Dương Mãnh bị Ngưu Cái ném ra khỏi vòng, mất mặt quá, rút dao định liều chết với Ngưu Cái. Trần Hiếu lật đật nắm kéo lại, nói:
- Hiền đệ không nên làm như vậy! Thứ nhất là anh ta có vẻ khờ khạo, thứ
hai là bọn ta không tiện thử sức với anh tạ Người lớn không thấy lỗi của người nhỏ, trong lòng Tể tướng phải bao dung, cần gì phải làm như thế.
Thôi, chúng ta đi đi.
Trần Hiếu nói rồi kéo Dương Mãnh bỏ đi.
Ngưu Cái tức giận không thèm luyện võ nữa, cầm hơn 500 tiền đi về phía
trước. Đang đói bụng, thấy một hàng bánh nướng, Ngưu Cái nói:
- Lấy cho ta mấy chiếc.
Người bán lấy một cọc 5 cái 10 thành ra 50 cái, Ngưu Cái bỏ vào tay áo tiễn
tụ bào, thảy cho người bán bánh hơn 200 tiền rồi bỏ đi. Người bán bánh
nói:
- Đại gia, tiền này chưa đủ.
- Ta có bao nhiêu đó, ngươi chịu không chịu thì thôi.
Nói xong chạy đi. Người bán bánh muốn đuổi theo nhưng không ai coi hàng.
Ngưu Cái chạy một mạch về phía trước, gặp một tiệm bán thịt dê mới ra
lò, Ngưu Cái nói:
- Cục này để tôi, cục kia để tôi.
Chưỡng quỹ tiệm thịt dê gắp đưa cho anh tạ Ngưu Cái cầm 5 cục thịt thảy ra 300 tiền rồi đi. Người bán thịt dê nói chưa đủ, Ngưu Cái co giò chạy tuốt,
người bán thịt dê đuổi theo không kịp. Ngưu Cái cầm bánh và thịt dê đến
một ngõ kẻm, thấy trước nhà kia có một con ngựa đá, bèn đem bánh để trên đầu con ngựa đá, định ngồi xuống ăn, nào ngờ bánh rớt xuống đất, có một con chó nhìn thấy ngoạm lấy cái bánh nướng chạy đi. Ngưu Cái nói:
- Hay cho con chó này, tao chưa ăn mày dám giựt ăn hả? Tao đập chết mày mới được.
Nói rồi xách côn rượt theo, không kể đến số bánh nướng và mấy miếng thịt
gác trên ngựa đá còn hay mất. Con chó bị rượt chạy lui chui tọt vào lỗ
chó của nhà kia mất dạng. Ngưu Cái thấy vậy la lên:
- Hay cho con chó này, ta phải đi kiếm chủ mày bắt họ bồi thường cho tao mới được.
Nói rồi đứng ở trước cửa kêu lớn:
- Chủ chó đâu ra đây!
Kêu hai tiếng liên tiếp mà không có ai trả lời. Ngưu Cái bèn lấy côn đập
cửa đùng đùng. Nhà ở trong cửa đó là nơi ở của Đả hổ anh hùng Đậu Vĩnh
Hành. Dương Mãnh, Trần Hiếu vừa mới đến đang nói chuyện với Đậu Vĩnh
Hàng về việc giúp đỡ ở diễn trường, gặp một người mãi võ không thông
tình lý gì hết, thiệt là đáng giận. Đang nói tới đó thì nghe bên ngoài
dộng cửa đùng đùng và tiếng la:
- Chủ chó đâu mau ra đây!
Dương Mãnh nói:
- Ai đập cửa vậy? Chúng ta ra xem thử!
Nói rồi ba người cùng đi ra mở cửa xem, thì ra chính là người mãi võ khi
nãy. Trần Hiếu nghĩ thầm: "Cái này thì quá lắm, theo đến tận cửa đây
mà!". Trần Hiếu lấy mắt ra hiệu, Đậu Vĩnh Hàng vòng lại phía sau lưng
nắm tóc Ngưu Cái ghị xuống, Dương Mãnh nắm chặt hai tay Ngưu Cái, Trần
Hiếu nắm cặp đùi, quật Ngưu Cái xuống. Ba người nắm một người, đè chặt
Ngưu Cái ở dưới. Ngưu Cái chỉ la:
- Hay cho chủ chó, chẳng biết lễ nghĩa gì ráo, đằng kia ta còn bánh nướng và thịt dê nữa đấy!
Đậu Vĩnh Hàng nói:
- Chủ chó cái gì? Nói bậy bạ không. Trước hết trói hắn lại bỏ trong viện, tạm thời chúng ta ăn uống cái đã rồi sẽ hỏi hắn sau.
Ba người đóng cửa lại, đem cây côn dựng vào vách tường, rồi kéo vào nhà
dọn tiệc ăn uống. Vừa uống được hai ly rượu nghe bên ngoài có người gọi:
- Mở cửa!
Dương Mãnh nghe tiếng Tế Điên mới nói:
- Sư phó tới kìa.
- Đậu Vĩnh Hàng hỏi:
- Ai vậy?
Trần Hiếu nói:
- Đây không phải người ngoài, là sư phó của chúng tôi đấy. Chúng ta ra xem thử!
Ba người cùng ra bên ngoài mở cửa xem, quả nhiên Tế Điên đến với Thiết diện thiên vương Trịnh Hùng.
Sáng này Tế Điên cùng Trịnh Hùng thức dậy sớm, ăn sáng xong, Tế Điên nói:
- Trịnh Hùng, để ta đưa ông đi kiếm đại hán mặt xanh tiếp ông hôm qua nhé.
- Phải đấy.
Trịnh Hùng nói rồi cùng Tế Điên đi đến ngõ hẽm này. Tế Điên gọi cửa, Dương
Mãnh, Trần Hiếu cùng Đậu Vĩnh Hằng đi ra. Dương Mãnh, Trần Hiếu trước
hết hành lễ với Tế Điên rồi mới day qua chào hỏi Trịnh Hùng. Trần Hiếu
nói:
- Đậu hiền đệ, lại đây ta giới thiệu chọ Đây là Tế Công trưởng lão ở chùa Linh Ẩn, sư phó của ta.
Đậu Vĩnh Hằng thấy Hòa thượng lam lũ quá mức, trong lòng không vui, ngặt vì có mặt Dương Mãnh, Trần Hiếu chẳng lẽ không hành lễ, nên chỉ xá sơ sơ
thôi. Ngưu Cái bên trong dòm thấy Trịnh Hùng bèn kêu:
- Chưởng quỹ mặt đen ơi, mau cứu tôi với! Chủ chó chẳng biết lý sự gì hết, bắt trói tôi ở đây.
- Ai là chưởng quỹ mặt đen?
Trịnh Hùng hỏi và tiếp theo:
- Tại sao các anh lại trói anh ta như vậy?
Dương Mãnh nói:
- Tại anh ta vô cớ dộng cửa.
- Các vị nễ mặt tôi thả anh ta ra có được không?
Trần Hiếu nói:
- Chúng tôi không quen biết với anh ta, cũng không thù oán gì, có Trịnh gia xin thì chúng tôi thả.
Nói rồi mở thả cho Ngưu Cái. Tế Điên bảo:
- Trịnh Hùng ngươi hãy dẫn hắn đi.
- Sư phó không trở về nhà con sao? Trịnh Hùng hỏi:
- Ta không đi.
Trịnh Hùng bèn cáo từ, dẫn Ngưu Cái về nhà mình. Dương Mãnh hỏi:
- Sư phó định đi đâu?
- Trở về chùa.
Trần Hiếu nói:
- Mời sư phó vào trong nhà uống ly rượu rồi hãy đi.
- Không phải là nhà của ngươi ta không tiện vào.
- Nhà này cũng như nhà con vậy. Sư phó vào nghĩ ngơi chốc lát có ngại chi.
- Ừ, vào thì vào.
Nói rồi đi vào trong nhà. Đậu Vĩnh Hàng trong lòng không được vui, nghĩ
thầm: "Dương đại ca, Trần đại ca mời Hòa thượng vào nhà làm chỉ Mình còn có gia quyến mà!". Ngoài mặt không nói ra, vẫn cùng Hòa thượng đi vào
nhà. Trần Hiếu nói:
- Sư phó uống rượu nhé, tiệc rượu có sẵn đây.
Tế Điên không khiêm nhường gì, ngồi xuống uống luôn. Ba người kia cũng
ngồi vào tiệc. Tế Điên uống ba ly rượu, ho một tiếng. Trần Hiếu nói:
- Sư phó sao vậy?
- Hòa thượng ta cùng bạn tốt ngồi uống rượu, không có gì phải nói; cùng
ngồi với kẻ Dương bát cao uống rượu không khoái chút nào.
- Sao kêu là Dương bát cao? Trần Hiếu hỏi:
- Kêu Dương bát không thì nghe không được nên kêu là Dương bát cao đó chớ.
- Con có phải là Dương bát cao không? Trần Hiếu hỏi:
- Không phải.
- Con có phải là Dương bát cao không vậy? Dương Mãnh hỏi:
- Cũng không phải.
Trong ba người, hai người đã không phải rồi. Đậu Vĩnh Hàng nghe như vậy, tức giận nói:
- Nè Hòa thượng, ông thiệt là ăn nói bậy bạ không! Nếu không nể mặt hai anh Dương, Trần, tôi tống ông ra khỏi cửa rồi đấy nhé!
Dương Mãnh, Trần Hiếu lật đật khuyên can:
- Đậu hiền đệ, chú không biết, Tế Công khôi hài mà!
Tế Điên nói:
- Ta xem sắc diện của ông không tốt, ấn đường nổi gân xanh là điềm tai
bay họa gởi khó biện minh. Đại khái là khó tránh khỏi định số. Vợ bị
người ta cướp đi, gia tài phút chốt thành không. Vĩnh Hàng phải sớm trốn đi, chớ việc đến tức thì đấy.
Nói ra, Đậu Vĩnh Hàng càng run giận, mặt mày biến đổi. Tế Điên nói:
- Tới chừng gặp tai nạn nguy hiểm, ông chỉ cần kêu "Tế Điên Hòa thượng"
ba tiếng liên tiếp sẽ có ứng cứu. Thôi, Hòa thượng ta đi đây!
Nói rồi Tế Điên đứng dậy đi thẳng. Dương Mãnh, Trần Hiếu thấy Tế Điên đi
khỏi rồi mà Đậu Vĩnh Hàng cứ giận không nguôi, hai người cảm thấy tẻ
nhạt quá, cũng cáo từ ra về. Dương Mãnh, Trần Hiếu đi rồi, Đậu Vĩnh Hàng trong lòng càng thêm buồn bực, chuồi lên giường ngủ vùi, liên tiếp ba
ngày không ra khỏi cửa. Vợ là Châu thị quả là người hiền thục, sợ chồng
buồn bực quá sanh bịnh, nói:
- Quan nhân đừng nên buồn bực. Buồn
bực quá rồi sẽ ra sao? Còn nói đến việc làm cũng không gấp được. Thảng
như buồn bực quá sanh bịnh càng khó xử nữa! Quan nhân hãy cầm mấy lượng
bạc này đi giải buồn đi có được không?
Đậu Vĩnh Hàng thấy vợ
khuyên như vậy, nghĩ là buồn bã không được việc gì, bèn thay đổi y phục, cầm theo ít bạc vụn tính đi kiếm Dương Mãnh, Trần Hiếu vào quán rượu
nào đó nhậu một bữa. Vừa ra khỏi nhà không xa thì thấy đằng kia đi lại
hai vị Ban đầu dẫn theo mười mấy người tùy tùng đều đội mũ vải xanh, mặc áo chẽn xanh, lưng thắt dây da, chân mang khoái hài đế mỏng, mỗi người
cầm đơn đao và thước sắt giống như đi tra án vậy. Gặp Đậu Vĩnh Hàng, vị
quan nhân hỏi:
- Xin lỗi ông, đây là ngõ số 4 hẻm Thanh Trúc phải không?
- Vâng, chính là đây.
- Có vị anh hùng đả hổ Hắc diện báo Đậu Vĩnh Hàng, nhà ở đâu?
- Các ông tìm Đậu Vĩnh Hàng có việc chi?
- Chúng tôi muốn hỏi thăm về người đó.
- Tại hạ chính là Đậu Vĩnh Hàng đây.
- A, tôn giá là Đậu Vĩnh Hàng, có phải tôn giá ở nhà Châu lão đầu phải không?
- Vâng, các ông tìm tôi có việc gì?
- Ông có một người bạn đánh người ở phủ Kinh lược sứ, bảo chúng tôi nhắn tin cho ông haỵ Ông với tôi đến nha môn xem thử nhé!
- Ai mà đánh quan chức vậy kìa?
- Ông đến rồi sẽ biết.
Đậu Vĩnh Hàng nghĩ thầm: "Bạn bè mình thì nhiều, phải đến đó xem thử thì
mới biết được". Nghĩ rồi cùng đi với họ. Xưa nay Đậu Vĩnh Hàng không làm điều gì sai pháp, trong lòng cũng không nghi ngại gì. Lời tục có câu:
"Nói đúng phép, lòng không có điều gì lo nghĩ, chẳng sợ quỷ canh ba gọi
cửa. Bụng không tịch, chẳng sợ lời nói cạnh". Vừa bước vào Kinh doanh
điện soái phủ, vị quan nhân lấy mắt ra hiệu, mọi người áp lại vây chặt
Đậu Vĩnh Hàng vào giữa và lấy dây sắt trói lại. Đậu Vĩnh Hàng ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao các vị lại trói tôi?
- Chuyện của ngươi làm mà ngươi không biết à? Vị quan nhân trả lời.
Đậu Vĩnh Hàng nghĩ thầm: "Mình chưa làm điều gì phạm pháp mà? Đây thiệt là
đóng cửa ở trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống". Chính mình cũng không chống cự được, đành phải chờ quan thăng đường xét xử.
Vị quan
nhân đi vào trong bẩm báo. Giây lát nghe bên trong vang lên một hồi
trống lịnh. Ba hồi trống lịnh xong, quan Kinh doanh điện soái nhị phẩm
Hình đình đại nhân thăng đường. Bốn mươi tên khoái thủ cầm dao vác búa
đứng chờ sẵn ở đại đường. Tráng, Tạo, Khoái ba ban thét gọi đường uy
xong, truyền đem sai sự vào. Có người kéo Đậu Vĩnh Hàng tới trước, quan
nhân thét hỏi:
- Chuyện ở Bạch Sa Cương đón đường cướp bạc, giết
chết quan giải quân lương, tên đầu đảng cướp giật tiền lương của triều
đình là Hắc diện báo Đậu Vĩnh Hàng có phải là ngươi không?
Đậu Vĩnh Hàng nghe đến vụ này, sợ hãi hồn bay ngàn dặm, không biết tai bay họa gởi này từ đâu mà tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT