Tế Điên từ nhà Kim Hiếu Thiện bước ra đi thẳng về hướng Bắc, xa khoảng 5 - 6 dặm, đến cửa của một tòa thạch động. Tế Điên kêu:
- Mở cửa, mở cửa!
Liên tiếp hai tiếng bên trong vẫn không có người đáp. Tòa thạch động này
nguyên có một con tinh linh đang ở. Kim công tử đang dụng công học tập
trong trang viên, cậu ta vốn là con mọt sách, chỉ biết đọc sách chớ
chẳng thích điều chi cả. Mỗi ngày đọc sách xong lại ở trong hoa viên
ngắm hoa, đi tản bộ cho hoạt động. Một hôm công tử đang đi tản bộ trong
hoa viên, thấy sao sáng đầy trời, mặt trăng vằng vặc trên không, tự mình ra khỏi trang viện đi chơi loanh quanh, nhưng không dám đi xạ Hôm đó
bỗng nhiên tâm mê đi, đi thẳng về hướng Bắc xa hơn một dặm rồi dừng bước lại. Còn đang ngạc nhiên, cậu ta bỗng thấy từ đằng trước đi lại một
người vú em khỏng 40 tuổi, đến gần hỏi:
- Kim công tử, gia chủ bảo tôi đến mời cậu.
Kim công tử nhìn lại, người vú em này mình không quen, nên vội vàng hỏi:
- Chủ nhân của bà là ai?
- Cậu đi với tôi, gặp mặt sẽ biết. Không phải người ngoài mà là bạn cũ. Họ đến đủ cả và đang đợi cậu đấy!
Kim công tử cố nhớ nhưng cũng không biết là ai, bèn cùng đi theo vú em. Đi
tới trước không xa thì thấy có một tòa cửa lớn cao rộng, trong cửa có
mây tên gia nhân, họ hỏi người vú em:
- Kim công tử đến đó phải không?
- Phải! Người vú em đáp.
Nói xong đưa Kim công tử vào bên trong. Kim công tử nhìn thấy nhà này thật
là chỉnh tề ra vẻ nhà đại phú hộ, nên lòng rất bồn chồn. Người vú em đưa Kim công tử lên thượng phòng, vén rèm lên. Trong phòng này sát tường
phía Bắc kê một chiếc bàn, trên đó bày những đồ chơi rất đẹp. Kế đó, một bàn bát tiên với ghế dựa hai bên. Trên ghế dựa một người nữ thiên kiều
bá mị dáng điệu thập thành đang ngồi. Người này trên đầu tóc mây búi gọn hình rồng, nơi trái tai đong đưa bông lá trúc, môi thắm màu anh đào,
mắt hạnh ẩn tình lai láng, má lúm đồng tiền trên gương mặt trái lệ Thật
là Dao Trì tiên tử kém thua, Hằng Nga nguyệt điện nào tày? Trên thân mặc áo sa ngâm hồng chạy kim tuyến cùng khắp, trên đó thêu ba giỏ hoa, áo
trong lam màu lồ lộ, phủ hờ trên chiếc quần bằng đoạn xanh trên thêu mấy đóa hoa vàng. Khăn choàng bằng sa màu xanh nhạt cũng thêu lấm tấm những hoa. Chân mang hài hoa sen nhỏ hơn hai tấc màu hồng lấp lánh bầy ong
kim tuyến. Xà cạp quấn chân mày xanh càng lộ màu chân trắng hồng. Thiệt
là từ đầu đến chân không chỗ nào chê được. Hai bên một hàng bốn đứa a
hoàn. Kim công tử nhìn thấy rất ngạc nhiên. Người vú em nói:
- Đây là chủ nhân của tôi đó.
Người nữ ấy nói:
- Xin mời Kim công tử ngồi. Nô gia là con gái của Ngọc Hoàng thượng đế,
tôi là Cửu Thiên tiên nữ, vâng lệnh Ngọc Hoàng thượng đế, có một đoạn
nhân duyên cùng chàng nên mới mời chàng tới đây.
Kim công tử vốn là con mọt sách, nghe nói như thế, mơ mơ hồ hồ như ngây như dại, nói:
- Cô nương, nếu nàng có duyên kim ngọc với ta, để ta về thưa lại với cha ta đã.
- Công tử khỏi phải về thưa lại với cha làm gì, cứ ở lại với thiếp được rồi.
Nói rồi kêu vú em bày tiệc rượu ra, hai người cùng uống ăn vui vẻ. Rượu đến say khướt, hai người đều có tình luyến mộ nhau. Kim công tử vốn là một
thư sinh, chưa hề biết qua việc trai gái, thấy cô nương mười phần sinh
đẹp, người chớ đâu phải là gỗ đá mà có thể vô tình nên không dằn được
lòng xuân. Còn phần cô gái mắt đẹp liếc ngang, thu ba lay động, thấy Kim công tử quả nhiên mặt như dồi phấn, má tợ hoa đào, mắt như trăng sáng,
môi giống tô son, mũi thẳng nhô cao, răng ngọc mặt tươi, đúng là anh
hùng tú lệ, khiến người bắt yêu. Cô nương đưa tay níu lấy công tử, hai
người liếc mắt đưa tình, kia đây tay dắt má tựa tiến vào phòng trong. Vú em, a hoàn đã trải sẵn giường nệm, hai người lên giường, mở áo nới dải, cùng vào màn the thành chuyện trăm năm. Từ đó hai vợ chồng ngàn ân muôn ái. Kim công tử như ngây như dại, vui quá quên trở về. Suốt ngày hai vợ chồng ăn cùng mâm, ngủ cùng giường, nửa khắc không rời. Qua mấy ngày,
Kim công tử bỗng nhớ nhà, tự nghĩ thầm: "Độ chừng chỗ này cách nhà ta
không xạ Sao mình không về thăm cha mẹ rồi trở lại?". Nghĩ rồi, từ trong nhà đi ra, định trở về nhà, nhưng xem lại các cửa đều đóng chặt không
thể ra được. Kim công tử mới hỏi thủ hạ tùng nhân:
- Tại sao ta không ra được? Ta định về thăm nhà một lát rồi trở lại mà!
Tùng nhân đáp:
- Nếu công tử muốn về nhà, hãy báo cho chủ nhân biết để đưa về. Công tử một mình vế không được đâu!
Hôm đó Kim công tử nói với chủ nhân:
- Nàng ơi, nàng cho ta về thăm nhà có được không?
- Được chớ, qua hai ngày nữa em sẽ đưa chàng về, chàng đừng có về gấp.
Kim công tử bị nàng ta làm mê hoặc, cũng không thể trở về nhà được. Hôm nay ở bên ngoài cửa động Tế Điên đến gọi: "Mở cửa ra, mở cửa ra" hai tiếng
mà không có ai trả lời, bèn lấy tay chỉ một cái, cửa đá mở ra Tế Điên đi thẳng vào bên trong, nói:
- Xin lỗi, xin lỗi. Kim công tử có ở đây không? Cha cậu nhờ ta đi tìm cậu về.
Lúc đó Kim công tử đang ngồi uống rượu cùng cô gái, bỗng nghe bên ngoài có
người nói, tiếng tăm lạ hoắc. Hai vợ chồng cùng bước ra xem thì gặp một
Hòa thượng kiếc. Cô gái hỏi:
- Hay cho tăng nhân này! Ông tới đây làm gì
Tế Điên nói:
- Hay cho nghiệt súc! Mi vô cớ hưng yêu tác quái, mê hoặc công tử nhà
người, trộm lấy chơn dương, chẳng biết tham tu chánh vụ, chia rẽ cha con nhà người. Mi hãy đem Kim công tử giao cho ta đưa về. Hòa thượng ta
nương đức hiếu sinh tha cho mi khỏi chết. Bằng không nghe, Hòa thượng ta nhất định kết thúc tánh mạng của mi ngay.
Cô gái nghe vậy tức giận tràn hông, nói:
- Hay cho tên Hòa thượng kiếc! Ngươi dám đến đây phá bĩnh lương duyên kim ngọc của ta hử?
Nói rồi há miệng phun ra một luồng khí đen nhắm ngay Hòa thượng xông tới.
Nó định dùng nội đơn hơn 3.000 năm phun ngã Hòa thượng. Ngờ đâu Tế Điên
lấy tay chỉ một cái, luồng khói đen ấy tan mất. Cô gái thấy vậy, tức
giận nói:
- Hay cho tên Hòa thượng kiếc, dám phá pháp khí của tiên cô chớ? Để ta dùng pháp bửu giết mi.
Nói rồi rút trong túi ra một bửu kiếm nhỏ dài không quá một tấc, muốn lớn
muốn nhỏ đều được, quăng lên muốn chém Hòa thượng. Tế Điên lất tay chỉ
một cái, bửu kiếm hóa thành đạo hoàng quang rơi xuống đất. Cô gái thấy
vậy gấp quá, vội chạy vào nhà lấy ra một thanh bửu kiếm nhắm ngay đầu
Hòa thượng chém tới, định liều sống chết với Hòa thượng. Tềế Điên nói:
- Hay cho nghiệt súc! Đại khái mi chưa biết ta là ai mà!
Nói rồi đưa tay lột mũ xuống nhắm ngay con yêu ném tới. Kim quang tỏa sáng, thu6y khí nghìn trùng chụp xuống con yêu, bắt hiện nguyên hình là con
sói chuột vàng lớn. Nó đã có 3.500 năm đạo hạnh, ở trong hoa viên của
Kim công tử, thấy công tử thường đi tản bộ trước hao dưới nguyệt bèn có
lòng ái mộ. Hôm đó nó làm công tử mê mụ đi rồi dẫn về trong động này.
Hôm nay bị Tế Điên bắt lại phải hiện nguyên hình. Tế Điên nói:
- Kim công tử, hãy xem đây này. Đây có phải là lệnh chánh phu nhân không?
Kim công tử bỗng hoát nhiên đại ngộ, ho lên một tiếng! Trước đây ân ái, đến giờ thành không! Ngày xưa phong lưu, ngày nay đâu còn? Phàm người sanh
ra ở đời, chí thân không ai bằng cha con, gần gũi không ai bằng vợ
chồng. Suy nghĩ kỹ:
Lúc vui mê không kể gì thân xác, chừng tỉnh ngộ nhớ lại mẹ chạ Kim công tử lúc này mới thực sự tỉnh ngộ.
Sói chuột vàng kêu lên ngâu ngâu, "người có tiếng người, thú có tiếng thú":
- Cầu xin Thánh tăng trưởng lão tha mạng.
Tế Điên nói:
- Hòa thượng ta dành một phần đức hiếu sinh tha cho mi mà mi chịu sửa đổi không?
- Lần này tôi bị mất đi 500 năm đạo hạnh, từ đây về sau tôi không dám nữa.
- Mi đã chịu sửa đổi thì hãy tìm nơi núi sâu mà tu luyện đi. Hòa thượng ta tha cho mi!
Tế Điên nói rồi nhấc chiếc mũ lên, con sói chuột vàng hóa gió chạy thục
mạng. Nó chạy thẳng lên núi Ngũ Vân tìm Ngũ Vân Lão Tổ, hạ văn thư dựng
"Tụ yêu phan", xách động quần yêu lập Ngũ Vân trận để báo cừu ngày hôm
naỵ Tế Điên thả yêu chuột đi rồi, mấy đứa a hoàn cũng là tiểu yêu biến
tạ Tế Điên nói:
- Ta cũng không giết tụi bây làm chị Tụi bay đã
hóa được làm người thì chũng có đạo hạnh mấy trăm năm, chẳng dễ gì được! Tụi bay từ nay phải lo tham tu chánh vụ, sau này mới có thể thành chánh quả, không nên học theo thói càn rỡ như thế.
Tế Điên giải tán bọn tiểu yêu xong mới dẫn Kim công tử ra khỏi động trở về Kim gia trang. Kim Hiếu Thiện thấy, nói:
- Thánh tăng thiệt là cứu mạng cả gia đình tôi.
Cha con gặp mặt, Kim Hiếu Thiện hỏi:
- Con ơi, con đi đâu vậy?
Kim công tử đem mọi việc thuật lại một lượt, Kim Hiếu Thiện nói:
- Thánh tăng quả là một vị Phật sống! Nếu không có lão nhân gia đến cứu
nó, thằng bé chắc bị yêu tinh hại rồi! Vợ chồng tôi một lòng thương
tưởng nó chắc sống không nổi. Kể như lão nhân gia đã cứu tánh mạng cho
cả gia đình tôi!
Tế Điên nói:
- Có gì đâu, việc nhỏ thôi
mà! Kể ra nhà ông có đức hạnh đấy. Ông bảo thằng bé cố công học tập,
tương lai ắt sẽ tiến lên làm rạng danh dòng họ.
Kim Hiếu Thiện bảo con:
- Con ơi, con hãy ra nhà sau gặp mẹ con đi!
Kim công tử bấy giờ mới ra sau gặp mẹ. Kim Hiếu Thiện sai dọn tiệc rượu.
Gia nhân gật đầu vâng dạ, lập tức cơm rượu dọn lên, Kim viên ngoại bồi
tiếp Hòa thượng ăn uống. Ăn uống xong, Tế Điên ngủ lại khách sảnh. Hôm
sau thức dậy, lão viên ngoại lại dọn tiệc khoản đãi Hòa thượng. Đang ăn, Tế Điên bỗng rùng mình, bèn án linh quang biết rõ cả. Tế Điên nói:
- Ta phải cáo từ vì có việc gấp!
Lão viên ngoại đưa tiền lộ phí, Tế Điên không nhận, lập tức ra khỏi Kim gia trang, thi triển nghiệm pháp đi nhanh về chùa Linh Ẩn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT