Acwel đang vô cùng kinh ngạc nhìn Minh Nguyệt vừa chuyển đổi thành thiên sứ, thành đứa em gái mà hắn đã biết từ nhỏ. Có thể nói là hoàn toàn giống, giống từ khí thái cho tới ánh mắt, giống đến mức không ai có thể nhận biết được người con gái đang đứng trước mặt Acwel này chỉ mới đây ít phút chính là một Minh Nguyệt lạnh lùng vô cảm. Còn hiện tại thì lại là một cô gái với đôi mắt tươi sáng và nụ cười hồn nhiên: Tuyết Như.
Tuy nhiên Acwel lại thấy Tuyết Như trước mặt hắn bỗng thu lại nụ cười và ánh mắt quen thuộc, trở lại thành một Minh Nguyệt lạnh lùng như trước rồi cất giọng:
- Thế nào? có giống không?
Acwel thầm than trong lòng, hắn vừa rồi đúng là suýt chút nữa đã nhầm tưởng người trước mắt là Tuyết Như trở lại thật. Đúng là phải công nhận khả năng biến hóa của Minh Nguyệt vô cùng chân thật, đến cả thần thái và điệu bộ của Tuyết Như mà cũng giả dạng y hệt khiến Acwel còn nhận không ra thì đám thiên sứ khác chắc chắn sẽ không phân biệt được.
Acwel gật đầu rồi im lặng, bởi một nhóm thiên sứ từ Thiên thành đã bắt đầu xuất hiện ở đây.
Chuyện tiếp theo cũng không có gì đáng nói, Minh Nguyệt trong hình hài của Tuyết Như rất dễ dàng qua mắt được những thiên sứ khác. Với những ký ức có được từ Titania Tuyết Như khi còn là thiên sứ, Minh Nguyệt có thể dễ dàng biết được những thiên sứ trước mặt là ai và nàng đã vào vai của Tuyết Như để trò chuyện với họ một cách trọn vẹn. Với kinh nghiệm vô số lần làm những nhiệm vụ trà trộn hay ám sát khi còn hợp tác với Bích Huyết Môn, Minh Nguyệt rất dễ dàng đóng vai của một ai đó mà nàng biết.
Mừng rỡ, phấn khích, lo lắng, ân cần thăm hỏi… đó là cảm giác của nhiều thiên sứ hay Thập Thiên khi gặp lại Tuyết Như đang thể hiện ra. Cả đám người tay bắt mặt mừng, nói chuyện được một lúc rồi cùng trở lại Thiên thành.
Cách đó không xa, có một người dường như chứng kiến tất cả mọi diễn biến từ lúc Minh Nguyệt thay đối khí tức, biến thân thành Tuyết Như cho tới lúc mọi người ở đó đều trở về Thiên Thành.
Người chứng kiến những chuyện này không ai khác chính là Hàm Hương. Nàng là người phát hiện ra khí tức của âm dương lực lượng và là người nhanh chóng hướng về nơi này nhanh nhất.
Nói về cảm nhận năng lượng thì Hàm Hương là người có cảm ứng tốt nhất, bởi đây là thứ nàng đã chủ luyện từ bé cho tới nay.
Hàm Hương ẩn giấu ở một nơi kín đáo cách xa nơi gặp mặt giữa Minh Nguyệt và Acwel. Nàng hướng đôi mắt nghi hoặc dõi theo hình bóng Minh Nguyệt và một đám hơn mười thiên sứ khác đang bay về Thiên thành.
Trong đầu Hàm Hương bây giờ đang có vô số luồng suy nghĩ sinh ra. Nàng không thể hiểu nổi điều gì lại khiến Minh Nguyệt quyết định dùng Diễn Sinh để biến thành Tuyết Như. Bởi Hàm Hương ẩn mình ở một nơi rất xa nên chỉ có thể dùng tử nhãn để nhìn mọi diễn biến mà không biết nội dung của cuộc trò chuyện.
“Tỷ lại muốn che giấu điều gì nữa sao? Tại sao tỷ cứ luôn một mình chịu đựng tất cả như vậy? Lần này sẽ không giống như quá khứ… muội nhất định sẽ đem tỷ trở về”
-☉-
Khoảng thời gian tiếp theo, Hàm Hương vẫn tiếp tục ở lại Thiên thành cùng với sự kiện khiến Thiên thành náo động: Titania Tuyết Như xuất hiện sau một khoảng thời gian dài tiềm tu.
Tử Phong thì kiên trì luyện tập với đám tinh linh ở Thần Thụ Giới với niềm tin Minh Nguyệt sắp hồi phục và cùng hắn trở về gặp mọi người trong nhóm.
Vân Phi và Tiểu Thanh theo chân vợ chồng Tôn Viên và đám người ở cứ điểm trở lại Yêu thành. Cùng lúc đó cũng là thời điểm những nhóm khác ở chín cứ điểm còn lại cũng đang trên đường tụ họp về Yêu thành.
Đại Tượng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Mọi diễn biến ở chiến trường viễn cổ tựa như ngưng đọng hẳn lại, không hề có một cuộc chiến nhỏ hay lớn nào xảy ra giữa ba phe nữa. Sự tĩnh lặng này bắt đầu từ lúc Thạch thành của Thần Ma bị Ngân Tuệ “dọn” mất. Sự tĩnh lặng luôn là điềm báo về một “cơn bão” lớn sẽ xuất hiện, hay một thứ gì đó đang rục rịch muốn bùng phát.
-☉-
- A HA HA HA HA HA… Yêu thành là đây sao, đúng là cái nơi rộng rãi thoáng mát như thế này mới gọi là thành chứ. Còn cái “chòi rách” của anh em ta không thể gọi là thành được, nó còn rách nát hơn một cái chuồng heo chứ thành thị cứ điểm cái giống đách gì… đệ đúng không Hầu ca?
Một đám hơn vài nghìn người đang đi vào cổng chính của Yêu thành. Đám này tất nhiên chính là người của cứ điểm nơi Tôn Viên làm thống lĩnh, và kẻ vừa lên tiếng chính là cẩu tặc Vân Phi.
Tuy nhiên Tôn Viên không trả lời câu hỏi của Vân Phi vì hắn đang mải mê đi bên cạch Yến Linh, vừa đi vừa to nhỏ xì xầm gì đó mặc cho Yến Linh chẳng thèm quan tâm tới hắn.
Còn Bạch Kỳ thì mặt mày anh tuấn với mái tóc trắng dài đang có vẻ thiếu tự nhiên nói với Vân Phi:
- Cẩu ca, sao lại so sánh chòi rách với chuồng heo được. Mà ngày xưa khi đệ ở thánh địa Trư tộc cũng là một thành chủ đấy! Nơi ở của đệ phải nói là cực kỳ đẹp, hơn xa cái Yêu thành này. Ở đó có hoa thơm, có trái ngọt, lại còn có cả vườn tược ao hồ… À lại còn có cả bức tranh tuyệt mỹ thể hiện tất cả các thánh nữ trên đời này do đệ vẽ nữa… Ô Ô… là thánh nữ đó hề hề hề!!!
- Bố thằng điên - Vân Phi mỉa mai khinh thường cái vẻ mặt đang ngờ nghệch của Bạch Kỳ.
- À này lùn… hình như đám thiên tai thiên tài gì đó ở Miêu tộc của mày cũng xuất hiện tại Yêu thành này đấy. Tụi nó mà gặp mặt mày thì tao bảo đảm bọn đó sẽ quỳ rọp xuống mà không dám nhìn, có khi tao đi bên cạnh mày cũng được hưởng lây đó hê hê hê!
Vân Phi chợt quay đầu ra đằng sau cười nham nhở nói. Tuy nhiên tới lúc đó hắn mới phát hiện Tiểu Thanh đã biến đi đâu mất tích rồi. Trước khi tiến vào Yêu thành thì hắn và Tiểu Thanh còn đang cãi nhau chí chóe vụ gì đó, vậy mà chỉ mới lơ đãng một xíu thì Tiểu Thanh đã bốc hơi biến mất.
Vân Phi vội hỏi đám người đi sau có biết Tiểu Thanh đi đâu không thì cả đám đều lắc đầu tỏ vẻ không để ý. Đến cả hỏi Tôn Viên hay Yến Linh thì cả hai cũng đành chịu. Tiểu Thanh đã ẩn mình thì không ai trong số những người này có thể phát hiện ra cả, đến linh nhãn của Yến Linh hay Tôn Viên còn không tìm được nữa là.
- Mẹ nó còn mắm lùn này lại dở trò gì rồi, ở chiến trương viễn cổ này thì có gì phải lo mà trốn? Đúng là thứ não mèo teo tóp.
Đám Yêu nhân đi theo Tôn Viên bắt đầu tản ra tìm chỗ cư trú, đến Hồng đội trưởng cũng tạm biệt Tôn Viên rồi cũng lặng đi đâu mất. Trở về Yêu thành rồi thì ai cũng như ai, vì nhiệm vụ phòng vệ đại trận đã không còn nữa, bây giờ tất cả các Yêu nhân tụ tập về đây đã thành một chính thể rồi.
Tôn Viên cùng Yến Linh thì hướng về Thập Nhị Điện. Bạch Kỳ trước kia khi lần đầu tiên tới chiến trường viễn cỗ cũng đã mang danh là “đệ nhất thiên tài của Trư tộc” rồi nên cũng có tư cách tiến vào Thập Nhị Điện. Còn Vân Phi, hắn chẳng cần quan tâm tới thiên tài hay thiên tai gì tất, cứ chường bộ mặt dày của mình ra mà đi thẳng vào Thập Nhị Điện.
Thập Nhị Điện rất rộng lớn, sức chứa đến vài nghìn người vẫn còn thừa, ai tự nhận mình có thực lực cao thì tiến vào thôi. Chẳng qua ít có người tự tin đến mức xứng với cái danh thiên tài nên nơi đây ngoài đám đại diện cho thập nhị tộc thì cũng chỉ có vài người tự ứng cử mà thôi.
Kể từ lúc trở về Yêu thành, nhóm của Tôn Viên cũng không gặp chuyện gì biến động. Tôn Viên và Yến Linh ngoài gặp gỡ chào hỏi qua những người khác mà cả hai từng gặp rồi cả hai cũng chọn một gian phòng lớn mà ở. Vân Phi và Bạch Kỳ lang thang thăm thú các nơi, ngắm nghía đông tây chán chê rồi cũng yên vị ở một nơi nào đó.
-☉-
Tại một căn phòng kín mà Đại Tượng đang điều trị trong đó. Một thân ảnh bất thình lình xuất hiện nơi này giống như từ hư không hiện ra vậy.
Người vừa xuất hiện chính là Tiểu Thanh. Không biết tại sao Tiểu Thanh lại có thể tìm ra nơi này, cũng không biết làm cách nào Tiểu Thanh lại có thể bất ngờ xuất hiện như vậy? Có thể là nhờ phân ảnh của Tiểu Thanh, hay một thủ thật khác. Tuy nhiên để xuất hiện ở một nơi mà Ngân Tuệ đã nghiêm cấm bất cứ ai tiến vào, đến Ngân Tuệ cũng tự mình bố trí cấm chế che chắn thì việc Tiểu Thanh xuất hiện ở đây quả nhiên là đặc biệt. Điều này thể hiện thực lực của Tiểu Thanh luôn luôn là một ẩn số.
Tiểu Thanh vừa xuất hiện liền tỏ vẻ lo lắng nhìn về Đại Tượng đang nằm trên giường điều trị. Tiểu Thanh nhìn qua các số liệu thông báo về tình hình của Đại Tượng trên màn hình gần đó. Nàng cũng tự mình xem qua về tình trạng vết thương mà Đại Tượng đang gặp phải. Bên trong những vết thương lớn ấy dường như còn ẩn chứa những luồng khí hắc ám như có như không mà ít ai có thể nhận biết được.
Đúng lúc Tiểu Thanh đang muốn loại trừ khí tức hắc ám trên người Đại Tượng thì một giọng nói bỗng cất lên sau lưng Tiểu Thanh.
- Miêu Hoàng đại nhân, hiện tại vẫn chưa nên giúp hắn tỉnh lại được đâu, thời cơ vẫn chưa tới.
Tiểu Thanh dừng động tác tay, nàng quay người ra sau thì bắt gặp Ngân Tuệ đang đứng cười lạnh nhìn mình. Tuy nhiên Tiểu Thanh lại trầm giọng nói:
- Ta không muốn nói chuyện với một cái bóng.
- Quả nhiên là nhãn lực của Miêu Hoàng có khác, vượt xa ánh mắt tầm thường của lũ ngu ngoài kia.
Ngân Tuệ cúi đầu chào, sau đó thân ảnh nàng mờ ảo dần rồi biến mất. Tiếp theo đó cánh cửa dẫn vào căn phòng này bỗng mở ra, bản thể của Ngân Tuệ thực sự bước vào đây. Ngân Tuệ nhàn nhã đi vào tới trước mặt Tiểu Thanh, nàng ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh giường của Đại Tượng rồi đưa tay chỉ về một cái ghế khác, ra hiệu mời Tiểu Thanh ngồi.
Tiểu Thanh cũng bình thản ngồi xuống rồi nhìn chằm chằm Ngân Tuệ, người có tầm ảnh hưởng lớn nhất đến Yêu tộc ở chiến trường viễn cổ lần này.
- Đã lâu không gặp, Tiểu Thanh - Ngân Tuệ cười nói - Cũng hơn mười năm kể từ lần đầu chúng ta gặp nhau rồi nhỉ? Nhãn lực của cô vẫn tinh anh như ngày nào… à không, phải nói là vượt xa so với trước kia chứ! Thật khiến ta phải bội phục.
- Ngươi đã biết thân phận của ta - Tiểu Thanh lạnh căm nói.
- Đương nhiên là biết chứ, nếu không ta đã không gọi cô là Miêu Hoàng rồi - Ngân Tuệ cười mỉm - Nhưng ta cũng chỉ biết trong khoảng vài năm gần đây thôi, với lại sau này khi cô thức giấc liệu có ai mà không biết tới cái tên ấy nữa? Một Miêu Hoàng xuất hiện ở Ringel, một chấn động không hề nhỏ đối với toàn cõi này chứ có phải chuyện nhỏ nhặt gì.
- Ta sẽ không bao giờ gọi “nó” về nên không bao giờ có chuyện đó - Tiểu Thanh lắc đầu - Ta là Tiểu Thanh, không phải Lăng Trúc Thanh.
- Trốn tránh sẽ không bao giờ giải quyết được vấn đề, chi bằng hãy biến Lăng Trúc Thanh thành Tiểu Thanh… như vậy không phải là vẹn toàn cả đôi đường sao. Cô có thể vừa là Tiểu Thanh, vừa là một Miêu Hoàng thực lực tối cao trong trời đất - Ngân Tuệ vẫn cười mỉm như cũ nói - Đến lúc đó, sức mạnh của cô có thể dùng để bảo vệ những người cô yêu quý, và sức mạnh ấy cũng giúp cô thoát khỏi ràng buộc từ những gì mà cô không muốn. Việc này chẳng phải là tốt hơn so với chuyện trốn tránh như bây giờ sao?
Tiểu Thanh im lặng không nói gì. Ngân Tuệ cũng không cất lời nào nữa, nàng biết Tiểu Thanh đã động tâm đến những điều nàng vừa nói. Đúng như Ngân Tuệ dự đoán, Tiểu Thanh sau một hồi trầm ngâm suy tư thì mới mở miệng hỏi:
- Ngươi có cách giúp ta thực hiện chuyện này?
- Đương nhiên là có cách chứ! - Ngân Tuệ cười - Ta là Yêu Đế từng sở hữu thần thông thu phục nhân tâm của vô số người, có khả năng biến đổi nhân cách cũng như hành động của cả một vùng lãnh thổ rộng lớn thì việc giúp cô chuyển hóa Lăng Trúc Thanh đang ngủ say thành Tiểu Thanh là một chuyện có thể làm được. Tuy nhiên… Ngân Tuệ của hiện tại chỉ là một Đại Yêu nên không thể làm được điều đó. Vậy nên ta chỉ có thể đưa phương pháp thực hiện quá trình chuyển hóa cho cô, còn cô có thể thực hiện được hay không thì đó là việc của cô.
- Làm sao ta có thể tin tưởng ngươi - Tiểu Thanh có vẻ hơi nghi ngờ nói.
Ngân Tuệ lại khẽ cười rồi chỉ tay vào Đại Tượng nằm trên giường bệnh.
- Dựa vào hắn, dựa vào những việc ta từng làm với hắn, và dựa vào những gì cô đã biết và sẽ biết về ta. Ta là Ngân Tuệ, nhưng cũng từng là một Yêu Đế có tư cách và nhận biết nhiều thứ về vũ trụ càn khôn này hơn so với “lũ ngốc” ngoài kia. Lợi dụng một Miêu Hoàng không có lợi gì cả mà còn có hại nếu như đó là lời nói dối, nhưng nếu ta nói thật thì chẳng qua chỉ là giao kèo, à không… phải gọi là mượn sự trợ giúp từ một Miêu Hoàng cao cao tại thượng mà thôi.
Tiểu Thanh dường như biết rõ quá khứ của Đại Tượng và Ngân Tuệ, nàng cũng biết ý nghĩa của những lời nói trên nên Tiểu Thanh hơi do dự một chút rồi gật đầu. Tuy nhiên Tiểu Thanh lại nở nụ cười tinh quái rồi hỏi:
- Vậy điều kiện là gì, ta không tin một người như ngươi lại giúp ta vô điều kiện… trừ tên trâu ngốc này ra.
Ngân Tuệ nhún vai trả lời:
- Ha ha… quả là không qua mắt được Miêu Hoàng đại nhân, đúng là ta có điều kiện cho cuộc trao đổi này. Đó là ta cần sức mạnh của cô, ta muốn cô giúp ta trong cuộc chiến tranh đoạt ba viên châu ở chiến trường viễn cổ này. Đương nhiên ta sẽ không ra lệnh hay ép buộc cô làm điều gì vượt quá giới hạn. Ta chỉ cần cô đáp ứng cho ta ba lần ra tay là được. Chỉ ba lần thể hiện sức mạnh thì hẳn là Miêu Hoàng đại nhân đây không phiền lòng chứ?
Tiểu Thanh mặc dù không muốn vướng vào cuộc chiến tranh đoạt Ringel này, vì nàng vốn là Miêu Hoàng. Một Miêu Hoàng can thiệp vào sự việc tranh đoạt ở một nơi nào đó như Ringel này sẽ vướng phải “nghiệp quả” vô cùng nặng nề. Đặc biệt là bản thân Tiểu Thanh hiện tại chỉ là Đại Yêu nên càng không thể chống chịu nổi sự cắn trả của nghiệp quả. Việc này hẳn Ngân Tuệ cũng biết nên Ngân Tuệ chắc chắn sẽ sắp xếp cho Tiểu Thanh ít vướng vào cuộc tranh đoạt này sâu hơn khả năng cho phép.
Tiểu Thanh nhắm mắt, ngay lúc đó ba thanh phi đao nhỏ màu đen bỗng lơ lửng xuất hiện trước mặt nàng rồi bay về phía Ngân Tuệ.
- Mỗi phi đao đại diện cho một lần ta ra tay, chỉ cần truyền tinh thần lực vào đó thì ta sẽ xuất hiện.
Ngân Tuệ thu lấy ba thanh phi đao rồi gật đầu nói:
- Về phương thức chuyển hóa ta cần có thời gian để chỉnh sửa hoàn chỉnh cho phù hợp với trường hợp của cô. Khi nào có, ta sẽ giao nó ra, còn bây giờ thì ta sẽ giao một phần cơ bản cho cô trước. À hẳn là cô cần tìm một nơi yên tĩnh ở Thập Nhị Điện này phải không? Nếu vậy thì Ngân Tuệ này có khả năng sắp xếp được.
Ngân Tuệ đưa cho Tiểu Thanh một khối ngọc giản. Tiểu Thanh nhận lấy, nàng khẽ đảo thần thức qua xem nội dung bên trong rồi nhìn Ngân Tuệ với ánh mắt kinh ngạc. Bên trong chứa rất nhiều nội dung: nơi Tiểu Thanh sẽ ẩn mình ở Thập Nhị Điện, ngoài ra còn có một phần phương pháp chuyển hóa Lăng Trúc Thanh, đặc biệt nhất là nội dung chi tiết của từng kế hoạch, hay từng âm mưu cụ thể của Ngân Tuệ trong cuộc chiến tranh đoạt ba viên châu này.
Tiểu Thanh bỗng nhìn Ngân Tuệ với một ánh mắt khác, ánh mắt như nhìn vào một người đang nắm rõ đường đi nước bước của tất cả mọi thứ đang diễn ra xung quanh vậy. Ngân Tuệ quả nhiên là xứng với với hai từ ác mộng, là ác mộng của cả kẻ thù lẫn cả người bên mình.
Tiểu Thanh nhìn qua Đại Tượng nằm trên giường bệnh với ánh mắt cảm thông. Nàng đã biết tại sao Ngân Tuệ lại không muốn mình loại bỏ khí tức hắc ám đang bám trên người Đại Tượng, thì ra nó đều nằm trong kế hoạch cả.
Thật khổ cho tên trâu vàng này, bị Ngân Tuệ dắt mũi từ nhỏ cho tới lớn, bây giờ nằm trên giường bệnh mà vẫn không thoát khỏi sợi dây ấy.
Tiểu Thanh khẽ cười, nàng thầm nghĩ tới cảnh Đại Tượng và Ngân Tuệ mà thành một cặp thì không biết sẽ thế nào? Có khi cũng biến thành một cặp mà nữ quyền toàn trị như cặp Tôn Viên và Yến Linh hay không nữa. Mà nếu Tiểu Thanh và Vân Phi hợp thành một cặp thì nàng cũng thành nữ quyền áp đảo rồi, những chuyện này quả nhiên là thú vị.
Tuy nhiên Tiểu Thanh chỉ cười mỉm rồi lặng lẽ lắc đầu, nàng im lặng giây lát rồi tan biến thành một làn khói đen biến mất. Còn Ngân Tuệ thì ngồi bên cạnh Đại Tượng, miệng nở một nụ cười khó hiểu. Có lẽ đó là nụ cười chiến thắng khi nàng đạt được một phần quan trọng trong kế hoạch nào đó. Hoặc đơn giản chỉ là nụ cười yên bình khi nhìn tên trâu vàng đang nằm bên cạnh nàng. Dù sao thì… nàng vẫn là một người con gái. Nếu bạn yêu thích Lol thì không thể bỏ qua bộ truyện Việt Nam . Main cực bá, nhiều gái theo
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT