Liêu Đình Qúi dẫn tới mấy mươi tên phỉ đồ vác đao thương gậy gộc đến tiệm
đậu hũ kéo cha con Châu Đắc Sơn đè xuống đánh. May nhờ những người hàng
phố kéo tới khuyên can. Liêu Đình Qúi bảo bọn ấy đập phá hết đồ đạc, từ
cối xay, thùng gỗ tất cả dụng cụ không chừa thứ chi, rồi mới bỏ đi.
Châu Đắc Sơn khắp người bị thương tích, thấy đồ đặc trong nhà bị phá sạch không còn hành nghề được nữa bèn nói:
- Con ơi, chúng ta sống hết được rồi! Đánh thì đánh không lại người ta,
thưa lên quan thì chúng ta thân yếu thế cộ Ta lớn tuổi chừng này, chưa
bị ai hà hiếp như thế bao giờ! Chúng ta sống không làm gì được hắn, để
ta viết một tờ âm trạng chết đi xuống âm phủ đầu cáo hắn. Châu Mậu ơi!
Chừng đó con hãy đến huyện Tiền Đường kêu oan để báo cừu cho tạ Bảo mẹ
con đến phủ Ninh An tố cáo hắn. Mạng già của ta đây không thiết sống
nữa!
Châu Mậu cũng muốn báo thù nên không cản trở chạ Hai cha con đang nói chuyện thì bên ngoài có một người đi vào. Châu Mậu nhìn ra là
một người quen, cũng là người không ra gì ở địa phương này. Hắn ta vốn
không việc gì mà chẳng làm: kính bọn dao búa, sợ người có tiền, lấn hiếp người già cả. Người này họ Mao, ngoại hiệu là Mao nhượng nhượng (Mao ầm ĩ). Hắn ta ở tại huyện Tiền Đường. Khi họ Liêu mang người tới, hắn
không chịu tới, đến khi bọn họ đi rồi, hắn mới đến tiệm đậu hũ, nói:
- Hay a, ai dám tới đây phá tiệm đậu hũ vậy? Chuyện này xảy ra thiệt như
tát vào mặt ta đấy. Bộ không biết họ Mao ta ở đây sao? Hồi nãy không có
ta ở nhà, nếu có ở nhà, đố khỏi bị ta chém vài đứa.
Hắn đang khoa chân múa tay la lối ầm ĩ thì từ bên ngoài Tế Điên bước vào tát hắn một bạt tai. Mao nhượng nhượng la ầm ĩ:
- Hay cho ông Hòa thượng, ông dám đánh ta hả?
- Ta đánh là phải đấy, ai bảo người ở đây nói dóc làm chi?
- Hay cho ông Hòa thượng, chúng ta phải đưa việc này lên quan mới được.
- Ngươi ra đây.
Mao nhượng nhượng bước ra bị Tế Điên níu lại đánh cho ba thoi, hắn nói:
- Để tôi đánh ông chớ.
Nói rồi hươi quyền đánh lại. Tế Điên đếm: một nè, hai nè, ba nè, rồi nói:
- Bây giờ ta đánh người nè!
Nói rồi bước tránh ra, vật Mao nhượng nhượng xuống đánh ba thoi. Đánh xong ba thoi lại bảo:
- Bây giờ ngươi đánh ta đi!
Nói rồi chính mình nằm xuống cho hắn đánh. Mao nhượng nhượng muốn đánh hơn
số đó nhưng bị Tế Điên vật xuống. Mọi người nhìn thấy như vậy cũng không ai khuyên can và đều nói Hòa thượng chơi thật công bằng, đánh Mao
nhượng ba thoi xong, Hòa thượng kêu hắn đánh lại ba thoi; hắn đánh ba
thoi xong liền bị Hòa thượng đè hắn xuống đánh. Mọi người đang chăm chú
xem hai bên trao đổi ba thoi thì nghe có người ở một bên nói:
- Thôi đừng đánh, có tôi tới đây!
Ai nấy nhìn lại thấy người mới đến tướng tá rất đẹp, mình cao hơn chín
thước, tam đình nở rộng, đầu đội khăn tráng sĩ sáu múi bằng đoạn màu đen bên trên có gắn sáu miếng kiếng, mình mặc tiễn tụ bào cùng màu, lưng
buột dây loan đái, mang giày đến mỏng, bên ngoài khoác một áo choàng lớn anh hùng bằng đoạn đen trên thuê ba đóa hoa phú quý màu lam, mặt giống
như giấy ô kim, mày ta mắt lớn, dưới cằm một bộ râu cước tua tủa trước
ngực. Người này thiết diện thiên vương Trịnh Hùng. Trịnh Hùng sau khi
chia tay với Tế Công ở Mã Gia Hồ huyện Thường Sơn, trở về nhà mình,
không việc gì cũng lên huyện Tiền Đường chơi. Bởi Trịnh Hùng có một
người bạn họ Trần Thanh Viễn là Tiêu đầu của Đông lộ bảo tiêu cục, tánh
tình rất trung hậu, nhà cũng ở thành Lâm An này. Hôm ấy Trần Thanh Viễn
rảnh việc dẫn gia nhân đi dạo chơi, đi đến ngoài cổng huyện Tiền Đường
thấy một người mại võ múa quyền ở đó. Người xem đông chật rất là nhiệt
náo. Trần Thanh Viễn nhìn thấy người mãi võ này đã được danh nhân truyền dạy nên quyền cước rất tinh thông. Đại khái là người này không quen đi
lại trong giang hồ, cũng không biết nói tiếng lòng giang hồ, có thế nào
nói thế ấy. Trước khi múa quyền, cất lời rao:
- Thưa quý vị, tại
gia là người phương xa, không quen nghề mãi võ, chỉ nhân vì đi thăm bạn
hữu tại quý địa phương không gặp mà tiền lộ phí đã tiêu dùng hết rồi.
Hồi còn ở nhà, tại hạ có luyện qua một vài đường quê dốt, tại hạ cũng
không biết hàng đệ tử của bậc danh sư ở đâu mà gởi thiếp đến hầu để bái
phỏng. Các vị Ở đây có tiền giúp cho tiền, ai không tiền thì đứng trợ
Oai, giúp đỡ kẻ không may.
Lẽ ra phải có một vài lời lẽ giang hồ rao nói rõ ràng mới phải.
Trần Thanh Viễn dòm thấy người mãi võ ấy không biết dùng tiếng giang hồ nào
nên luyện mấy bài quyền mà không một ai bỏ tiền ra cả, bèn nghĩ: "Người
quân tử đến chỗ nào cũng làm cho người được tốt đẹp. Ta hãy bước vào
giúp anh ta múa một bài quyền, cho mấy điếu tiền, để giúp đỡ anh ta khá
khá một chút". Nghĩ rồi mới kêu gia nhân là Trần Thuận, bảo:
Ngươi hãy vào tiệm tiền Hằng Nguyên bên trong cửa Tiền Đường lấy cho ta năm
điếu tiền. Lát nữa sau khi ta giúp anh ta múa quyền xong, ngươi bứt xâu
tiền ra thảy vào nhé, mãi võ có quy luật là không được ném cả xâu tiền
vào.
Trần Thuận gật đầu, đi đến tiệm tiền lấy năm điếu về. Trần Thanh Viễn bước vào diễn trường nói:
- Này bạn, để tôi giúp bạn múa một bài quyền nhé!
Người mãi võ vội chấp tay nói:
- Xin hỏi: tử đệ thái gia họ gì?
- Tôi họ Trần. Nhận thấy bạn không phải là người chuyên mãi võ chốn giang hồ mà.
- Biết làm sao hơn! Tôi không còn cách nào khác. Bạn tìm không gặp, phải
lâm vào cảnh túng quẫn! Tử đệ gia, ngài giúp tôi, là tôi phải tiếp quyền với ngài hay chỉ đứng một bên báo danh ngài với mọi người thôi?
- Bạn chẳng cần tiếp quyền. Ngay lúc đó từ bên ngoài một người bước vào, nói:
- Bạn hãy chờ tôi với, tôi cũng muốn tiếp một tay đây. Hai chúng ta cùng đấu quyền nhé!
- Cũng được.
Nói rồi nhìn lại, người này cao tám thước, đầu đội khăn trùm phấn lăng bằng đoạn, mình mặc tiễn tụ bào cùng màu, lưng thắt day loan đái, đi giày đế mỏng, ngoài khoác áo choàng anh hùng cùng màu phấn lăng trên thuê hoa
mẩu đơn màu lam, mặt giống như thoa dầu, đầu đầy những nốt trái lộ vẽ
gian trá. Trần Thanh Viễn vừa cùng người ấy chạm quyền bỗng cảm thấy
trước ngực bị tức, lật đật bước ra khỏi vòng, nói:
- Này bạn, hãy dừng tay lại, tôi cảm thấy tức ngực quá!
- Nào ngờ tên tiểu tử ấy chẳng biết qui củ, cười ha hả, nói:
- Theo ta thấy, tài năng như ông chỉ có thể quét dọn giúp thôi.
Trần Thanh Viễn nghe thế, tức giận nói:
- Mi là cái thá gì mà dám đến làm nhục ta! Tại ta bị tức nghẹn mi không biết sao?
- Té ra mi là kẻ bất tài lại muốn đến chàng ràng hả?
Mọi người nhìn thấy hai bên sắp đánh nhau vội chạy tới khuyên can, có người lôi người kia đi. Trần Thanh Viễn kêu gia nhân đem năm điếu tiền cho
người mãi võ và hỏi:
- Thưa quý vị, quý vị có biết người mới vừa
rồi là ai, họ gì không? Tôi phải tìm hắn mới được! Tên này không biết
lịch sự là gì hết.
Mọi người cũng khuyên giải:
- Xin đại gia nên trở về đi, không cần phải tìm hắn làm chi, cũng không biết hắn ở đâu nữa.
Mọi người đều không dám nói ra về hắn, Trần Thanh Viễn cũng không biết làm
sao, ngực càng tức hơn, đành phải trở về nhà. Tìm gia nhân Trần Thuận,
nhưng không thấy đâu đành thuê một cỗ xe về nhà, ngực càng khó chịu hơn. Giây lát Trần Thuận về tới, Trần Thanh Viễn hỏi:
- Trần Thuận, ngươi đi đâu vậy? Ta cùng người ta đánh nhau, ngươi sợ người ta đánh tới ngươi nên ngươi chạy trước phải không?
- Lão gia đừng hiểu lầm! Tiểu nhân thấy tên côn đồ mặt trắng bỏ đi mà lão gia lại không biết tên họ hắn nên ngầm theo dõi đó chớ.
- Được, ngươi có hỏi thăm rõ ràng chưa?
- Tiểu nhân hỏi thăm rõ rồi. Tên đó là chủ của Vạn Trân lầu, tên là Tôn
Thái Lai, ngoại hiệu là Ma diện hổ, hắn là phỉ côn đồ ở địa phương này,
kết giao với quan trưởng khuấy động nha môn, hà hiếp người lương thiện,
không từ điều xấu nào, rất nổi tiếng ở địa phương, không ai dám động đến hắn.
Được, để ta hết bệnh rồi sẽ đi kiếm hắn! bệnh làm thở không được, Trần Thanh Viễn nhờ người xem mạch uống thuốc cũng chưa bớt. Hôm
ấy Thiết diện thiên vương Trịnh Hùng tới thăm, hai người là anh em kết
nghĩa. Trần Thanh Viễn nói:
- Huynh trưởng tới đây hay quá! Anh nắn nắn giùm tôi, sao tôi khó thở quá!
- Tại sao lại khó thở?
- Anh đừng nhắc lại làm chi!
Trần Thanh Viễn mới đem việc trợ quyền ở diễn trường nói lại. Trịnh Hùng nói:
- Hiền đệ cứ lo dưỡng thương đi, ngu huynh sẽ báo thù cho chú. Tôn Thái
Lai căn cứ vào vai vế của hắn mà dám coi thường chú em của ta à!
- Huynh trưởng không nên ra mặt đối đầu với hắn làm chị Huynh trưởng ở
địa vị cao quí mà để cho hắn xúc phạm đến coi sao được. Để tôi mạnh lại
sẽ tìm hắn sau.
- Tiểu đệ đừng lo, bởi không biết chú bị tức
ngực, nếu biết ta mời Tế Công Phật sống ở chùa Linh Ẩn đến cho chú tí
thuốc linh đơn uống vào sẽ khỏi ngay thôi. Mẹ của ta mù mắt bao nhiêu
năm không thấy được mà Tế Công trị còn được, huống chi thứ bịnh lặt vặt
này.
Gia nhân Trần Thuần hỏi:
- Thưa Trịnh đại quan nhân, người mà quan nhân vừa nhắc tới đó có phải là ông Hòa thượng kiếc ở chùa Linh Ẩn không?
- Phải đó.
- Hồi nãy tôi ra cổng Tiền Đường mua đồ, thấy ông Hòa thượng đang đánh
nhau với Mao nhượng nhượng ở trước tiệm đậu hũ của lão Châu, mỗi bên
đánh nhau ba thoi.
- Để ta đi xem thử. Hiền đệ Ở nhà đợi ta nhé! Ta phải đi đến Vạn Trân lầu tìm cái thằng đó mới được.
Trịnh Hùng nói rồi đứng dậy đi ra. Trần Thanh Viễn kêu gia nhân kéo lại mà
không được. Trịnh Hùng đi thẳng đến cổng Tiền Đường gặp Tế Điên đang
đánh nhau với Mao nhượng nhượng. Trịnh Hùng nói:
- Đừng đánh nữa! Thưa sư phó, tại sao lão nhân gia lại đánh với hắn?
Mao nhượng nhượng nghe Trịnh Hùng gọi ông Hòa thượng kiếc bằng sư phó, hắn
sợ quá lật đật đứng dậy lủi chạy mất. Nguyên, Trịnh Hùng tiếng tăm vang
dội thành Lâm An, nay thấy Trịnh Hùng bước tới hành lễ Tế Điên và nói:
- Sư phó sao lại đánh nhau với tên vô danh tiểu tốt như vậy?
- Ta tính đập bể cái nồi sắt rồi lượm một ít đem bán lấy tiền uống rượu.
- Sư phó muốn uống rượu, đệ tử có tiền đây!
- Một mình ta không đi uống rượu đâu.
- Sư phó đi đâu? đệ tử xin đi cùng.
- Ta lên Vạn Trân lầu.
- Đệ tử tính lên Vạn Trân lầu đây.
- Được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT