được bắt đầu dao động. Hắn vốn đã lập trường không kiên định, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.

Từ nhà bếp truyền ra mùi rau xào, Tống Diêu ở bên trong bận bịu. Kiều Cương vốn muốn và giúp, lại bị đẩy ra bên ngoài xem TV.

Ở trong phòng khách ngồi một hồi, Kiều Cương cảm thấy có chút mắc tiểu, Vì vậy tới nhà bếp hỏi Tống Diêu mượn dùng WC.

Tống Diêu nói cho hắn WC tầng một bị hư, chỉ có thể dùng lầu hai, sau đó chỉ rõ cho hắn vị trí cụ thể.

WC là ở cầu thang trên lầu quẹo trái, phòng cuối cùng.

Khi lên lầu, Kiều Cương chú ý tới kế bên cầu thang là một căn phòng, cửa phòng hơi mở, nhưng bên trong không thấy một tia sáng.

Kiều Cương cũng không nấn ná lâu, vội vàng vào WC trước.

Từ bên trong đi ra, lại thấy căn phòng đó, hắn đã có cảm giác khác thường.

Sau một lớp cửa, dường như có thứ gì đó đang mê hoặc hắn đi vào.

Ma xui quỷ khiến, hắn đi tới, đẩy cửa...

Cửa bị đẩy ra phát sinh tiếng động nhỏ, ở bên tai rõ ràng vang lên, đâm vào màng tai.

Bởi vì quá mức yên tĩnh, Kiều Cương thậm chí có thể nghe được tiếng tim mình đập.

Gian phòng rất tối, bởi vì rèm cửa sổ đều thả xuống, lớp vải dày chắn toàn bộ ánh mặt trời bên ngoài.

Đây là một gian phòng ngủ, trong phòng quét tước rất sạch sẽ, nhưng nhận ra là đã lâu không có người ở. Bởi không khí tồn đọng, trong phòng có một cổ nhàn nhạt dị vị.

Những thứ trong phòng đều được dọn dẹp sạch sẽ, ra giường và rèm cửa sổ đều như nhau đều là một lớp vải xanh đậm.

Phòng ngủ là nơi riêng tư nhất của mỗi người, thông thường có thể từ bên trong phản ánh một ít tính cánh và thói quen của chủ nhân.

Chủ nhân của gian phòng này hẳn là một người thích đọc sách, hơn nữa là nam giới.

Mà chứng cứ chính là chiếm hết tròn một mặt tường trong phòng, là một giá sách rất lớn, chủng loại sách cũng đa dạng khó phân, nội dung từ tài chính, kinh tế tới lịch sử không thiếu thứ gì. Trong phòng bài biện vật thể hiện cá tính gì đó rất ít, hầu như không có.

Duy nhất có thể xem là trang trí, cũng dễ thấy nhất, chính là một bức tranh treo trên tường đối diện giường ngủ.

Đó là một bức phác hoạ.

Trong bức tranh là bóng lưng của một thiếu niên.

Thiếu niên đang nằm úp sấp trên bàn, đầu nghiêng nghiêng gối trên cánh tay, lộ ra một đoạn cổ, hình như ngủ rất ngon. Cách hình ảnh, tựa hồ có thể cảm thấy quy luật phập phồng của bờ vai thiếu niên trong tranh.

Thiếu niên dường như đang ngủ trong lớp học, ở trên lớp ngủ gà ngủ gật, trong đời học sinh là bình thường, đặc biệt là buổi trưa sau khi học thể dục, những tiết buổi chiều nhất định ngủ đã chết, lôi kéo cũng không tỉnh.

Khi chú ý tới trang phục của người trong tranh, Kiều Cương lập tức nhận ra đó là đồng phục trường cao trung trước đây của hắn.

Nói như vậy, chủ nhân của căn phòng này nhất định là Tống Viễn rồi.

Vậy bức hoạ này là tranh của hắn phải không?

Người trong tranh là ai?

Là bạn học cùng lớp khả năng rất lớn, thế nhưng vì sao muốn đem dáng ngủ của đối phương vẽ lại?

Nhưng lại chỉ là một bóng lưng...

Kiều Cương có chút không rõ, lẽ nào đây là cái gọi là nghệ thuật?

Nhìn đối diện bức tranh nhập thần, bỗng nhiên cảm giác sau lưng có một người, hô hấp của đối phương thậm chí phảng phất trên cổ hắn.

Kiều Cương bị dọa đến lập tức xoay người, nắm tay cũng rất nhanh cũng chuẩn bị tung ra.

Kết quả tại thấy được gương mặt người đằng sau, hắn thở dài một hơi.

"Làm ta giật cả mình, làm chi khi không đứng ở phía sau?"

Nói không nhẹ không nặng đánh hắn một chút. Tống Diêu cũng không tức giận, chỉ là ngẩng đầu nhìn bức tranh trên tường.

"Ngươi nhận ra người trong tranh sao?"

Tống Diêu thu hồi ánh mắt, nhìn hắn không nói gì.

Cho rằng hắn cũng không biết, Kiều Cương hơi thất vọng, vốn đang muốn truy vấn một chút. Bất quá vừa nghĩ tới chính mình chưa được người ta cho phép đã trực tiếp đi vào, thật sự là có vài phần chột dạ.

Nhưng Tống Diêu hiển nhiên không để ý điểm này, chỉ là nhẹ giọng nói cơm nước đã làm xong rồi.

Kiều Cương gật đầu, theo hắn ra khỏi căn phòng.

"Đó là phòng của anh họ, tuy rằng hắn đi, nhưng bác vẫn mỗi ngày quét tước, giống như hắn vẫn còn trên đời vậy." Tống Diêu giải thích.

Nhìn ra được, mẹ Tống Viễn rất thương con trai mình.

Trên thế giới này tình cảm chân thành tha thiết nhất, đại khái chính là tình thương của mẹ.

Kiều Cương đối với bức hoạ đó rất tò mò, lúc xác định bức tranh này là của Tống Viễn, loại cảm xúc này càng thêm mạnh mẽ.

Tin tưởng nếu như không phải đối với người trong tranh có tình cảm đặc biệt, sẽ không đem nó treo trong phòng ngủ.

Chí ít đối với người bình thường mà nói, là như vậy.

Thấy trên bàn bày ba món một canh, Kiều Cương có chút kinh ngạc.

"Oa, những món này đều là thứ ta thích ăn!"

Tống Diêu bới một chén cơm đưa cho hắn.

"Ngươi thích là tốt rồi."

Kiều Cương cầm lấy chiếc đũa, không khách khí gì khởi động.

Thức ăn thật ngon, tay nghề của Tống Diêu rất được, hơn nữa do là món Kiều Cương thích, cho nên càng cảm thấy ngon miệng.

Bởi vì mẹ hắn là người Tứ Xuyên, cho nên hắn luôn thích món ăn cay.

Nhưng từ sau khi mẹ qua đời, cũng rất ít ăn được món ăn hương vị quê nhà.

Trước mặt là món đậu hủ vừng, vừa cay vừa tê, đậu hũ trơn bóng non mềm; một món khác là gà xào ớt thái hạt lựu cũng tươi mới ngon miệng; rau trộn tam ti càng sướng miệng không gì sánh được, vô cùng thích hợp ăn trong ngày hè nóng nực; còn có canh nấm hương, mùi vị ngào ngạt thơm ngon.

Kiều Cương ăn đến thích thú say mê, ăn liền ba chén cơm, cuối cùng ngay cả bụng cũng phình ra rồi, mới thoả mãn buông đũa buông chén.

Ợ một tiếng, tầm nhìn của hắn đối diện với con mắt mang theo tiếu ý của Tống Diêu.

Mặt của Kiều Cương hơi đỏ lên.

Bộ dạng vừa rồi của hắn... Hình như hơi quá thất lễ.

Thế nào tới nhà người ta, hắn liền biến thành quỷ chết đói rồi?

Rất giống mấy trăm năm chẳng được ăn cơm...

Kiều Cương bắt đầu hối hận, không biết có thể hay không đem những thứ vừa ăn nôn ra hết?

Nhìn lại chén dĩa trên bàn, mỗi một món đều bị càn quét sạch sẽ.

Đây vốn hai người ăn còn thấy nhiều...

Mà đối phương, hình như căn bản ăn không bao nhiêu.

Cái này mặt mũi quả nhiên đều vứt xuống Thái Bình Dương rồi...

"Thật ngại quá... Bởi vì thực sự ăn quá ngon..."

Tống Diêu lắc đầu, "Thấy người ăn hài lòng, người nấu ăn cũng thật vui vẻ."

"Bạn gái của ngươi nhất định rất hạnh phúc, bây giờ đàn ông mà nấu ăn ngon như vậy rất hiếm đó."

"Thật ra những món này cách làm đều rất đơn giản, muốn học cũng dễ, bạn gái của ngươi chưa từng làm sao?"

Ánh mắt Kiều Cương ảm đạm xuống, hắn hơi cúi đầu.

"Cô ấy làm việc nhà rất vụng về, nhưng dù làm rất khó ăn, có cô ấy ở một bên cười hì hì nhìn, thì chính là hương vị tuyệt nhất trên thế giới rồi."

"... Xem ra ngươi rất thích cô ta?"

"Ta đại khái... cả đời đều không quên được."

Trầm mặc nhẹ nhàng chậm chạp bao phủ hai người.

Đây là lần đầu tiên từ sau khi tiểu Vũ qua đời, Kiều Cương ở trước mặt người khác nhắc tới cô ấy.

Tuy rằng cái chết của nàng rất kinh khủng, nhưng trong trí nhớ của hắn, cô ấy vẫn như vậy ngọt ngào động lòng người.

"Phải..." Tống Diêu khẽ nhíu mắt, "Vậy bạn gái của ngươi nhất định rất hạnh phúc."

Ăn cơm xong, Tống Diêu cự tuyệt yêu cầu hỗ trợ của Kiều Cương, rất nhanh cầm chén đũa rửa sạch.

Kiều Cương lại ngồi trên sô pha, ăn trái cây đã gọt vỏ, xem TV.

Hắn nghĩ, làm bạn gái của Tống Diêu mới thật là hạnh phúc.

Người đàn ông chất lượng tốt như thế, con gái đại khái sẽ vì hắn tranh giành đến sứt đầu mẻ trán.

Tống Diêu lau khô tay trở lại phòng khách, như trước sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, trên làn da trắng xanh xao một chút mồ hôi cũng không có. Thế nào đều không giống bộ dạng mới từ nhà bếp mười phần khói lửa dầu mỡ đi ra.

Nói đến cũng lạ, rõ ràng không có mở điều hoà, vì sao trong phòng mát mẻ thế nhỉ?

Nhiệt độ bên ngoài giống như bị gian nhà chia cách, mùa hè ở đây trái lại vô cùng thoải mái.

Cười cười với Tống Diêu đang ngồi xuống, hai người một bên xem phim truyền hình buồn chán, một bên câu được câu không nói chuyện phiếm.

Không biết là bởi vì sô pha quá mềm mại quá thoải mái, hay là vì buổi sáng thức dậy quá sớm, Kiều Cương chậm rãi bị cơn buồn ngủ vây quanh.

Tống Diêu ở kế bên phát hiện được, thân mật nói hắn ở trên sô pha chợp mắt một hồi cũng không sao.

Kiều Cương chống cự không được mê hoặc gật đầu, cuộn mình nằm trên sô pha.

Hắn vốn định ngủ chừng nửa giờ, không nghĩ tới lần thứ hai tỉnh lại đã là buổi chiều rồi.

"Ngươi tỉnh?"

Vừa mở mắt, thấy chính là gương mặt của Tống Diêu.

Gương mặt tinh tế không nhìn ra được lỗ chân lông của đối phương ở trước mắt phóng đại, hắn hơi giật mình.

"Ngủ ngon không?"

Kiều Cương vừa mới tỉnh lại ý thức vẫn chưa rõ ràng, có điểm mơ hồ nhìn hắn.

Tống Diêu nhẹ nhàng nở nụ cười: "Xem ra ngươi vừa ngủ rất được."

Gương mặt của Kiều Cương không khống chế được đỏ lên.

Ở trong nhà người khác ngủ say như chết, đúng thật là lần đầu tiên trong đời...

"Được rồi, bác vừa gọi điện thoại trở về, nói tối hôm nay không về, nhìn ngươi ngủ ngon như thế cho nên không có đánh thức ngươi dậy."

Kiều Cương hơi nhíu mi, có chút thất vọng.

"Ta đây hôm nào trở lại thăm vậy, ngày hôm nay cám ơn ngươi."

"Không cần, ta cũng thật vui vẻ nhìn thấy ngươi."

Tống Diêu đưa hắn ra cửa.

Kiều Cương quay đầu lại phất tay cáo từ, dưới những tia nắng cuối cùng của mặt trời, người đứng bên cửa lộ ra nụ cười.

Diêm dúa lẳng lơ, giống như nứt ra từ trong màu máu, yêu hoa quấn quít trên xương trắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play