Tế Điên đương uống rượu, cảm thấy người hơi giật giật, bèn án linh quang
biết rõ vội đứng dậy kêu Lôi Minh, Trần Lượng đến chỗ vắng, bảo:
- Này Lôi Minh, Trần Lượng! Hai con có phải đồ đệ của ta không?
- Sư phó nói điều chi lạ vậy?
- Ta đối xử với hai con có tốt không?
- Qúa tốt đi chớ!
- Ta cứu hai con mấy lần rồi?
- Đã cứu chúng con mấy lần, ơn sư phụ đối với chúng con thật là ơn tái tạo. Có điều chi, sư phụ cứ sai bảo chúng con.
- Bây giờ Hòa thượng ta có việc, hai con có chịu làm hết lòng không?
- Sư phụ dù có việc gì khó khăn đi nữa, hai con có muôn thác cũng không từ.
- Được, lần này ta tới Bạch Thủy Hồ có hai việc:
Thứ nhất là bắt yêu quái, thứ hai là muốn đến huyện Thiên Thai để thăm cậu
mợ tạ Hiện tại cậu mợ ta đã sai anh ta là Vương Toàn cùng với lão quản
gia đi tìm tạ Hôm nay anh ta cùng lão quản gia có thể bước lên thuyền
giặc rồi. Đúng ngọ bữa nay tánh mạng của hai người đó sẽ gặp nguy hiểm,
có thể chết như không. Hai con nếu là đồ đệ của ta nên tức tốc rời phủ
Thiệu Hưng, thuận theo bờ sông đi về hướng Tây đến Tào Nga giang, thấy
có một chiếc thuyền giặc đấy! Các con nhìn thấy dưới thuyền có một vị
văn sinh công tử tuổi trẻ, đó là Vương Toàn, anh của ta; còn người già
kia chính là lão quản gia Lý Phúc. Trên thuyền không có người khách nào
khác, số còn lại đều là giặc cả. Hai con nên đi sớm đi! Đúng ngọ hôm nay tánh mạng hai người ấy dám tiêu tan lắm! Hai con nếu cứu không được bác Vương Toàn thì từ nay đừng thấy mặt ta, cũng đừng là đồ đệ của ta nữa!
Lôi Minh, Trần Lượng nghe mấy câu đó, không kịp cáo từ quan Tri phủ, co giò chạy bất kể. Chạy ra cửa nha môn, qua cửa Nam, hai người thuận theo bờ
sông thi triển phép lục địa phi đằng chạy một mạch về hướng Tây. Hai
người chạy suốt hơn 20 dặm, thấy sắp tới đứng bóng mới hơi chầm chậm một tí, rồi lại chạy tiếp hơn 20 dặm nữa mới đến Tào Nga giang.
Đến
nơi, xa xa thấy có một chiếc thuyền nhỏ, từ phía sau buồng lái bước ra
một người tay cầm cương đao chạy vọt tới trước thuyền. Hai người vừa đến gần, thì thấy một người từ trước khoang thuyền bước ra, tay xách một
cái đầu người thiếu niên. Lôi Minh thấy vậy hét lên một tiếng: - Đồ hung ác! Bèn rún mình nhảy về phía thuyền. Nào ngờ thuyền cách bờ đến hơn 30 trượng, bước nhảy đó không tới thuyền, nên rơi tõm xuống sông. Trần
Lượng nhìn thấy thế hai mắt đỏ hoe, tự nghĩ rằng: "Nhị ca chết rồi, mình làm sao sống nổi?". Mới chạy đến bên bờ thi triển pháp Giao tử xuyên
vân tung ba lần, thân rớt trên thuyền. Chân vừa mới đạp xuống mạn
thuyền, thì bị người trên thuyền cầm dao nhắm ngay đầu chém xuống.
Chiếc thuyền đó chính là thuyền giặc. Người thuê thuyền chẳng ai xa lạ mà chính là Vương Toàn và Lý Phúc. Sự việc là như vầy:
Vương Toàn, Lý Phúc sau khi trắng án ở huyện Tiêu Sơn, Vương Toàn còn muốn
tiếp tục đi tìm biểu đệ Lý Tu Duyên nữa. Nhưng Lý Phúc nói:
Theo
tôi nghĩ, công tử nên trở về nhà đi! Trước kia, lão viên ngoại dù nói
một ngày tìm được thì một ngày về, một năm tìm được thì một năm mới về,
còn tìm không được Lý công tử thì đừng trở về nhà. Dù thế, lão viên
ngoại cũng không an tâm khi công tử đi xa! Công tử là người đọc sách
chắc cũng rõ thánh nhân có câu: "Khi cha mẹ còn không nên đi xa, đi ắt
phải có chỗ nơi nhất định". Còn Lý công tử chưa chắc là tìm được. Mấy
năm nay không biết sống chết ra sao! Mấy năm nay khí trời mỗi ngày một
lạnh. Đến mùa Đông khí trời càng lạnh gắt, chúng ta đi ra ngoài dãi dầu
sương nắng, sớm dậy tối ngủ, lão nô đây chẳng hề chi, còn công tử thân
thể yếu đuối, đâu có thể chịu nổi cực khổ như vầy mãi! Còn nói chi vô cớ đến cửa quan, tánh mạng coi như treo trên đường tơ kẽ tóc! Nếu không
phải là trời xanh có mắt, thần Phật gia hộ, thì chủ tớ ta có oan khó tỏ, há chẳng phải là sa vào chỗ chết hay sao? Chi bằng chúng ta trở về nhà, như vậy bớt được lão viên ngoại để tâm lo lắng. Chờ đến mùa Xuân, khí
trời ấm áp, hoa nở đầy đường, chủ tớ chúng ta lại lên đường tìm Lý công
tử, công tử thấy thế nào?
Vương Toàn nghe nói nhớ lại khi ở quan đường không khỏi rùng mình gai ốc, bèn nói:
- Đã như thế thì chúng ta nên trở về nhà đi.
Hai chủ tớ theo đường lớn trở về, cứ đói ăn khát uống, ngày đi đêm nghĩ đỡ. Ngày mai xuống bến thuê một chiếc thuyền trở về, bớt được nỗi khổ đường sá mệt nhọc thức khuya dậy sớm, và khỏi phải lo bị nạn cướp đường.
Vương Toàn gật đầu đồng ý. Hai thầy trò mới đến tòa Vạn Thịnh khách điếm thuê một phòng. Phổ ky dẫn lên Bắc thượng phòng, đó là một phòng ba gian,
tranh tối trang sáng. Lý Phúc trải giường nệm, hai thầy trò rửa mặt uống trà xong, nghỉ ngơi giây lát rồi kêu cơm rượu ăn uống. Lúc đương ăn
uống, nghe bên ngoài có người hỏi:
- Này chưởng quỹ, khách đã ngồi ăn đủ chưa?
- Có mấy người mươi vị khách rồi.
Người kia bước vào trong viện, nói lớn:
- Các vị Ở đây có ai thuê thuyền không? Thuyền chúng tôi ở huyện Thiên
Thai, có ai đáp thuyền đi cùng không? Thuyền chúng tôi là thuyền nhận
chở hàng, ngày mai sẽ nhổ neo.
Vương Toàn và Lý Phúc nghe nói, muốn bước ra thương lượng việc thuê thuyền thì thấy cửa mở ra, một người bước vô phòng hỏi:
- Các vị khách ở phòng này định đi về đâu? Có thuê thuyền không?
Vương Toàn nhìn thấy người này khoảng hơn 20 tuổi, mặt mày trắng trẻo, trên
đầu vấn tóc hình tim trâu, mình mặc áo chẽn bằng vải xanh, mang vớ màu
lam, chân mang giày bố màu xanh cũ. Vương Toàn thấy người này rất quen
thuộc, người ấy nhìn thấy Vương Toàn cũng rất ngạc nhiên, vội bước tới
hỏi:
Xin hỏi, vị khách quan này họ là chi?
- Tôi họ Vương.
Người ấy "à" lên một tiếng, nói:
- Lão nhân gia có phải là người thôn Vĩnh Ninh, huyện Thiên Thai, phủ Thai Châu không?
- Đúng đấy!
Người kia vội bước tới thi lễ, nói:
- Té ra là công tử gia. Công tử không nhớ tiểu nhân sao?
Lý Phúc hỏi:
- Chú là ai?
- Lý bá phụ, ông thiệt là quý nhơn hay quên việc! Tiểu điệt ngày xưa là tiểu đồng của công tử tên là Tiến Phúc đây mà!
Vương Toàn cũng nhớ ra, bèn hỏi:
- Tiến Phúc, làm sao ngươi lại ở đây, và đang làm nghề gì?
Tiến Phúc tằng hắng một tiếng rồi nói:
- Công tử gia đừng nhắc đến làm chi! Chuyện này dài lắm, một vài câu khó nói hết!
Hồi nhỏ Tiến Phúc cũng là người sống cùng làng với Vương viên ngoại, nhưng
vì bị hạn hán mất mùa, gia đình quá túng thiếu, cha mẹ hắn mới đem bán
con cho nhà Vương An Sĩ để suốt đời làm đầy tớ. Vương An Sĩ mới cho Tiến Phúc vô hầu hạ Vương Toàn trong việc sách đèn, vừa để bầu bạn cho vui.
Về sau Tiến Phúc được 18,19 tuổi, trong tay cũng có chút đỉnh tiền bèn
ra ngoài làm đủ thứ rượu chè bài bạc. Nhà Vương An Sĩ xưa nay rất hào
phóng đối với gia nhân, nên tôi tớ đều có tiền cả. Tiến Phúc chẳng những rượu chè bài bạc, mà về sau trong nhà có một vú em coi về việc may vá
độ chừng hơn 20 tuổi thông gian với Tiến Phúc có con. Tiến Phúc đưa cô
này ra ngoài mướn phòng ở tạm. Như vậy kể như họ là người ngoài nhà,
nhưng Tiến Phúc vẫn ở lại nhà viên ngoại để giúp việc. Phàm giấy không
thể gói được lửa; muốn người ta không biết chỉ trừ phi mình đừng làm.
Tiến Phúc lôi vú em ra khỏi nhà, bị viên ngoại biết được kêu thủ hạ trói lại đánh cho một trận, nói: - Nhà ta là nhà thư hương môn đệ, sống theo lễ nhạc, mi là kẻ nô tài lại dám làm việc thương thiên bại lý như vậy
ư?
Nói rồi đánh Tiến Phúc một trận thừa sống thiếu chết. Mọi
người xung quanh xúm lại năn nỉ, Vương viên ngoại vốn là người nhân từ,
mới ra lệnh lập tức đuổi Tiến Phúc ra, và bắt đầu từ nay không cho bước
vào cửa nữa! Lúc đó mọi người mới dám mở trói cho Tiến Phúc, lão viên
ngoại bảo đi ngay, đồ đạc gì của hắn cho mang theo cả. Tiến Phúc khóc
lóc ra mắt thiếu gia Vương Toàn, nói rằng lão viên ngoại đuổi mình đi.
Vương Toàn nói:
- Ta cho ngươi 30 lượng bạc, ngươi cầm lấy xài đỡ đi, đợi mấy tháng sau lão viên ngoại bớt giận, mi hãy trở lại cầu xin,
ta cũng năn nỉ giúp ngươi để ngươi trở lại.
Nhân vì việc ấy, Tiến Phúc từ nhà viên ngoại ra đi, thấm thoát đã mấy năm mà không thấy trở
lại. Hôm nay, tại khách điếm nơi Tiểu Giang Khẩu này mới gặp lại. Vương
Toàn hỏi:
- Tiến Phúc, bây giờ ngươi buôn bán ra sao?
-
Công tử gia không biết đó chớ! Từ ngày viên ngoại đánh đập đuổi tôi ra
khỏi nhà, tôi phải nhận tội ấy. Bây giờ tôi ở trên bến đò, vào nhóm tên
là Tập Ban, chuyên rước mối khách đi thuyền, cứ một điếu thì tôi được
100 tiền. Mỗi ngày có 100 tiền ăn hết 100 tiền, có 200 tiền ăn hết 200.
- Ai bảo ngươi tự mình chẳng an phận làm chi! Nếu ở trong nhà ta, đến bây giờ cũng không đến nỗi nào. Nếu như vẫn làm thư đồng hầu hạ ta, rồi
viên ngoại sẽ cưới vợ cho ngươi, ở trong nhà của lão viên ngoại, khỏi lo về việc ăn mặc. Hôm nay ngươi đã gặp ta, ta sẽ đưa ngươi trở về. Ngày
mai ta sẽ soạn cho ngươi ít bộ quần áo để về đến nhà ngươi có thể thay
đổi được.
- Công tử gia đưa tôi về nhà, chỉ sợ lão viên ngoại không bằng lòng thôi.
- Không hề chi! Để ta xin giùm ngươi, đại khái lão viên ngoại cũng không đến nỗi làm khó dễ ngươi lắm!
- Xin đội ơn công tử! Hiện giờ công tử đi đâu vậy? Bình thường công tử không hề ra cửa bao giờ mà!
Vương Toàn tằng hắng một tiếng rồi nói:
- Ta vâng lệnh viên ngoại mà đi đây! Viên ngoại bảo ta đi tìm biểu đệ Lý
Tu Duyên, mang theo nhiều vàng ít bạc, giấu giếm thêm một ít bảo châu,
tìm được ngày nào thì trở về ngày ấy, một năm tìm được thì một năm mới
trở về, còn tìm không được thì không về nữa. Ở huyện Tiêu Sơn, ta bị vu
vào vụ án không đầu, tánh mạng treo trên sợi tóc! Bây giờ trời đã trở
mùa lạnh, ta định trở về nhà đây.
Tiến Phúc nghe nói trong bụng
mừng thầm! Nhìn thấy đồ đạc của Vương Toàn đem theo không phải ít, bèn
nghĩ: "Đại khái là vàng bạc châu báu và vật dụng rất nhiều, ta cần gì
phải đi theo công tử về nhà làm một người đầy tớ giúp đỡ hầu hạ công tử
mãi mãi? Sao ta không cấu kết với thuyền giặc mưu hại chủ tớ họ đỉ Đại
khái họ ít nhất cũng có hai muôn lượng, ta cùng người trên thuyền chia
hai, nếu hai muôn thì cũng được một muôn, nếu một muôn thì cũng có năm
ngàn! Ta kiếm một chỗ nào đó cưới một con vợ, há chẳng phải là tiêu diêu tự tại lắm sao? Đại gia sẽ không câu nệ vào một tiểu tiết nào!". Nghĩ
rồi bèn nói:
- Thưa công tử, để tôi đi tìm thuyền chọ Thuyền do tôi mướn chắc chắn là phải rẻ hơn người ta rồi!
- Được, ngươi đi đi!
Bước ra khỏi khách điếm, Tiến Phúc nghĩ bụng: "Nghe nói thuyền của bọn nhà
họ Khương là hắc thuyền, một năm làm vài vụ, rất là sung túc. Ta hãy đi
tìm họ để thương lượng".
Nghĩ rồi bèn đi xuống bến đò tìm kiếm,
vừa hay gặp thuyền của khương đang đậu tại đó. Tiến Phúc bước lên thuyền hỏi thăm, nhằm lúc quản thuyền là Khương Thành đang ở trên thuyền. Tiến Phúc hỏi:
- Quản thuyền này, tôi muốn thương lượng với ông một
chuyện, mong ông đừng nghĩ điều gì khác nhé! Tôi nghe nói các ông làm
nghề không vốn phải không?
Khương Thành nói:
- Ông đừng nói bậy bạ chớ!
Ông nghe tôi nói đây này: Hiện tại tôi có một người chủ cũ, họ chủ tớ hai
người, mang theo rất nhiều vàng bạc và đồ tế nhuyễn, ít nhất cũng có hơn một muôn lượng, có thể còn hơn thế nữa; chúng ta đi đến giữa đường giết chết họ đi, rồi mình chia số đó làm hai, mỗi bên một nữa; ông cũng được lợi, ta cũng phát tài, được vố này ta nghỉ luôn, ông thấy thế nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT