Trên đường chạy tới bệnh viện Lương Tử Nhan không nói gì, sắc mặt vẫn đen thui doạ người, làm anh tài xế sợ chết khiếp, mấy lần suýt nằm lăn ra xỉu giữa đường.

Đến nơi, anh tự mình ôm Hoàng Bích Như xuống xe, lao thẳng đến phòng cấp cứu la lên:

” Bác sĩ, xin cứu cô ấy!”

Nhìn thiên hạ trong lòng hai mắt nhắm nghiền, giống như không còn chút lưu luyến với cuộc đời, anh rất sợ cô cứ như vậy rời đi.

Ngước mặt lên trời cao cầu xin ông trời, đừng tàn nhẫn như vậy. Trăm ngàn lần là con sai. Người muốn hành hạ con thế nào, con cũng chấp nhận, nhưng xin đừng để con phải tiếc nuối hai kiếp đời.

Y tá nhanh chóng đẩy giường bệnh đến, trước ổn định cô gái nằm trên đó cái đã.

Bác sĩ theo lời Lương Tử Nhan, rất nhanh làm kiểm tra tổng quát, chưa kịp thở, đã nghe tiếng Lương Tử Nhan vội vàng hỏi:

“Bác sĩ, cô ấy không sao chứ?”. Cô bé ngốc này, rốt cuộc là làm sao vậy?

Bác sĩ cúi đầu xem bệnh án, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lương Tử Nhan, chỉ phân phó với y tá:

” Huyết áp rất thấp, trước cần ổn định tĩnh mạch. Chuẩn bị máy kích thích trợ tim”

“Vâng!” Y tá lập tức chạy như bay.

Sao... sao phải cần kích thích tim? Rồi cái gì mà huyết áp thấp? Cô không sao đó chứ?

Bác sĩ không biết có người vì mấy câu nói của ông ta suýt lên cơn đau tim. Ông tiếp tục công việc đeo ống tai nghe nhịp tim, lại hỏi:

“Có tiền sử bệnh tim, hay một số vấn đề liên quan đến hệ thần kinh không ?”.

“Không biết, chúng tôi chỉ là….” Lương Tử Nhan nói đến đây thì ngừng lại, quan hệ giữa bọn họ, biết gọi là gì đây?

Quan hệ vợ chồng cũ? Kiếp trước thì đúng, nhưng kiếp này…

Sếp và cấp trên? Vẫn chưa phải. Cô còn chưa phỏng vấn.

"Gì?" Người bác sĩ nghe loáng thoáng tiếng được tiếng mất, ông ta tưởng mình già cả lãng tai, vội ngước lên nhìn Lương Tử Nhan, ra ý hỏi. Có điều khi nhìn vào mặt chàng trai trẻ đối diện, ông ngẩn cả người.

Lạy có thánh thần làm chứng, ông quả thật không hiểu mô tê gì cả.

Cô gái này vốn không bị gì, chỉ là đói quá nên té xỉu, chàng trai này có cần nhăn nhó như khỉ ăn phân chó lên thế không?

Cái này... cũng quá khoa trương rồi.

Thật ra, câu nói vừa rồi người bác sĩ nói với y tá là nói về một bệnh nhân khác.

Người y tá là cộng sự lâu năm của ông ta, đương nhiên hiểu.

Với lại, người mù cũng nhìn ra, cô gái này không bị gì hết.

Nhưng y tá hiểu, không có nghĩa là Lương Tử Nhan hiểu.

Và người đang yêu, đều có xu hướng mù ráo trọi.

Nên bây giờ anh ta lo cuống cả lên. Thiếu điều muốn đập đầu vào tường kêu gào.

Vị bác sĩ già không hổ danh là người từng trải. Trạng thái mơ mơ hồ hồ chỉ xuất hiện đúng 1 phút 30 giây. Ông không nói gì, tém cái miệng đang mở ra đủ nhét hai trứng gà của mình lại.

Con mắt người bác sĩ già loé lên tia gian xảo.

Trải qua mấy chục năm làm người, ông lẽ nào không nhìn ra?

Chắc chắn chàng trai này có ý với cô gái kia.

Thôi. Cứ coi như ông làm phúc, sẵn tiện làm mai cho họ luôn.

“Được rồi, anh đi ra ngoài trước, tôi phải cấp cứu cho bệnh nhân.”

Mặc dù lo lắng không thôi, nhưng Lương Tử Nhan vẫn ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng cấp cứu, lẳng lặng đứng ở trên hành lang chờ đợi,

Hơn mười phút sau, bác sĩ đã bước ra giải thích:” Không sao. Bệnh nhân chỉ là đói quá, ngất xỉu là chuyện bình thường. Có điều, nếu cứ để tình trạng này kéo dài, sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới bao tử, dẫn tới nhiều biến chứng."

“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ!” Lương Tử Nhan rối rít nói lời cảm ơn. Giờ đây anh cực kỳ yêu quý vị bác sĩ này. thiếu chút nữa là quỳ xuống ôm chân ông mà hôn.

“Còn nữa, cô gái này tựa hồ đã bị kích thích rất lớn, làm cho não bộ tạm thời thiếu dưỡng khí, sinh ra phản xạ ngất, huyết áp cuả cô ấy rất thấp, tim đập cũng rất yếu, nếu không cần thiết tránh là cô ấy xúc động.” Bác sĩ nhìn Lương Tử Nhan, cực kỳ bình tĩnh quăng một câu doạ người, thành công khiến sắc mặt ai kia xanh như tàu lá.

Lương Tử Nhan nghe xong vừa kinh vừa sợ, nếu quả thật như lời bác sĩ nói, Như Như bị như vậy đều là lỗi của anh.

Là anh đã doạ cô chết đứng, thời điểm cô nhìn thấy anh trong toa lét nữ, nhất định là rất hoảng sợ, cho nên mới không có tự chăm sóc mình tốt, thiếu chút nữa ngay cả bản thân cô cũng gặp nguy hiểm.

Là anh dùng khổ nhục kế lừa cô. Vốn dĩ có thể vận dụng sức lực tránh né, nhưng vẫn cố chấp để cô đánh mình.

Nếu không, cũng không đẩy cô vào thế khó xử.

Làm cô mất cơ hội tham dự phỏng vấn.

Chính anh đã đạp đổ bát cơm của cô.

Hỏi cô giờ phải sống sao đây?

Kiếp trước anh đã chẳng thể bảo vệ cô, kiếp này ngay ngày đầu gặp lại, lại vẫn làm cô tổn thương.

Chả lẽ anh không bù đắp được cho cô sao?

Hoặc nói, anh không có năng lực làm cô hạnh phúc?

Lương Tử Nhan nhất thời mờ mịt

Anh luôn cho là kiếp này ông trời cho anh sống lại là để thương yêu, bảo vệ cô, nhưng là anh làm được sao?

Nhớ lại một khắc cô ngất xỉu kia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút máu nào, anh không khỏi càng thêm tự trách, rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể làm cho cô hạnh phúc, để cho cô bình an?

À đúng rồi, muốn bảo vệ Như Như, trước hết phải dẹp vụ rắc rối hôm nay cái đã.

Lại còn, nhất định phải kéo cô về với mình...

***

Giấc ngủ dĩ thực vi tiên này của Hoàng Bích Như kéo dài đến ba tiếng đồng hồ, hoàn toàn không biết thế sự biến hóa, khi cô tỉnh lại phát hiện mình nằm ở bệnh viện, bên giường bệnh không có ai. Cô bất lực nhìn quanh, những việc xảy ra ban sáng như giấc chiêm bao, lại cực kỳ chân thật, khiến cô hoài nghi có phải sáng nay mình gây hoạ rồi không?

Nhưng cô ghét nhất là bệnh viện. Trong suy nghĩ của cô, chỉ có người yếu đuối mới vào bệnh viện.

Nhưng ai đã đưa cô vào đây mới được?

Đang ngơ ngơ ngác ngác thì cô y tá bước tới, giải thích những nghi hoặc trong đầu Bích Như, đại loại là, cô gái à, chồng cô đưa cô vào đây đấy. Nhìn anh ta rất lo lắng cho cô, thiếu điều muốn làm giáo chủ thét gào giữa bệnh viện. Cô thật tốt phước khi có một người chồng yêu thương mình như vậy...

Chồng nào? Ở đâu ra?

Chắc có ai tốt bụng đưa mình đi cấp cứu, lại bị mấy người ở đây rãnh rỗi nói toàn chuyện tào lao.

Bích Như ngán ngẩm nằm xuống, đáy lòng than thở sức tưởng tượng khủng khiếp của nhân loại.

Thôi. Cứ nghỉ ngơi một chút, coi như thả lỏng cơ thể.

Còn rắc rối sáng nay, giả cũng được, thật cũng được, để mai tính.

Giờ cô mệt lắm rồi. không đủ sức suy nghĩ nhiều đâu..

Xuất viện đã mấy ngày, cả tuần nay Hoàng Bích Như cứ sống trong trạng thái nơm nớp lo sợ. Sáng sớm mở mắt ra nghe có tiếng gọi cửa thì sợ cảnh sát tới bắt người vì hành vi hành hung người khác. Ra đường hoang mang nhìn trước ngó sau, cứ tưởng tượng có xã hội đen rình mò trả thù.

Haizz. Đừng thấy Bích Như cô lúc nào cũng lóc cha lóc chóc, thực ra tâm hồn cô rất mong manh dễ vỡ. Chỉ một chút chuyện nhỏ thôi cũng làm cô lo sợ không thôi. Có một buổi tối, cô nghe tiếng mèo kêu. Mà Bích Như cô, trời không sợ đất không sợ cái gì cũng sợ, và sợ nhất là tiếng mèo kêu. Mà cái con mèo chết tiệt từ đâu xuất hiện không ngừng gào rú, làm lá gan bé nhỏ của cô teo lại bằng trọng lượng một chiếc lá. Hôm sau cô lập tức quơ đồ đạc, cắm đầu cắm cổ tỵ nạn ở khách sạn mấy buổi liền, một hai sống chết không chịu về nhà.

Bởi vậy, trong tiểu thuyết người ta hay nói làm phàm nhân thật lắm bi thương, quả không sai.

Nhưng chờ mãi, chờ mãi. Đúng một tuần trôi qua mà chẳng có việc gì xảy ra.

Công an không đến gõ cửa, xã hội đen cũng không kiếm cớ hỏi thăm.

Cô đoán, có lẽ do cô bình thường không hại ai, quả nhiên người tốt tất có hồng phúc của người tốt.

Bích Như thầm nhủ, sau này càng nên ăn chay niệm Phật, hành thiện tích đức nhiều hơn nữa. Biết đâu một ngày lại trúng số độc đắc không chừng.

Có điều, cô không biết, có người vì giải quyết tai hoạ do cô gây ra, đã phải hy sinh hình tượng, làm một ông chủ ác ma, dùng quyền uy hiếp nhân viên không được tiết lộ nửa chữ. Thậm chí còn đem tính mạng người thân ra đe doạ, làm nhiều nhân viên ngất lên ngất xuống .

Nếu Hoàng Bích Như biết vì mình, có kẻ đã thăng cấp lên làm Trụ Vương, không biết cô sẽ có cảm giác gì?

***

Có câu " Đắc ý không bao lâu. Hố sâu vạn trượng chờ". Hoàng Bích Như cô đã sâu sắc thẩm thấu câu danh ngôn bất hủ này rồi.

Bích Như cố gắng thu mình lại thật nhỏ, tốt nhất nhỏ đến nỗi "người kia" không nhớ ra sự tồn tại của cô, hai tay đặt lên đầu gối, ngoan ngoãn làm không khí.

Lương Tử Nhan đứng bên cửa sổ, cầm điện thoại, giả vờ nói chuyện với người vô hinh bên kia đầu dây, từ đầu tới cuối mắt vẫn không rời khỏi người Hoàng Bích Như.

Bàn tay cô, cứ run lên bần bật, sắc mặt lại tái nhợt, môi mím chặt không chút huyết sắc, đôi đồng tử to tròn đảo lia lịa, thỉnh thoảng lại lấm lét nhìn anh, rõ ràng bị dọa sợ không ít.

Cô sợ ai?

Là anh sao?

Hoá ra... anh vẫn làm cô sợ...

Lương Tử Nhan nhíu mày, đặt điện thoại xuống, thần sắc vẫn lạnh nhạt muôn thuở, nhưng trong lòng là nỗi xót xa không thể thốt nên lời. Anh vẫn chuyên chú nhìn vào cô gái ngồi yên tĩnh bên kia, mắt thàm chứa yêu thương lại áy náy đau lòng. . . . . . .

Hôm qua, anh đặc biệt sai thư ký điện thoại hẹn Bích Như tới văn phòng làm việc, nói là "có chuyện hệ trọng cần giải quyết với cô".

Anh biết Như Như của anh vẫn còn sợ hãi. Anh hẹn gặp như vậy, nhất định cô sẽ nghĩ là anh đang lên kế hoạch trả thù mình.

Nhưng biết làm sao bây giờ? Anh đã cho cô cả tuần để bình ổn tinh thần. Bảy ngày qua không gặp cô, lòng anh như lửa đốt. Anh không muốn dày vò con tim yếu đuối của mình thêm một phút giây nào nữa. Có lúc anh nghĩ, nếu Như Như của anh đến đây trễ một phút nữa thôi, biết đâu anh đã vỡ tim mà chết.

Không ai biết, anh, đường đường là cậu chủ tập đoàn Lương thị, lấp lấp ló ló trước phòng bệnh 3 tiếng đồng hồ.

Không ai biết, cô bất tỉnh bâu lâu là trái tim anh lên xuống theo nhịp thở của cô bấy lâu.

Anh không dám bước đến bên giường cô. Không dám đặt tay lên gương mặt mỏi mệt của cô.

Anh sợ...

Anh sợ đây chỉ là giấc mộng, bóng hình cô sẽ tan vỡ bất cứ lúc nào.

1001 đêm, 1001 giấc mơ luôn là gương mặt cô. Lúc cô vui, khi cô cười, và nhiều nhất là cặp mắt sâu thẳm nhìn anh đầy oán trách.

Nhưng khi tỉnh lại, tất cả đều biến mất.

Cô không biết, khi cô tỉnh lại, anh đã khóc.

Anh đã dõi theo cô từ bệnh viện đến khi cô tận nhà.

Hằng đêm, sau khi tan sở, anh chạy đến đứng trước cửa nhà cô, ngây ngốc nhìn vào trong, như một tên fan cuồng.

...

Không khí đang bối rối, may mắn, cô thư ký đem nước bước vào.

Thư ký Lam vừa bước vào phòng đã nhận ra tâm trạng Hoàng Bích Như bất ổn, đành lắc đầu, cô cố ý đem bình nước thật to, chậm rãi rót cho Hoàng Bích Như cốc nước nóng, đặt trước mặt Hoàng Bích Như, mỉm cười ôn hòa: "Tiểu thư, nước ấm có thể giải toả căng thẳng. Cô uống nhiều một chút "

Ánh mắt Hoàng Bích Như có chút đề phòng, theo bản năng lùi ra sau, thấy người tới bên mình không phải tên giám đốc đáng ghét kia, ngay tức khắc thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười thân thiện, nhận lấy ly nước từ thư ký Lam, nhẹ giọng: "Cám ơn."

Lam Ninh đến gần Hoàng Bích Như, bộ dáng bà tám ra chợ, nhiều chuyện hỏi:

"Có phải giám đốc làm cô sợ không?" Vừa nói vừa quăng cho Lương Tử Nhan ánh mắt châm chọc.

"Chị. . . . . ." Lời thư ký Lam vừa thốt ra, Hoàng Bích Như kinh ngạc, vô thức dịch người ra xa, tỏ vẻ phòng bị nhìn khuôn mặt tươi sáng của thư ký Lam.

Khóe miệng Lam Ninh nâng lên, giọng điệu ôn hòa: "Chuyện đời luôn có nhân quả, mặc dù anh ta không tốt lành gì- nói tới đây, liếc mắt nhìn người nào đó, quả nhiên sắc mặt đã đen thành cái đít nồi, gật gù, cực kỳ hài lòng, nói tiếp- tuy nhiên, nếu cô không làm gì quá quắt với anh ta thì anh ta sẽ không ỷ mạnh ức hiếp cô."

Hoàng Bích Như cau mày, lẳng lặng nghe, trong lòng thì đã chửi ầm lên rồi.

BMVNAHN, giờ tính đổ hết trách nhiệm lên đầu chị mày à?

Cái gì mà không ỷ mạnh ăn hiếp cô?

Đây không phải là ỷ mạnh hiếp yếu chứ còn là gì?

Nếu không phải giám đốc mấy người vào toa lét nữ sinh sự, tôi có phải bạo lực thế không?

Hình tượng thục nữ của tôi mất hết, bộ tôi không tổn thất chắc?

Giờ ngồi ở đây chịu đựng mấy người tra tấn tinh thần nữa.

Lại còn ép tai nghe ba cái lý sự lý trấu cùn.

Bộ ỷ là con cháu các cụ cả thì hay ho lắm sao? Muốn chèn ai thì chèn, ép ai thì ép?

Ngửa mặt lên trời cao. Ông trời. Công lý lở đâu... đâu... đâu...?

Thấy cô nghiêm túc lắng nghe, cho là mình đã đi đúng hướng, giọng thư ký Lam có chút cường đại:

"Thành thật với chính mình, tất cả mọi chuyện đều do anh ta gây ra sao? Tiểu thư, cô cũng nên cảnh tỉnh bản thân một chút."

Hoàng Bích Như nghe vậy cúi đầu không nói lời nào, trong lòng xiêu xiêu, màn trình diễn một tuần trước vẫn còn in sâu trong đầu cô. Lúc đó có lẽ cô hơi quá đáng thật. Lỗi cũng một phần do cô.

Lam Ninh thở dài, đưa tay vỗ vỗ bả vai cô, bất chợt thì thầm bên tai Hạ Ngưng Âm:

"Thật ra không cần sợ anh ta, Lương giám cũng không phải hung thần ác sát gì, chỉ cần mọi việc cô hiểu lý lẽ, đừng chọc giận anh ta là cô có thể bình an trụ ở công ty này, đây là bí quyết a, dù gì cô với Lương giám cũng sống lâu dài nên phải nhớ thật thật kỹ lời tôi dặn nha."

Dứt lời, Lam Ninh đứng dậy, đi tới chỗ Lương Tử Nhan, cung kính chào một cái rồi rời đi.

Hoàng Bích Như lặng thinh trước những điều đó,cô thư ký nói cũng đúng. Nếu hôm đó cô không kích động, đánh Lương Tử Nhan, cũng sẽ không xảy ra tình cảnh hôm nay.

Thật ra thì sau khi đánh xong cô cũng có hơi hối hận, bất cứ người nào bị cô lao đến đâm đánh đá cắn như thế cũng không chịu đựng nổi, huống chi đối phương là Lương giám quyền cao chức trọng, cô biết đàn ông luôn coi trọng sĩ diện, nhất là mấy người giàu có, họ lại càng ghét nhất loại phụ nữ bạo lực.

Tuy nhiên sự biến thái của anh đã in sâu trong tâm trí cô, nghĩ đến cô vừa từ nguy hiểm trở về đã cảm thấy lạnh sống lưng, thân thể liền run cầm cập, sắc mặt mới dịu đi lại trắng bệch.

Ánh mắt Lương Tử Nhan luôn đặt trên người Hoàng Bích Như, thấy khuôn mặt cô không chút huyết sắc thì tâm như dao cắt, hàng chân mày bất tri bất giác cau lại. Anh lộ ra biểu cảm dở khóc dở cười không biết làm thế nào, vị cay đắng trong lòng càng lúc càng nồng.

Làm thế nào để em không còn sợ anh nữa?

Lương Tử Nhan bước từng bước một tới bên cạnh Hoàng Bích Như, cố gắng không làm cô sợ. Nhìn đôi mắt nai tơ bị doạ đến hoảng loạn, anh xuống nước, dịu dàng hết mức có thể:

"Vẫn ổn chứ?"

Hoàng Bích Như gục mặt xuống, tận lực giả chết.

Lương Tử Nhan lại nghĩ cô cúi xuống khóc thầm, đáy lòng lo lắng như điên, quýnh quáng dùng giọng điệu dỗ con nít nói với cô:

"Đừng sợ. Tôi… Tôi… không làm gì em cả"

"Không... Không... Tôi không sợ anh... Tôi chỉ là..." Giọng cô đứt quãng, cứ như sắp khóc tới nơi, theo phản xạ có điều kiện lùi về phía sau, thuận tiện đặt ly cạn sạch nước lên mép bàn.

Lương Tử Nhan nhíu lông mày, xem ra cô bị dọa sợ không nhẹ, anh nhớ mình đâu làm gì quá mức?

Kiểu này lần sau anh phải chú ý hơn mới được.

Thực ra, không thể trách Hoàng Bích Như. Gương mặt của Lương Tử Nhan quá âm trầm, bản tính anh lại lạnh lùng, không thèm đếm xỉa tới ai, cả người lúc nào cũng tản ra 4 chữ " Đừng lại gần tôi"

Hoàng Bích Như lúc đi học rất nghe lời. Thấy trên người anh dán bảng bố cáo thiên hạ "đừng lại gần" thì răm rắp làm theo. Có đánh chết cô cũng không lại gần anh ta nửa bước.

Lương Tử Nhan mắt thấy cái ly cô để trên bàn lắc lư sắp rơi xuống, sợ mảnh thuỷ tinh văng trúng làm cô bị thương, đành phải thỏa hiệp:

"Được, em nói gì tôi cũng nghe, em… em đừng lui về sau!"

Vì lo lắng nên Lương Tử Nhan tự tay kéo cô qua, Hoàng Bích Như thình lình bị anh nắm tay, hết hồn, thân mình hơi giãy giụa một chút, lúc này cái ly trên bàn lúc này vừa khéo rơi xuống.

Lương Tử Nhan hoảng sợ, nhanh chóng đẩy cô ra, một vài mảnh vỡ thuỷ tinh rơi vào bụng anh, thoáng chốc bụng anh đỏ lên.

Là máu. Thuỷ tinh cắt vào bụng anh ta chảy máu.

"A ——! !" Hoàng Bích Như thét chói tai.

Hét lên xả stress. Ngu gì bỏ lỡ cơ hội.

Lương Tử Nhan quay qua nhìn Hoàng Bích Như lúc này đang la bải hải, nén đau hỏi:

"Không sao chứ?"

Giọng đều đều, lạnh nhạt, làm như người bị thương là người khác chứ không phải anh ta vậy.

Ngơ ngác. Anh ta hỏi mình có sao không là có ý gì?

Bị thương không lo kêu bác sĩ, còn ở đó lo sao trăng cho thiên hạ.

Lắc lắc đầu "Không... không sao"

Rồi nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng " Vết thương của anh?"

Sắc mặt đang tối đen vì câu nói của ai kia sáng bừng lên.

Cô... lo lắng cho anh?

Vết thương này... thực đáng.

Mỉm cười ôn hoà, trấn an người đối diện "Không sao"

Sau đó đi tới bàn làm việc gọi cho Lam Ninh:

"Thư ký Lam, kêu bác sĩ tới ngay lập tức cho tôi."

Thời gian lẳng lặng trôi, hai người đều trầm mặc, không ai nói gì với ai.

Lát sau, thư ký Lam gõ cửa, nhanh chóng đi vào, sau lưng có thêm người đàn ông tuấn tú.

Lam Ninh nhìn thoáng qua Lương Tử Nhan, đầu óc đen tối phát huy hiệu suất làm việc tối đa. Làm gì mà bị thương? "Làm việc quá sức" nên "hao tổn nguyên khí" à?

Hí hí.

Có người vất vả nén cười, ỡm ờ hỏi, "Lương giám, anh bị thương?"

Lương Tử Nhan lẳng lặng cởi tây trang, lộ ra một mảng bụng ướt đỏ, trên còn cắm vài miếng thuỷ tinh, lớn có nhỏ có.

Người bác sĩ nhanh chóng xử lý vết thương đúng chuẩn lương y như từ mẫu.

Nhìn thấy vết thương kinh khủng trên bụng Lương Tử Nhan, cảm giác áy náy dâng trào như thuỷ triều trong ngực Hoàng Bích Như.

Cô thật lòng không cố ý, mặc dù từ lúc gặp gỡ đến giờ cô không ưa anh, đối với thái độ của anh càng ngày càng chán ghét, nhưng cô cũng không phải là loại người tiểu nhân, càng không bao giờ dùng những thủ đoạn ti tiện này trả thù anh.

Rất nhanh, vị bác sĩ đã giúp Lương Tử Nhan sơ cứu xong, thu dọn đồ đạc, sau đó quay sang dặn dò vài điều với thư ký Lam. Nào là bị thương như vậy nên vệ sinh thế này, cẩn thận thế kia,...

Nói dông dài một hồi cũng xong nhiệm vụ, rất thức thời cáo lui.

Trước khi đi, còn ném lại một câu đầy ẩn ý: " Tôi về. Mọi người cứ tiếp tục"

Nói xong, bỏ chạy có cờ.

Cái gì mà cứ tiếp tục?

Hoàng Bích Như thật muốn quăng nguyên đôi giày vào mặt ông bác sĩ già không nên nết này.

Phát biểu linh tinh gì vậy? Nói cứ như tôi bị sadism hả?

Ôi. Thanh danh của tôi.

May cho ông là chạy nhanh đó. Không biết tay tôi!!!

Lương Tử Nhan không để ý lời bác sĩ, anh ung dung mặc áo vào, điềm tĩnh nhìn gương mặt hằm hằm tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống ông bác sĩ của Hoàng Bích Như.

Anh khẽ mỉm cười, thấy điệu bộ của cô thật đáng yêu.

Lương Tử Nhan tới bên sofa, ngồi xuống.

Anh cầm văn kiện lên, cố lấy giọng bình thường, bảo: "Tới đây."

Giọng nói như nói với không khí. Cụt không thể nào cụt hơn.

Hoàng Bích Như bị câu ra lệnhbị câu ra lệnh được xếp vào hạng mục lùn quốc tế của ai đó kéo về thực tại. Cô...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play