Tiếng kêu của lào khất cái bỗng vang lên, ngăn chàng lại :
- Đó là “Nhất Thốn Quá Hải” thân pháp? Thiếu hiệp bất tất phải đuổi theo và cũng không cần phải đuổi theo.
Chàng quá nôn nao nên lời lẽ có phần hậm hực :
- “Nhất Thốn Quá Hải” thân pháp thì đã sao? Không lẽ chỉ vì thế tại hạ đành trơ mắt nhìn lão ma cướp đi Tử lệnh bài?
Lão khất cái chợt đổi giọng và là giọng nói hoàn toàn trịnh thượng :
- Hừ! Đến lão Thạch Hồ Lãng nội tổ của ngươi, còn chưa dám xem thường thân pháp này nữa là ngươi!
Chàng kinh ngạc :
- Tiền bối biết nội tổ của vãn bối?
Và chàng thật sự kinh ngạc khi nghe lão khất cái đáp :
- Nào chỉ biết không thôi! Ta và lão Thạch còn có thể được xem là bằng hữu thâm giao nữa kia?
Lão khất cái nhíu mày :
- Ngươi có nghe nội tổ của ngươi nhắc đến Bệnh Cái bao giờ chưa?
Chàng ngơ ngác :
- Bệnh Cái?
- Đó là biệt danh của ta! Chỉ có lão Thạch và một người nữa đã chết rồi là biết đến!
- Nhân vật đó là...
- Không Không đại sư! Sư phụ của Phương trượng Thiếu Lâm phái hiện nay!
Chàng lắc đầu :
- Rất tiếc, vãn bối chưa hề nghe nội tổ nhắc đến!
Lão tỏ ra bất bình :
- Ngươi nói sao? Lão Thạch không nhắc đến ta thật sao?
Chàng bối rối :
- Có lẽ nội tổ chưa kịp nhắc đến đấy thôi!
Lão giận dữ :
- Gì mà kịp với không kịp? Ta nhất định không bỏ qua chuyện này, phải làm cho ra lè mới được!
Chàng nhìn sự giận dữ của lão và dần dần bình tâm :
- Tiền bối có đúng là bằng hữu của gia nội tổ không?
Lão quắc mắt nhìn chàng :
- Sao? Ngươi dám nghi ngờ ta à? Hừ! Ta cho ngươi biết, dù sao ta cũng là trưởng bối của ngươi, ngươi tưởng ta không thể thay mặt lão Thạch để giáo huấn ngươi sao?
Chàng cười nhẹ :
- Vãn bối chấp nhận việc bị trừng phạt nếu tiền bối minh chứng được tiền bối đúng là bằng hữu của gia nội tổ?
Lão chợt rít lên :
- Tiểu tử, ta không giáo huấn ngươi không được. Có mặt lão thạch ở đây, ta cũng bất chấp!
Chàng lạnh giọng :
- Muốn giáo huấn tại hạ, tiền bối chưa đủ tư cách đâu.
Lão nhìn chàng như chuẩn bị phát tác. Không hiểu sao lão thay đổi ý định và cười lên sặc sụa :
- Ha... ha... ha...
Chàng nghi ngờ thầm nghĩ :
- “Quái lạ! Hay lão vướng bệnh quá nặng nên đã phát cuồng?”
Cười xong, lão khất cái đột nhiên hạ giọng lại và hỏi :
- Ta hiểu rồi! Có phải ngươi vừa bị lão Tây Môn Đạt lừa phỉnh nên có phần không tin ta?
Chàng thừa nhận:!
- Cũng có phần nào đúng!
- Chỉ có một phần thôi sao?
- Đương nhiên! Phần khác hành động của tiền bối quá đỗi thần bí khiến tại hạ không khỏi nghi ngờ!
Lão lại cười :
- Ha... ha... ha...! Nghi ngờ thì có ích gì chứ?
Chàng kinh ngạc :
- Sao lại không có ích?
Lão đáp :
- Vì nếu ngươi ngoài sự nghi ngờ còn luôn cẩn trọng cảnh giác, ngươi đâu để lão Tây Môn Đạo cho ngươi vào tròng? Vả lại, nếu ta muốn lấy mạng ngươi, lúc này ngươi có còn toàn mạng để nghi ngờ nữa không?
Chàng hoang mang :
- Lấy mạng tại hạ? ý tiền bối muốn nhắc đến hai lần chạm mặt ở phạn điếm?
Lão có vé đắc ý :
- Đúng thế! Ngươi còn tự đắc cho ta không đủ năng lực giáo huấn ngươi nữa không?
Chàng hít mạnh một hơi thanh khí để tăng sức nặng cho lời nói :
- Tuy tiền bối giả như người bệnh hoạn thật giống, nhưng đó là tiền bối chưa làm gì hại đến tại hạ! Bằng không, tiền bối đừng mong chạm vào người tại hạ.
- Hừ! Còn hơn là chạm nữa kia!Ngươi nghĩ lại xem vì cớ gì ta phải va vào ngươi những hai lần?
Chàng ngớ người một lúc. Và khi thấy lão khất cái cứ nheo nheo mắt nhìn chàng mà cười, chàng chực nhớ ra :
- Là là Tử lệnh bài?
Lão bỗng đưa một ngón tay lên môi :
- Suỵt...! Ngươi đoán được là tốt rồi! Thiên cơ bất khả lậu, ngươi đừng hở môi nói cho ai biết, nhớ chưa?
Chàng mừng rỡ và nhớ lại câu nói đầu tiên của lão khất cái lúc ngăn chàng lại, không cho chàng đuổi theo lão Tây Môn Đạo: “Ngươi bất tất phải đuổi theo và cũng không cần phải đuổi theo!”
Chàng hạ thấp giọng :
- Tiền bối đã tráo lệnh bài giả đổi lấy lệnh bài thật?
Lão xì môi :
- Xì...! Là thật chứ sao là giả được?
Chàng trở lại hoang mang :
- Vậy hóa ra lão Tây Môn Đạo đã lấy được Tử lệnh bài thật ư?
- Chứ còn gì nữa?
Chàng lo lắng đến bấn loạn :
- Nếu là thật còn gì để nói nữa đây? Một khi Tử lệnh bài không còn vãn bối biết lấy gì để đánh đổi di thể của nội...
Kịp nghĩ lại chàng vội dừng lời!
Tuy nhiên rão khất cái vẫn đoán ra nên tỏ vẻ sửng sốt :
- Ngươi vừa nói đánh đổi cái gì, tiểu tử? Di thể của ai chứ?
Sự hồ nghi quay trở lại với chàng, chàng nhìn lão, không nói.
Sắc mặt của lão chợt nặng nề! Giọng nói của lão bỗng chùng lại và có phần lạc đi :
- Là di thể của lão Thạch? Ngươi muốn nói là lão Thạch đã chết? Có phải thế không tiểu tử? Kẻ nào đã giết lão Thạch? Thân thủ như lão Thạch ai mà giết được lão? Ai? Nói đi, tiểu tử! Mau nói cho ta nghe nào tiểu tử tử! Hung thủ là ai nào? Là ai nào?
Lão hỏi, lão kêu, lão gào và sau cùng là làu gầm lên cứ như tiếng sấm động.
Qua tiếng gầm của lão, tiếng gầm hàm chứa đầy nội lực, chàng biết công phu của lão nếu có kém thì chỉ kém so với chàng chứ không thế kém hơn nội tổ.
Và cũng qua tiếng gầm của lão, vừa thống thiết vừa bi ai, chàng bất giác tin rằng chỉ khi lão đúng là bằng hữu của nội tổ lão mới tỏ ra bi ai đến vậy!
Chàng chờ lão nguôi cơn xúc động mới dám hỏi :
- Tiền bối thật sự là bằng hữu của gia nội tổ?
Khác với trước, lão vừa để khóe lệ dâng tràn vừa khe khẽ than oán :
- Nếu lão thạch không một lời nhắc đến ta cho ngươi nghe, lão Thạch đã mất rồi, còn ai là bằng hữu của ta? Lão Thạch! Lúc trước lão bảo chỉ có ta là bằng hữu của lão, sao lo lẳng lặng ra, đi mà không một lời từ biệt?
Ngẫm nghĩ một lúc khá lâu chàng dịu giọng lại :
- Vậy khi nội tổ của vãn bối đi vào khu mộ tháp, tiền bối có biết hay không?
Lão gật đầu :
- Ta có nghe và ta vẫn chờ lão quay lại! Và khi ta biết ngươi chính là nội điệt của cố nhân, biết ngươi đã thoát khỏi khu mộ tháp ta tìm cách bám theo ngươi để dò hỏi về cố nhân! Nào ngờ cố nhân đã ra người thiên cổ!
Chàng nghi hoặc :
- Bằng cách nào tiền bối biết vãn bối là người như tiền bối nói?
Lão giải thích :
- Ta tình cờ bắt gặp hai gã lén lút đối thoại. Một gã ở họ La là một trong Mao Sơn tam quỷ, gã thứ hai khá thần bí luôn che kín chân diện dưới lớp da người vàng bủng!
Gã này được gã họ La gọi là Giáo chủ...
- Đó là Giáo chủ U Minh giáo! Tiền bối bảo y che giấu chân diện ư?
Lão gật đầu :
- Nếu không phải, trên đời này làm gì có người luôn mang sắc mặt vừa vàng vừa trơ trơ vô biểu cảm như vậy?
Chàng à lên một tiếng :
- Thảo nào...! Tiền bối nghe bọn chúng nói những gì?
- Gã Giáo chủ có bản lãnh khá cao ta chỉ dám lẻn nghe từ xa! Ta nghe chúng đề cập đến ngươi, đến Tử lệnh bài! Và gì gì nữa có liên quan đến tiết Trung Ngươn ở Dĩ An viện.
Nhớ lại thân thủ của Giáo chú U Minh giáo, chàng nghĩ :
- “Chẳng trách lão Bệnh Cái không rõ việc ta ra điều kiện để đánh đổi Tử lệnh bài cho Giáo chủ?”
Không nhắc đến việc đó vội, chàng tìm lời trấn an lão :
- Dù vãn bối chưa biết chắc tiền bối có là bằng hữu của gia nội tổ hay không, nhưng vãn bối cho rằng có lẽ gia nội tổ không tin rằng vãn bối có thể đi thoát khỏi khu mộ tháp nên không đề cập đến những bằng hữu của người. Vả lại khi sự biến xảy đến, cái chết đến quá nhanh, gia nội tổ dù muốn cũng không kịp nói với vãn bối.
Lão tỏ vẻ phẫn hận :
- Lão Thạch bị kẻ nào hạ thủ?
Chàng trầm ngâm mót lúc mới nói :
- Chuyện này, cho đến nay vãn bối vẫn chưa tỏ bày cho ai biết! Tiền bối là nhân vật đầu tiên được vãn bối thuật lại! Năm năm trước, lúc vãn bối vừa lạc vào khu mộ tháp...
Chàng kể lại cho Bệnh Cái nghe tất cả những gì đã xảy ra trong khu mộ tháp! Và chàng cũng nhắc đến lần quay lại khu mộ tháp mới đây, với hai phát hiện, phát hiện thứ nhất là Giáo chủ U Minh giáo đã thu thập được tám trong chín Tử lệnh bài có lưu lại ở Cửu Môn U Minh chưởng. Phát hiện thứ hai là Giáo chủ U Minh giáo khi rời đi đã mang theo di thể của nội tổ chàng.
Nghe xong, lão không giấu được sự phẫn nộ :
- Được lắm! Ta tin chắc bọn chúng thế nào cũng phải đưa di thể lão Thạch đến Dĩ An viện như ngươi ra điều kiện! Ta cùng đi với ngươi.
Chàng hoang mang :
- Chúng đến để làm gì? Tử lệnh bài đệ lục chúng đã lấy được rồi. Chúng cần gì phải trao đổi?
Lão mỉm cười bí ẩn và nghiêng đầu phụ nhĩ, nói vào tai chàng một lúc thật lâu.
Càng nghe chàng càng phấn khích! Sau cùng, lão vừa dứt lời, chàng kêu lên :
- Cao minh, kế sách của tiền bối thật cao minh! Hành tung của tiền bối quá bí ẩn chẳng trách không ai biết tiền bối đây chính là...
Lão đưa ngón tay lên môi :
- Suỵt! Khe khẽ thôi, hài tử! Trên đời này nếu chỉ kể ngoại nhân, ngươi là kẻ duy nhất biết rõ tông tích của lão phu! Đi thôi! Ta còn phải sắp xếp thêm mấy việc nữa.
Không thể chậm.
Vút! Vút!
Chàng hoàn toàn tin tưởng và đi theo lão Bệnh Cái.
* * * * *
Cỗ xe song mã vẫn chậm chậm lăn trên quan đạo.
Nhưng sự đi chậm này hoàn toàn không phải là ý muốn của chủ nhân!
Vì xa phu lần này không phải là một lão nhân như độ nào, ngược lại, chính là nữ lang có dung nhan cực kỳ diễm lệ! Vì nữ lang không phải là xa phu và có lẽ bản thân nàng cũng chưa từng điều khiển cỗ xe bao giờ, nên du nàng đang có sắc mặt rất khẩn trương nhưng trái với sự điều động của nàng đôi tuần mã vẫn thản nhiên đếm vó!
Nàng đỏ bừng khuôn mặt khi phải vừa nài nỉ vừa điều động đôi tuấn mã :
- A Huỳnh, A Hắc! Bọn ngươi không thể đi nhanh hơn được sao? Ngoan nào A Huỳnh, giỏi nào A Hắc. Trấn thành hãy còn xa, bọn ngươi giở chứng như thế này biết chừng nào đến? Nhanh lên A Hắc, chạy đi A Huỳnh.
Thật khổ thân cho nàng, A Huỳnh và A Hắc dường như không biết đến sự khẩn trương của chủ nhân cứ ung dung gõ nhịp!
Nàng đâm bực :
- Nào! Chạy nhanh lên nào! Lần này đâu phải chúng ta đi ngoạn cảnh? Ta đang khẩn trương lắm, bọn ngươi có biết không?
Nếu đôi tuấn mã vì là thú nên không biết đến sự khẩn trương của nữ lang, thì những ai là người hẳn phải biết phải rõ!
Vút! Vút!
Hai hắc y nhân che kín chân diện bất ngờ xuất hiện.
Hai gã cười lên hô hố :
- Mỹ nhân có việc gì phải khẩn trương như vậy? Có cần huynh đệ ta làm thân khuyển mã thay cho hai con thú ngu xuẩn này không? Ha... ha...
Hoảng kinh hồn vía, nữ lang như rụng rời tay chân :
- Nhị vị đại gia làm ơn tha cho tiểu nữ! Đại thúc của tiểu nữ bệnh nặng lắm, cần phải tìm đại phu gấp.
Bất chấp lời van xin của nữ lang, hai gã nhanh nhẹn thực hiện ý đồ.
Mỗi gã một bên, vừa tháo dây cho đôi tuấn mã tách ra khỏi cỗ xe, chúng vừa cười hềnh hệch :
- Có gì đâu mà mỹ nhân phải hoảng hốt! Muốn đến đại phu ư? Ta đã nói là ta sẽ làm thân khuyển mã cho mỹ nhân mà.
- Phải đó, mỹ nhân! Huynh đệ ta đã nói quyết không nuốt lời! Mỹ nhân xem đây có phải chúng ta đưa cỏ xe đi nhanh hơn bọn chúng không?
Lọc... cọc... lọc... cọc...
Lai gã hắc y nói không sai! Chúng thật sự có cước lực nhanh như đôi tuấn mã đang phi nước đại.
Quan đạo dù có phẳng phiu nhưng vẫn gập ghềnh, cước lực như hai gã khiến cỗ xe nhiều phen nảy tung lên suýt phải lật nhào!
Nữ lang càng thêm hốt hoảng :
- Nhị vị đại gia mau dừng lại! Nhị vị lôi đi nhanh như thế này, đến được nơi, e đại thúc của tiểu nữ chết mất.
Từ trong cỗ xe quả nhiên có tiếng người kêu rên :
- Hừ... ư! Tiểu chủ nhân... hự... đừng cho xe đi... hự... nhanh như vậy! Lão nô... hự...
Hai gã vẫn thay cho cho đôi tuấn mã và lôi cỗ xe đi càng lúc càng nhanh!
Đến một bìa rừng, hai gã xuất kỳ bất ý cho cỗ xe ngoặt nhanh!
Phịch!
Từ cỗ xe một bóng người rơi ra và gieo xuống đất thật nặng nề!