Câu thoại này Đường Tam Hảo nghe mãi thành quen, bởi vì nó xuất hiện thường xuyên trong mỗi cuốn dâm thư mà Bạch Long công tử cho nàng mượn.
Nhưng mà, câu thoại này có nhất thiết phải dùng ngay lúc này không? Nữ nhân
cũng có thể nói câu này với nam nhân sao? Lời này thốt ra từ miệng nam
nhân thì phù hợp hơn, sao giờ lại tuôn ra từ miệng một nữ nhân, mà đối
tượng được người kia nhắc đến chính là kẻ cả đêm qua mây mưa với nàng
nữa chứ?
Rút lại biểu cảm phóng túng bất cần, Tề Thiên Sanh bối
rối mím chặt môi, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, đôi mắt trầm xuống
nhìn về phía nữ nhân đang ngồi nhâm nhi thưởng trà đằng kia.
Đôi
mắt xám tro tựa như chất chứa muôn vàn lời không nói ra được, ánh nhìn
trăm mối lo lắng kia lọt vào mắt Đường Tam Hảo lại thành ra ý khác.
Nàng giật giật ống tay áo của hắn, hắn vẫn không phản ứng, ánh mắt hắn vẫn
hướng thẳng về phía nữ nhân vẫn gọi hắn là “Sanh nhi” hết sức âu yếm
kia.
Nàng huých khuỷu tay vào hắn, muốn lôi kéo lại sự chú ý của
hắn nhưng không ngờ hắn lại gạt tay nàng ra, rồi giữ chặt cổ tay nàng,
kéo nàng ra phía sau mình, dùng thân hình cao to chắn trước mặt nàng,
hệt như ngại nàng cản trở hắn và nữ nhân kia vậy.
“Ta phải đi đây.” Nàng lầm bầm.
Nào ngờ đổi lại chỉ là tiếng “ừm” hờ hững đầy bất an của hắn.
“Vậy ngươi buông tay đi chứ!” Nàng vung tay ra, mong sớm thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn.
“Buông gì mà buông!” Hắn đang đề phòng từng động tác của nữ nhân kia, thế mà
nha đầu ngốc phía sau lại nhằm ngay lúc này mà gây hấn với hắn.
“Ta phải đi đây, ngươi còn lôi lôi kéo kéo tay ta làm gì hả?”
“Đi? Ai cho phép nàng đi? Nàng muốn đi đâu hả?” Hắn vội giữ chặt tay nàng.
“Không cần ngươi lo! Ngươi cứ tiếp tục ở lại đắm đuối nhìn nữ nhân khác đi!
Tương lai ngươi chắc chắn sẽ biến thành lão viên ngoại háo sắc nhất thế
gian này, trở thành lão dê già tám mươi tuổi còn muốn lấy cô nương mười
sáu tuổi về làm tiểu thiếp!”
Mặc dù hắn thừa biết bản thân có thể sống lâu sống khỏe đến tận tám mươi, nhưng mà... “Nàng đang giận dỗi gì đấy? Ta đắm đuối nhìn nữ nhân khác khi nào?”.
“Rõ ràng quá rồi
mà, chẳng phải ngươi đang nhìn chằm chằm nữ nhân đó sao? Nhìn mê mẩn đến mức tròng mắt muốn rơi cả xuống đất rồi kia kìa!” Nàng đưa ngón tay chỉ về phía cái bàn trong góc, nữ nhân kia đặt ly trà xuống bàn một cách
tao nhã, ngón tay thon dài trắng hồng miết quanh miệng chén, lớp vải sa
mỏng đính trên mũ che kín toàn thân người đó khiến Đường Tam Hảo không
biết chắc người đó đang nhìn về hướng nào, nhưng nhất định là đang phóng ánh mắt về phía hai người bọn họ.
“Ta nhìn người ta thì có sao, nàng giãy nảy như vậy làm gì?”
“Ngươi ngươi ngươi... Ngươi muốn nhìn thì tự đi mà nhìn, việc gì phải kéo ta nhìn cùng ngươi chứ!”
“Sanh nhi, người con đang ôm trong lòng không hề thích con, chẳng lẽ con
không cảm nhận được sao?” Nữ nhân kia thản nhiên chen lời, “Không thích
thì là không thích, chuyện tình cảm nam nữ không phải con cứ gượng ép
chiếm lấy thì sẽ có được. Đúng không nào, Đường... cô nương?”.
Lời khó nghe kia khiến Tề Thiên Sanh phải nheo mắt lại, còn Đường Tam Hảo thì tròn xoe mắt nhìn.
“Ơ ơ ơ? Sao... sao lại biết tên tôi?”
“À, ta không chỉ biết cô, mà cả tỷ phu, muội phu của cô ta đều biết. Sẵn
tiện cho ta hỏi một câu, Lương công tử có khỏe không vậy?”
Nhắc
đến Lương Hạnh Thư, sắc mặt Đường Tam Hảo chợt tái xanh lại, chuyện nàng bỏ xuân dược bị lộ, nhất định đã khiến Lương muội phu thẹn quá hóa giận rồi, nêu không cũng đã chẳng truy nã nàng khắp thành như vậy. Nữ nhân
này biết Lương muội phu, có phải là người do y phái đến để bắt nàng
không? Không đúng, người nọ cứ liếc mắt đưa tình với con khỉ chết tiệt
này, sao có thể là người Lương muội phu phái đến được!
“Sao người kia lại quen biết muội phu ta vậy?” Nàng giật giật ống tay áo Tề Thiên
Sanh, “Không phải đây là tình nhân của ngươi sao?”.
“...”
“Không... Không phải?” Sao lại tỏ vẻ như vừa nuốt phải ruồi nhặng thế kia.
“Người đó là thình nhân của ta, vậy còn nàng là gì của ta?”
“Vậy... người đó là...?”
Hắn tức giận gằn giọng, “Có ai lại đi tìm bà ngoại mình làm tình nhân không hả?”.
“Bà ngoại... Bà ngoại?!” Người đó chính là thân mẫu của mẫu thân hắn sao?
Ơ? Hình như nàng vừa phun ra mấy lời chửi rủa khó nghe...
Đợi đã đợi đã...
Cẩu quan rác rưởi chiếm đoạt trong sạch của hoàng hoa khuê nữ chính là Thế
tử gia, mẫu thân hắn chính là trưởng Công chúa, vậy mẫu thân của mẫu
thân hắn chính là... Thái hoàng Thái hậu – người còn tôn quý hơn cả tiểu Hoàng đế kia ư?
Bàn tay ngà ngọc của bà ta vươn ra khỏi tay áo
rườm rà, ngón út giơ cao, ngón trỏ cong cong, nhẹ nhàng ngoắc cháu ngoại mình, “Con định đứng ngây ra đó đến khi nào nữa? Có nữ nhân bên cạnh
liền quên mất việc phải hầu hạ ta sao? Sanh nhi, còn không lại đây dìu
ai gia”.
Thái độ coi thường này hệt như đang trêu đùa con chó ngoan nhà mình vậy.
Cách chào hỏi kì quái kia khiến Đường Tam Hảo không khỏi nhíu mày, nàng thừa biết lớn bé có tôn ti, gia đình có trật tự, nhưng kiểu sai khiến như
vẫy chó thế này vốn không hề có chút yêu thương nào cả. Nàng cũng thừa
biết nam nhân cạnh mình lúc nào cũng trọng sĩ diện, thế nên không khỏi
xấu hổ lén nhìn về phía Tề Thiên Sanh, nhưng hắn vẫn thẳng lưng đứng im
không lên tiếng, đôi môi mím chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn người kia
trừng trừng, khiến bà ta bật cười.
“Bởi vậy mới nói, ai gia không thể để nữ nhân ở cạnh con được, khiến phận chân chó như con quên mất
chữ “trung” phải viết như thế nào thì ai gia biết phải làm sao?”
Lời gai góc kia khiến Tề Thiên Sanh phải cảnh giác. Tiếng bước chân rầm rập ngoài đường lớn đột nhiên đồng loạt dừng lại trước cửa khách điếm, bụi
mù bị giẫm tung lên còn chưa kịp lặn xuống thì đã thấy hai hàng thị vệ
trong cung xếp ngay ngắn trước mắt.
Từ giữa hai hàng binh lính,
tiểu Hoàng đế bướng bỉnh khó chiều cũng giấu đi vẻ bông đùa thường ngày
của mình, khoác hoàng bào rực rỡ bước ra, khom lưng nhẹ giọng.
“Tôn nhi bất hiếu, nghênh giá chậm trễ, mong Hoàng Tổ mẫu thứ tội.”
Nữ nhân kia không tháo mũ sa xuống,vẫn ngồi yên tại chỗ, không hề đáp lại.
Thấy tay bà ta vẫn còn giơ lên giữa không trung, tiểu Hoàng đế liền vội vàng bước đến, đưa tay muốn đỡ, nào ngờ cánh tay kia chợt vung lên, đẩy thân thể bé nhỏ của y sang một bên.
“Tránh ra đi.”
“Hoàng Tổ mẫu?”
“Sanh nhi à, còn không mau lại đây dìu ai gia hồi cung.”
Tiểu Hoàng đế kinh ngạc nhìn cánh tay vừa đẩy mình ra, ánh mắt hằn học nhìn
Tề Thiên Sanh đang đứng bên cạnh. Hoàng Tổ mẫu lại đẩy mình ra mà chọn
Tề Thiên Sanh, rõ ràng là muốn khiến y khó xử trước mặt mọi người đây
mà.
Nhất định là chân chó kia đã đi mật báo rồi, khiến Hoàng Tổ
mẫu biết được việc hắn bị bãi quan nên mới vội vàng quay về làm chỗ dựa
cho hắn!
Hừ! Muốn khiến y khó xử ư, vậy thì y đành phải đi trước một bước vậy!
“Hoàng Tổ mẫu, người về thật đúng lúc, tôn nhi đang có chuyện không biết nên
xử lí thế nào, giờ người đã về, tôn nhi mong Hoàng Tổ mẫu có thể thay
tôn nhi làm chủ việc này.” Tiểu Hoàng đế nhướng mày nhìn về phía Đường
Tam Hảo đang bị giấu phía sau Tề Thiên Sanh, cong môi gằn giọng, “Sáng
nay ân sư đã để mất vị hôn thê của mình, tìm kiếm khắp thành cũng không
thấy, nhưng giờ người đó lại ở ngay phía sau Tề biểu ca. Nam nữ dây dưa, cả đêm không về nhà, Tề biểu ca lấy việc công trả thù riêng, có ý đồ
chạm vào vị hôn thê của ân sư, xin hỏi Hoàng Tổ mẫu, việc này nên xử thế nào đây?”.
“Tên Trư Bát Giới kia, đầu ngươi bị lừa đá hỏng rồi
à? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy nữ nhân sau lưng ta đã gả cho ông
thầy cầm thú của ngươi hả?”
“Chính miệng nàng đã đồng ý làm thiếp cho ân sư ta, ngươi cũng nghe rõ rồi mà.”
“Chính miệng nàng nói thì sao nào, thân thể nàng không hề nói với ta như vậy,
lời không thật lòng thì ta xem như không hề nghe qua. Ranh con chưa chạm qua nữ nhân như ngươi đừng có ở đây giả vờ giả vịt!”
“Hoàng Tổ
mẫu, người cũng nghe thấy rồi đấy, chính miệng Tề biểu ca đã thừa nhận,
hắn đã chạm vào vị hôn thê của Lương Thái phó. Thân là hoàng thân nhưng
lại gian dâm cùng thê tử của triều thần, tội này phải xử thế nào, đúng
là làm khó trẫm quá.”
“Gian dâm?!” Tấm sa mỏng thoáng phất phơ,
sau đó chợt truyền ra tiếng cười khẽ, “Sanh nhi à, từ khi nào con lại
khát nữ nhân đến độ này? Có phải do ai gia quản con quá chặt không? Có
điều, gian dâm cũng được, chạm rồi cũng được, ai gia đây chỉ muốn hỏi
Đường cô nương một câu, ngươi và Sanh nhi... là ai mê hoặc ai?”.
Đường Tam Hảo bị gọi trúng tên chỉ biết đần mặt ra.
“Nghĩ cho kĩ rồi hẵng trả lời, là Sanh nhi nhà ta gian dâm với ngươi? Hay là
do ngươi không biết xấu hổ, quyến rũ cháu ngoan của ta?”
Mấy lời
khó nghe kia khiến Đường Tam Hảo xấu hổ cắn chặt môi, muốn giết muốn
chém gì thì cứ tự nhiên đi. Nàng không thể nói rằng, mình vì cuộc sống
phu thê hòa hảo của Đế sư nên mới dại tay bỏ xuân dược, càng không thể
nói mình đại nghịch bất đạo lôi hoàng thân quốc thích ra làm thuốc giải
xuân dược. Do nàng xui xẻo quá mà thôi, kiếp trước hẳn nàng là con quỷ
xui xẻo chui rúc tạm bợ trong lò than, cả đời chưa từng được nhìn ánh
mặt trời, nên giờ mới bị con khỉ chết tiệt đẹp trai ngời ngời này hút
hồn, đem lòng đi yêu hắn...
Bên tai bỗng dưng truyền đến cảm giác ngứa ngáy ươn ướt, hóa ra là đôi môi của tên kia đang gặm nhấm vành tai nàng, rồi khẽ thì thào chuốc cho nàng đáp án của hắn, “Nói cho lão thái bà kia biết, hai chúng ta đã...”.
“Thông dâm?!”
Nàng quả
là con vẹt học nói mà, giật mình nói toạc ra hết toàn bộ lời lẽ không
màng vai vế đạo đức của hắn. Hai người bọn họ cùng lắm chỉ là bị thuốc
làm mất lí trí thôi mà? Bảo rằng thông dâm là sao?!
Nàng cuống cả lên, chỉ biết im lặng nhìn Thái hoàng Thái hậu, kiểu này đừng nói là
chém hay giết, có khi nàng sẽ bị xử ngũ mã phanh thây ngay lập tức luôn.
“Tôn nhi có nghe rõ không? Nữ nhân này nói hai người bọn họ đã thông dâm,
không phải là gian dâm, có điều... Hai người này cũng chẳng tốt lành gì! Người đâu, đưa ai gia hồi cung! Cho gọi Lương Thái phó vào cung, hôm
nay ai gia sẽ thay y chủ trì công đạo, tận tay xử lí đôi... cẩu nam nữ
này.”
Thái hoàng Thái hậu bãi giá hồi cung, bản thân ngồi trên xe ngọc giá phương, còn nhẫn tâm buộc một cô nương yếu đuối phải đi bộ ở
phía sau xe.
Không biết nàng ta đã gây nên tội lỗi chồng chất gì
mà để hai tay bị trói chặt bởi một sợi dây thừng to, đầu dây kia thì bị
Thái hoàng Thái hậu giữ chặt, kéo cô nương kia phải lảo đảo bước chân lê người theo xe ngọc.
“Nha đầu kia, đêm qua chơi đến mức nhũn cả
chân rồi đúng không? Dẹp cái vẻ mặt khổ sở vờ đáng thương đó đi, đi
nhanh một chút cho ai gia!”
“Không được ai gia cho phép mà dám
quyến rũ Sanh nhi của ta, ăn xong còn quệt mỏ, chẳng phải vừa rồi ngươi
rất có khí phách đó ư? Không đúng à? Còn đòi tự mình trả tiền thuê
phòng nữa chứ! Xí! Sanh nhi à, ai gia đang làm chủ cho con, xử đẹp nha
đầu này, để xem nó còn dám dùng lời ngu đần tổn thương con nữa không!”
“...Bà ...” Lão thái bà này chắc chắn là cố ý đây mà!
Tách hắn với Đường đậu hũ ra, một người thì đưa lên xe ngọc giá phượng ngồi
cùng bà ta, hệt như Thiên tử mà yêu chiều sủng ái, còn người kia thì bị
kéo lê phía sau chẳng khác gì tử tù.
Ranh giới Hán – Sở bị chia
quá rõ rồi, hai người bọn họ bị tách ra để trị, hắn hưởng hết mọi ưu đãi của hoàng thân quốc thích, còn nàng thì đương nhiên không thể sánh
cùng.
Đúng là hiệu quả mà, Đường đậu hũ kia quật cường đến mức
chỉ biết khó nhọc lết theo xe ngọc, cả đoạn đường chẳng buồn ngẩng đầu
liếc nhìn hắn lấy một lần.
“Kéo cái gì chứ?! Nha đầu thối nhà
ngươi chẳng là gì cả, Sanh nhi nhà ta cùng lắm chỉ chơi bời qua đường
với ngươi thôi, ngươi thật lòng muốn sánh đôi cùng Sanh nhi nhà ta ư?”
“Còn dám to gan chân ngòi bất hòa giữa Sanh nhi và Lương Thái Phó nữa cơ
đấy? Sanh nhi, con đừng giận, ai gia sẽ thay con dạy cho nó một bài
học.”
Gay khó dễ cho nữ nhân của hắn, còn kiếm cớ bảo rằng đang
thay hắn báo thù ư? Bà ta giúp hắn gì chứ, rõ ràng đang muốn ngấm ngầm
tạt gáo nước bẩn lên người hắn đây mà, khiến Đường đậu hũ càng thêm ghét vị Cửu thiên tuế chỉ biết tác oai tác quái này hơn, nguội lạnh trái tim với hắn.
Có cái nhịn được, có cái không thể nhịn!
Đường
Tam Hảo cúi thấp đầu, nàng đá hòn đá bên chân mình đi, rồi lắc đầu thở
dài, tự biết bản thân sẽ trở thành vật hi sinh để Thái hoàng Thái hậu
chu toàn đại cục.
Sự khác biệt về thân phận của hoàng thân và
thường dân không phải là thứ mà nha đầu thối như nàng có thể hiểu được.
Cho dù là thông dâm, đối với Cửu thiên tuế hắn mà nói cũng chẳng phải
chuyện to tát gì, hắn có thể chễm chệ ngồi trên xe ngọc hồi cung, nhưng
còn hạng tiểu nha đầu không thức thời như nàng thì chỉ có thể bị kéo lê
theo sau thế này thôi.
“Sao nàng lại không bảo ta giúp?” Bất thình lình ai đó bổ nhào đến trước mặt trách móc nàng.
Nàng mở to mắt, dùng ánh mắt thù địch, phân biệt giai cấp mà trừng hắn, chứng tỏ nàng đã bất mãn đến mức nào với xã hội này.
“Giương mắt cá ra nhìn ta làm gì, nàng không biết ta đang chờ nàng mở miệng làm nũng với ta sao?”
“...”
“Có phải nàng thừa biết bản thân nàng bị giày vò thì ta sẽ khó chịu, cho nên mới dùng cách này đối phó với ta?”
“... Ta nào có... Oái! Chàng làm gì vậy?”
Hắn cúi người, ôm nữ nhân đang bị trói chặt hai tay kia vào lòng, vòng hai tay nắm lấy tay nàng, để nàng tựa vào người mình.
“Dạo phố với nàng.”
“...”
“Không cần cảm động đâu. Gian phu dâm phụ thôi mà.”
“Phụt...”
“Cho nên, nàng không được ngầm ghét bỏ ta.”
“Ta đâu có ghét bỏ chàng.”
“Nàng đừng chối, khi ta vừa đặt chân lên xe, rõ ràng nàng đã dùng vẻ mặt
'ngươi không phải là nam nhân, ngươi chỉ là con khỉ chết tiệt không có
tính người' mà nhìn ta!”
“Thế bây giờ thì sao?”
“E hèm?” Hắn nhìn nàng, rồi bỗng dưng cong môi cười, “Không hổ là nam nhân đầu tiên của ta, quả là biết chịu trách nhiệm”.
“Mặt ta sẽ không hiện lên mấy lời thoại nham nhở thế đâu!”
“Không có sao? Ta thấy nét mặt của nàng lúc này đúng là đang nghĩ thế mà.”
“Có gì mà phải xấu hổ, ta chính là nam nhân đầu tiên trong đời nàng, nàng
nghĩ cho kĩ, cho chính xác vào, tự ngẫm lại xem sau khi thành phụ nữ rồi thì phải tuân thủ những diều gì, biết không?”
“Ai là phụ nữ chứ!” Đời nàng sao lại lâm vào cảnh không thể cứu vãn được nữa thế này?
“Không phải là tiểu cô nương hoàng hoa khuê nữ nữa, không gọi là phụ nữ thì
gọi là gì?” Hắn nhướng mày, bày ra vẻ mặt “chuyện đó là đương nhiên” mà
nói rằng, “Khụ, những việc hồ đồ hoang đường trước kia của nàng ta sẽ
không so đo nữa”. Dù gì thân thể nàng cũng thuộc về hắn rồi, hắn cũng
thỏa mãn sảng khoái rồi, chỉ cần nàng ngoan ngoãn đặt dấu chấm hết với
tên ngốc họ Lương kia, từ nay về sau an phận thủ thường, ở bên cạnh làm
nữ nhân yêu thương của hắn, thì hắn sẽ rộng lượng bỏ qua tất cả hành
động vô sỉ trước kia của nàng. Nghĩ đến đó, hắn bèn dõng dạc dặn dò,
“Nàng đó, tốt nhất từ giờ phải ngoan ngoãn chung thủy với tiểu gia, nồi
mẻ úp vung hỏng, lấy gà theo gà, có biết không?”.
“...” Nồi mẻ úp vung hỏng? Còn lấy gà theo gà nữa? Có ai lại tự ví mình thế chứ, sao
hắn có thể nói ra mấy lời khó nghe tổn hại uy phong như vậy nhỉ? Nhưng
có điều...
“Bà ngoại chàng sẽ xử lí chúng ta thế nào đây?”
“Cùng lắm là phạt ta quét nhà vệ sinh nam vài hôm, không chết được đâu.”
“Ơ?! Vậy chàng quét nhà vệ sinh nam, còn ta quét nhà vệ sinh nữ đúng không?
Nhưng em thấy bà ta không có vẻ là người tử tế như vậy.”
“Chuyện của nàng có thể gác qua một bên.”
“Có thể được sao?” Nàng giật giật đôi tay đang bị trói chặt, như muốn nhắc nhở hắn, bà ngoại hắn không tốt đến vậy đâu.
“Ta nói có thể là có thể, trước mắt nàng có việc cần giải quyết gấp.”
“Gì thế?”
“Chừng nào nàng mới vạch rõ quan hệ với tên ngốc họ Lương kia?” Cũng nên để
hắn có thể quang minh chính đại leo lên giường nàng chứ?
“Chuyện
đó sao có thể nói vạch là vạch được!” Quan hệ giữa nàng và Lương muội
phu, chỉ cần còn Đường Tứ Điềm, thì ắt sẽ làm thân thích cả đời!
“Nàng không muốn kết thúc với tên đó sao? Nàng vẫn muốn vấn vương tình ý với y mãi thế sao? Nàng đã ngủ với ta rồi, giờ lại muốn thế nào với tên đó
nữa đây?”
“Trời ạ, chàng không hiểu được đâu, quan hệ giữa ta và y, cả đời này không thể cắt đứt được.”
“...” Cả đời ư? Mẹ kiếp, nàng còn muốn lằng nhằng với tên đó cả đời sao? Vậy đời này của hắn phải làm sao đây?!
“Em đang nghĩ nên giải thích thế nào với y. DÙ gì em cũng phải nói với y
một tiếng xin lỗi.” Chuyện xuân dược, đúng là nàng phải xin lỗi y, chẳng biết y có giữ được sự trong sạch của mình không. Âu là chẳng còn hi
vọng gì rồi, Tứ Điềm không bỏ qua cho y dễ dàng vậy được, huống hồ dược
lực của thuốc mạnh đến thế, ngay cả tiểu cô nương như nàng cũng không
giữ được mình nữa là.
“...” Ngủ với hắn một đêm mà lại thấy có
lỗi với tên Lương ngốc kia?! Đã thế nàng còn tính giải thích với y nữa
chứ? Có gì mà phải giải thích? Hay là muốn nói cho y biết, đêm qua, tay
trái hay tay phải của hắn vuốt ve nàng nhiều hơn? Là bị cái lưỡi của hắn liếm khắp người trêu chọc vui hơn, hay là rên rỉ khi nằm dưới thân hắn
vui hơn? Nếu nàng muốn giải thích như vậy, hắn sẽ không ngăn đâu.
“Giá như y có thể tha lỗi cho em thì tốt quá. Haizz!”
“Không có thằng đàn ông nào lại có thể bỏ qua chuyện này, nàng đừng có mơ.”
Mấy lời tha thứ mà nàng nói là ý gì đây? Muốn chạy về bên cạnh y, mừng
rỡ vẫy đuôi như chó đón chủ, sau đó bắt đầu diễn cảnh gương vỡ lại lành
sao?
Nàng chán nản gục đầu xuống, liên tục thở dài, rồi bỗng dưng nhận ra cả người mình bị nhấc bổng lên, “Ơ? Chàng muốn bế ta đi đâu?”.
“Cho chó ăn.”
Dạng nữ nhân vô lương tâm, không biết chừng mực, không biết giữ lễ tiết,
không đem cho chó ăn vậy để lại làm gì? Giữ mãi trong lòng để nàng ta
làm mình tức chết sao?
Trên đại điện, không khí nghiêm túc như chuẩn bị cho màn giằng co sắp sửa diễn ra.
Hai vị trọng thần đứng hai bên trái phải chờ đối chất, nhìn nhau đầy khó chịu.
Tề Thiên Sanh đứng bên phải, không chút đứng đắn mà dẩu môi huýt sáo, hai
tay khoanh trước ngực, mũi chân đánh nhịp. Tỏ ra hết sức nhàn nhã tự
tại, dùng thân hình cao to che chắn cho đồng phạm phía sau.
Ở bên trái, sắc mặt Lương Hanh Thư đen xì như than, siết chặt nắm tay giấu dưới ống tay áo, đứng nghiêm không động đậy.
Móng tay y cắm sâu vào lòng bàn tay, lá phổi cũng co rút đau thắt lại, y
dường như cảm thấy đôi mắt mình như bật ra lửa, nhưng bị uy nghi của
Thái hoàng Thái hậu phủ xuống khiến y không có chỗ để phát tác, đành
phải cố gắng áp chế ngọn lửa kia xuống, vươn tay muốn kéo Đường Tam Hảo
về phía mình.
Cùng y về nhà, khi đó bọn họ có thể từ từ tính toán nợ nần. Giờ y chỉ muốn tách tam tiểu thư ra khỏi tên súc sinh khốn
khiếp kia càng nhanh càng tốt! Trên người nàng có mùi của tên súc sinh
kia, khiến y không thể chịu được, cũng không thể chấp nhận được, y muốn
đem nàng đi tẩy rửa ngay, tẩy thật sạnh sẽ, tẩy sạch mùi ô uế trên người nàng!
“Tam tiểu thư! Lại đây, cùng ta về thôi.”
Y vươn
tay túm lấy cánh tay nàng, không hề dông dài kéo nàng ra khỏi người Tề
Thiên Sanh. Y muốn giấu nàng đi, không bao giờ để nàng có cơ hội thoát
khỏi mình nữa!
“Ai nói Đường đậu hũ sẽ về nhà ngươi? Lương đại nhân, phiền ngươi buông tay nữ nhân của ta ra.”
Tề Thiên Sanh kéo ngược Đường Tam Hảo về bên mình, rồi khó chịu nheo mắt.
Đâu chỉ có mỗi con mọt sách ngu ngốc kia cảm thấy ghét hắn, chính hắn
cũng ghét cay ghét đắng mùi nho giáo cổ hủ trên người y.
“Tề đại
nhân, người cần buông tay là ngươi mới phải, tam tiểu thư là vị hôn thê
của Lương Hanh Thư ta, chuyện này cả kinh thành đều biết. Nếu ngươi có
chút giáo dục thì nên biết bản thân phải cư xử thế nào với thê tử người
ta chứ.”
“Giáo dục à? Hừ, đó là cái thứ gì thế? Ta đây không biết đấy, ngươi cứ dứt khoát hỏi thẳng miếng đậu hũ kia xem, đêm qua tiểu
gia đã đối đãi với nàng ta ra sao, có đủ ôn nhu, có đủ triền miên hay
không.”
Tam tiểu thư của y đã bị kẻ khác chạm vào, tam tiểu thư mà y yêu thương nhất đã bị tên súc sinh kia tùy tiện làm hoen ố.
Sắc mặt y bỗng dưng trắng bệch, giận sôi máu.
Mê dược vẫn còn trong cơ thể y chợt rục rịch, y vốn không dám đưa mắt nhìn tam tiểu thư, thế nhưng lại bị lời ám muội của Tề Thiên Sanh khiêu
khích, khiến y không thể kiềm lòng mà lén nhìn Đường Tam Hảo.
Nàng chột dạ né tránh ánh mắt xoi mói của y, ngoảnh cổ sang hướng khác, dấu
vết đỏ ửng trên cái cổ trắng nõn chợt đập ngay vào mắt y khiến lòng y
lạnh run lên. Y không kiềm chế được mà phát hỏa, trong đầu mường tượng
đến đủ loại tư thế thân mật đêm qua của họ khiến cơ thể y bỗng dưng xuất hiện phản ứng hết sức tự nhiên, luồng lửa nóng cuồn cuộn phía dưới bụng như muốn thiêu rụi y. Chân y run rẩy không đứng vững, bản thân không
thể phân rõ đấy là ngọn lửa khát dục vì gặp được người trong lòng hay là lửa giận do người đó đã phản bội y.
Hít sâu một hơi, lá phổi co
thắt lại khiến lồng ngực y đau không chịu nổi, tiếng ho khan cũng bất
chợt trượt khỏi cuống họng khô rát của y, “Khụ... Khụ khụ”.
“Lương công tử, huynh không sao chứ?” Vừa thấy Lương muội phu phải chịu đả
kích nặng nề, dáng vẻ khổ sở hệt như vừa bị sỉ nhục chà đạp khiến Đường
Tam Hảo không giấu nổi thiện tâm, trong lòng dấy lên bản năng làm mẹ,
đưa tay muốn đỡ lấy thân thể đang lung lay sắp ngã quỵ của y, “Khỉ chết
tiệt, chàng mau giúp em dìu người ta coi”. Dù gì cũng là thông gia với
nàng, hắn sẽ không hẹp hòi đâu nhỉ?
“Nàng cho rằng đầu ta bị lừa
đá hỏng rồi sao? Dìu y a!? Dẹp đi!” Xin lỗi nhé, hắn ích kỷ vậy đó, đừng nói đến dìu tên Lương ngốc kia, nếu được hắn đây chỉ ước gì có thể thả
ngàn con lừu giẫm nát đầu tên kia!
“Vậy em tự dìu.”
“Nàng! Khốn kiếp... Cứ để ngàn con lừa kia giẫm chết ta đi!” Hắn đã bị tẩy não triệt để rồi, sao lại đưa tay đỡ tình địch cơ chứ!
Cánh tay
không hề tí có cam lòng nào của hắn vừa vươn ra đã bị Lương Hạnh Thư
lạnh nhạt hất đi, y vốn đâu có để ý đến hắn. Thế nhưng “tiểu thánh mẫu”
kia đâu biết được người ta thấy khó chịu thế nào trước hai kẻ phạm tội
thông dâm như họ, thế mà còn cố tình đưa tay ra dìu người ta.
“Cút ngay, đừng chạm vào ta.”
Chỉ một đêm mà có thể thay đổi lớn đến thế sao, nàng gọi y là Lương công tử một cách xa lạ, thế nhưng lại không gọi tên khốn kia là Tề công tử mà
bắt đầu không phân lớn nhỏ gọi hắn là khỉ chết tiệt.
Kiểu xưng hô kia khiến Lương Hạnh Thư không chịu được quát lớn, đồng thời cũng khiến đôi tay đang vươn ra của Đường Tam Hảo bị dọa cho phải rút ngược trở
về. Y thấy nàng muốn lui về sau, đành cắn chặt răng, mặc kệ tất cả kéo
nàng đến cạnh mình, không muốn nói nhiều nữa định dẫn nàng rời khỏi.
Tác dụng của xuân dược khiến cơ thể trở nên mẫn cảm vô cùng, chỉ là kề cận
nho nhỏ cũng như muốn lấy mạng y. Y muốn ghét bỏ cơ thể dơ bẩn của nàng, muốn ghê tởm cơ thể đã bị kẻ khác chạm qua của nàng, nhưng vừa tựa vào
người nàng, y lại thầm muốn giữ chặt nàng lại. Chỉ cần không bao giờ thả nàng ra ngoài nữa, chỉ cần không có lần thứ hai, y sẽ chịu được.
“Họ Lương kia, ngươi cho rằng tiểu gia chết rồi sao? Ngươi muốn dẫn nữ nhân của ta đi đâu hả?”
“Về Lương phủ, tránh xa tên súc sinh ngươi một chút.”
“Con mẹ nó, ngươi mắng ai là súc sinh?”
“Tùy tiện làm hoen ố nữ nhân của người khác, không phải súc sinh thì là gì?”
“Được lắm, tiểu gia là súc sinh, vậy người ngươi đang ôm chính là con khỉ cái vừa cùng ta giao phối đêm qua đấy!”
“Người đâu, mang một đĩa hạt hướng dương lên cho ai gia, nào nào nào, mọi
người cũng lấy một đĩa đi, chúng ta vừa cắn hạt hướng dương vừa xem kịch vui.” Một khay hạt hướng dương liền được thái giám dâng lên cho người
đang ngồi trên ngôi cao. Vừa nghe thấy lời nói lạnh như băng của Thái
hoàng Thái hậu từ trên cao trút xuống, ba người đang giằng co nhau dưới
điện rốt cuộc cũng bình tĩnh hơn.
“Sao thế? Sao các ngươi lại
dừng lại thế này? Không tranh tiếp à? Cứ giằng co tiếp đi, xé đôi nha
đầu kia ra, mỗi người một nửa xách về nha, muốn đem thi thể nó ra vui
đùa hay là xào nấu để ăn dần đều tùy các ngươi cả đấy.”
Lời nói
chua chát khiến mấy người bọn họ chẳng ai dám đáp lời, bà ta hừ lạnh một tiếng, rồi nói tiếp, “Hai thần tử đương triều lại đi giằng co một nha
đầu ngay trước mặt ai gia, các ngươi không ngại xấu hổ à? Lương Thái
phó, ngươi làm Đế sư của Hoàng đế mà lại vậy sao? Có phải muốn tương lai ngài cũng học theo ngươi, tức giận trên triều chỉ vì một... con khỉ
cái?”
“Sao lại mắng tôi?” Phận hồng nhan tự dưng lại bị hạ thấp thành khỉ cái khiến Đường Tam Hảo bực tức trong lòng.
“Nếu không có kẻ hồng nhan họa thủy như ngươi, thì chuyện này sao có thể xảy ra chứ? Người đâu, tạm thời giam nha đầu này lại cho ta, trước khi ai
gia đưa ra phán xét, bất kì ai cũng không được thả nó ra!” Thái hoàng
Thái hậu đưa mắt lườm hai kẻ đứng dưới triều,nói thêm vào, “Bất luận là
Cửu thiên tuế thống lĩnh lục bộ, hay là tôn sư của Hoàng đế cũng vây!”.
Hai đại thần bị gọi đích danh kia chợt cứng người lại...
Ngự tiền thị vệ nhận lệnh, người nào đó còn chưa được minh oan đã bị lệnh
“giết gà dọa khỉ” của Thái hoàng Thái hậu giáng xuống đầu, bị thị vệ lôi ra khỏi điện. Dưới điện chỉ còn lại hai vị đại thần sắc mặt xanh mét,
tức tối lườm nhau.
“Lúc này chẳng phải yên tĩnh hơn sao, quân
thần chúng ta cùng nhau thong thả tâm sự, nghĩ xem có biện pháp nào giải quyết triệt để chuyện chẳng hay ho gì này không.” Thái hoàng Thái hậu
vừa cắn hạt hướng dương, vừa nhàn nhã nói, “Theo ý ai gia thì cứ thế này đi, Lương Thái phó này, nếu nha đầu kia đã cùng Sanh nhi nồng nàn một
đêm, nữ nhân không sạch sẽ như thế cũng chẳng có gì phải lưu luyến, chi
bằng ngươi xem như nước chảy bèo trôi mà tặng cho đồng liêu đi...”.
“Không được!” Không đợi Thái hoàng Thái hậu nói hết lời, Lương Hạnh Thư đã quả quyết cự tuyệt.
Y nhìn vị Thái hoàng Thái hậu chễm chệ trên ngai đang cao đầu khinh
thường bất mãn đáp, “Thái hoàng Thái hậu nếu đã muốn nhúng tay vào
chuyện nhà hạ thần, vậy thì cũng nên dựa theo chứng cứ mà phán xét chứ?
Sao có thể giúp người thân bao che khuyết điểm, che chở cho cháu ngoại
chiếm đoạt nữ nhân, còn nói cía gì là nước chảy bèo trôi, chẳng lẽ người không sợ Thánh thượng rồi cũng học theo người, không phân biệt thị phi
đúng sai sao?”.
“Nói như thế, việc này ngươi không chịu giúp ai gia sao?”
“Thứ cho hạ thần khó mà tuân lệnh!”
“Được rồi. Vậy Sanh nhi, con trả nha đầu kia lại cho Lương Thái phó đi. Ai gia sẽ đồng ý trả con một ngàn lượng bạc.”
“Hừ! Không thèm.”
“Ta cho phép con lúc lâm triều có thể đeo khuyên tai, bất cứ lúc nào cũng
có thể giữ nguyên tạo hình phong lưu ngời ngời của mình, thế nào?”
“... Dẹp đi!”
“Ta cho phép con ở trên triều có thể nói tục nửa tháng!”
“Bà xem tôi là gì hả?”
“Là đứa thích nói tục, là đứa vung tiền như rác, thích chưng diện khoe khoang!”
“...” Hắn chỉ là món đồ chơi như thế thôi sao?!
“Mơ đi, không có cửa đâu! Kẻ nào dám tranh miếng đậu hũ này với tiểu gia,
tiểu gia sẽ khiến kẻ đó lưu lại tiếng xấu ngàn đời!” Dù sao tiếng xấu
của hắn cũng lan khắp bốn phương thiên hạ vô địch rồi!
“Nói với con bao lần rồi, không đọc nhiều sách thì đừng dùng thành ngữ lung tung.”
“Tôi tự nghĩ ra đấy, thế thì sao nào?”
“Hai người các ngươi vẫn không chịu nhượng bộ nhau, thật khiến ai gia khó
xử, cứ vậy thử hỏi sao ai gia có thể giải quyết được đây? Hoàng nhi à,
con thấy sao?”
Tiểu Hoàng đế vừa bị gọi trúng tên bèn lúng túng,
đang muốn mở miệng đỡ lời cho ân sư, nhưng vừa đưa mắt lên thì đụng phải ánh mắt xoi mói của Thái hoàng Thái hậu, khiến y đành mím chặt môi, đầu nghĩ một đằng miệng nói một nẻo, “Nếu Hoàng Tổ mẫu đã trở lại triều,
vậy mọi chuyện đều do người làm chủ, hoàng tôn... sẽ làm theo ý của
người”.
“Vậy sao? Hóa ra lời ai gia nói vẫn còn giá trị cơ đấy,
chẳng phải có người đã dâng tấu muốn hủy kim ấn của ai gia sao, còn
truất cả quyền nhiếp chính nữa chứ? Là ai dâng tấu ấy nhỉ... à, hình như là Lương... Lương gì đó nhỉ?” Bà ta vừa nói vừa quét mắt liếc nhìn
Lương Hạnh Thư đang bình tĩnh đứng dưới điện.
“Thái hoàng Thái hậu không cần ám chỉ, tấu chương đó do hạ quan dâng lên.”
“Ồ hóa ra ngươi lại gan dạ hơn người, dám cả gan dâng tấu truất quyền của ai gia ư?”
Khóe môi Lương Hạnh Thư kẽ nhếch lên, đón nhận công kích, rồi nhẹ nhàng nói, “Thái hoàng Thái hậu quá tin cháu ngoại gian tà, để cho tiểu nhân nắm
chức quan to, phong hầu tiến tước, nắm giữ triều chính, chiếm đoạt thê
tử người khác, đã vậy còn để hắn to gan lớn mật xưng hiệu là Cửu thiên
tuế, chẳng lẽ như thế không đáng bị truất quyền ư?”
“Cho nên, ngươi liền thay ai gia trừng trị tên tiểu nhân to gan lớn mật này, truất bỏ quan hàm của hắn để điều tra sao?”
“Hạ quan chỉ nói lời trung với Thánh thượng mà thôi.”
“Lương đại nhân là người ngay thẳng tận trung, quả là khiến ai gia cảm động.
Tuy rằng ai gia không hề muốn yếu thế trước ngươi, muốn tiếp tục yêu
thương chân chó trung thành là Sanh nhi nhà ta, nhưng nếu ngươi khăng
khăng cố chấp, thế thì ai gia đành để kẻ đầy bụng kinh lí như ngươi lải
nhải bên tai vậy. “Nữ nhân ngồi trên ngôi cao cười lạnh, “Để tránh bia
miệng người đời truyền rằng ai gia bao che thân thích, các ngươi cứ tỷ
thí với nhau một trận đi!”.
“Tỷ thí?” Không thể lường được Thái
hoàng Thái hậu lại dùng chiêu này, khiến hai kẻ như nước với lửa dưới
điện chỉ biết đứng sững ra đó.
Thái hoàng Thái hậu giơ tay lên,
cầm lấy hai bản tấu chương trên bàn, “Trước mắt trong tay ai gia có hai
chuyện cần giải quyết gấp, thứ nhất là Hộ bộ thiếu ngân lượng, muốn ai
gia chuyển gấp bạc trắng để sung vào quân lương biên giới, thứ hai là
Lại bộ vừa tiến cử mấy vị tiến sĩ học vấn không tồi, nhưng lại tự cao vô lễ, ngạo mạn coi thường ai gia, không chịu vào triều làm quan, kết giao với đám thư sinh nho nhã cố chấp đó không phải là sở trường của ai gia, cho nên ai gia cần tìm người chia sẻ. Hai chuyện này, hai người mỗi
người nhận một việc giải quyết sớm cho ai gia, người nào xong trước, thì nha đầu kia liền để người đó dắt về nhà... tùy ý xử lí”.
Bốn con mắt đầy thâm ý không hẹn mà cùng nhau hướng về phía nữ nhân đang ngồi
trên cao kia, lời nói cùng nụ cười gian tà của bà ta rốt cuộc là ý gì?
Tùy ý xử lí là...
“Các ngươi muốn lôi nó về làm tiểu thiếp hay
nha hoàn, hay là... hay là muốn dùng roi da xát bột ớt quất nó thừa sống thiếu chết, cũng không thành vấn đề.”
“Có vậy thôi sao, tiểu gia cứ tưởng chuyện gì to tát lắm.”
Điều kiện kia đơn giản hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, Tề Thiên Sanh
nở nụ cười kiêu ngạo, giơ năm ngón tay hướng về phía bà ngoại lang sói
đang ngồi trên cao, sau đó dõng dạc tuyên bố, “Năm ngày, nội trong năm
ngày tôi sẽ chuẩn bị đủ ngân lượng đưa đến biên cảnh, nữ nhân tôi sẽ đưa đi trước, hẹn gặp lại”.
Hắn xoay người muốn bước vào nhà giam
khiêng Đường đậu hũ đi. Vừa vui vẻ một đêm, hắn còn chưa trút sạnh tình
cổ độc dược nồng nặc trên người đã bị túm cổ lên điện thẩm vấn ba cái
chuyện tư tình chó má này, bị giội một gáo nước lạnh lên đầu như thế,
thử hỏi có thằng đàn ông nào chịu được? Giờ hắn sốt ruột đến mức muốn
ngay đêm này bế nàng vào phòng, rồi dùng đủ loại tư thế luyện lại bài
tập tối qua!
“Đợi đã!”
Lương Hạnh Thư chớp mắt, nén cơn
buồn bực trong lòng xuống, hung hăng túm lấy tay áo của kẻ đang tính rảo bước đi kia, sau đó trầm giọng nói, “Ta chỉ cần ba ngày, nhất định sẽ
khiến mấy vị tiến sĩ kia khoác triều phục lên người, nghe lệnh thần
phục, vì nước tận trung! Tam tiểu thư sẽ cùng ta về phủ!”.
“Ngươi! Được lắm... Kia vậy tiểu gia ta chỉ cần hai ngày...”
“Hừ, thế thì ta cũng chỉ cần một ngày là xong...”
“Con mẹ nó, ngươi đừng ép ta phải đập nồi bán sắt để chuộc được nữ nhân chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT