Mã Tịnh nhướng mắt nhìn kỹ, thấy một con hồ ly lớn bằng con chó nằm dưới chiếc mũ của Tề Điên. Tế Điên nói:
- Chú xem, đó có phải là vợ của chú không?
- Vợ của tôi là hồ ly à?
- Vợ của chú không phải là hồ ly đâu. Con hồ ly này có mối thù với chú,
nó hóa ra hình vợ chú để khuấy rối gia cang làm hại chú đó! Vợ của chú
hiện đang ở nhà, nàng là người tốt, chú không nên nghe lời Lý Bình, phải cho Lý Bình thấy đây là do yêu tinh biến hóa ra mới được. Chú đi kiếm
Lý Bình đến để cho hắn ta thấy mà xóa đi hết mọi hiềm nghi từ trước.
Mã Tịnh lật đật chạy ra quán rượu tìm Lý Bình kêu vào. Lý Bình vào đến chùa thấy con hồ ly to tổ bố liền ngạc nhiên hỏi:
- Đây là chuyện gì vậy?
Mã Tịnh mới đem mọi việc thuật lại từ đầu tới cuối. Chừng đó Lý Bình mới biết Hà thị vốn là người tốt.
Tế Điên nói:
- Mã Tịnh, chú tính con hồ ly này đi.
Mã Tịnh cầm dao nhắm ngay hồ ly chém xuống. Tế Điên lấy tay chỉ một cái, đầu hồ ly vỡ làm hai mảnh. Tế Điên bảo:
- Chú gom củi cỏ chất thành một đống thiêu cả hai xác của Cao Khánh và hồ ly đi.
Mã Tịnh bèn kiếm củi cỏ chất đống lại thiêu luôn cả xác Cao Khánh và hồ lỵ Tế Điên nói:
- Này Mã Tịnh, chú nên về thả Hoa Vân Long ra, hay la đợi Hòa thượng ta tới bắt nó?
- Xin sư phụ từ bi, từ bi! Nên nể mặt tôi một phen mà tha thứ cho hắn.
- Đâu có được, Hoa Vân Long tội nghiệp quá nặng. Chú nếu không thả nó ra
ta sẽ đến nhà chú bắt nó, báo hại chú phải lên quan lôi thôi đấy.
- Để tôi thả nó ra rồi sư phụ sẽ bắt nó nhé?
- Cũng được, chú hãy về thả nó đi.
- Mã Tịnh cám ơn Tế Điên rồi trở về nhà mình, quả nhiên thấy vợ về nhà
thăm mẹ mới quạ Mã Tịnh rất cảm kích tấm lòng tốt của Tế Điên. Chính
mình đến Đông phối phòng mở vách đôi ra kêu:
- Ba vị hiền đệ ra mau.
Hoa Vân Long, Lôi Minh, Trần Lượng ba người chui ra, hỏi:
- Mã đại ca, Hòa thượng đi đâu rồi.
- Hoa nhị đệ, chú chạy trốn mau đi! Tế Công đoán biết chú ở trong vách
đôi này, ta thật không giấu chú ở đây được. Ta giả thác nói chú là bạn
bè của ta để cầm chân Hoòa thượng giây lát, chốc nữa ông sẽ tới đây bắt
chú đó. Chú mau chạy đi. Ra cửa rồi chú cứ chạy thật mau, ta cũng không
kể là chú chạy Đông Tây Nam Bắc phía nào, chú ráng mà giữ lấy mình đấy,
Hòa thượng cũng không biết đợi chú ở đâu để bắt đấy nhé!
Hoa Vân
Long nghe nói sợ xanh cả mặt. Tới nước này chẳng lẽ không đi, bèn cám ơn Mã Tịnh rồi ra cửa. Mã Tịnh theo đưa ra cửa lớn, Hoa Vân Long sợ quá
không theo đừơng lớn, chạy thẳng về hướng chánh Nam, chạy được ba dặm,
trước mặt có một chiếc cầu tên là Ngọa Hổ kiều. Hoa Vân Long nhìn kỹ
thấy dưới cầu có một Hòa thượng đang thò đầu ra ngoài dòm quanh quất.
Hoa Vân Long sợ quá muốn chạy đi nhưng lại nghĩ: "Đừng chạy có sao đâu.
Chi bằng ta móc cây phiêu ra cho ông Hòa thượng này một nhát, để cho ông biết thế nào là "thương ngay dễ tránh, tên lén khó phòng". Nếu đánh
không trúng ổng thì Hoa Vân Long ta đã tới bước cùng đành thí mạng với
ổng mới xong". Nghĩ rồi bèn móc ra một cây phiêu, nhằm lúc Hòa thượng
vừa thò đầu ra, Hoa Vân Long phất tay một cái, mũi phiêu đánh trúng ngay yết hầu của Hòa thượng, Hoa Vân Long bồi thêm một dao, đầu Hòa thượng
rơi tõm xuống, trôi theo dòng nước. Hoa Vân Long chùi dao và giắt vào vỏ xong, lại nổi lên một trận cười khan, nói:
Ta tưởng Tế Điên Hòa
thượng là thế nào? Cổ có ba đầu, lưng mọc sáu tay! Nào ngờ là phường bất tài, chỉ là xác phàm bị thịt. Ta nghe Lôi Minh, Trần Lượng khen nức nở
là Tế Điên chẳng khác thần tiên, nhưng xem kỹ chỉ là tiếng hão. Hoa Vân
long ta lại muốn đến lâm An, quấy chơi một lần nữa cho bọn nó biết mặt.
Đang dương dương đắc ý, Hoa Vân Long nghe phía sau có người nói:
- Hay cho Hoa Vân Long, ta xem mi chạy đằng nào cho biết?
Hoa Vân Long ngoái đầu ngó lại, người nói chính là Tế Điên Hòa thượng, hắn
sợ đến nỗi hồn phi phách tán, co giò chạy bất kể phương hướng.
Hoa Vân Long vừa giết xong một Hòa thượng, ngỡ đó là Tế Điên, thực ra đó là Tiểubạch hổ Châu Lan vừa chạy trốn khỏi chùa Tỳ Lô ra ẩn ở đó. Hắn nấp
dưới gầm cầu tưởng là Mã Minh đuổi theo giết hắn. Chừng nhìn kỹ lại
không phải Mã Minh, mới yên tâm không phòng bị, nào dè bị Hoa Vân Long
tưởng lầm là Tế Điên phóng tiêu giết chết. Hơn nữa, tên này cũng tới
ngày tận số. Tên Tiểu bạch hổ lại chui nằm dưới Ngọa Hổ kiều, chỗ phạm
húy như vậy mà không chết sao được. Hoa Vân Long cho rằng mình đã giết
chết Tế Điên, còn đương đắc ý, bỗng nghe tiếng Tế Điên nói sau lưng,
không hết hồn bỏ chạy sao được. Hắn cắm đầu chạy thục mạng, Tế Điên cũng lẹp kẹp đuổi riết sau lưng.
Hoa Vân Long chạy vòng qua Khánh
Phong Đồn. Tế Điên cũng đuổi theo suốt đêm. Sáng ra mới bỏ Hoa Vân Long, không đuổi theo nữa và đi chậm chậm về phía đám đông đang đứng chật
phía trước. Tế Điên lại gần thấy vòng người vây chặt một người ở giữa,
bèn nói:
- Để ta vào xem thử nào.
Mọi người đứng ken nhau khít rịt, Tế Điên nói:
- Tránh ra giùm chút!
Có người nói:
- Tránh ra phải chịu tiền mới được.
- Muốn chịu tiền bao nhiêu cũng được mà.
- Tôi còn chen vào không được thì Hòa thượng làm sao chen được?
Tế Điên bèn nhắm ngay ót người đứng trước thổi phù một cái, người này nghe ót mình lạnh toát bèn ngoái đầu lại, Tế Điên thừa kẽ hở lại chen lên
trước. Người này quay lại cự nự:
- Có con muỗi đậu trên cổ anh, ta sợ nó đốt anh, ta thổi cho nó bay đi ấy mà.
Tế Điên lại nhắm cổ người trước mặt thổi một phát, người này vừa quay lại, Tế Điên chen lên phía trước. Người ấy quay lại cự nự:
- Ông Hòa thượng này, thổi vô ót tôi chi vậy?
- Con muỗi trên cổ anh kia bay sang đậu trên cổ anh, ta thổi để đuổi nó giùm anh đó.
Tế Điên vào tới bên trong thấy một chàng trai chừng 20 tuổi đang nằm trên
đất, không một mảnh vải che thân, đầu óc rối bù, nhưng dáng vẻ là người
nho nhã. Có người hỏi:
- Vì sao chú phải ra nông nỗi này?
Chỉ nghe người ấy trả lời độc một câu: Khát quá!
Có người hỏi: Chú quê quán ở đâu?
- Khát quá!
- Tên họ chú là gì?
- Khát quá!
- Tại sao không mặc áo quần gì hết vậy?
- Khát quá!
Tế Điên nói:
- Chú này chắc tên là Khả Ô, người ở huyện Khổ A đây.
Mọi người nói:
- Hòa thượng đừng bậy bạ chớ!
Tế Điên bèn chạy qua một tiệm kế bên kêu:
- Này chưởng quỹ, ông cho ta mượn cái chén lấy nước cho anh chàng trần truồng này uống. Anh ta kêu khát dữ quá kìa.
Chưởng quỹ kêu:
- Chúng tôi không cho mượn đâu, khát quá mà uống nước vào có là tự tử, chúng tôi không muốn vạ lây đâu.
Tế Điên thấy bên vườn rau kia có người đang kéo nước bèn đi đến, hỏi:
- Này chú, ở đây có giếng không?
Người kéo nước kia hỏi:
- Hỏi chi vậy?
- Để nhảy xuống giếng.
- Muốn nhảy xuống giếng thì đi chỗ khác mà nhảy, chúng tôi không cho nhảy ở đây đâu.
- Mấy chú có thùng không? Cho ta mượn thùng múc một ít nước.
- Ông vừa nói gì đó rồi lại đòi mượn thùng của tôi, ông nói nhảy xuống giếng tôi có thùng cũng không cho ông mượn đâu!
- Chú không cho ta mượn thùng, ta sẽ nhảy xuống giếng để cho chú bị vu án mạng lên quan chơi.
- Nếu ông muốn chết thì cứ nhảy xuống giếng, tôi cũng liều lên quan cho, chỉ sợ Ông không dám chết thôi.
- Chú coi ta dám chết không nào?
Nói rồi Tế Điên nhảy ngay xuống giếng. Người kia sợ quá lật đật chạy lại
xem, thấy Hòa thượng không nhảy xuống giếng mà quéo chân vào miệng giếng thả mình xuống như ngọn đèn cầy cắm ngược. Tế Điên lấy mũ của mình múc
nước, may mà mực nước không sâu lắm. Người kia thấy vậy, bèn nói:
- Hòa thượng, ông làm tôi sợ hết vía. Để coi bây giờ ông làm sao lên được cho biết?
Tế Điên sử dụng thức Lý ngư phiên thân lộn mình nhẩy vọt lên, nói:
- Ta không cần mượn thùng của chú, chú thấy ta lấy cái mũ náy múc nước được không nào?
Nguyên chiếc mũ này bị bùn ghét dính đầy nên đựng nước không rịn chảy. Tế Điên cầm chiếc mũ đựng nước đến trước anh chàng lõa thể cho anh ta uống rồi
cởi tăng bào ra đắp trên mình anh ấy. Chẳng bao lâu, mình anh ta rịn mồ
hôi cùng khắp. Mọi người thấy vậy nói:
- Khá rồi đó.
Kế nghe anh ta kêu "trời ơi" một tiếng rồi mắng lớn:
- Hay cho ông Hòa thượng, ông làm cho tôi khổ đến bực nào.
Mọi người thấy anh ta mắng vãi như vậy, bất bình nói:
- Cái anh này thiệt chẳng biết điều gì hết! Hòa thượng đã kiếm nước cho
anh uống; lấy tăng y đắp cho anh, anh mới ra được mồ hôi khỏe khoắn như
vậy mà lại chẳng thèm cám ơn, còn đi mắng ngược lại Hòa thượng, thiệt là lấy oán báo đức, vô lễ hết chỗ nói!
Anh ta ho lên một tiếng rồi nói:
- Các vị không biết nên rầy đó thôi. Người tôi mắng không phải là ông Hòa thượng này. Tôi họ Trương, tên là Văn Khôi, là một văn sinh tú tài, nhà ở Trương gia trang phía ngoài cửa Bắc huyện Long Dụ Nhân vì mấy năm nay gia đình sa sút, sống qua ngày rất khó khăn, tôi mới đến thành Lâm An
tìm cậu mợ tôi mượn đỡ 200 lượng bạc đem về nhà tìm cách làm ăn sống qua ngày. Không ngờ đi về đến giữa đường, tôi nghe đau bụng quá bèn ngồi
nghỉ dưới gốc cây. Bỗng đằng kia đi lại một vị Hòa thượng hói đầu, mặt
mày đỏ lưỡng có đầy chấm đỏ. Ông ta hỏi tôi tại sao lại ngồi đây. Tôi
trả lời là bị đau bụng quá. Ông ấy móc cho tôi một viên thuốc đen, uống
vào rồi tôi mụ đi không biết trời đất là gì nữa. Ông ấy lục lấy sạch
tiền bạc trong túi tôi rồi đi mất. Tôi bị mê luôn cho tới bây giờ, tôi
không biết mình làm gì và ra sao nữa! Tôi mắng là mắng ông Hòa thượng
kia đó.
Mọi người cùng nói:
- À ra thế!
Tế Điên nói:
- Chú mặc tăng bào này vào rồi đi với ta nhé!
Tế Điên đi trước, Trương Văn Khôi xúng xính trong tăng y đi theo sau. Tới
một tòa tửu lầu, Tế Điên đi thẳng vào. Phổ ky dòm ra thấy một ông Hòa
thượng mặc cái áo rách hở cả lưng trần, chân mang dép cỏ, cùng đi với
một người mặc chiếc áo tăng bào rách tả tơi. Phổ ky định bụng là ăn mày
nên nói:
- A, này Hòa thượng, không có cơm thừa đâu.
- Nói bậy đi! Đồ mới ngon không biết ta ăn chưa, nói gì đến đồ thừa.
Tế Điên nói rồi dẫn Trương Văn Khôi thẳng ra hậu đường tìm một bàn ngồi xuống. Tế Điên kêu:
- Này chưởng quỹ, ông đừng thấy bọn ta ăn mặc áo rách để hở lưng lòi da
rồi coi thường. Tài chủ đến viếng chủ quán mà không hay đấy!
Phổ ky nói: Phải đa!
Tế Điên kêu:
- Đem cho ta các loại chiên xào hầm nấu tổng kê 16 món thức ăn, hai bầu rượu Nhân Sâm Quế lộ.
Phổ ky nói:
- Nhân Sâm Quế Lộ tửu gia 1 điếu 200 tiền mỗi bầu.
- Nhiều nhỏ gì! Bọn ta là người của xứ sâm lộ đây. Ở đó họ bán mỗi bầu
đến hai điếu bốn trăm văn đấy. Ở đây bán rẻ phân nửa giá ở đấy thôi.
- Phổ ky cũng không dám nói là không bán cho ông ta mà quán rượu cũng
không có lệ ăn cơm phải trả tiền trước, nên đành phải lui cui lau bàn
ghế, bưng dọn thức ăn và rượu thịt theo lời gọi. Tế Điến bảo trương Văn
khôi ăn. Trương văn khôi nói:
- Tôi không ăn đâu!
- Tại sao lại không ăn?
- Ăn rồi tiền đâu trả cho người ta.
- Không tiền cũng chả có sao! Cứ ăn rồi hãy tính. Họ muốn đánh thì cứ
tuột quần ra. Họ đánh nhẹ thì sợ cóc gì, còn họ đánh nặng thì mình được
thêm tiền thuốc, có gì đâu mà sợ?
Phổ ky ở một bên nghe không sót, biết rằng Hòa thượng "chịu đấm ăn sôi" đây.
Tế Điên đang nói chuyện với Trương văn Khôi, bỗng từ bên ngoài có hai người tiến vào, một người la lên:
- Hay cho Hòa thượng, ông trốn ở đây à?
Nói rồi bước thẳng tới chỗ Tế Điên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT