Tế Điên đang điếm tiền, sáu ông Hòa thượng hóa tiểu duyên áp tới hỏi:
- Hay cho ông Hòa thượng, ông cầm tiền của chúng tôi quăng đi đâu mà còn lại chỉ mấy đồng này?
Ông Hòa thượng ấy chạy lại đánh một thoi. Tế Điên nói:
- Chúng ta một chọi một, đánh nhau nhé!
Sáu ông Hòa thượng vây lấy Tế Điên lại đánh. Ai muốn đánh Tế Điên một thoi, tất bị trả ngay một thoi. Sáu người đều không ai chiếm được phần hơn.
Đang đánh nhau tưng bừng thì từ phía Bắc đi lại hai cỗ ngựa mà người cỡi chính là Vương Hiếu và Vương Phúc. Vương viên ngoại thấy ngựa của Lý Tu Duyên lồng lên chạy khan, lật đật sai gia nhân đuổi theo. Hai vị quản
gia đang đi tìm kiếm, thấy Lý công tử lại mặc tăng y rách nát đang đánh
nhau với sáu ông Hòa thượng. Vương Hiếu lật đật xuống ngựa, nói:
Đừng đánh, đừng đánh nữa!
Các vị Hòa thượng kiếc nói với Vương Hiếu:
- Chú đừng xía vô, ông ấy gạt lấy hết tiền của chúng tôi đó!
- Các ông đừng nói bậy, còn chưa chịu cút đi hả? Đây là công tử của chúng ta mà.
Mấy ông Hòa thượng nghe nói không dám đánh nữa. Vương Hiếu nói:
- Mấy vị muốn tạo phản mà! Chưa chịu cầm tiền đi sao?
Các vị Hòa thượng nghe nói thế, mỗi người cầm lấy 200 tiền lục tục rút lui êm. Vương Hiếu nói với Tế Điên:
- Thưa công tử, nãy giờ đi đâu?
- Ta cùng mấy ông Hòa thượng lên Đổng gia trang hóa duyên, lãnh một cái bánh bao và 200 tiền.
- Ôi công tử ơi, công tử không sợ người ta cười cho à? Nào có phải là ai
xa lạ đâu! Đổng viên ngoại là chỗ thân thích với chúng ta mà! Còn ngựa
của công tử đâu rồi?
- Ta treo ở trên cây bên kia kìa.
- Hồi nãy chúng tôi đi qua đó sao không thấy?
Tế Điên lấy ta chỉ, nói:
- Chớ không phải kia à?
Vương Hiếu, Vương Phúc ngoái lại nhìn, quả nhiên thấy ngựa bị cột trên cây,
mới hè nhau lên cây mở ngực xuống. Tế Điên thót lên ngựa cùng gia đinh
trở về. Vương viên ngoại hỏi:
- Con đi đâu vậy?
- Con đâu có đi đâu. Con đi hóa duyên thôi.
- Cái thằng bé này thiệt là bậy bạ quá! Đã muốn hoàn tục rồi mà còn không quên hóa duyên à? Từ nay không cho đi hóa duyên nữa!
Tế Điên gật đầu ưng thuận, mọi người giục ngựa lên sười núi để đến chùa
Quốc Thanh. Từ cổng chùa Quốc Thanh, từng cặp tăng nhân đứng xếp hàng
dàn chào có đến mấy mươi đôi. Vương An Sĩ nhìn thấy, tưởng Phương trượng trong chùa biết Vương ngoại có tiền mới sắp đặt cung kính quá mức như
vậy. Kỳ thật chẳng phải thế. Lão phương trượng năm xưa chùa Quốc Thanh
hiệu là Tánh Không trưởng lão đã viên tịch. Vị đương gia Phương trượng
Bảo Duyệt Hòa thượng là đệ tử của Tánh không trưởng lão năm xưa. Tánh
Không trưởng lão là vị cao tăng đắc đạo, trước khi viên tịch, kêu đồ đệ
là Bảo Duyệt đến trước mà dặn rằng:
- Năm đó tháng đó ngày đó có
vị Tri Giác La Hán đến dâng hương, cần phải sắp xếp hàng lối, trang phục như thế… như thế… để tiếp đón.
Vì vậy, Hòa thượng Bảo Duyệt mới
ghi nhớ trong lòng. Hôm nay, từ đại điện đi tới bên ngoài đều hai hàng
54 đôi là 108 vị Hòa thượng đều đắp y, tay cầm thủ lư hoặc khánh, miệng
niệm hiệu để tiếp rước Tri Giác La Hán.
Vương An Sĩ đâu biết được ẩn tình này. Mọi người tới trước chùa xuống ngựa đi vào, Tế Điên nói:
- Á, mấy cái gáo dừa này trọc lóc!
Mấy vị Hòa thượng nghĩ thầm: "Cái ông Hòa thượng này thật dễ ghét! Ông ta
nói bọn mình là gáo dừa trọc lóc mà ông ta cũng là Hòa thượng!".
Chúng tăng đều là phàm phu tục tử làm sao biết được lai lịch Tế Điên! Đoàn
của Vương viên ngoại tới chùa, Bảo Duyệt Hòa thượng bước ra đón tiếp,
gặp Tế Điên bèn vái chào, Tế Điên cũng đáp lễ đúng phép. Lão viên ngoại
đều không hiểu cách thức đó. Bảo Duyệt Hòa thượng hỏi:
- Lão viên ngoại mới đến à?
Vương An Sĩ hỏi:
- Phương trượng pháp hiệu là chi?
- Tôi là Bảo Duyệt.
Vương An Sĩ hôm nay đến chùa Quốc Thanh, trước hết cúng cho chúng tăng mỗi
người một cái tràng, một đôi tăng hài và hai điếu tiền. Phương trượng
mời lão viên ngoại vào thiền đường đãi trà. Vương An Sĩ nói:
- Hôm nay tôi đặc biệt đến cho cháu tôi là Lý Tu Duyên làm lễ "Nhảy tường hoàn tục", xin lão Phương trượng từ bi cho!
Bảo Duyệt Hòa thượng gập đầu chấp thuận và dặn bảo các chức sự hãy tổ chức
chu đáo. Mọi người đều lên đại điện dâng hương. Trước đại điện đặt một
cái giá bảng tượng trưng cho tường. Bảo Duyệt Hòa thượng nói:
- Này lão viên ngoại, cháu của ngài nhảy tường, ta phải đánh nó một trăm thiền trượng rồi đuổi ra khỏi chùa.
Vương An Sĩ nghe như vậy, lật đật nói:
- Cháu tôi thân thể yếu ớt lắm, bị đánh một trăm thiền trượng làm sao chịu nổi?
- Không phải đánh bằng thiền trượng thiệt đâu! Chỉ lấy mười chiếc đũa thay cho thiền trượng, đánh một cái kể làm mười đó.
- Vậy thì được!
Bảo Duyệt Hòa thượng kêu:
- Tu Duyên, ta đánh chú, chú nhảy qua giá bảng ra khỏi cổng chùa kể như là xong đấy nhé!
Tế Điên gật đầu. Bảo Duyệt cầm bó đũa giơ lên đánh xuống, nói:
- Ngươi ngày mồng một không dâng hương, ngày rằm không lễ bái, điện trước không chịu quét, điện sau đất tùm lum, suốt ngày say túy lúy, thịt chó
mang cả xâu, xuất gia không tròn phận, đưa trả ngươi về nhà. Hãy cởi bỏ y hậu, bước ra khỏi chùa ngay!
Nói xong bảo Lý Tu Duyên nhảy tường. Tế Điên nhảy qua bảng giá, cất bước chạy thẳng ra cổng chùa. Vương An Sĩ kêu:
- Đừng chạy, đừng chạy!
Câu nói ấy chưa xong thì nghe Lý Tu Duyên la:
Sao tôi đứng lại không được vậy nè!
Vương An Sĩ và mọi người lật đật đuổi theo ra bên ngoài, mắt thấy Lý Tu Duyên đang lơ lửng giữa vực thẳm hẻm núi ngàn trượng. Lão viên ngoại dậm chân than thở:
- Lão viên ngoại không nên thương cảm thái quá! Lý Tu Duyên là người có lai lịch rất lớn đó.
- Hết rồi! Nó đã chết rồi, tôi về nhà đem một phần gia tài để lập đàn tụng kinh thí thực siêu độ cho nó mới được.
Vương Toàn nói:
- Cha không nên làm như thế! Con thấy em con là người có đạo đức, cũng có thể lần này về điểm hóa cho cha đó, chắc không chết đâu.
Bảo Duyệt Hòa thượng nói:
- Lời công tử nói có lý đấy. Xin viên ngoại cứ yên tâm về nhà đi.
Viên ngoại cứ một mực không nghe, trở về nhà muốn lập đàn siêu độ cho Lý Tu Duyên.
Thật ra Tế Điên giả bộ rớt xuống hẻm núi rồi dùng độn pháp lên thẳng Thượng
Thanh cung kêu cửa. Bên trong một đạo đồng bước ra, thấy trước mặt mình
là ông Hòa thượng kiếc: Tăng y rách nát, tay vắn sứt bâu, lưng thắt dây
nhung, khật khà khật khưỡng, hai chân trần xỏ trên đôi dép cỏ, rách rưới hết chỗ nói. Tế Điên đã bịt kín tam quang lại, đạo đồng nói:
- Này, Hòa thượng, ông tìm ai?
Cảm phiền tiên đồng vào trong thưa lại giùm một tiếng là có Tế Điên tăng ở chùa Linh Ẩn bên Tây Hồ đến bái phỏng quán chủ.
Đạo đồng nghe nói "a" lên một tiếng, đáp:
- Ông là Tế Điên tăng đây sao? Đợi ở đây một lát.
- Được mà!
Đạo đồng vào trong bẩm báo. Lúc đó, lão tiên ông đang có khách. Khách nào
thế? Đó là Ngọc diện trường thọ tiên cô ở Thiên Mẫu cung sau Thượng
Thanh cung. Bà ta là con gái của Ngũ vân lão tổ ở Ngũ Vân động. Đang
ngồi tỉnh tọa trong động bỗng thấy Thượng Thanh cung có một cột yêu khí
xông lên trời, Ngọc diện yêu hồ nghĩ thầm: "Lẽ nào Thượng Thanh cung lại có thể có yêu tin được? Sao mình không đến đó xem thử là chuyện gì?".
Khi đến Thượng Thanh cung, Lão tiên ông gọi bà ta là tiên cô, bà ta bèn
dùng tiếng Lão tiên ông để gọi lại. Hai vị này thuộc loại đối binh bất
kháng. Lão tiên ông biết cha bà ta là Ngũ vân lão tổ, cai quản cả quần
yêu thuộc loại mang lông đội sừng, xương ngang xuyên tâm, chẳng phải do
tứ tạo sanh ra, xương sống chổng lên trời đều thuộc quyền cai quản của
ông tạ Ông ta có một lá phan tụ yêu, một khi treo lên thì yêu tinh trong thiên hạ đều về chầu cả. Vì thế tiên ông cũng không động chạm tới ông
tạ Ngọc diện lão hồ cũng biết tiên ông đạo đức rất cao xa, báu vật trấn
quán trong miếu có Càn khôn ảo diệu đại hồ lô, bất luận là yêu tinh gì,
hễ lọt vào trong đó một giờ ba khắc sẽ hóa làm máu mủ hết. Vì thế bà ta
cũng không dám động đến Lão tiên ông. Hôm nay lão tiên ông nghe nói có
Ngọc diện tiên cô đến, lật đật xuống thềm đón tiếp, nói:
- Tiên cô đến thăm, có việc gì mà rảnh rang dữ thế?
- Tiên ông, tôi thấy trong miếu của ông có một yêu khí bốc lên trời, không biết là tại làm sao?
Theo tay Lão tiên ông chỉ, lão yêu hồ nhìn lên trần nhà thấy đang treo lủng
lẳng một tiểu Hòa thượng, trên đầu có khí đen. Lão yêu hồ hỏi:
- Hòa thượng đó là ai vậy?
Trên trần thế có Tế Điên Hòa thượng, hưng Tam Bảo, diệt Tam Thánh, hiếp đáp
môn hạ Tam Thanh giáo chúng tôi, như: đốt cháy Tường Vân quán, đốt chết
Trương Triệu Hưng, đốt Yên Vân tháp, kêu thiên lôi đánh Hoa Thanh Phong, bắt nhốt Trương Diệu Nguyên, đùa cợt Chữ Đạo Duyên, Trương Đạo Linh.
Con yêu tinh này là đồ đệ của Tế Điên đó. Tôi bắt hắn treo lên chờ Tế
Điên đến. Tế Điên đến trễ một ngày là hắn bị treo một ngày, chừng nào Tế Điên tới tôi mới thả hắn ra. Để xem Tế Điên là nhân vật như thế nào cho biết.
Ngọc diện lão hồ nói:
- Này lão tiên ông, bao giờ
Tế Điên tới, xin ngài đưa tin cho tôi biết. Đại đồ đệ của tôi cùng Châu
công tử ở thành Lâm An có một đoạn kim ngọc lương duyên, vô cớ bị Ông ta đuổi về. Đồ đệ thứ ba của tôi là Chương Hương Nương ở nhà Hàn viên
ngoại tại thôn Vĩnh Ninh cũng bị Ông ta đuổi đi. Tôi còn có đứa đồ đệ
nhỏ bị Ông ta giết chết ở Tiểu Nguyệt Đồn. Tôi hỏi bọn đồ đệ tại sao tụi bây không đấu pháp với ông tạ Chúng trả lời là địch không lại ông tạ
Chừng nào Tế Điên tới, tiên ông cho tôi hay tin, tôi sẽ thi một thuật
nhỏ bắt ông ta để trả thù cho bọn đồ đệ của tôi.
- Được! Đã có tiên cô chịu để tâm đến, bao giờ Tế Điên tăng tới, tôi sẽ đưa thơ báo tin.
Đương nói tới đó thì đồng tử vào báo:
- Thư sư phó, Tế Điên tìm sư phó!
- Kỳ thực Tế Điên không nói như vậy mà chỉ nói đến bái phỏng quán chủ,
nhưng đạo đồng lại đưa tin như vậy. Lão tiên ông cũng là bậc cao nhân,
vội nói:
- Hãy mời vào.
Đạo đồng đi ra, không nói "Sư phụ có lời mời", mà lại nói:
- Sư phó tôi kêu ông vào đi!
Tế Điên cũng không tỏ vẻ sắc giận, nói:
- Cũng được, vào thì vào!
Nói rồi cất bước đi vào loạng choạng, chân thấp chân cao, ngã xiêu ngã tó thẳng vào bên trong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT