Sau khi quan huyện xem tờ giấy kê khai của Tế Điên xong mới hỏi Thang Nhị:
- Ngươi nói bao đồ này của ngươi, vậy trong đó có những gì? Nếu ngươi nói đúng ta sẽ trả bao đồ này cho ngươi, bằng nói không đúng ta sẽ kết tội
ngươi tham tiền hại mạng người đấy!
Trong bao đồ của tôi có: hai
xấp lụa đỏ có bông nhỏ, hai xấp vải trắng Tòng giang, hai gói tiền,
trong gói cột dây đỏ có một xấp lụa đỏ, một cái khăn đội đầu cũ, 200
lượng bạc. Ngoài ra không còn gì nữa.
Quan huyện nghe khai liền hỏi:
- Này Hòa thượng, tờ giấy ông kê ra với lời khai của tên này đều giống nhau, bản huyện biết giao bao đồ này cho ai bây giờ?
- Tại lão gia không hỏi rõ ràng, lão gia cứ hỏi anh ta xem có bao nhiêu miếng bạc?
Thang Nhị nói:
- Số bạc ấy tôi chỉ biết là 200 lượng thôi chứ không biết bao nhiêu miếng.
Quan huyện tức thì nổi giận, nói:
- Bạc của ngươi sao ngươi không biết bao nhiêu miếng? Mở bao ra coi thử!
Lập tức bao đồ được mở ra kiểm lại, những thứ kia đều đúng hết, bạc quả nhiên 37 miếng. Quan huyện nói:
- Này Thang Nhị, những thứ này của ngươi chắc là do lâu nay trộm cắp mà
có ra chứ gì? Ngươi giết hỏa công đạo của Hòa thượng rồi bỏ xác ở đâu?
- Tiểu nhân thiệt tình không phải do tham tiền hại mạng người mà có bạc
này đâu. Bao đồ này là của người ta cho tiểu nhân đó. Nếu lão nhân không tin thì truyền kêu người cho tiểu nhân bao đồ này đến thì sẽ rõ.
- Người cho ngươi bao đồ này là ai?
- Là quan Hiếu liêm Lý Văn Phương ở huyện này. Ông ấy là chủ của tôi. Bao đồ này của ông ấy cho tôi chứ không phải do tôi tham tài gây ra án mạng mà có đâu!
Quan huyện hỏi bọn thư lại thủ hạ:
- Huyện ta có mấy người Hiếu liêm Lý Văn Phương?
- Chỉ có một Hiếu liêm Lý Văn Phương.
- Hãy truyền Lý Văn Phương thượng đường mà đối chất.
Lý Văn Phương đang ngồi bực dọc ở phòng khách, các thư lại quen biết xúm nhau khuyên giải. Bỗng sai nhân bên ngoài vào gọi:
- Xin mời Lý lão gia lên huyện đường.
- Có việc gì mà kêu tôi lên vậy?
- Có trọng án nhân mạng.
Lý Văn Phương lên huyện đường thấy Thang Nhị đang quỳ dưới đất, đứng ở bên là một vị Hòa thượng kiếc cũng không biết là lý do gì. Thang Nhị nói:
- Viên ngoại ơi, người cho tôi bao đồ này mà người ta nói không phải, bảo rằng tôi tham tiền giết người cướp của đó.
Tế Điên đứng một bên, nói:
- Cứ nói đi, cư nói đi, lôi luôn người oa trữ ta cũng không sợ. Để rồi coi ai phải ai trái cho biết.
Quan huyện day qua hỏi:
- Này Lý Văn Phương, ông có quen biết người này không?
Lý Văn Phương một khi thấy sự việc này, nhắm chừng là bất ổn, tự nghĩ: "Mình với nó đừng dây đến cửa quan là tốt nhất". Bèn nói:
- Kính bẩm lão phụ đài, Hiếu liêm tôi không quen biết hắn, bao đó cũng không phải của tôi cho.
Quan huyện đột nhiên nổi giận mắng:
- Hay cho đồ chuột nhắt lớn mật này! Chưa biết mùi đòn chưa chịu cung khai mà. Bây đâu, đem kềm kẹp ra đây!
Tam ban sai dịch dạ ran, đem kềm kẹp bỏ một đống ở trước, báo hại Thang Nhị sợ xanh cả mặt, lắp bắp thưa:
- Kính bẩm lão gia, xin chớ động hình! Tôi có chút việc xin thưa, việc đó có liên quan đến tôi và Lý Văn Phương viên ngoại.
Quan huyện gật đầu cho phép, Thang Nhị nói tiếp:
- Tiểu nhân nguyên quán người xứ Tứ Xuyên, từ nhỏ ở Lý gia trang hầu hạ
nhị viên ngoại tức cậu hai, dọn dẹp sách vở văn phòng, mong mỏi cậu hai
được công thành danh toại, bọn tôi nhờ đó cũng có thể phát tài. Chẳng
may cậu hai nhà tôi bị bịnh qua đời, tôi buồn nản quá, suốt ngày lấy
rượu làm vui, tỉnh rồi lại say nữa. Ngày kia đại viên ngoại Lý Văn
Phương nhà tôi chuốc rượu tôi say ngá ngà rồi hỏi:
- Mi có muốn phát tài không?
- Người ta không vì lợi đâu chịu thức khuya dậy sớm? Điều đó tôi muốn lắm chứ!
- Nếu mi chịu trần truồng trong phòng mợ hai đợi đến ngày sinh nhật, ta
kêu tớ gái mở cửa, mi trong đó chạy vọt ra, ta sẽ cho mi 500 lượng bạc.
- Tiểu nhân bị tiền của làm mờ lương tri nên ưng thuận ngaỵ Hôm qua tôi
náu mình trong nhà của mợ hai, chờ đến chiều tối, tôi lẻn vào phòng chun dưới gầm giường. Thấy mợ hai ôm con ngủ say, tôi mới đi ra nghe ngóng.
Tới chừng bên ngoài kêu cửa, tôi chạy vọt ra bị viên ngoại nhà tôi và
Triệu Hải Minh ngó thấy, nhưng không bắt tôi lại được. Tôi trốn ở thư
phòng nơi hoa viên. Đến chừng sáng ra tôi mới biết mợ hai đã bị từ rồi,
đứa nhỏ vẫn còn để lại. Muốn đuổi vú em và vú em chỉ khóc chứ không chịu đi. Đúng là viên ngoại nhà tôi muốn mưu đoạt gia sản, xong việc cho tôi 200 lượng bạc và mấy xấp vải lụa, số còn lại đợi đến năm sau sẽ cho
tiếp. Tôi tính đi về nhà nào dè gặp phải ông Hòa thượng làm quỷ đòi mạng này! Ông ấy đổ riệt cho tôi là ham tiền cướp của hại mạng người, nhưng
việc đó tôi chưa từng làm bao giờ. Đó là những việc đã qua, tiểu nhân
xin trình khai, không dám giả dối chút nào.
Quan huyện nghe xong
mới vỡ lẽ mọi sự. Nãy giờ vị Chiêu phòng tiên sinh (thơ ký) chép hết lời cung, trong bụng mắng thầm: "Hay cho tên Lý Văn Phương lộn sòng kia,
vậy mà cũng làm Hiếu liêm? Có thể làm chuyện thương thiên hại lý như vậy được à?".
Chiêu phòng tiên sinh viết lời cung xong, quan huyện
cho đòi bọn Triệu Ngọc Trinh, Lý thị và Triệu Hải Minh lên hầu, đoạn bảo vị Chiêu phòng tiên sinh đọc lại lời cung của Thang Nhị một lượt. Triệu Hải Minh nghe xong mới hiểu rõ con gái mình là liệt nữ trinh tiết, cảm
thấy quá ăn năn cơ hồ muốn chết, bèn xin quan huyện chủ trì xử lý việc
này chọ Quan huyện đùng đùng nổi giận hỏi:
- Này Lý Văn Phương,
ngươi đã là Hiếu liêm, lý ưng phải giữ phận công chánh chứ lẽ nào lại
làm chuyện thương luân bại lý như thế được. Như vậy thì làm con bất
hiếu, làm tôi nhất định bất trung, đối với anh em thì bất nghĩa, kết bạn thì bất tín. Em ngươi đã mất, đáng lẽ ngươi phải thương xót, bảo bọc
sương phụ, vì đó cũng là đức hạnh của dòng họ Lý nhà ngươi, cớ sao Triệu thị hết lòng thủ tiết mà ngươi đem lòng lang sói bày ra gian kế mưu
hiểm như vậy? Ngươi là người biết luật pháp lại phạm pháp, bản huyện
phải xử phạt ngươi thật nặng mới được. Ngươi chịu đánh hay chịu phạt?
Lý Văn Phương run như cầy sấy, mặt không còn hột máu, hổ thẹn quá không biện bạch được lời nào, chỉ van xin:
- Cầu xin lão phụ đài ra ơn dạy bảo, đánh thế nào cũng được, phạt ra sao cũng xin vâng.
- Nhận đánh thì ta làm theo kiểu văn hiến, cắt bỏ chức Hiếu liêm của
ngươi, bản huyện sẽ trừng phạt nặng hơn nữa. Còn như chịu phạt thì bản
huyện gia ân cho ngươi thế này: Ngươi phải đem hết gia sản trong nhà
giao cho Triệu thị quản lý. Mẹ con họ như có bề gì, ngươi phải viết cho
ta một tờ cam kết, chừng nào họ bị điều gì lôi thôi ta sẽ trị tội ngươi. Ta phạt ngươi 50.000 lượng bạc, sắm cờ quạt rước Triệu thị về, dựng bia tại phường cho mọi người biết. Khi rước, ngươi phải mời các vị thân sĩ
trong địa phương cùng ngồi kiệu đi đón em dâu ngươi trở về, nếu không
tuân hành bản huyện sẽ phạt ngươi gấp bội.
- Lão phụ đài công tâm xét xử, cử nhân xin tình nguyện chịu phạt, xin tuân theo đường dụ xử trí của lão phụ đài.
- Tuy thế bản huyện vẫn phải trách phạt ngươi, nếu không, e ngươi quen
tánh chẳng chừa. Lại đây, lại phòng thư ban đâu, đánh hắn cho ta 100 thủ xích.
Lại phòng lập tức bước tới, Lý Văn Phương là văn sĩ tại địa phương, sợ mất mặt năn nỉ xin tha.
Quan huyện nói:
- Ta không kêu tạo lệ (sai dịch) đánh ngươi là nể nang lắm đó.
Lại phòng bèn bước tới đánh đủ 100 thủ xích. Lý Văn Phương xuýt xoa van xin lia lịa. Quan huyện truyền gọi Triệu Hải Minh đến hỏi:
- Này
Triệu Hải Minh, ông thấy sự bất minh của ông, cơ hồ bức tử người đàn bà
trinh tiết này không? Ông bây giờ chịu đánh hay chịu phạt?
Triệu Hải Minh cúi đầu hỏi lại:
- Bẩm lão gia, chịu đánh như thế nào, chịu phạt thì sao?
- Chịu đánh là ta đem chức viên ngoại của ngươi cách tuột đi và đánh 200
quân côn. Còn chịu phạt là ta phại ngươi 3.000 lượng bạc, đem giao tại
huyện đường. Số bạc này không phải dành cho bản huyện đâu mà là để cất
một nhà Tiết liệt từ cho con gái ngươi để danh thơm lưu muôn thưở.
- Ân điển lão gia ban như vậy, dù xuất 6.000 lượng bạc tôi cũng tình nguyện.
Quan huyện lại kêu:
- Truyền dẫn Lý thị lên đây.
Quan huyện dạy:
- Này Lý thị, ngươi phải hết lòng phục vụ mợ hai ngươi. Tuy là phận vú em nhưng phải cố gắng thật tâm trong bổn phận của mình. Mợ hai ngươi có
lòng thương tưởng đến ngươi, ngươi cũng phải tận tâm đối xử nhé. Mai sau đứa bé lớn khôn ngươi cũng có danh có lợi.
- Xin tuân lệnh dụ của lão gia.
Quan huyện day qua hỏi:
- Này Thang Nhị, ngươi thật là lòng lang dạ sói mà. Hồi còn sống, cậu hai ngươi đối đãi với ngươi ra sao?
- Hồi còn sống, nhị viên ngoại đối xử với tôi rất tốt.
- Đối xử tốt như vậy sao cậu hai ngươi chết rồi ngươi lại đối xử với mợ
hai ngươi tán tận lương tâm hùa mưu chiếm đoạt gia sản, hãm hại người
trinh tiết như thế? Bay đâu, đè bó xuống đánh 80 hèo, rồi lấy cùm 25 cân cùm chân nó lại để tại huyện này ba tháng để răn chúng. Sau đó giải về
nguyên quán cho quan địa phương quản thúc hắn.
Vụ án đã kết thúc. Lý Văn Phương về lo mời các nhân sĩ đi rước Triệu thị về đoàn tụ với con.
Ai nấy đều về hết, còn trơ lại mình Hòa thượng, quan huyện thật là khó xử: "Không có vị Hòa thượng này, vụ án làm sao kết thúc được. Muốn nói lời
cảm ơn mà ông bảo hỏa công đạo của mình bị người tham tài hại mạng, bây
giờ mình biết tìm hung thủ ở đâu đây?".
Quan huyện nghĩ trong
bụng: "Mình làm oai dọa ổng mấy câu, bảo là ổng đặt điều vu cáo, phết
cho mấy cái, hò hét đuổi ra ngoài là xong, ". Quan huyện mới nghĩ bụng
như thế, Tế Điên đã nói:
- Này lão gia, ông gặp chuyện khó xử,
nếu không có Hòa thượng ta thì vụ án chẳng tìm ra mối. Muốn nói mấy lời
cảm ơn Hòa thượng ta mà ngặt vì vụ án tham tài hại mạng của ta không
giải quyết được, định nói dọa ta mấy câu, đánh ta mấy cái rồi hàm hàm hồ hồ đuổi ta ra phải không?
- Này Hòa thượng, ông đoán già đoán non gì thế, bay đâu, lôi xuống phết một trận cho ta.
Sai nhân bước tới nói:
- Này Hòa thượng, ông nằm xuống đi!
- Có trải mền ra không?
- Đừng có nói lôi thôi!
Tế Điên la:
- Ta sắp bị đánh đây, ta sắp bị đánh đây!
Vừa la xong hai tiếng thì bên ngoài có người nói to:
- Bẩm đại lão gia, xin ngàn muôn đừng đánh Hòa thượng chúng tôi.
Bên ngoài có một người đi vào, vai vác một bao đồ quỳ trước huyện đường.
Quan huyện nhìn ra thấy người mới tới có vẻ là kẻ tùy tùng, bèn nói:
- Ngươi tên là gì?
- Tôi tên là Triệu Phước, làm hỏa công đạo, tôi đi với Hòa thượng nửa
đường, mắc đi cầu, đi xong lật đật chạy theo Hòa thượng, hỏi thăm nghe
nói Hòa thượng bị bắt vào huyện nha.
Tế Điên nói:
- Bẩm
lão gia, người này là hỏa công đạo của Hòa thượng tạ Lão gia cứ mở bao
ra xem, nếu trong đó không đúng như kê khai thì cứ bắt ta là đặt điều vu cáo.
Quan huyện cho mở bao ra xem thấy đồ đạc giống như trong
bao của Thang Nhị, cả đến số bạc cũng giống y, quan huyện nghĩ thầm:
"Cái này mới là kỳ đa!". Xem ra Triệu Phước không phải là người hỏa công đạo, quan huyện mới hỏi:
- Này Triệu Phước, ngươi có vẻ không giống hỏa công đạo. Ngươi nói thiệt đi, vị Hòa thượng này ở chùa miếu nào vậy?
Triệu Phước mới đem cội nguồi của Tế Công thuật lại tỉ mỉ và nói lý do tại
sao quan Triệu Thái thú mời Hòa thượng về huyện Côn Sơn. Quan huyện nghe nói lật đật rời chỗ ngồi, cung kính thi lễ, nói:
- Bạch Thánh
tăng, té ra Ngài là Tế Công, vị thế tăng của Tần Thừa tướng đây mà, đệ
tử không biết, thật là có lỗi, nếu không có lão nhân gia đến giúp, đệ tử không làm sao xử được vụ án vừa rồi. Bay đâu, đem bao đồ kia thưởng cho người hầu của Thánh tăng đi.
- Xin cám ơn lão gia.
Tế
Điên nói rồi cáo từ, đem hai bao đồ đó cho Triệu Phước và Triệu Lộc mỗi
người một bao rồi trở về nhà nhị viên ngoại. Đào kiếm được một khối
thuốc, Tế Điên đem chế cho lão thái thái rửa mắt, mắt bèn trong sạch
lại, liên tiếp trong vòng ba ngày, mắt trong thấy ánh sáng lại được.
Triệu Phụng Minh sai đứa gia nhân về đến Lâm An báo tin, để Tế Điên ở
lại trị bệnh cho lão thái thái càng ngày càng bớt nhiều, Tế Điên ở lại
Côn Sơn ba tháng, suốt ngày cùng Triệu Phụng Minh bàn chuyện văn chương, ngày kia bỗng có gia nhân vào báo:
Hiện có hai vị Ban đầu ở Lâm An đến thỉnh Tế Công vì một đại sự khẩn cấp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT