Thiết đầu thái tuế Châu Khôn đã hỏi đường xong bèn theo đường lớn đi về phía
Bắc, quả nhiên thấy một tòa Lang Hổ miếu, đi qua phía Tây mười mấy cổng
nữa quả nhiên có cổng lớn ở phía Bắc đường. Ngoài cổng để sẵn một kiệu
lớn với vài người tùng nhân và ngựa. Phía trong cửa treo đèn lớn, rất
nhiều sai quan kiệu phu đang đứng chầu chực. Nguyên hôm nay quan Kinh
doanh điện soái Lục Bính Văn không đi chầu, đến chúc mừng Vương Thắng
Tiên. Thầy trò đang uống rượu mừng ở khách sảnh. Vương Thắng Tiên định
hôm nay say khướt một bữa, tối lại động phòng hoa chúc với người đẹp.
Châu Khôn từ ngoài đi vào cổng, gia nhân hỏi:
- Tìm ai vậy?
- Có phải đây là nhà của Hoa hoa thái tuế Vương Thắng Tiên không?
- Bộ muốn phản hả? Đây là nhà của Vương đại nhân đấy.
Châu Khôn nghe nói là nhà của Vương Thắng Tiên liền rút dao ra nhắm ngay tên gia nhân lia một nhát, đầu rơi long lóc xuống đất ngaỵ Gia nhân nhốn
nháo cả lên. Châu Khôn xách dao chém loạn đả, đi thẳng vào nhà gặp ai
chém nấy, giết một loạt mười mấy người. Châu Khôn mới nghĩ thầm: "Viện
này quá lớn, không biết chị mình ở đâu, phải cứu chị mình ra gấp mới
được!". Nghĩ rồi bèn níu một tên gia nhân, kề dao hỏi:
- Ta hỏi
mi nè, người đàn bà là Châu thị bị Vương Thắng Tiên gạt đem về đây hiện
đang ở đâu? Mi nói thật cho ta biết, ta không giết mi.
Tên gia nhân sợ quá, run lập cập nói:
- Xin đại thái gia tha mạng, tôi xin nói: Ra cửa ngách phía Tây, xuyên
qua một tầng viện, qua phía Bắc là hoa viên, người ấy ở trên lầu của năm gian Hợp Hoan lầu ấy.
Châu Khôn nghe xong giết luôn tên gia nhân rồi đi thẳng qua cửa ngách phía Tây, xuyên qua một tòa viện, quả nhiên
có một hoa viên, thấy phía Bắc có một tòa lâu đài năm gian, ánh đèn sáng trưng, bóng người thấp thoáng. Châu Khôn bước lên thang lầu xem thấy
chị mình là Châu thị bị trói ghịt cánh khuỷu, bốn người vú em đang theo
khuyên giải. Châu Khôn rút dao ra giết hết bốn người vú em đó rồi kêu:
- Chị Ơi, chạy đi với em!
Châu Khôn chạy tới cắt dây trói cho chị. Bấy giờ nghe dưới lầu có tiếng ồn ào và hô lớn:
- Bắt nó, đừng để chạy thoát!
Châu thị thấy tình hình ấy, bèn nói:
- Em ơi, hãy đưa dao đây cho chị cắt cổ mình cho rồi, còn em hãy trốn nhanh lên.
- Chị Ơi, chị không nên chết như vậy, để em cõng chị hay nhé!
- Em ơi, hãy dòm bên ngoài xem, người ta vây chặt cả rồi. Em hãy tìm cách đi. Chị nhất định không để lọt vào tay tên ác bá. Em nếu không trốn, cả đến em hắn cũng không tha.
- Chị Ơi, đừng chết!
Lại nhìn
xuống lầu thấy người ta đông nghẹt dưới lầu, thấy đèn đuốc sáng rực như
ban ngày, mỗi người đều cầm dao gậy kiếm kích. Nguyên khi Châu Khôn tiến vào cửa giết người thì có người báo cho Vương Thắng Tiên haỵ Vương
Thắng Tiên truyền lệnh kêu bọn gia đinh coi nhà hộ viện, tất cả độ hơn
100 người cùng áp tới vây chặt Hợp Hoan lầu. Châu Khôn thấy trên lầu có
một cây gài cửa bèn rút ra, đứng ở cửa lầu, nói:
- Ai không sợ chết thì lên đây.
Mọi người chỉ hò hét chứ không ai dám lên lầu. Vương Thắng Tiên cùng Lục
Bính Văn cũng đến hoa viên xem, có rất nhiều người cùng vây quanh bảo vệ Vương Thắng Tiên ra lệnh:
- Ai bắt được hung thủ, ta thưởng cho 200 lượng bạc.
Người ta vì tham tiền mà chết, chim bởi tham ăn mà tiêu đời. Nghe mấy câu nói đó, những người có gan lớn thì xông lên trước. Vừa lên ba bốn bậc thang thì bị Châu Khôn điểm cho một côn tét đầu rớt xuống. Trong đám hộ viện
có hai anh em cùng thương lượng:
- Anh em ta một người lên thang lầu, một người bò ở lan can, để cho anh ta hai đầu phó không được.
Châu Khôn có chủ ý, thấy một người bò lên lan can chạy đến bên cửa sổ, một
người chạy lên thang lầu. Châu Khôn đánh người lên thang lầu trước, rồi
chạy lại giáng lên thiên linh cái của người bò lan can một côn rớt xuống lầu.
Ai nấy chỉ hò hét mà không dám tiến lên lầu. Châu Khôn hét lớn:
- Ai dám đến cản trở đại thái tuế hử?
Các gia đinh nghe nói nhao nhao lên:
- Đại thái tuế này lợi hại thật!
Trước tình hình đó, bên ngoài có tiếng ồn ào vang lên, vô số quan binh kéo
đến. Nguyên Lục Bính Văn đã truyền lệnh cho 2 viên quan và 500 lính của
nha môn, các quan chức bộ thành, thủ doanh, hai doanh lục bộ đều kéo đến bắt giặc. Mọi người kéo đến tính ra đến cả ngàn quân binh nha dịch, mỗi người cầm lồng đèn, thương dài dao lớn, kiếm ngắn búa to vây chặt bốn
phía lầu Hợp Hoan, nước chảy không lọt. Ai nấy cũng chỉ hò hét lấy oai
chứ không dám xông lên. Có người nói:
- Nhị ca, anh tiến lên phía này đi!
- Tôi đương làm quân sai, người kia nói, mỗi tháng trừ tiền đậu hủ còn
lại ít tiền liều mạng không xong. Anh có tham công thì anh lên lầu đi.
Anh thấy vị thái tuế kia không, tay cầm con dao sang quắc, lại còn cây
gài cửa nữa, ai không sợ chết cứ nhào lên.
Mọi người tuy vây
chặt, nhưng không ai dám tiến lên. Châu Khôn cũng gấp như lửa đốt, xuống không được làm sao cứu chị đỉ Đương lúc nguy cấp ấy, nghe bên ngoài có
tiếng hét lớn:
- Các ngươi tránh đường, Thiên vương tới đây!
Một người mình cao chín thước, mặt xanh râu đỏ, trong tay cầm một cây côn
sắt, từ phía sau quan binh đánh nhào tới. Những quan binh này ai cự là
chết, chống lại là tiêu đời. Người đó đi tới đâu, máu rơi xương đứt thịt nát tới đó. Quan binh nhốn nháo cả lên, la:
- Thiên vương lợi hại thật!
Mọi người nhất tề dạt ra hai bên. Vị Thiên vương ấy mở một đường máu thẳng
tới cầu thang Hợp Hoan lầu. Châu Khôn nhìn thấy trên mặt người này thoa
chàm xanh, mang râu đỏ, lật đật hỏi:
- Anh là ai?
- Châu hiền đệ, người ấy đáp, ta đây mà!
Châu Khôn nghe tiếng quen, nhưng không nhận ra, lại hỏi:
- Ai vậy kìa?
Vào bên trong sẽ nói.
Vị Thiên vương mới đến là ai vậy? Nguyên sau khi Châu Khôn chia tay với
Dương Mãnh, Trần Hiếu, hai người này không có cách nào cản Châu Khôn
được, bèn đi đến chùa Linh Ẩn. Đến cổng chùa, Trần Hiếu nói lời chào hỏi xong, ông thầy giữ cửa hỏi:
- Qúi vị tìm ai?
Dương Mãnh, Trần Hiếu hỏi:
- Tế Công có ở nhà không?
- Hai vị tìm Tế Công à?
- Vâng.
- Thôi, đừng nhắc tới thì hơn. Ông Tế Điên này thiệt đáng giận! Sáng thức dậy đi mấy cả ngày, tới chừng chùa đóng cửa bỏ ông ta ở ngoài mà không
được. Nhìn xuống núi xa 2 dặm không thấy ông ta đâu, tôi tính đóng cửa
chùa lại ông ta không thể nào lên kịp, nào ngờ mới vừa đóng cửa ông ta
thò một chân vào nói đừng đóng, còn tôi đây mà! Ngày nào cũng như ngày
ấy, cũng không biết phải làm sao? Chừng nào đóng cửa, chừng đó ông ta
về. Hôm nay hai vị đến là mai đó, từ sáng tới giờ ông ta không ra cửa,
chỉ ở trong Đại Hùng bảo điện ôm sư tử thôi. Hai ông đến đó thử xem!
Dương Mãnh, Trần Hiếu lên Đại Hùng bảo điện, quả nhiên thấy Tế Điên đang ôm
sư tử ở đó. Hai người lật đật bước tới hành lễ. Tế Điên hỏi:
- Hai người tới đây chi vậy?
- Sư phó lão nhân gia nói đúng quá!
- Ta nói đúng cái gì nào?
- Hiện tại Đậu Vĩnh Hàng bị nhốt ở cửa quan, vợ hắn bị Hoa hoa thái tuế
Vương Thắng Tiên gạt đem đi. Cầu xin sư phó từ bi tìm cách cứu mạng hắn.
Tế Điên gật đầu nói:
- Ta cứu hắn! Hai người kề tai nghe ta dặn như vầy… như vầy. Hai người cứ đi trước đi. Chúng ta không thấy chắc không tan, chắc chắn phải hợp
rồi.
Dương Mãnh, Trần Hiếu gật đầu đáp ứng, cùng nhau trở về. Tế
Điên mặc tăng bào bước ra khỏi chùa Linh Ần. Đi ra khỏi cửa Tiền Đường
không xa, thấy phía trước có một người đi lại. Người này mình cao chín
thước, mặt như giấy ô kim, mày tròn mắt lộ, chính là Thám nan thủ vật
Triệu Bân. Gặp Tế Điên, Triệu Bân bước đến hành lễ, nói:
- Sư phó mạnh giỏi luôn hả?
- Triệu Bân nè, hôm nay con không cần phải đi bán trái cây nữa, ta nhờ con một chút việc.
- Sư phó có việc gì cứ nói ra. Hôm nay con có chuyện bực mình cũng không muốn bán nữa.
- Ta có một phong thư, con cầm đến đường Phụng Sơn giao cho tận tay Thiết diện thiên vương Trịnh Hùng, chỗ mà ngày xưa con đem bán trái cây lần
đầu đó, người chắc hẳn sẽ tiếp con, con hãy ở đó đợi ta.
Triệu
Bân gật đầu ưng thuận. Tế Điên viết một phong thơ giao cho Triệu Bân.
Triệu Bân xách giỏ trái cây đi đến đường Phụng Sơn, đến trước cổng nhà
Trịnh Hùng gọi cửa. Gia nhân nhìn thấy, hỏi:
- Đây có phải là vị bán trái cây hồi đó không? Ông đến tìm ai vậy?
- Tôi vâng lệnh Tế Công ở chùa Linh Ẩn đem thơ đến cho Trịnh gia.
- Ông có quen với Tế Công hả?
- Tế Công là sư phó của tôi.
- A, ông họ gì?
- Tôi họ Triệu.
- Ông là đồ đệ của Tế Công, đại gia chúng tôi cũng là đồ đệ của Tế Công,
vậy ông với đại gia chúng tôi là sư huynh sư đệ đấy. Ông vào phòng ở cửa này chờ một chút, để tôi vào bẩm báo.
Triệu Bân vào phòng ngồi
đợi, gia nhân cầm thơ đi vào. Trịnh Hùng lúc đó đang nói chuyện với Ngưu Cái ở thư phòng. Hôm trước dẫn Ngưu Cái về nhà, Trịnh Hùng hỏi Ngưu Cái là người ở đâu, hắn đáp là người phủ Tuần Điển. Hỏi hắn họ gì, hắn đáp
họ Ngưu; tên gì, đáp: tên Cái. Trịnh Hùng hỏi hắn những việc khác, hắn
đáp không rõ ràng. Trịnh Hùng rất thích hắn mới giữ lại trong nhà, sớm
tối rảnh việc dạy cho Ngưu Cái về nhân tình thế thái, nói năng lệ nghĩa. Ngưu Cái là người quá khờ nên có điều biết có điều chẳng biết. Hôm đó
hai người đang ngồi ở thư phòng, gia nhân cầm thơ vào nói:
- Bên ngoài có một người họ Triệu nói là Tế Công ở chùa Linh Ẩn bảo đem thơ đến.
Nói rồi trình thơ lên. Trịnh Hùng mở thơ ra xem, trong lòng đã rõ, bèn kêu
gia nhân mời Triệu Bân vào sảnh đường dọn cho anh ta mấy dĩa đồ nhắm và
một bầu rượu. Nói là Tế Công bảo anh ta ở đây chờ, chậm làm canh hai Tế
Công sẽ đến. Lại kêu gia nhân đi mua 100 tiền phèn xanh và một bộ râu
quai nón màu đỏ dùng để diễn trò giao cho Triệu Bân, chờ Tế Điên đến sẽ
dặn bảo sau. Lại dặn lấy côn sắc đưa cho anh tạ Gia nhân gật đầu đáp
ứng, đi ra hỏi:
- Triệu gia, đại gia chúng tôi bảo mời ông vào
sảnh đường uống rượu. Tế Công có dặn, bảo ông ở đây chờ, chậm lắm đến
canh hai Tế Công sẽ tới.
Triệu Bân gật đầu theo vào thư phòng.
Gia nhân lau quét bàn ghế, đem rượu thịt dọn lên. Triệu Bân ngồi vào rót uống một cách tự nhiên. Gia nhân đã mua phèn xanh, bộ râu hát bội về,
và đem cây côn sắt giao cả cho Triệu Bân hỏi:
- Để làm gì vậy?
- Chờ Tế Công đến, rồi lão nhân gia sẽ dặn bảo sau.
Triệu Bân ngồi ở nhà Trịnh Hùng uống rượu chờ đợi. Giây lát trời đã lên đèn.
Uống rượu xong thì trống canh đầu đã điểm. Bên ngoài Tế Điên mới tới,
vác theo trên vai một bao đồ tổ bố. Triệu Bân hỏi:
- Sư phó vác cái gì trên vai thế?
Tế Điên mở bao ra, mọi người nhìn thấy thảy đều há hốc, mắt trợn trừng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT