Hoa Vân Long định xuống dao kết thúc tánh mạng của hai người bạn thì nghe có tiếng người hỏi:
- Hoa hiền đệ, chú định giết ai vậy?
Hoa Vân Long ngoái đầu nhìn lại, thấy một người đang đi tới. Người này mình cao 8 thước, đầu đội khăn xếp màu lam, phía trước thêu kim tuyến hình
lưỡng long tranh châu, trái châu là một đóa châu màu tím, chiếu sáng lấp lánh, mình mặc tiễn tụ bào màu lam thêu hoa mẫu đơn, mặt như trăng rằm, mày hình chữ bát, mắt sáng như sao, đầu mặt cân đối, dưới cằm ba chòm
râu phất phơ trước ngực, một đao đeo lủng lẳng ben hông, trên tay cầm
chiếc túi nhỏ. Người ấy chẳng ai khác hơn là Đại nghĩa Oai trấn bát
phương Dương Minh. Hoa Vân Long thấy Dương Minh đi tới, thất kinh nghĩ
thầm: "Anh này đến đây rồi, chắc là không xong đây". Trong nháy mắt hắn
nảy ra một kế, bèn vội vàng bưới tới chào hỏi:
- Dương đại ca, mấy lúc nay anh vẫn mạnh giỏi chứ?
Dương Minh nói:
- Chú tính giết ai vậy?
- Tôi định giết Lôi Minh và Trần Lượng.
- Hoa nhị đệ, tại sao chú lại muốn giết hai người ấy như vậy?
- Huynh trưởng đừng hỏi thì hơn. Hai tên này thiệt là hạng không từ việc
xấu nào cả. Ở thành Lâm An, chúng hái hoa ở am Ô Trúc, việc không thành
bèn giết chết thiếu phụ còn để tóc tu hành, chém bị thương lão ni cộ Lại ở lầu Thái Sơn giết Tịnh Nhai thái tuế Tần Lộc, rồi vào phủ Thừa tướng
lấy trộm phụng quan vòng ngọc. Mới hôm qua này lại hái hoa ở Triệu Gia
lầu tại cửa Bắc huyện Long Du nữa. Hôm nay tôi gặp họ, lấy lời khuyên
can. Họ chẳng những không nghe mà còn rút dao định giết tôi nữa. Tôi mới dùng độc phiêu đánh ngã họ đó. Tôi nghĩ rằng không cần bắt họ nhận tội, giết quách họ cho xong.
- Nhị đệ Ơi, chú không nên dùng độc phiêu đánh họ như vậy! Anh em bọn mình mà nỡ hạ độc thủ nhau sao?
- Huynh trưởng có ai mới đến kìa!
Dương Minh ngoái đầu nhìn lại. Thừa cơ hội, Hoa Vân Long phóng ngay một độc
phiêu trúng nhằm xương tỳ bà của Dương Minh. Trúng thương, Dương Minh
ngã vật xuống.
Dương Minh không phải là người thích đi chơi, vì
trong nhà có mở phiêu cục lại đang sinh lợi. Chuyến đi này là do em kết
nghĩa của Hoa Vân Long là Trương Vinh mà sinh ra. Trương Vinh có biệt
hiệu là Hắc tòan quỷ, cũng là người Tây Xuyên. Một hôm Trương Vinh đến
nhà Dương Minh tìm Hoa Vân Long, gia nhân vào bẩm báo. Dương Minh bước
ra xem, thấy Trương Vinh chừng 20 tuổi, có vẻ văn sanh công tử. Dương
Minh hỏi:
- Qúy danh tôn giá là chi, đến đây có việc gì?
- Tôi là Trương Vinh, người Tây Xuyên, em kết nghĩa của Hoa Vân Long. Tôi nghe anh ấy ở nhà Dương đại gia ở thôn Như Ý nên đến tìm.
Dương Minh nghe nói thế bèn đáp.
- Chú là em kết nghĩa của Hoa Vân Long thì cũng như anh em của ta rồi,
đâu phải người ngoài. Hiện Hoa Vân Long đang đi chơi ở Lâm An, khỏng ba
tháng nữa mới về. Chú cứ ở lại đây chờ đợi, khỏi phải đi tìm chi cho mất công.
Dương Minh là người rất tốt với bạn bè, đưa Trương Vinh vào nhà trong nói:
- Chú cứ ở đây nếu có buồn thì ra phiêu cục chơi nhé!
Từ đó Trương Vinh ở lại nhà của Dương Minh. Nào ngờ Trương Vinh ngã bệnh
nặng, Dương Minh bèn rước thầy thuốc tận tình cứu chữa mới bình phục
được. Trương Vinh nói với Dương Minh:
- Huynh trưởng đối đãi với tôi như vầy, tôi thật vô cùng cảm khích, tôi xin dập đầu bái tạ và xin tôn anh làm huynh trưởng.
- Trương hiền đệ, chú là em kết nghĩa của Hoa hiền đệ thì cũng như là anh em kết nghĩa của ta, có gì mà dập đầu làm lễ lề mề như thế.
- Anh nói vậy sao phải!
Trương Vinh vẫn một mực vái lạy Dương Minh mới nghe. Lạy Dương Minh xong,
Trương Vinh vào nhà trong lạy lão thái thái và ra mắt Mãn thị tẩu tẩu là vợ của Dương Minh. Từ đó Trương Vinh được coi như người nhà, ra vào
không cấm kỵ nữa. Vợ của Dương Minh, Mãn thị là một người diện mạo xinh
đẹp, chẳng những có tài mà lại rất hiền thục. Còn Trương Vinh là người
đụng đâu nói đó không có khuôn phép gì cả. Dương lão thái là một người
chánh trực, thường la rầy Trương Vinh mãi. Mãn thị sợ chồng biết có điều gì đắc tội với bạn bè nên cố che dấu cho Trương vinh. Nào ngờ đâu
Trương Vinh thấy vậy hiểu lầm Mãn thị cò bụng lẹo tẹo gì với hắn. Ngày
kia Dương Minh đi vắng, Trương Vinh kiếm cớ đi vào nhà trong. Dương lão
thái mắc ngủ trưa. Mãn thị Ở nhà trong làm công việc may vá thường ngày.
Trương Vinh hỏi:
- Tẩu tẩu đang làm gì đó?
- Đang may vớ.
- Đâu, đưa tôi xem thử.
Mãn thị cầm đưa ra. Trương Vinh không phải là cốt muốn xem mà có ý khác
muốn kiếm cớ đùa cợt với Mãn thị. Hắn thay vì câm chiếc vớ lại cầm lầy
cổ tay Mãn thị. Mãn thị lập tức nghiêm nét mặt nói:
- Chú làm như vậy không biết xấu hổ à!
Nói rồi bạt cho Trương Vinh một bạt tai xiểng niểng. Trương Vinh đâu biết
rằng mãn thị võ học đầy người, cha nàng là Mãn Đắc Công, trác hiệu
"Thiết côn vô địch". Vì không có con trai nên ông đem võ nghệ bản lãnh
truyền hết cho con gái. Bị một bạt tai, sợ quá Trương Vinh chạy tuốt ra
nhà trước cuốn vội quần áo chuồn thẳng. Dương Minh về hỏi:
Mãn
thị không dám nói, sợ chồng biết được nổi giận. Lời tục có câu: "Cha
khỏi lo âu vì con hiếu. Nhà chẳng buồn đau bởi vợ hiền". Mãn thị không
chịu nói, Dương Minh hai ba lần gạn hỏi mãi, Mãn thị đành phải đem
chuyện Trương Vinh hai ba lần đùa cợt thuật lại. Dương Minh nghe xong
tức giận phừng phừng, hét:
- Phải đi kiếm thằng này cho nó về
chầu Diêm chúa mới được! Nó nhè trong nhà ta mà dám giở trò vô lễ chứ.
Nó đáp lại tình bạn bè của ta bằng hành động vô lễ ấy thật là hạng mặt
người dạ thú mà!
Càng nghĩ càng giận, hôm sau Dương Minh cáo từ
mẹ già, giắt tiền và binh khí ra đi tìm Trương Vinh, nói là đi bảo tiêu. Ngày kia đi đến phía Tây nam huyện Long Du, trước mặt là bờ sông đầy
lau sậy. Một ông già dáng điệu âu sầu sửa soạn nhảy xuống sông tự tử.
Dương Ming lật đật níu ông già lại, hỏi:
- Lão trượng vì sao mà
định nhảy xuống sông như vậy? Tuổi tác lão trượng đã già mà tính làm
chuyện này chắc là buồn lắm. Xin cụ nói cho cháu nghe với.
Ông già ngước đầu lên rồi lại thở dài nói:
- Đại gia có lòng hỏi đến, tiểu lão xin thưa: Tôi họ Khang tên là Đắc
Nguyên, dưới gối không có con trai, chỉ còn một đứa con gái, hứa gả cho
họ Trương bán tạp hóa ở thành Lâm An, nhưng chưa cưới. Họ Trương đưa tin muốn rước cháu tôi về. Tôi mới gom hết đồ đạc trong nhà bán được mấy
trăm lượng bạc. Tôi bảo cháu cưỡi trên một con lừa cùng tôi với đứa con
trai nuôi tôi đưa dâu đến Lâm An. Hôm nay mới sáng sớm, cả thằng con
trai nuôi và đứa cháu gái tôi đi đâu mất, tôi kiếm mãi chẳng ra, cho nên định nhảy xuống sông này chết quách cho xong.
Dương Minh hỏi:
- Thằng con nuôi của ông bao nhiêu tuổi, còn cháu gái ông bao nhiêu tuổi?
- Con nuôi tôi 28, còn cháu gái tôi 18.
- Bình thường ở nhà chúng nó có hòa thuận không?
- Bình thường ở nhà chúng nó hay gây gổ với nhau lắm.
- Thôi ông đừng nghĩ đến cái chết làm chi, để tôi đưa ông đi kiếm nó.
- Xin hỏi đại gia tên họ là chi.
Dương Minh xưng tên họ. Ông già nói:
- A té ra đây là vị quan bảo tiêu Oai trấn bát phương đây mà! Hân hạnh! Hân hạnh! Thôi chúng mình đi về.
Nói rồi ông già đi trước. Thấy trong rừng liễu, Hoa Vân Long đang cầm dao chuẩn bị giết người, Dương Minh hỏi:
- Hoa nhị đệ, em muốn giết ai vậy?
Hoa Vân Long ngoái đầu nhìn lại, người đến chính là bảo phiêu sư phó. Tên
giặc trong bụng nghĩ thầm: "Không xong rồi! Nếu mình nói đánh độc phiêu
hại Lôi Minh, Trần Lượng là ảnh lấy mạng mình chứ chẳng không? Chi bằng
phải làm theo lời "Một cay, hai độc, ba không chừa" mới được. Lượng nhỏ
không phải người quân tử, không độc đâu phải kẻ trượng phu!". Trước kia
Hoa Vân Long đâu biết đánh độc phiêu. Hắn biết Dương Minh có món độc
phiêu nổi tiếng nên theo năn nỉ xin Dương Minh dạy. Dương Minh căn dặn
hắn:
Hoa Vân Long bèn đặt điều nói họ làm những việc sai trái rồi nói:
- - Độc phiêu này là tầm dầm trong 36 thứ độc cộng với 18 loại cây cỏ,
nếu không có loại rắn đuôi đỏ và mộc hóa thạch thì không thể bào chế
được. Em học thành nghề rồi không nên sử dụng bừa bãi! Vì trúng phiêu
máu chảy là sẽ chết, không có thuốc giải.
Hôm nay, Hoa Vân Long
thấy Dương Minh tới, trong bụng nghĩ thầm: "Không xong rồi". Nhưng cũng
vội bước tới chào hỏi. Dương Minh hỏi:
- Em tính giết ai vậy?
- Tôi định giết Lôi Minh và Trần Lượng.
- Tại sao vậy?
Tôi vừa mới đánh độc phiêu trúng họ đấy!
Dương Minh nghe thuật, ngạc nhiên nói:
- Em không nên lấy độc phiêu đánh họ như vậy!
- Anh xem có người đến kìa!
Dương Minh quay đầu lại xem, Hoa Vân Long bèn thừa cơ vẫy tay một cái, ngọn
độc phiêu trúng ngay xương tỳ bà của Dương Minh. Dương Minh trúng thương té xuống, cười hà hà nói:
- Đây là việc kết thúc mối tình bằng
hữu đây. Ta dậy chú đánh phiêu, chú lại lấy phiêu đánh lại ta, thì trong thiên hạ này chú có chừa ai đâu!
Khang Đắc Nguyên thấy vậy, nộ khí xung thiên nói:
- Hay cho tên giặc này, ngoài miệng nói ngọt xớt mà ra tay độc dữ a! Đến
Dương đại gia mà nó cũng không chừa. Hôm nay ta liều mạng già với mi một trận.
Hoa Vân Long thấy vậy nói:
- Cái ông già này bộ muốn đi sớm hả?
Nói rồi rút dao ra.
Dương Minh lúc đó đau đớn lăn lộn, mồ hôi bằng hạt đậu tuôn khắp người, nói:
- Khang lão trượng ơi, ông đi lo việc của ông đi! Tôi định giúp ông tìm
lại cô cháu nhưng bây giờ hỏng rồi, tính mạng tôi còn giữ không xong,
làm sao giúp ông được! Thôi, ông đi đi, đừng nổi giận làm gì! Đây là kết quả tốt đẹp tình bằng hữu của chúng tôi đó. Hoa Vân Long, chú lại đây,
cứ giết ta đi!
Khang Đắc Nguyên là người nhiệt tâm, thấy tình cảnh Dương Minh làm sao đi được, nổi giận nói:
- Tên dâm tặc kia, mi hãy giết ta trước đi, ta cũng chẳng thèm sống làm gì!
Nói rồi vạch bụng đưa ra. Hoa Vân Long nói:
- Cha già thất phu này! Thiệt là:
"Thiên đường rộng nẻo khộng thèm tới,
Địa ngục không lối muốn đi vào".
Khang Đắc Nguyên nói:
- Mi cứ giết ta đi.
Hoa Vân Long nghĩ bụng: "Mình cần gì phải giết ông ta, ông ta từ trước đến
giờ có thù oán gì với mình đâu. Để ông ta đi cho rảnh!". Nghĩ rồi bèn
nói:
- Này lão già thất phu kia, đừng lao đầu vào chỗ chết làm
chị Ta không giết ông đâu, giết ông đâu đáng mặt anh hùng. Thôi ông đi
đi.
Nghĩ rồi bèn rút dao ra định kết thúc tính mạng của Dương
Minh, Lôi Minh và Trần Lượng. Bỗng lúc đó trong đám cỏ "ách xì" một
tiếng, Hoa Vân Long ngoái đầu nhìn lại. Tế Điên lù lù đứng đó. Tên giặc
hồn phi phách tán... Tế Điên hét:
- Hay cho Hoa Vân Long, phen này xem mi chạy đâu cho biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT