Thị Kiếm cùng Phụng Tiên liền tuân lệnh, che mắt ngậm miệng không dám lên
tiếng, hơi nước bốc lên hệt sương mù dày đặc lấp kín nơi đây, xung quanh là một mảng yên tĩnh, hai đứa nhỏ vốn không rõ được nơi chủ tử đang
ngâm mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Tiếng nước “tí tách” giòn tan.
Giọt nước suối trong vắt lăn từ trên yết hầu Tề Thiên Sanh rơi xuống dòng suối nóng.
Cảnh trước mắt khiến cổ họng hắn sớm bị thiêu cháy mất rồi.
Trong làn nước mù sương, là một cơ thể trắng mịn nõn nà ướt đẫm nước đang
cuộn mình, Đường đậu hũ tắm đến thơm phức trông thật ngon miệng.
Hai tay nàng vòng trước ngực ôm chặt cơ thể dưới làn nước suối, chỉ để lộ
mỗi cái đầu trên mặt nước lấp lánh. Cũng không biết được là có phải do
dòng suối này có tác dụng gột sạch bụi bẩn, dưỡng nhan dưỡng thể hay
không, giờ đây hắn chỉ cảm thấy dáng vẻ thẹn thùng này của nàng khiến
người khác bị mê hoặc đến chết - khuôn mặt trắng hồng nõn nà, đôi môi
mọng nước mềm mại, mái tóc đen như mực mềm như tơ đang lềnh bềnh trên
mặt nước, đuôi tóc lướt bên đầu ngón chân hắn tựa như khiêu khích.
Nàng xấu hổ giương mắt nhìn hắn, khiến quả tim hắn run lên bần bật. Đôi mắt
kia sau khi nhuộm đầy hơi nước, lại ngập đầy nét quyến rũ hấp dẫn của nữ nhân, chạm phải ánh mắt đang mải mê quan sát của hắn, chợt thẹn thùng
mà đưa mắt sang hướng khác.
Hắn nôn nóng vuốt nước đang chảy trên mái tóc dài của mình, cúi đầu nhìn lại mới nhận ra vì sao nàng lại rời
mắt đi, là do hắn đang trần như nhộng đứng trong suối nước, nhất thời
mặt hắn nóng ran lên.
Nhưng để nàng nhìn hắn vẫn hơn nhìn kẻ
khác, hai đứa nhóc Thị Kiếm cùng Phụng Tiên vẫn còn để mông trần đứng
trên bờ, nàng ta liếc ngang ngó dọc để nhìn cái gì thế? Giờ không phải
là lúc nàng giở trò thẹn thùng, cái loại biểu cảm hạ lưu này của nàng có thể tuỳ tiện để kẻ khác nhìn thấy hay sao?
Nghĩ đến đó, hắn như nuốt phải nước bẩn vào cổ mà quát lớn, “Cô đang nhìn đi chỗ nào đấy hả? Mau xoay đầu lại đây cho ta!”.
Nàng bị la đến mức rụt cổ, cuộn người lại, muốn dùng mái tóc dài ướt nước
che đi thân thể mình, một làn tóc mảnh mai đen nhánh từ trên vai rơi
xuống bầu ngực của nàng.
Chỉ một động tác nhỏ cũng khiến hắn phải nhíu chặt đầu mày.
Bị nàng lôi cuốn, ánh mắt súc sinh không thể kiềm chế len vào giữa kẽ ngón tay nàng.
Đôi tay bé nhỏ của nàng vốn không ngăn được cảnh xuân hé lộ, càng ôm chặt
bầu ngực, ngược lại càng khiến động tấc che đậy đó ngập đầy dục vọng,
như ẩn như hiện, khiến lòng người ngứa ngáy.
Che cái gì mà che,
có gì hay ho đâu mà phải che! Sợ hắn không chú ý đến sức hấp dẫn của
nàng nên mới để lộ thứ tròn trịa của mình, cố ý bất chấp tất cả nhằm
quyến rũ ánh nhìn của hắn ư?
“Hai đứa nhóc kia mau cút ra ngoài cho ta, đóng cửa lại!”t
“Thế tử gia, ngài bắt chúng tôi bịt mắt thế này làm sao ra được chứ?”
“Đúng vậy đó, Cửu thiên tuế à, bọn tôi còn đang để mông trần, chưa mặc quần áo nữa!”
“Đi ra ngoài!” Đám tiểu quỷ lông còn chưa mọc, không mặc quần áo thì ảnh hưởng gì.
Hai tiểu quỷ trần như nhộng trông thật tội nghiệp, mới tắm được một tí,
bỗng dưng đại nhân có chuyện muốn làm, thế là bị tống cổ ra khỏi buồng
tắm.
“Sập” tiếng cửa lớn vang lên, khiến Đường Tam Hảo đến lúc này ý thức được nguy hiểm.
“Đợi… Đợi đã!”
“Ta không đợi.”
Nam nhân đang cùng nàng tắm chung đang rảo bước tiến về phía nàng, mỗi bước chân đều phát ra tiếng nước.
Cơ thể to cao của hắn ướt đẫm nước khiến hai tai nàng đỏ ửng lên, đôi mắt
bất giác lén ngắm nhìn hắn - từng giọt rắn chắc, chảy thẳng xuống bên
hông, thân thể ướt sũng đầy nam tính lộ rõ trong làn sương mờ, con ngươi xám tro không chút né tránh mà nhìn thẳng về phía nàng. Chẳng lẽ nam
nhân không thấy xấu hổ nhiều như nữ nhân? Nam nhân sẽ không để ý đến
chuyện mình bị người khác nhìn thấy hết sao? Nam nhân có vóc người đẹp
thì có thể khoe khoang khắp nơi sao?
“Ngươi… ngươi đừng lại đây!”
“Mấy lời của gái nhà lành không thích hợp để cô nói ra. Cô là loại dì lẳng
lơ hạ lưu.” Khuôn mặt khiến nữ nhân rộn rạo xuân tình kia làm tim nàng
chợt đông cứng, hắn nheo mắt cười khẩy, kéo nàng từ dưới mặt nước lên,
đè khuôn ngực loã lồ của mình lên người nàng.
Da thịt ướt mềm dán chặt vào nhau, khiến cho làn nước vờn quanh càng toả nhiệt cao hơn.
Đầu óc nàng choáng váng muốn khước từ mùi vị nam tính đang ập vào mặt mình, nhưng lại khiến động tác của hắn càng mạnh mẽ. Hắn giữ chặt cổ nàng,
liếm lấy giọt nước đang lăn dài từ mái tóc xuống cần cổ trắng nõn, rồi
đột nhiên hắn dùng hết sức mà mút mạnh, tựa như muốn hút cạn máu trên cổ nàng, “Trốn cái gì hả? Đây chẳng phải là điều cô muốn sao? Chẳng phải
cô tính đợi ở đây để quyến rũ ta sao? Nói cho ta biết kẻ nào phái cô đến đây, ta sẽ giúp cô toại nguyện!”.
“Ta không quyến rũ ngươi mà!
Việc gì ta lại đi quyến rũ cháu trai của mình chứ!” Hắn dùng lời lẽ sắc
bén thô tục kèm theo kĩ xảo thuần thục chế ngự nàng, khiến cả người nàng căng thẳng, muốn cự tuyệt nhưng lại bị hắn nhấn xuống vực sâu không lối thoát, không kiềm chế được trước sức hấp dẫn của hắn mà run rẩy liên
tục.
“Không phải quyến rũ ta sao? Vậy sao có người đến nói với ta, nơi này không có ai, muốn sử dụng bất cứ lúc nào cũng được.”
“Sao lại thế được? Từ nãy đến giờ tôi vẫn ở đây mà!” Chẳng phải có người đưa nàng đến đây, sau đó ở bên ngoài đợi nàng sao?
Hắn cười nhạo một tiếng, hoàn toàn không có hứng thú với mấy lời biện bạch
của nàng, lướt từ cánh cổ đến sóng mũi cao của nàng, rồi trượt xuống đôi môi mềm, “Cô lại muốn giở trò vờ vịt với ta nữa ư? Cô đã tỏ vẻ vô tội
lại không chút đề phòng như thế, vậy thì ta đây sẽ khiến cho cô nhớ mãi
chuyện hôm nay. Đường đậu hũ, cô chọc nhầm người rồi”.
Bỗng dưng hắn ôm lấy nàng, đặt bên bệ nước, hai tay giữ chặt đôi chân nhỏ nhắn của nàng, cúi sát người về phía nàng.
Hơi ấm từ trên cao phả xuống khiến nàng líu cả lưỡi, ngũ quan tinh tế đậm
chất ngoại tộc trên khuôn mặt Tề Thiên Sanh bỗng chốc như được phóng to
trong mắt nàng, đôi mắt màu xám tro chẳng buồn chớp, dấy lên mấy phần ma mị quyến rũ chết người.
“Huynh muốn làm gì?”
“Xâm phạm cô.”
“…” Nàng không thể tin nổi mà trợn tròn mắt.
“Ta tống cổ hai đứa ranh kia đi, đương nhiên là muốn nếm thử miếng đậu hũ
như cô có mùi vị như thế nào rồi. Cô sẽ không cho rằng ta đóng cửa lại
chỉ để nói chuyện phiếm với cô chứ?!
“Không được, ta là dì của ngươi… Ưm!”
Bàn tay to của hắn bỗng đưa lên che cái miệng nhỏ liến thoắng của nàng, bất chấp mấy luân thường đạo lí đang lấp kín trong đầu nàng, tay kia của
hắn vuốt ve thân thể nõn nà của nàng, “Bớt ra vẻ thanh cao đi, trong lúc ta không có mặt, cô và tên ngốc họ Lương kia tiến triển đến mức nào
rồi? Cô đã bị tên khốn đó chạm qua mấy lần rồi? Vì sao lại không thành
thân? Tên khốn đó không đủ cho cô thoả mãn sao?
Hắn cố gắng không chạm vào môi nàng, muốn biến tất thảy thành sự trừng phạt.
Nàng không gả cho người khác, đó là may mắn của hắn, nhưng vì sao những lời hắn thốt ra lại khó nghe đến thế chứ.
Khó nghe đến mức ngay cả bản thân hắn cũng không chấp nhận được những lời dối lòng tuôn ra từ miệng.
Nhưng…
Là do nàng không đúng, nàng không nên thông đồng với ả tiện thiếp kia, giở trò bỡn cợt hắn, nàng không nên gieo rắc hi vọng cho hắn, nàng không
nên mang trong lòng ý đồ quyến rũ hắn!
Không biết từ khi nào, người trong lòng đang giãy dụa bỗng dưng ngừng lại, lòng hắn ngập đầy nghi hoặc mà giương mắt nhìn nàng.
Lúc này, trong đôi mắt vốn quen nhẫn nhịn ấy lại ngập đầy uất ức, có chịu
đựng, có căm phẫn, miệng bị hắn bịt chặt không nói nên lời, chỉ có thể
dùng ánh mắt phẫn nộ mà trừng hắn.
“Bỏ tay ngươi ra, bằng không ta cắn đấy!” Hốc mắt đỏ au trừng hắn như thể cảnh cáo.
Hắn thoáng sững sờ, cho rằng mình đã nhìn nhầm nàng rồi, nhưng quả nhiên đã được hắn dạy dỗ quá tận tình đây mà, dám mở miệng hung hăng cắn hắn
thật.
Hắn theo phản xạ rút bàn tay sói về, nàng nhân lúc hắn mất cảnh giác liền đẩy hắn ra.
“Thật không ngờ ngươi là người như thế! Ta nhìn nhầm người rồi!”
Bước chân hắn chao
đảo, nghe thấy lời phủ định từ đáy lòng nàng khiến hắn khó chịu rống to, “Nhìn lầm? Ta khiến cô thất vọng rồi ư? Cô cho rằng ở bên cạnh cô, ta
nên là loại người nào mới phải? Giống tên ngốc Lương Hạnh Thư chưa từng
ăn nằm với mấy cô nương lầu xanh nên vừa thấy cô thì hồn bay phách lạc
ư?”
Hắn cợt nhả nàng cùng Lương muội phu có quan hệ gì khác sao?
Cố ý nói sang chuyện khác ư? Nàng cắn môi đáp trả, “Lương công tử là
người như thế nào tôi không biết, tôi chỉ biết sư phụ Tề công tử sẽ
không nói những lời như vậy với tôi, càng sẽ không làm ra chuyện cầm thú này!”. Khi còn ở Tây Dư, những gì hắn dạy nàng đều là việc có phẩm
cách, có cảm xúc, hắn khi đó không giống như tên súc sinh đầu óc sâu bọ
chỉ thích làm chuyện loạn luân ở trước mặt nàng bây giờ!
“Hắn sẽ
như vậy! Chắc chắn sẽ làm thế! Tuyệt đối sẽ làm như vậy! Không tin cô cứ thử mà xem!” Tình huống bây giờ là gì? Trong lòng nàng cho rằng bản
thân hoàn hảo hơn hắn sao?
Nàng dám ghét bỏ hắn? Hắn đứng trên
thành lâu cao suýt ngất xỉu, bộ dạng tệ hại như vậy cũng khoong bị nàng
ghét bỏ, vậy mà khí khái nam tử lúc này lại bị nàng xem thường ư? Đường
đậu hũ, cô đúng là một người thấp kém không có mắt nhìn!
“Hắn sẽ không như vây, không như vậy, không bao giờ như vậy!”
“Bây giờ cô muốn loã thể mà cãi nhau với ta sao?” Cả thế giới vốn không có
nam nhân nào chịu làm chuyện ngu xuẩn như vậy, vậy mà nàng lại buộc hắn
phải làm!
“Ngươi tránh xa ta ra!”
Nàng giẫm mạnh chân đanh đá hất làn nước nóng lên người hắn, bò lên bờ trốn chạy về phía cửa gỗ.
Hình ảnh quá mức kích thích kia làm tim hắn đập liên hồi.
Nếu quả thật nàng giận quá mất khôn mà loã thể chạy ra khỏi cửa, chẳng phải người thiệt thòi chính là bản thân nàng sao? Cũng không thể để hai
thằng ranh lông chưa mọc hết kia chiếm lợi trên người nàng được. Hắn bất giác phát hoảng, quên mất việc bản thân phải nổi giận, ba chân bốn cẳng phóng về phía trước, một tay kéo vội mảnh khăn tắm trắng tinh bao lấy
cơ thể trần trụi của nàng lại.
“Ngươi mắng ta xong còn muốn quấn ta lại thế này làm gì? Ngươi đúng là cầm thú mà!”
“…” Phải gói thật kĩ, hắn vừa mới nếm qua miếng đậu hũ này, không thể để kẻ khác chiếm lợi được!
“Ngươi còn quấn nhiều lớp như vậy nữa chứ? Con khỉ chết giẫm nhà ngươi! Con
khỉ xấu xa không có lương tâm, không nhớ tình cũ, ngay cả tên cũng là
giả kia!”
“…” Quấn một lớp vẫn có thể thấy được vóc người quyến
rũ, vậy thì quấn làm quái gì? Phải bọc lại thành nhiều lớp như vậy mới
được!
“Ô… ô… ô…!”
“Đúng rồi đó, kiếm chút bạc lẻ ở chỗ ngài cũng chẳng dễ dàng gì, Cửu thiên tuế…”
Thị Kiếm cùng Phụng Tiên run lẩy bẩy, mỗi đứa cầm một cái chậu gỗ nhỏ, che
chắn vật nhỏ trên thân thể đồng nam của mình để nó không phải hứng chịu
gió lạnh. Hai đứa nhỏ lén nhìn qua kẽ ngón tay thì thấy chủ nhà mình
quần áo chỉnh tề khênh một cái bao màu trắng to tướng chạy từ trong nhà
tắm ra. Chủ nhân hất cằm lên, ý bảo bên trong không còn gì ảnh hưởng đến tâm lí nhi đồng của bọn chúng rồi, giờ bọn chúng có thể mặc sức sử dụng nhà tắm, bởi vì người lớn tính chuyển địa điểm đến nơi khác làm chuyện
đứng đắn.
ọn
Đạp cửa, đóng cửa, khoá lại.
Hành động nhanh, gọn, dứt khoát.
Khúc bánh chưng trắng tinh trên vai được đặt xuống chiếc giường mềm mại.
Sáng nay hắn còn nằm trên chiếc giường này mơ giấc mộng xuân, giờ thì nữ
chính trong giấc mơ lại nằm đây. Tình cảnh thiên thời địa lợi nhân hoà
này quả là khiến nam nhân không thể nhịn được, mà cũng không cần phải
nhịn.
Hắn gian trá mở từng lớp bọc khối bánh chưng kia ra, mở
từng lớp từng lớp hệt như đang mở quà sinh nhật, lòng nôn nóng muốn vét
gạo nếp bên trong ăn cho bằng sạch.
Hắn nghĩ đến ánh mắt ngoan cố của nàng lúc trừng hắn đầy phẫn nộ, rồi lại nhớ đến khuôn mặt ngượng
ngập, ánh mắt ngại ngùng lén dời sang hướng khác khi nàng vừa thấy hắn,
nhưng đến khi mở hết lớp vải bóc thì đập vàocả mắt hắn chính là khuôn
mặt trắng hồng nõn nà đang say ngủ của nàng.
Hắn muốn tắt thở tại chỗ.
Nàng không xem hắn là nam nhân hay sao? Hay là hắn quả thật rất nhàm chán tẻ nhạt? Hắn thiếu sức hút đến mức có thể khiến nàng ngủ ngon lành trên
vai hắn?
“Đường đậu hũ, ai cho phép cô ngủ hả? Thức dậy cho ta!”
Bọn họ có rất nhiều món nợ về sự cố “quyến rũ” này phải tính cho xong,
sao có thể lăn ra ngủ được.
“Ôi! Đừng có phá, ta mệt lắm rồi.”
“Ta còn chưa làm gì cả, khắp người chẳng có chỗ nào thoải mái, cô nằm đây
than mệt gì chứ!” Hắn nắm lấy mũi nàng, bóp chặt không để nàng ngủ dễ
dàng như thế.
“… Điềm nhi thành thân, ta chẳng thể ngủ được, đại
lao tối thui ta cũng chẳng ngủ được… Đã mấy đêm rồi ta chưa được ngủ…”
Lại thêm đường đi trắc trở, được ngâm mình thư giãn trong dòng suối
nóng, bao nhiêu mệt mỏi đều được tống ra hết, sau đó lại còn được bọc
lại, xung quanh vừa ấm vừa tối, cơn buồn ngủ tràn đến khiến hai mắt nàng díp lại.
Miếng đậu hũ, còn tính đem bộ dạng đáng thương này bày
ra trước mặt hắn nữa chứ, cố tình để hắn thấy được hắn vẫn còn yêu thích nàng…
“Trả lời ta một chuyện, ta sẽ cho cô ngủ.”
“Ừm?”
“Tề công tử tốt hơn, hay là tên ngốc họ Lương kia tốt hơn?”
“… Chắc là… Tề công tử?” Đem tất cả nam nhân trên đời này so với muội phu, nàng cũng không dám chọn muội phu đâu.
“Chắc cái gì mà chắc! Nói rõ lại xem! Rốt cuộc ai tốt hơn hả?”
“Được rồi, là Tề công tử.” Tính cạnh tranh tình cảm với muội phu sao?
“Chẳng phải cô bảo hắn giống cầm thú, đã vậy còn thấy thất vọng với hắn nữa sao?”
“… Chẳng phải ngươi nói chỉ hỏi một chuyện thôi sao?”
“…” Rốt cuộc là nàng đang ngủ thật hay chỉ giả bộ ngủ thôi vậy? Còn biết cò kè mặc cả nữa chứ?
Ngay lúc hắn tính thả lỏng phòng bị vươn tay vuốt ve vành tai của nàng, thì
bỗng dưng có tiếng gõ cửa truyền đên. Hắn cho là hai tên nhóc con kia đã tắm rủa xong xuôi nên mới mò đến đây để chờ nghe sai bảo, vừa mở cửa ra liền thấy Tề Nam Vương ung dung nhàn nhã đứng trước cửa.
“Đêm hôm khuya khoắt, ông không lăn lên giường tiểu thiếp của mình đi, còn chạy đến đây làm gì?”
Tề Như Thích cong môi cười nhạt, khó nói được là vui hay giận, “Con trai à, con đang giấu cái gì trong phòng thế?”.
“Đàn bà, Tiểu di tử của ông đấy. Thì sao nào?”
“Chả sao cả, chỉ cần con phòng thân cẩn thận thôi. Bản vương cũng không ngại làm ông nội quá sớm, nhưng hình như Thái hoàng Thái hậu không muốn làm
bà cố nội đâu. Chẳng phải con từng đồng ý với bà lão đó sẽ không sinh
con nối dõi hay sao?”
“…” Lời kia chợt khiến đoi mắt phượng của Tề Thiên Sanh nheo lại, “Ông già, rốt cuộc ông muốn chơi trò quỷ gì đây hả?”.
“À, bây giờ người muốn giở trò quỷ không phải là phụ tâhn của con, có người đến truyền cho con vào cung, Thái hoàng Thái hậu ngọc thể bất an. Con
trai à, con nói xem, nếu chỗ dựa vững chắc của con bị sụp đổ, con sẽ như thế nào đây?”
Tề Thiên Sanh vào cung ngay trong đêm.
Phía trước tấm rèm
dày nặng được buông xuống chính là tiểu Hoàng đế chưa tròn mười tuổi
đang ngồi trên ngai vàng, chân còn chưa chạm đát. Người đang nằm nghiêng trên chiếc trường kỉ phía sau chính là Thái hoàng Thái hậu - mẹ ruột
của mẫu thân hắn, cũng chính là người áp đặt vận mệnh hoàng tộc, nắm gọn binh quyền trong tay.
“Biểu ca hãy bình thân. Nửa đêm trẫm cho gọi huynh vào cung, có làm biểu ca tụt hứng trong lúc âu yếm mỹ nhân không?”
Tiểu quỷ chết tiệt, lần trước kiếm chuyện chơi hắn còn chưa đã giờ còn muốn
giở trò gì nữa, “Hồi bẩm Thánh thượng, về chuyện này thì đợi đến khi nào ngài phá kén thành đàn ông thì hẵng tìm thần thảo luận, thần rất vui
lòng chỉ giáo!”.
“Hoàng nhi đừng làm loạn nữa.” Giọng nữ đầy uy
nghi truyền đến từ phía sau tấm mành, cắt ngang màn bắt chuyện đầy châm
biếm, “Sanh nhi, thân thể bản cung có chút bệnh nhẹ, muốn rời kinh
thành, đến vườn hoàng gia gần đây nghỉ ngơi một thời gian”.
Lão
thái bà này lại muốn giở trò quỷ gì nữa đây, nửa đêm nửa hôm lôi cổ hắn
đến đây bảo rằng trong người khó ở muốn được cấp tiền đi du lịch sao?
Ngân lượng trong Hộ bộ đều nằm cả trong tay bà già này, đến Cửu thiên
tuế hắn cũng chỉ biết ghi sổ nợ chưa được thấy tận mắt, bà ta muốn ra
ngoài tĩnh dưỡng, cứ vét đại ít bạc trong kho rồi đi là xong, mấy chuyện này liên quan quái gì đến hắn chứ.
Chỉ e rằng lời này vốn không
phải nói ra cho hắn nghe, mà là nó cho nhóc con Hoàng đế chân cẳng ngắn
ngủn, lông chưa mọc hết kia nghe.
Tề Thiên Sanh giãn đôi mày ra,
cũng không vạch trần hành động thừa thãi của bà ta, chỉ hừ nhẹ, “Thần
lĩnh chỉ. Thái hoàng Thái hậu muốn sai thần đi chuẩn bị xe ngựa hay
người hầu dọc đường? Thần sẽ lập tức đi chuẩn bị”.
“Xì… Sanh nịnh hót, Tề công công!”
Lời lẩm bẩm chủi thầm của tiểu Hoàng đế đã lọt vào tai hắn.
Hắn nhướng mày, tránh tầm mắt của lão thái bà đang ngồi phía sau, nghiêng
người giơ tay áo lên kề bên tai nhóc con Hoàng đế, rồi với tay ra nhéo
tai y, miệng thì thầm - tiểu quỷ chết tiệt, ghế Hoàng đế ngồi còn chưa
nóng mà lại bắt đầu xấc láo với hắn rồi sao, lâu rồi không bị dạy bảo
nên ngứa ngáy trong người à?
Tiểu Hoàng đế bị nhéo đau đến chảy
nước mắt, nhưng vì sợ uy nghi của bà nội ở phía sau nên không dám nhiều
lời, chỉ biết mở to mắt trừng tên Tề Thế tử chết tiệt đang phạm thượng
kia.
Thái hoàng Thái hậu ở sau không hề biết phía trước tấm mành
che hai đứa cháu của mình đang bất hoà, tiếp tục lên tiếng, “Sanh nhi à, con hãy ở lại trong cung một thời gian đi. Lúc bản cung không ở trong
cung, con thay ta giúp đỡ Hoàng thượng để ý chuyện chính sự. Đế sư Thiên tử do chính Hoàng nhi chọn ít hôm nữa sẽ vào thành, trong có Đế sư chỉ
dạy, ngoài có Sanh nhi con phò tá, bản cung mới có thể yên tâm. Bà già
này ngồi sau giật dây cung quá lâu rồi, khó tránh khỏi oán giận của
người đời, nhân dịp này để Hoàng thượng cảm nhận mùi vị tự mình chấp
chính”.
Lời vừa dứt, khoé môi của tiểu Hoàng đế cũng thoáng run lên, nhảy khỏi ghế rộng, “phịch” một tiếng liền quỳ xuống.
“Hoàng Tổ mẫu, tôn nhi nói muốn đích thân quản lí triều chính chỉ là muốn san
sẻ giúp người, chỉ muốn làm tròn chữ hiếu, không muốn người phải nhọc
lòng với mấy chuyện quốc gia vụn vặt, nếu Hoàng Tổ mẫu hiểu lầm tôn nhi
như thế, vậy… vậy chi bằng tôn nhi tiếp tục nhàn rỗi thì hơn.”
Tề Thiên Sanh nhếch miệng châm biếm, nói nghe như đang hát ấy. Bản thân
vốn muốn tự mình chấp chính đến điên luôn rồi, lúc nào tên tiểu quỷ này
chả mong mỏi cái ngày có thể đuổi bà già kia xuống chứ. Tiểu quỷ xấu xa, mới có tí tuổi mà lòng dạ đã nham hiểm, diễn cảnh đau thương cứ y như
thât.
“Thiên hạ này vốn là của nhà họ Cung các người, bản cung
chỉ là người ngoại tộc được gả đến đây, cùng lắm chỉ giúp phu quân quá
cố trông coi thiên hạ này vài năm mà thôi. Tháng trước ta còn bảo Sanh
nhi đén Hành Thiên tự cầu phúc cho ngươi, cũng xem như đã chuẩn bị xong
quà sinh nhật tặng cho Hoàng thượng. Chẳng phải ngươi sớm đã muốn nắm
giữ lệnh bài của Cung Hoàng thượng rồi sao?”
Tiểu Hoàng đế nghe
đến đây, trong mắt đảo một vòng, trong lòng bỗng nảy ra một kế sách,
“Hoàng Tổ mẫu đã có ý toại nguyện cho tôn nhi, vậy thì tôn nhi sẽ làm
tròn chữ hiếu mà chia sẻ việc nước với người ít hôm, mong Hoàng Tổ mẫu
tĩnh dưỡng thật tốt để sớm ngày hồi cung. Nhưng mà… Tôn nhi còn có một
yêu cầu, hi vọng Hoàng Tổ mẫu chấp nhận”.
“Là chuyện gì?”
“Tuy rằng Hoàng Tổ mẫu đã để Tề biểu ca ở bên cạnh giúp tôn nhi phụ chính,
nhưng quốc sự hỗn loạn, tôn nhi muốn mời một người quyen đến chia sẻ
cùng tôn nhi.”
“Ồ? Là ai vậy?”
“Chính là con trai của thừa tướng tiền nhiệm Bạch Phong Trữ - Bạch Long công tử Bạch đại nhân.”
“… Bản cung nhớ… đó là người đã bị đuổi khỏi triều đình, đúng không Sanh
nhi?” Thái hoàng Thái hậu hừ một tiếng, trực tiếp hỏi Tề Thiên Sanh
chuyện Bạch Long Mã từng bị đuổi khỏi triều, “Bạch đại nhân đã phạm phải lỗi gì?”.
“Bạch đại nhân đã phạm thượng, dâng tấu quấy rối Tiên
hoàng.” Tấu lên Thánh thượng đề nghị ngài sớm gạt sạch đám họ hàng thân
thích bên ngoại của Thái hâu, tự mình chấp chính, vậy đã được chưa?
Sau việc đó, hắn cùng đám hoàng thân quốc thích âm thầm tính kế, vờ chia ra hai phe, người hát kẻ hò tống cổ tên họ Bạch kia ra khỏi triều.
Vai chính diện tất nhiên là bà già này rồi, vai phản diện còn ai khác ngoài bọn con cháu như hắn đóng, bà già này còn vờ không biết mà đi hỏi mình, đúng là cáo già.
“Lí lịch của Bạch đai nhân, tôn nhi đã xem qua, tội bị định ở triều trước vẫn còn mơ hôg, có thể thấy được người tuyên
án có tư tâm”, tiểu Hoàng đế liếc xéo Tề Thiên Sanh, rồi nói tiếp…
“Chẳng phải Hoàng Tổ mẫu từng dạy tôn nhi rằng, đối với văn nhân khó mà khống
chế hoàn toàn, cho nên không thể lạm dụng quá mức cũng không thể vứt đi
không dung ư? Bạch đại nhân không hề ham mê chức quyền, tôn nhi chắc
chắn có thể khống chế, tận dụng y. Hơn nữa ba bị phu nhân của y đều ở
tại Bạch phủ ngay trong kinh thành, nếu cho gọi y về kinh đoàn tụ với
gia đình, ơn này y nhất định ghi lòng tạc dạ quyết không hai lòng. Huống hồ không nể mắt tăng thì cũng nên nể mặt Phật, Bạch Long công tử dù gì
cũng là con trai duy nhất của Bạch thừa tướng, đã xa thê tử một thời
gian dài, sống nơi đát kahchs quê người, để mấy bị phu nhân sống như quả phụ không nói, Hoàng Tổ mẫu hẳn cũng không nỡ để Bạch gia tuyệt hậu
chứ?”
“… Sanh nhi à, con thấy sao?”
Tề công tử cùng Bạch thiếu gia, vốn là một đôi oan gia dễ kết không dễ giải.
Đến đưa nhỏ ba tuổi trong kinh thành cũng có thể hạt được bài vè về họ,
quan hệ giữa hắn và tênn họ Bạch kia tệ đến mức nào ai cũng đều biết
hết. Bà già này sao lại không biêt chứ?
Ý kiến của hắn tất nhiên
là bảo tên họ Bạch đi chêts đi! Tình cảm giữa y cùng mấy phu nhân ranh
nứt cũng được, hay là thê thiếp của gã hồng hạnh vượt tường1 cắm sừng gã cũng tốt, Bạch gia về sau đoạn tử tuyệt tôn cũng không sao, liên quan
quái gì đến hắn cơ chứ? Tóm lại, có gã thì không có hắn, có hắn thì
không có gã! Cần hắn hay cần gã, tự đi mà chọn!
* Hồng hạnh vượt
tường: trích ra ừ bài thơ “Du viên bất trị” của tác giả Diệp Thiêu Ông
đời Tống, ý nói dù tường có cao đến mấy cũng không ngăn nỗi một đoá hoa
(người con gái), hiện nay dung ám chỉ người phụ nữ đã có chồng còn đi
ngoại tình.
Nhưng chuyện đã thế này thì hắn đành giơ đầu chịu báng, rõ ràng bà già này đã sớm có tính toán.
“Thần dù gì cũng chỉ là tên nịnh thần, không có ý kiến. Mọi chuyện đều do
Thái hoàng Thái hậu định đoạt. Người nói thế nào thì cứ như thế nấy,
thần cũng chẳng mong đang đêm hôm khuya khoắt, hưởng thụ chăn ấm nệm êm
lại bị dựng đầu dậy chạy đến làm chân sai vặt cho người.
“Ồ? Vậy được rồi. Nếu ta đã nói buông tay để mặc mọi việc, vậy tất cả cứ để Hoàng thượng quyết định đi.”
Chết tiệt! Nếu đã quyết định như thế, thì bà làm ơn sau này đừng cho người truyền chỉ ngay giữa đêm xuân dược không?
“Sanh nhi à, mấy chữ ‘tên nịnh thần’ gì đấy, con cũng thật là, mắng lớn tiếng quá.”
“…”
Ngủ say cả một đêm, rốt cuộc Đường Tam Hảo cũng thức giấc trên chiếc giường xa lạ trong tình trạng tóc tai bù xù.
Vừa vén chăn ra, thấy mình không một mảnh vải che thân, cơ thể trần trụi
vẫn được bọc bởi mấy chiếc khăn trắng tinh doạ nàng sợ phát khiếp.
Nàng nhớ lại những kí ức đứt quãng đêm qua, ngâm mình trong suối nước nóng
đến choáng váng đầu óc, hơn nữa lại mệt mỏi quá độ, khiến nàng không thể chống cự lại sức hấp dẫn của chiếc giường.
Mùi nam nhân trên chiếc chăn mềm khiến đôi mày nàng nhíu lại khổ sở.
Nàng nhất định đã thất thân rồi đúng không?
Đúng là thằng cháu súc sinh mà, hắn nhất định không buông tha nàng mà.
Mở vải vụn trên người nàng chính là chứng cứ tốt nhất, hắn xem nàng là
hạng người dễ dãi thế ư, sao có thể phá huỷ sự trong sạch của nàng không chút thương tiếc vậy chứ.
Mới ngày đầu đến nhà tỷ phu mà nàng đã phạm sai lầm, làm ra chuyện đồi bại với cháu trai mình.
Chẳng lẽ nàng quả thật như lời hắn nói, là hạng đàn bà lẳng lơ hạ lưu?
Chẳng còn mặt mũi nào mà ăn nhờ ở đậu chốn này nữa, nàng quấn trong ba lớp,
ngoài ba lớp, còn quấn thêm tấm chăn mềm mà chạy ra khỏi căn phòng ô uế
này. Nàng còn chưa quyết định được nên nhảy xuống hồ hay nhảy xuống
giếng, thì đầu đã đâm phải một bước tường bằng xương bằng thịt.
Vừa ngước mắt lên nhìn, da đầu nàng đã tê rần.
“Tỷ… Tỷ, tỷ phu?”
“Ngươi là ai? Ở trong phủ nhà ta làm gì thế?” Thúc thúc đẹp trai nhìn khối bánh chưng trước mặt mình với vẻ xa lạ.
“Hả?” Tỷ phu mới hôm qua còn nhiệt tình quá mức với nàng thế mà ngay hôm sau
lại không nhận ra nàng sao? Là do trí nhớ của ông ta quá kém, hay là do
nàng bị Tề công tử chà đạp đến biến dạng luôn rồi, “Muội… muội… muội
chính là tiểu di tử của ngài đây mà”.
“…” Mặt ông ta vẫn lộ ra vẻ mơ hồ.
Nàng liền giơ hai nắm tay lên đầu, thay thế búi tóc mà mình vẫn chưa chải, “Cái đó… Búi tóc ấy”.
“À? là tiểu di tử sao?”
“…” Có thật là thúc thúc này nhận ra người ta qua búi tóc không, sau khi
thả búi tóc xuống, thì ông chú đây chẳng nhận ra nàng là ai nữa.
“Muội bọc chăn như thế, tính đi nhảy hồ hay nhảy giếng?”
“Ơ… ơ… ơ…?” Tỷ phu quả là thần cơ diệu toán!
“Bị con trai ta chà đạp rồi ư, đó cũng là chuyện đương nhiên, Bản vương sớm đã khuyên muội nên tránh xa nó một chút rồi mà.”
Đường Tam Hảo hít vào một luồng khí lạnh, nàng vẫn còn ôm một tia hi vọng
mong manh, che giấu sự trong sạch để sống lay lắt qua ngày, thế nhưng
giờ tỷ phu đã biết hết gian tình của nàng cùng cháu trai, chẳng lẽ nàng
phải lấy cái chết để tạ tội thật sao?
Cứu… Cứu mạng với.
“Tiểu di tử, muội cũng đừng đau khổ quá làm gì. Chiếm đoạt con gái nhà người
ta vốn là sở thích của Khuyển nhi1 này, chuyện thường đấy mà, ở lâu rồi
cũng thành quen thôi.”
* Khuyển nhi: cún con, là cách Tề Nam Vương gọi thân mật Tề Thiên Sanh
“Chuyện… chuyện… chuyện thường ư?” Hành động vừa đê tiện vừa vô liêm sỉ thế này cũng được cho là sở thích à?
“Bất kể là hạng nữ nhân gì thì thằng ranh kia cũng có thể chạm vào. Để thêm
kích thích, nữ nhân nào càng khó trêu chọc, nó càng muốn chơi đùa.”
Nàng đứng ngây người ra, ngẩng đầu nhìn chằm chằm tỷ phu, nét mặt ông ta
bình tĩnh đến mức không hề gợn sóng, hệt như người vừa nhắc đến không
phải là con trai của mình mà chính là tên chết tiệt chỉ biết chơi bời
trác táng nhà nào đó.
Nữ nhân nào càng khó trêu chọc, hắn càng muốn chơi đùa?
Những lời này rất quen, dường như đã nghe qua ở đâu rồi.
“Chỉ cần bị nó nhìn trúng, thì ngay cả thị thiếp2 của bản vương nó cũng có
thể đem lên giường làm càn. Dây dưa với dì út, nó chưa từng thử qua bao
giờ, đương nhiên sẽ có hứng thú.”
* Thị thiếp: nàng hầu và vợ bé
“Sao… Sao có thể như vậy được?!”
“Nếu không phải, vậy muội thử nghĩ xem, cớ gì nó lại cho rằng hễ cứ là thiếp thì đều là hạng đê tiện ham mê phú quý?”
“…”
Nàng nhớ lại, Tề công tử cũng từng nói với nàng những lời như vậy…
“Mấy chuyện yêu đương đó phiền phức lắm. Tiểu gia chỉ thích đùa bỡn tình cảm của người khác mà thôi, hơn nữa, nữ nhân mà tiểu gia càng không thể
chạm vào, ta lại càng muốn trêu chọc.”
Hắn còn nói qua, nữ nhân
dâng đến tận miệng, cớ gì lại không ăn? Nam nhân chính là hạng đê tiện
như vậy, có những việc bỗng dưng nổi hứng thì làm, chẳng có nguyên nhân ý nghĩa gì hết.
“Tiểu di tử à, giờ thứ mà muội cần lo lắng không
phải là vấn đề trong sach của bản thân, mà chính là… việc không được để
lại ‘hậu hoạ’ về sau.”
Con người của tỷ phu khẽ động tựa như muốn chỉ về phía cái bụng đang được gói chặt như đòn bánh tét của nàng, sau
đó bỗng nở một nụ cười đẹp tuyệt rồi dí dí mũi nàng, “Có gì thắc mắc thì cứ tới tìm tỷ phu, có điều nhớ phải chải đầu búi tóc rồi hẵng đến”.
Ông ta vừa nói dứt lời thì nghênh ngang bỏ đi, để lại Đường Tam Hảo với khuôn mặt suy sụp.
Vì sao mà phụ tử Tề gia lại quái gở biến thái đến vậy?
Nàng ôm chặt bụng, cắn môi.
Cuộc sống trong kinh thành hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của nàng, ngay
cả Tề công tử cũng trở nên khác hẳn với người trong kí ức của nàng.
Lời tỷ phu nói là thật sao? Hoá ra Tề công tử nàng biết trước kia chỉ là
giả tạo bên ngoài thôi, người nàng khao khát vốn không hề tồn tại. Tề
công tử thật sự chính là kẻ đồi bại, khó mà gọt giũa khiến nàng thất
vọng tột cùng?
Người nàng thích không phải là một con khỉ ngang
ngạnh, mà là một tên súc sinh đam mê kích thích, gieo tình khắp nơi, đùa bỡn nữ nhân, ngay cả thị thiếp của cha ruột lẫn dì mình cũng không tha?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT