Tế Điên đang đi bỗng gặp một trận gió trốt cuốn lại, bắt rùng mình, tinh
linh biết rõ. Nhìn kỹ người đến chính là Đặng Liên Phương cùng với một
người nữa.
Đặng Liên Phương gặp Tế Điên nói:
- Hay cho Tế
Điên, ta kiếm ngươi như đạp băng lấy lửa, ép cát tìm dầu, kiếm khắp nơi
mà không gặp. Nay gặp đây rồi xem ngươi chạy đi đâu?
Tế Điên nói:
- Ơ, ngươi không nói ta có biết đâu?
- Ta sẽ bắt ngươi để báo thù cho sư đệ mới được.
Đặng Liên Phương từ đâu tới?
Nhân vì trước đây tại Tàng Trân Ổ, Tế Điên triển khai pháp thuật đốt chết
Hàn kỳ. Bọn Xích phát linh quang Thiệu Hoa Phong trốn khỏi Tàng Trân Ổ,
chạy đi tứ tán. Xích phát linh quang Thiệu Hoa Phong không biết phải
chạy đi đâu. Truy hồn thị giả Đặng Liên Phương hỏi:
- Thiệu đại ca, bây giờ anh muốn đi đâu?
- Hiền đệ Ơi, thôi đừng hỏi làm chi! Ta bây giờ không khác thằng khùng,
đứng ngồi ngơ ngẩn, đầu óc lùng bùng, đói không biết, no không hay, lòng rối rắm khác nào kiến bò trong chén nóng, thiệt là lên trời không chốn, xuống đất không đường.
- Thiệu đại ca, nếu anh không có nơi nào
để đi thì cùng tôi về Thánh giáo đường ở Vạn Hoa Sơn ra mắt các Ma sư
gia, yêu cầu các vị hạ sơn bắt Tế Điên Hòa thượng trả thù cho Hàn Kỳ
hiền đệ.
Xích phát linh quang thở dài:
- Hiền đệ Ơi, chúng ta là anh em tri kỷ, em giúp ta một tay, che chở cho ta mới chịu nổi.
Hiền đệ xem tình cảnh ta thiệt là quá tơi tả, bạn bè bỏ đi tứ tán. Thiệt là: "Thời đến người chẳng đến, thời chẳng đến có ai đến nào?". Quả là
ngàn lượng vàng ròng dễ kiếm, một người tri kỷ khó tìm. Chẳng những bây
giờ ta không báo được cừu mà gặp Tế Điên một lần nữa chắc là bị bắt, bị
tù, chín phần chết, một phần sống quá!
- Huynh trưởng bất tất
phải nói mấy câu đó, hãy cùng tiểu đệ đến Thánh giáo đường trên Vạn Hoa
Sơn đi. Chỉ cần nói Hàn Kỳ bị chết về tay Tế Điên thì các Ma sư gia tất
sẽ báo cừu cho Hàn đệ, cần gì anh phải đi bắt Tế Điên.
Thiệu Hoa Phong không còn cách nào hơn, đành cùng Đặng Liên Phương vận chẩn cước phong về núi Vạn Hoa.
Lên đến núi mở mắt nhìn kỹ thấy Thánh giáo đường giống như một tòa tiên
phủ, vàng ngọc sáng choang, lầu rồng gác phượng rất đẹp mắt. Trên ngọn
núi này phàm phu tục tử không dễ gì lên được. Trên đỉnh núi cao dã thú
từng bầy, người tục không thể đến. Đặng Liên Phương cùng Thiệu Hoa Phong lên đến cổng lớn gõ cửa. Một lát sau từ bên trong một đồng tử ra mở
cửa. Đồng tử này độ 16 tuổi, tóc rẽ làm hai búi, mày thanh mắt sáng, mặt như ngọc trắng, mình mặc áo bào rộng màu lam, dưới chân vớ trắng, giày
vô ưu, tay cầm phất trần, thật là tiên phong đạo cốt.
Gặp Đặng Liên Phương, đồng tử nói:
- Sư huynh, anh đi Doanh Châu ở Đông Hải hái cỏ Linh chi trở về đấy à? Mau thiệt!
Đặng Liên Phương nói:
- Anh hỏi em nè, Ma sư gia đều ở Thánh giáo đường cả chớ?
- Không đâu! Chỉ có một mình Chưởng giáo Tổ sư gia Ngọa vân cư sĩ Linh Tiêu ở tại Thánh giáo đường thôi.
- Được! ta phải đi gặp Tổ sư gia về việc cần thiết này mới được. Thiệu đại ca, anh cùng đi với tôi nhé!
Hai người nói xong đi vào bên trong. Thiệu Hoa Phong nhìn thấy trong viện
tòng trúc thẳng hàng, thanh khí tươi mát thật là u nhã. Đại sảnh Bắc
thượng phòng là Cửu Long sảnh chín gian, chính giữa có một biển lớn trên đề ba đại tự: "Thánh giáo đường". Hai bên có đôi liễn: "Tuân tiên thiên chi tạo hóa" và "Độ hậu thế chi ngu ngoan". Trong đại sảnh đặt hai dãy
gồm bốn bàn bát tiên với tám chiếc ghế dựa. Trên ghế ở bàn bát tiên thứ
hai tính từ hướng Đông đã có một người ngồi, thân hình to lớn, tam đình
nở rộng, đầu đội khăn tiêu diêu bốn góc màu vàng sậm thòng hai dãi mũ
thêu hoa cùng màu, chân mang dép vô ưu, sau lưng giắt lá "Hỗn ngươn ma
hỏa phan", bên sườn lủng lẳng thanh Táng môn kiếm. Trên gương mặt màu
vàng nhạt là cặp chân mày to với hai mắt lộ, lông đen áp tai, bộ râu
quai nón đen kịt trông rất hung ác.
Thiệu Hoa Phong thấy rồi không dám tiến vào nữa, chỉ đứng lại ngoài cửa. Đặng Liên Phong vào trước, quỳ xuống hô:
- Chưởng giáo Tổ sư ở trên, đệ tử là Đặng Liên Phong xin lạy ra mắt.
Ngọa vân cư sĩ Linh Tiêu mở mắt ra hỏi:
- Đặng Liên Phương, ngươi cùng hàn Kỳ đi Doanh Châu nơi Đông Hải hái cỏ Linh chi mà hái có được không?
Đặng Liên Phương thưa:
- Tổ sư gia có chỗ không biết, đệ tử và sư đệ Hàn Kỳ vâng lệnh Tổ sư gia
xuống núi, mới đi nửa đường gặp một người bạn cũ tên là Xích phát linh
quanh Thiệu Hoa Phong, chính là người của Tam Thanh giáo, đang tu ở Từ
Vân quán tại Ngọa Ngưu Ky, Bình Thủy Giang, phủ Thường Châu. Trên trần
thế có Tế Điên Hòa thượng, có ý hưng Tam Bảo, diệt Tam Thanh, vô cớ mê
hoặc quan phủ Thường Châu điều động quan binh đến bao vây Từ Vân quán.
Tế Điên tăng rượt đuổi Thiệu Hoa Phong đến nỗi lên trời không đường,
xuống đất không chỗ. Thiệu Hoa Phong gặp bọn đệ tử than thở hết lời và
năn nỉ xin giúp đỡ một tay để báo thù. Lúc đó đệ tử và Hàn Kỳ mới động
lòng cùng Thiệu Hoa Phong trở về Tàng Trân Ổ. Đến Tàng Trân Ổ, nào ngờ
Tế Điên cũng tìm đến. Sư dệ con là Hàn Kỳ dùng Tử mẫu âm hồn điều trói
Tế Điên lại không được mà còn bị Tế Điên trói lại đem đốt chết trong lò
Bát quái và lấy Tử mẫu âm hồn điều đi luôn. Hiện giờ đệ tử cùng người
bạn là Thiệu Hoa Phong cùng chạy về đây nên không thể đến Doanh Châu nơi Đông Hải hái cỏ Linh chi đem về được. Cầu xin Tổ sư gia hạ sơn bắt lấy
Tế Điên trả thù cho sư đệ con.
Nghe đến câu đó, Linh Tiêu đùng đùng nổi giận nói:
- Hay cho Đặng Liên Phương, vô cớ đi làm chuyện tào lao, đem Vạn Hoa sơn
ra bêu rếu để bị Tế Điên coi thường chớ ai đụng đến Thánh giáo đường của tạ Mi làm thương tổn uy danh của ta, thật là đáng giận! Kim Côn thị giả đâu?
Bên ngoài có tiếng đáp, tức thì tiến vào tám vị thuật sĩ chưởng hình, nói:
- Xin chờ lệnh của Tổ sư gia!
Linh Tiêu cư sĩ nói:
- Lôi Đặng Liên Phương xuống đánh 40 kim côn cho ta rồi phạt ra sau núi hái thuốc 100 ngày.
Kim côn thuật sĩ Thẩm Thụy lập tức lôi Đặng Liên Phương xuống đánh 40 côn.
Đánh xong, Đặng Liên Phương phải tự mình đi ra sau núi. Xích phát linh
quang đứng ở bên ngoài thấy vậy sợ hãi run lập cập, không biết phải làm
sao, thì bên trong Linh Tiêu truyền dẫn Thiệu Hoa Phong vào. Thiệu Hoa
Phong được dẫn vào lập tức dập đầu, nói:
- Chưởng giáo Tổ sư gia ở trên, đệ tử là Thiệu Hoa Phong dập đầu xin ra mắt.
Linh Tiêu nói:
- Hay cho tên nghiệt chướng! Mi ở Từ Vân quán hành hung tác ác, làm đủ
trò bậy bạ. Mi tưởng ta không biết à? Bây giờ mi còn mê hoặc người khác
giúp mi tạo phản. Sư điệt ta là Hàn Kỳ vì mi mà phải mất mạng. Ta cũng
không thèm đánh mi làm chi đâu! Bây đâu! Đem Thiệu Hoa Phong lên núi đi! Đem ra sau núi treo 49 ngày. Sau đó ta hỏa thiêu mi là xong ngay.
Thiệu Hoa Phong nghe kể những hình phạt đó càng khó chịu hơn là bị quan binh
bắt giữ, dù bị chặt mổ mà chết mau hơn. Sợ đến nỗi không nhúc nhích
được. Thế rồi bị người ta trói lại, khiêng ra sau núi treo lên cây. Đặng Liên Phương nhìn thấy cũng không dám cứu.
Qua hai ngày, đến
phiên Kim Côn thuật sĩ đi tuần tra ra sau núi. Anh ta vốn là họa trò của Linh Tiêu, thường là bạn thân của Đặng Liên Phương. Thẩm Thụy gặp Đặng
Liên Phương bèn hỏi:
- Đặng đại ca, vết thương bị đòn nay đã đỡ chưa?
- Đỡ được một chút.
- Đặng đại ca, xưa nay anh cứ thích xen vào chuyện của người không thôi.
- Hiền đệ nói như vậy không đúng đâu. Ai không có ba người bạn tốt, vài
người bạn thân? Thường ngảy chúng ta đối xử như tay chân ruột thịt. Ví
như tôi bị người ta hiếp đáp hiền đệ có bỏ mặc không?
- Cái đó hẳn rồi, làm sao có thể khoanh tay làm ngơ được.
- Tôi muốn bàn với hiền đệ một việc.
- Chuyện gì thế? Anh cứ nói ra đi. nếu tôi làm được, chết cũng không từ.
- Tôi quyết muốn tìm Tế Điên Hòa thượng để báo thù rửa hận mới hả giận. Hiền đệ hãy giúp tôi một tay nhé!
- Thế thì tôi với anh lén xuống núi cùng tìm Tế Điên.
- Hiền đệ đi thế này không được đâu. Hàn Kỳ có Tử mẫu âm hồn điều còn
chẳng phải là đối thủ, bị hắn ta đốt cháy chết thaỵ Huống chi bọn mình
tay không chân rỗi làm sao có thể đi được? Hiền đệ hãy lén lấy trộm món
pháp bửu của sư gia đem theo tùy thân mới được.
- Làm sao mà lấy trộm?
- Hiền đệ Ơi, em hãy giúp tôi việc này để trừ khử Tế Điên đi, tôi quyết không quên ơn hiền đệ đâu.
Tôi nghĩ ra rồi. Lục hợp đồng tử Tủng Hải Tổ sư gia có một viên "Lục hợp
châu" để ở Hoa sảnh các, chính mắt tôi thấy Lục hợp đồng tử Tủng Hải Tổ
sư gia không có mang theo. Lục hợp châu này khi dùng không cần phải niệm chú, đánh ra có một đạo kim quang phát nổ lên như sấm, trời long đất
lở, bất luận yêu tinh nào bị đánh trúng phải hiện nguyên hình. Thật là
lợi hại vô kể! Để tôi đi trộm nó về rồi chúng ta cùng lén xuống núi kiếm bắt Tế Điên dễ như trở bàn tay không phải tốn chút sức nào.
- Thế thì hay lắm! Hiền đệ nên đi ngay đi.
Thẩm Thụy lập tức về phía hoa sảnh, một lát sau cầm Lục hợp châu trở ra.
Đặng Liên Phương nhìn thấy rất vui mừng. Hai người liền vận chẩn cước
phong lẻn xuống núi. Trước hết đến phủ Thường Châu dò xét, có người cho
biết:
- Tế Điên đã đi đến huyện Đơn Dương rồi.
Hai người
lật đật đi huyện Đơn Dương tìm Tế Điên, vừa hay đi nửa đường thì gặp
nhau. Gặp mặt cừu nhân, Đặng Liên Phương cặp mắt đỏ ngầu, nghiến răng
trèo trẹo, nói;
- Hay cho Tế Điên, mi chạy đi đâu?
- Ta đi phủ Thường Châu đây.
- Mi khoan đi đã, ta đang tìm mi, giờ mới gặp.
- Gặp nhau để làm gì chớ?
- Làm gì à? Ta bắt mi lại, đốt chết mi để trả thù cho sư đệ Hàn Kỳ của ta.
- Được, nhà ngươi muốn phân tài cao thấp với Hòa thượng ta à? Vậy chúng
ta hãy lên Phan Đào Lãnh đằng trước mặt kia đi, nơi đó thanh tịnh đấy!
- Được, mi dám đi không?
Nói xong họ kéo nhau đi về phía Phan Đào Lãnh. Sắp đến nơi, có một tiếng nói lớn rền vang như sấm:
- A Di Đà Phật, hay cho Điên tăng, phen này ngươi chạy đi đâu.
Tế Điên giật mình kinh ngạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT