Nguyên do ở Tiểu Nguyệt Đồn này có một lão hiệp nghĩa sĩ họ Mã tên Nguyên
Chương, trác hiệu Thiên lý độc hành. Vị này võ nghệ xuất chúng, bản lãnh rất cao cường, bình sanh chẳng thâu đồ đệ, chỉ truyền cho hai đứa cháu. Một người tên là Mã Tịnh, ngoại hiệu Thiết diện dọa xoa, còn có tên là
Hắc hổ quái hải. Vì Mã Tịnh mặt đen nên có ngoại hiệu như thế. Một người nữa tên là Mã Thành, ngoại hiệu Thám hải long. Học nghề của hai anh em
họ đều là võ nghệ gia truyền. Lão anh hùng Mã Nguyên Chương mấy mươi năm hoạt động độc lập trong chốn giang hồ không kết bạn vào phe với nhóm
lục lâm nào hết. Ông chỉ có hai thủ hạ, một người tên Thám hoa lang Cao
Khánh, một người tên Tiểu bạch hổ Châu Lan. Hai người này đã thành gia
lập nghiệp, chính người địa phương cũng không biết họ là người của giới
lục lâm, chỉ biết rằng họ là tài chủ có sản nghiệp hẳn hoi.
Lão
anh hùng đã chán ngán hồng trần, tự cất một ngôi Tỳ Lô tự để xuất gia tu hành. Tuy đã xuất gia nhưng không thọ giới, không biết trong tăng môn
có sự ảo diệu như thế nào! Chính mình dù sùng đạo, thường đọc tụng kinh
sách, nhưng chưa hiểu chính xác. Lão anh hùng giao chùa cho Cao Khánh,
Châu Lan coi sóc rồi đi du phương. Từ khi lão anh hùng ra đi, tất cả
công việc trong nhà đều do một tay Mã Tịnh liệu lý. Mỗi năm Mã Tịnh đi
xa một chuyến hoặc 1.000 hay 800 dặm, tìm một nơi nào đó để hành nghề.
Đối tượng hành nghề là các quan trưởng, phú hộ hay những nhà buôn bán
lớn. Tiền của lấy được đem chất lên lưng lừa chở về nhà. Hàng xóm có hỏi thì Mã Tịnh bảo là đi thâu thuế tô đem về.
Mã Tịnh võ nghệ giỏi
như vậy mà chỉ kết giao với một người, cũng là dân địa phương tên là Lý
Bình. So với Mã Tịnh, Lý Bình võ nghệ chỉ có năm phần thôi, nhưng cũng
được tặng ngoại hiệu là Đăng sơn báo tử Lý Bình. Lý Bình có một người em là Lý An Ca, sống nhờ nghế bán rượu ở ngoài thôn Tiểu Nguyệt Đồn.
Thường mấy đứa du thủ du thực hay tụ tập ở trong quán anh ta uống rượu.
Ban đầu năm ba đứa, sau lần thành mười mấy đứa tụ tập, chúng muốn xin
học võ nghệ với Lý Bình. Những bọn này đều là phỉ đồ vô loạn du thủ du
thực, xu quyền phụ thế, không từ nan bất cứ tội ác nào! Chúng đều có
ngoại hiệu như là: Thiên bình chuyển, Mãn thiên phi, Chuyển tâm lang,
Hoa vĩ lang… tất cả hơn mười người.
Trong thôn Tiểu Nguyệt Đồn có ngôi miếu Tam Lý Bình làm thầy dạy chúng. Người ta luyện tập võ nghệ
cốt để thân thể cường tráng, còn bọn chúng đến đó luyện tập cốt để giỏi
côn quyền. Lý Bình giao tiếp với bọn họ, có thêm được chút ít tiền uống
rượu. Bọn họ dám ăn quỵt ở chỗ khác chớ ăn uống ở tiệm Lý Bình đâu dám
không trả. Bình thường Lý Bình dạy võ nghệ cho họ, người này luyện cương đao, người nọ luyện thương pháp… Về sau, trong đó có một người gọi là
quân sư nói:
- Mấy anh không cần luyện nữa!
Mọi người hỏi:
- Tại sao không luyện nữa?
- Sư phó bất tài, đệ tử dốt! Lý Bình xưa nay là người hữu danh vô thực, học với ông ta chẳng ra chi đâu!
- Không học với ông ta thì học ai đây!
- Ở địa phương chúng ta có ai là người nổi tiếng không?
- Người thực sự nổi tiếng ở đây chỉ có dạ xoa Mã Tịnh thôi.
- Vậy tại sao chúng ta không mời Mã đại gia đến dạy chúng ta luyện võ?
- Ừ phải đấy!
Mọi người bàn tính xong xuôi, sáng sớm hôm sau kéo tới trước cửa nhà Mã
Tịnh, đưa vào danh thiếp xin ra mắt. Có gia nhân vào bẩm báo, Mã Tịnh đi ra tiếp. Gặp Mã Tịnh, ai nấy cùng nói:
- Mã đại gia chịu khó ra sớm thế ư?
- Các vị tìm tôi có việc chi?
- Chúng tôi lâu nay biết Mã đại gia oai danh vang dậy, hôm nay đặc biệt
đến thỉnh cầu đại gia. Số là chúng tôi có lập một thí trường ở miếu Tam
Hoàng muốn xin được lão nhân gia chỉ dạy cho võ nghệ. Nếu Mã đại gia
bằng lòng, bọn tôi xin hết lòng quy phục.
Mã Tịnh nghe nói, nghĩ
thầm: "Giao tiếp với bọn phỉ đồ này, không khéo rồi mình nhiễm theo thói hư tật xấu của chúng mất! Từ chối thẳng thừng thì không phải, vì họ đều là những người chòm xóm láng giềng cả". Mã Tịnh mới nói:
- Các
vị đã có lòng mời tôi, đúng ra tôi không nên chối từ, ngặt vì hiện nay
mẫu thân tôi bị bệnh, cho nên tôi không thể vâng theo ý các vị được. Đợi lúc mẹ tôi bình phục, tôi sẽ đến hầu các vị.
Ai nấy bị từ chối tiu nghỉu trở về, và đều có ý trách quân sư bày lắm việc để cho bị từ chối! Quân sư nói:
- Mấy anh đừng có trách tôi, nếu tôi không kêu Lý Bình mời được Mã Tịnh
ra thì đừng gọi tôi là quân sư chỉ gọi tôi là tiểu tốt thôi, được chưa
nào?
Ai nấy đồng thanh đáp:
- Chịu quá đi chớ!
Vừa nói tới đó thì Lý Bình vào tới, quân sư nói:
- Lý đại gia, có người muốn biết tài nghệ của ông.
- Ai vậy?
- Mã Tịnh.
- Nói bậy bạ hoài! Ta với Mã Tịnh là bạn bè tri kỷ tình như tay chân, lại gặp nhau hoài, có gì của nhau chẳng rõ?
- Lý đại gia đừng nói vậy! Ông suốt này cứ nói rất thân thiết với Mã đại
gia, mà hôm nay tôi đến gặp Mã đại gia và nói: Tôi xin đề cử với Mã đại
gia một người rất thân với ông, nói ra chắc ông biết ngaỵ Mã đại gia
hỏi: Ai vậy? Tôi nói: Đặng sơn báo tử Lý Bình. Ông ta ngồi lặng yên một
hồi lâu mới nói: Ta ở đây hơn 30 năm, không ai mà ta chẳng biết, có lẽ
người này không thân thiết với ta lắm chăng?
Lý Bình nghe nói thế tức giận tràn hông, nói:
- Ta bảo cho ngươi biết, hồi nào tới giờ ta chưa từng mượn oai Mã Tịnh để đề cao mình. Chuyện giao tình của chúng tôi là có thật đấy.
Quân sư nói:
- Lý đại gia nè, nếu ông quả có giao tình với Mã gia thì ông hãy mời Mã
gia đến đây, biểu diễn cho bọn tôi xem một đường quyền, một ngọn cước,
thì bọn tôi mới tin là thật.
- Có gì khó đâu, hễ ta mời là anh ấy tới ngay thôi.
- Để rồi coi.
Lý Bình tức giận đi tới nhà Mã Tịnh, chẳng cần kêu cửa, cứ đi thẳng vào. Mã Tịnh thấy vậy, hỏi:
- Hiền đệ Ở đâu lại đây vậy?
- Này huynh trưởng, tiểu đệ đối với anh tình cảm như thế nào, mà hôm nay anh nói với tụi quân sư muốn thử tài tôi?
- Ai nói với hiền đệ như vậy?
Lý Bình bèn đem chuyện ở miếu Tam Hoàng thuật lại. Mã Tịnh nói:
- Này hiền đệ, đó là tụi nó khích chú đó, chú đừng có tin làm gì!
- Bất luận là tụi nó có khích tôi hay không, ngày mai xin mời huynh
trưởng cùng đi với tôi đến đó một chuyến, để tôi khỏi mất mặt với chúng.
- Được, ngày mai ta sẽ đi.
- Thôi, tiểu đệ về đây, ngày mai mình gặp lại!
Hôm sau Lý Bình đưa Mã Tịnh đến miếu Tam Hoàng. Mọi người thấy Mã Tịnh đến đều vui vẻ phi thường, cùng đứng lên vái chào và nói:
- Có Mã đại gia đến, chúng tôi đang trông đợi lão nhân gia đây!
Nói rồi, kẻ rót nước, kẻ mua bánh điểm tâm, mọi người xúm xít vây quanh
phục vụ. Họ mời Mã Tịnh ngồi ở bàn trước đại điện, phía trước có giá để
18 món binh khí. Trong bọn có một người họ Hồ tên Đắc Nghi, ngoại hiệu
Hắc tâm lang, bước ra nói:
- Thưa Mã đại gia, tôi xin luyện một đường quyền để ngài xem.
Nói rồi Hồ Đắc Nghi đi ngay một đường quyền. Tiếp đến Thiên bình chuyển múa một bài đơn đao, Mãn thiên vũ Nhâm Thuận múa một pho đại đao. Múa xong, Nhân Thuận hỏi:
- Mã đại gia, ngài xem bài đao tôi múa có trúng cách không?
- Hay lắm, đại đao là nguyên soái trong các binh khí bén, từ xưa những
người sử dụng đại đao như Liêm Pha, Hoàng Trung, e đao pháp chưa thuần
thục bằng chú.
- Mã đại gia, ngài thấy thương pháp của tôi như thế nào?
- Tài lắm, hoa thương đứng đầu của mọi binh khí, những người ngày trước như Tử Tế, Tử Long còn phải kém chú một bậc.
Cổ Hữu Lễ nghe nói trong lòng mừng rơn, cho rằng tài mình đã xuất chúng.
Hắn múa xong, đến lượt Châu Sĩ Nguyên, ngoại hiệu Lan bối nói:
- Mã đại gia, tôi xin trình đại gia một bài kiếm!
Nói rồi cầm kiếm múa một hồi lâu, lại hỏi, và Mã Tịnh đáp:
- Thật hay, múa kiếm như vậy có thể đi phó hội Hồng môn được.
Châu Sĩ Nguyên nghe bảo thế cũng rất mừng. Mọi người biểu diễn xong. Mã tịnh trong lòng tự bảo: "Thiệt là đao chẳng ra đao, thương chẳng ra thương
gì cả!".
Nghĩ rồi bèn bảo Lý Bình:
- Này Lý hiền đệ, ta có dạy hiền đệ một đường quyền, hiền đệ biểu diễn cho mọi người xem chơi.
- Vâng!
Lý Bình vâng lời xắn áo đi ngay bài quyền. Thật chẳng khác nào:
Thái tổ thần quyền trấn bát phương
Nghiêng mình thối bộ vẻ đường đường
Bước lên công thẳng dường chớp giật
Lui về cố thủ lẹ phi thường
Hạ trung bình tấn, quét truy phong
Mười hai liêm đấm chiếm đầu công
Quyền đánh nát thây Nam san hô?
Cước đá lăn quay Bắc hải long.
Múa xong hơi thở vẫn điều hòa, mặt không đổi sắc tinh thần vẫn sung mãn.
Tinh thần vẫn sung mãn. Mọi người đều nhất tề khen ngợi:
- Thiệt là tướng tài không có binh tệ.
Nói xong, mọi người day qua Mã Tịnh khẩn khoản:
- Mã đại gia, trong dịp này xin Mã đại gia cho chúng tôi được chứng kiến
pho song giản gia truyền nổi tiếng của lão gia nhân, để rộng tầm mắt. Mã Tịnh cũng nghĩ: "Ừ, để cho chúng mở rộng tầm mắt!". Nghĩ rồi bèn đứng
dậy cầm cặp giản, nói:
- Các vị đứng bao quanh lại đi. Dang xa quá, làm sao thấy rõ được?
Có thơ rằng:
Song giản nào khác cây khô
Xuất thủ tựa rồng quẫy khúc
Thành roi múa lộng kinh hồn
Vù vù độc long nhả khí
Tới lui hiến quả đào viên
Thoắt nhanh giản thành thức kiếm
Âm dương đúng phép giữ gìn
Dưới trên toàn thân che kín
Dạ xoa thám hải nào tày
Chớp giật sao băng trí mạng.
Mã Tịnh múa xong, mọi người vẫn còn ngẩn ngơ theo dõi. Bỗng nghe ngoài vách có tiếng:
- Múa giỏi dữ ha!
Mã Tịnh dòm ra, mặt tái xanh không còn chút máu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT