Kê tử nhãn đưa lễ vật đầu người

Trương Thái thú phái Ban đầu bắt giặc

Quan Tri phủ Trương Hữu Đức bảo người mở bao treo trên xà nhà ra xem, thấy là một đầu người liền nổ giận, lập tức sai người mời Tri huyện Tây An là Tăng đại lão gia đến. Tri huyện đến chào quan Thái thú rồi hỏi:

- Đại nhân cho người gọi ty chức đến, có điều chi dạy bảo?

- Tối hôm qua, trong nha môn huyện đường có kẻ giặc treo một cái bao ở đòn tay Tam đường, trong bao là một cái đầu người còn rỉ máu. Tên giặc này thật là lớn mật. Xin quý huyện gấp rút phái người đi bắt hung thủ và điều tra xem người bị giết là ai, thi thể bị chôn giấu ở đâu?

Quan Tri huyện nghe nói, lật đật thưa:

- Phải đấy! Xin đại nhân bớt nóng giận, ty chức sẽ phái người đi tìm bắt hung thủ ngay!

- Qúy huyện nên gấp rút lo việc này cho, phần bản phủ cũng phái người đi tập nã.

Quan Tri huyện gật đầu cáo từ trở về nha môn lập tức kêu bọn khoái ban là Lưu Xuân Thái, Lý Trùng Phước đến bảo:

- Tri phủ lão gia ra lệnh: "Các ngươi nên mau đi bắt giặc cho ta! Bắt được ta sẽ thưởng 50 lượng bạc; còn bắt không được ta sẽ trách phạt nặng các ngươi đấy nhé!".

Lưu Xuân Thái, Lý Tùng Phước gật đầu vâng lệnh, lập tức nhóm họp bọn thủ hạ mắt sáng tai nhanh cùng với ban đầu của phủ nha hội họp ở quán rượu phía Tây ở ngã tư đường để thương lượng việc lên án. Các vị quan nhơn đến tụ họp ở hậu đường của quán rượu, các thủ hạ mới hỏi:

- Đây là án gì vậy?

Lưu Xuân Thái đáp:

- Hồi hôm ở Tam đường nha môn Tri phủ có kẻ treo một cái bọc đầu người trên cây đòn tay thứ 17 đếm từ Đông sang Tây. Tri phủ lão gia nói: - Nếu biện được án thì thưởng cho 50 lượng bạc, còn biện không được thì xử phạt nặng.

Các thủ hạ nghe nói đều chau mày đáp:

- Cái án này không dễ gì đâu!

Mọi người đương luận nghị lăng xăng, thì nghe ở cửa quán rượu có tiếng nói:

- Cái bao đó chính ông treo ở đòn thứ 17 đếm từ Tây sang Đông mà!

Lại có người nói:

- Chớ không phải ông bảo tôi treo sao?

Các quan nhơn nghe nói ngạc nhiên quay lại, thì thấy từ bên ngoài bước vào một ông Hòa thượng kiếc cùng với hai người đều mặc đồ trắng, bốn chiếc giày bốn kiểu: 1 chiếc tăng hài há miệng, 1 chiếc sơn đông màu đen, 1 chiếc mũi nhọn, 1 chiếc dép đầu cong. Các Ban đầu nhìn thấy 3 người gồm 1 Tăng, 2 tục, tiếng nói khác miền, bèn sinh nghị Vị tăng nhơn mới đến chẳng phải ai xa lạ mà chính là Tế Điên Hòa thượng dẫn theo hai vị Ban đầu Sài, Đỗ. Tế Điên sau khi sai Lôi Minh, Trần Lượng từ huyện Thường Sơn đi rồi bèn trở về nhà Triệu viên ngoại. Hai vị Ban đầu Sài, Đỗ đương lo ngay ngáy, thì vừa lúc Tế Điên trở về. Triệu viên ngoại hỏi:

- Bạch Thyánh tăng! Ngài đi đâu vậy?

- Ta đương ngồi đi tiêu, thấy một người đi đường để tiền từ trong áo rơi ra. Ta đi theo lượm tiền, theo lượm tới 8 dặm mới lâu vậy.

- Chắc Thánh tăng lượm được nhiều lắm!

Ta lượm bao nhiêu bỏ vào túi bấy nhiêu. Lượm xong mò lại túi, thì quên cột dây lưng nên chẳng còn đồng nào!

Viên ngoại nghe nói cũng mắc tức cười, liền bảo gia nhân dọn rượu lên đãi và lưu thầy trò Tế Điên ở lại một ngày. Ngày hôm sau, Tế Điên định cáo từ, Triệu viên ngơa. i còn muốn giữ thêm nữa, nói:

- Thánh tăng ở thêm mấy ngày nữa có hề chi!

- Ta thiệt có việc mà!

Viên ngoại lấy ra 50 lượng bạc, nói:

- Xin Thánh tăng đem cái này theo dọc đường uống rượu.

- Không cần, không cần đâu! Đem tiền theo chỉ cho nặng!

Sài đầu nói:

- Sư phó không chịu đem tiền theo, lát nữa chúng ta ăn cơm ở trọ không tiền rồi làm sao? Theo tôi, nên lấy tiền.

Tế Điên nói:

- Cầm tiền thì ông cầm nhé! Lấy cái bao bỏ vào gói cẩn thận.

Sài đầu gói tiền xong, Tế Điên hỏi:

- Mấy ông muốn bắt Hoa Vân Long, mà mấy ông có tài gì không nè?

Sài đầu nói:

- Tôi có tài phi thiềm tẩu bích.

Tế Điên nói:

- Mấy ông đem gói tiền này treo ở đòn tay 17 đếm từ Tây qua Đông. Nếu treo được, ta sẽ dẫn mấy ông đi bắt Hoa Vân Long.

Sài đầu nói:

- Cái đó có khó chi!

- Lập tức cầm gói tiền tung mình lên, một tay móc vào sườn nhà, một tay treo gói tiền lên đòn tay, Sài đẩu nói:

- Sư phó! Người xem có phải là đúng ở đòn tay thứ 17 không?

Tế Điên nói:

- Ừ, mình đi nhé!

Sài đầu nói:

- Lấy gói tiền xuống chớ!

Tế Điên nói:

- Đừng làm chuyện xấu hổ vậy! Người ta có giao tình với ta rất hậu, lấy tiền người ta coi sao được? Thôi mình đi nè!

Sài đầu nghĩ: "Ông không sợ đói, bộ chúng tôi sợ sao?". Tức giận không thèm nói nữa. Tế Điên cáo từ. Triệu viên ngoại đưa ra tới cổng. Tế Điên bèn dẫn hai vị Ban đầu ra khỏi Triệu gia trang, thẳng đến phủ Khúc Châu. Đi đến trước hai quán rượu, Tế Điên nói:

- Chúng mình vào đây uống chút rượu nhé!

Sài đầu hỏi:

- Vô quán uống rượu có tiền không?

Tế Điên nói:

- Chính ông đã treo gói tiền đó ở trên đòn tay thứ 17 kể từ Tây sang Đông rồi mà còn hỏi ta làm gỉ?

Sài đầu nói:

- Chớ không phải ông biểu tôi treo sao!

Tế Điên nói:

- Ta bảo ông treo à? Đó là oan hồn không tan, thần sai quỷ khiến mới bảo ông treo như vậy.

Sài đầu nói:

- Cái gì mà thần sai quỷ khiến?

Tế Điên nói;

- Thôi vô đi!

Nói rồi bước vào quán rượu ngồi xuống kêu thức ăn.

Lúc ấy, những quan nhơn ở phủ Tây An và ở phủ nha đều nhìn về Tế Điên. Ăn được tám phần no nê, Tế Điên lại nói:

- Ông đem cái gói treo ở đòn tay thứ 17, lát nữa chắc không đi được đâu!

Sài đầu nói:

- Chớ không phải ông biểu tôi treo à?

Lưu Xuân Thái càng nghe càng đúng, mới bước lại hỏi:

- Này anh bạn! Cái gói treo trên đòn tay thứ 17 đếm từ Tây sang Đông có phải của anh treo không?

Sài đầu đáp:

- Chính tôi treo đấy!

Lưu Xuân Thái nói:

- Phải rồi, án mạng này do anh gây ra đây!

Sài đầu vừa định phân trần, Tế Điên nói hớt:

- Không cần phải nói! Án mạng hả? Mình khỏi trả tiền cơm.

Lưu Xuân Thái nói:

- Tiền cơm để tôi trả cho.

Sài đầu cũng không thèm nói, vì biết rằng Tế Điên lập mẹo ăn không của người ta một bữa cơm. Ăn uống xong xuôi, tính tiền, thì ra Hòa thượng ăn hết 10 lượng lẻ 3 tiền. Lưu Xuân Thái nói:

- Để đó tôi trả, mời ba vị đi theo tôi nhé!

Tế Điên đáp:

- Được!

Mọi người cùng ra khỏi quán rượu, đến nha môn Tri phủ. Lưu Xuân Thái hỏi:

- Này anh bạn! Anh hãy nói đi, cái đầu người treo ở đòn tay thứ 17 nơi Tam đường là của ai bị giết vậy? Thi thể người đó bây giờ ở đâu?

Sài đầu nghe nói, hỏi:

- Cái gì là đầu người, không phải là đầu người? Tôi có biết gì đâu?

Lưu Xuân thái nói:

- Hồi nãy ở quán rượu không phải anh nói sao? Cái gói treo ở đòn tay thứ 17 đếm từ Tây sang Đông là của anh treo đó mà!

- Đúng vậy! Tôi nói cho anh biết, tôi họ Sài, tên là Sài Nguyên Lộc, còn anh kia là Đỗ Chấn Anh. Chúng tôi là mã khoái ở phủ Lâm An, còn vị Hòa thượng này là Tế Công. Chúng tôi vâng lịnh dụ của Tần Thừa tướng và Triệu Thái thú đi biện án, bắt Càn khôn đạo thử Hoa Vân Long. Hôm qua chúng tôi ở Triệu gia trang, sáng nay Tế Công hỏi chúng có tài năng gì mà định đi bắt Hoa Vân Long. Tôi nói: Biết phi thiềm tẩu bích. Tế Công mới kêu tôi gói 50 lượng bạc rồi đem treo lên cây đòn tay thứ 17 đếm từ Tây sang Đông có được không? Gói ấy là của tôi treo, nhưng là gói tiền. nếu anh không tin thì xem Hải bộ công văn tôi đem theo đây nè!

Lưu Xuân Thái nghe nói nghĩ thầm: "Chà chà! Bữa cơm đó coi như tiêu rồi!". Lật đật chạy vào bẩm báo. Quan Tri phủ hồi ở trong kinh có gặp Tế Điên, biết là một bậc Cao tăng, bèn dặn bảo gia nhân mời Tế Điên vào thư phòng. Tế Điên vào gặp quan Tri phủ, hai bên chào hỏi xong, quan Tri phủ hỏi:

- Bạch Thánh tăng! Ngài từ đâu đến đây?

- Ta nhận lời ủy thác của Tần Thừa tướng đem hai vị Ban đầu đi bắt Càn khôn đạo thử Hoa Vân Long. Tên giặc này lấy trộm vòng ngọc và mão phụng quan của Thừa tướng, giết người ở Thái Sơn lầu, tại am Ô Trúc vì gian dâm không thành mà giết thiếu phụ. Hiện nay hắn đang trốn tại địa phương của lão gia.

- Ở đâu vậy?

- Ở nhà của Trấn sơn báo Điền Quốc Bổn.

- À ra thế! Từ khi tôi đến trấn nhiệm, các quan thuộc hạ nói với tôi: Địa phương này có một côn đồ thế lực rất mạnh là Điền Quốc Bổn. Hắn là thân thích của Thừa tướng, quan Tri phủ tiến nhiệm bị hắn ton tót mà phải bị đổi đi. Khi tôi mới đáo nhiệm, hắn có đến xin ra mắt một lần, tôi hỏi hắn là ai, được trả lời là dân ở địa phương. Tôi nói hắn là lê dân bách tính, không có quan chức chi, không lý nào vô cớ lại đến ra mắt. Vì vậy mà tôi không tiếp hắn. Sau đó trong nhà hắn báo lên có đường hầm chứa chấp khí giới, tôi cũng không biết là thiệt hay giả. Mới tối hôm qua đây, vô cớ mà trên đòn tay ở phòng Tam đường treo lủng lẳng một cái bao đầu người. Tôi nghĩ trong đó chắc có duyên cớ gì đây?

Tế Điên nói;

- Không hề chi! Chỉ cần lão gia bắt được Điền Quốc bổn thì vụ án sẽ xong ngaỵ Nhưng có một điều là lão gia phái quan nhơn đi bắt sẽ bắt không được hắn đâu! Nhà của Điến Quốc Bổn san sát rất nhiều, bên ngoài hễ có báo hiệu thì như vẹt cỏ động rắn, bọn giặc sẽ chạy trốn hết. Lão gia hãy ngôi kiệu đi thăm hắn, Hòa thượng ta sẽ làm giả Ban đầu của lão gia, làm phép giữ bọn hắn lại mới có thể bắt được.

- Thánh tăng giả làm Ban đầu được à?

- Được chớ! Lão gia bảo đem y phục Ban đầu ra đây để ta mặc vào là được.

Quan huyện lập tức bảo đem nước ra cho Tế Điên rửa mặt. Rửa mặt xong, Tế Điên trở thành một người ngũ quan thanh tú, những vết đốm trên mặt không còn nữa. Đoạn gói Tăng bào lại, đội khăn đoạn đen, mặc áo chẽn đen vào, cởi giày cỏ ra mang giày đế mỏng. Giả trang xong rồi, quan huyện nhìn thấy không khác vị Ban đầu chút nào. Lão gia cũng thay đổi quan phục, lên kiệu ra đi. Bọn Sài Nguyên Lộc, Đỗ Chấn Anh, Lưu Xuân Thái, Lý Tòng Phước và rất nhiều quan nhơn đi theo.

Quan huyện ngồi kiệu có đội dẹp đường và cờ xí võng lọng thanh la mở đường đi thẳng tới cổng nhà Điến Quốc Bổn. Bọn gia nhân vào báo tin. Lúc đó Điền Quốc Bổn đang ở đại sảnh nói chuyện với Khưu Thành, Dương Khánh và Hoa Vân Long, nghe gia nhân bẩm báo:

- Hiện có quan Tri phủ đến thăm.

Điền Quốc Bổn nghe báo, ngạc nhiên nói:

- Này các hiền đệ! Trước đây ta đến thăm quan Tri phủ mà ông ta không chịu tiếp, hôm nay vô cớ ông ấy đến thăm ta, e trong đó có điều gì man trá đây!

Khưu Thành nói:

- Huynh trưởng không cần phải đa nghi! Đại khái là trước đây quan Tri phủ không biết huynh trưởng có thân thích với Thừa tướng nên không chịu tiếp. Hôm nay, ông ấy đến đây là để tạ lỗi đó!

Điền Quốc Bổn nghe nói cũng có lý, bèn nói:

- Hai vị hiền đệ hãy tạm lánh qua bên Đông Tây phối phòng nhé! Nếu có động tĩnh gì, hai chú hãy ra tay trợ giúp. Còn Hoa nhị đệ hãy ra hoa viên kêu dọn rượu thịt để chú nhâm nhi, chờ ta gặp Tri phủ xem sao!

Mọi người gật đầu tản đi. Điền Quốc Bổn bấy giờ mới ra cửa tiếp quan tri phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play