Hoàng Bích Như ngồi ngây đơ như tượng gỗ. Chán như con gián, buồn như con chuồn chuồn. Cái tên sếp của cô phải nói là quái đản, quái quái đản. Level "kinh- dị- Mỹ" của hắn ta phải dùng vốn từ của nhà bác học mới có thể diễn tả hết. Kéo cô đến đây, để cô làm bình hoa chưng kiểng, ngồi ngắm hắn xổ 1 tràng tiếng pháp với người khách nước ngoài. 

Đã biết cô không giúp ích được gì, cứ nhất quyết lôi cô theo là sao? Dở hơi à?

Thở dài trong lòng… 

Trong lòng lại tiếp tục thở dài… 

Má ơi. Buồn ngủ chết con. Nhưng bề ngoài vẫn phải gắng gượng giữ gìn bộ dáng " ngươi chán mặc kệ ngươi chán, ngươi nhàm mặc kệ ngươi nhàm, ta đây tự chủ tốt: I-DON'T-CARE". Tất cả vì hình tượng vĩ đại của công ty.  

Cuối cùng "phim má Vu" cũng kết thúc. Ông khách sau một màn hát say sưa với vị lãnh đạo tối cao đã lịch thiệp rời khỏi. 

Bích Như quay người đi, kín đáo che cái ngáp, sau đó dùng tốc độ tên bắn quay lại, nhìn Lương Tử Nhan, lễ phép cười: "Giám đốc, việc đã xong, chúng ta có thể về được chưa?"  

Phương pháp cũ: tẩu vi thượng sách. Cô nhấc mông, toan xách đít bỏ chạy.

“Ngồi xuống đi!” 

Vẫn ngồi yên tại chỗ, anh rốt cuộc chậm rãi lên tiếng, đó lại một loại âm thanh đóng băng của Bắc cực.

Lương Tử Nhan nhíu mi, âm thanh trầm thấp uy nghiêm  “Vừa đúng lúc đến giờ ăn chiều! Nếu không phiền thì chúng ta cùng nhau dùng cơm đi”. 

Phiền. Phiền. Rất phiền nữa là đằng khác.

Dưới ánh mắt sáng ngời của anh, cô âm thầm hít một hơi, tiu nghỉu ngồi xuống “Vâng, sếp, được dùng bữa với anh là vinh hạnh của tôi. Nhưng ngại quá, tôi còn có chút việc, tôi xin phép về trước”

Bích Như vội vàng từ chối. Cùng ăn cơm! Đùa gì chứ? Mới vào làm chưa được nửa ngày, đã ngồi ăn cùng boss đại nhân, loại tình huống phức tạp gì thế này? Ngẫm lại cảm thấy rất kỳ quái. 

Cô không muốn mang danh "hồ ly tinh" đâu nha. 

“Vội gì thì cũng phải ăn đã, ăn một bữa cơm có thể mất bao nhiêu thời gian của cô?”. Sắc mặt Lương Tử Nhan trầm xuống, trong giọng nói lộ ra ý không vui. 

“Nhưng tôi. . .”. Bích Như đang định giải thích, lại bị ánh mắt sắc bén của anh trực tiếp ngăn lại, dưới uy quyền chuyên chế của anh, cô hậm hực ngậm miệng. 

Nhận thấy không khí có chút căng thẳng, Lương Tử Nhan tự trách mình đã có hơi khắc khe với cô. Dù sao đối với con gái phải ngọt ngào, không thể cứ lạnh lùng dọa dẫm. 

Anh hạ giọng dỗ dành, “Chỉ ăn bữa cơm, không mất nhiều thời gian đâu. Ăn xong, tôi sai người đưa cô về công ty”. 

Đồ cáo già, cô bực tức thầm rủa trong lòng, cái này là uy hiếp, uy hiếp trắng trợn. 

Làm ơn đi giám đốc, ngài lôi tôi đi vội quá, túi xách cũng không kịp đem theo, trên người tôi một xu không có, chỗ này lại cách xa công ty thế, tôi mới vào công ty, chưa quen biết ai, không thể gọi điện thoại kêu đồng nghiệp đem tiền xuống dùm. 

Anh có thể đảm bảo tài xế taxi sẽ tin tưởng đợi tôi leo tuốt lên tầng lầu 21 lấy tiền xuống đưa anh ta sao?

Hix. Thế mới nói. Trên người không có tiền nó khổ thế đấy. 

Hết cách rồi. Cô đành rầu rĩ tuân mệnh. 

Lương Tử Nhan nhìn thấy cô không lên tiếng phản bác thì biết là cô đồng ý, chân mày giãn ra, gật gù hài lòng. Với gương mặt không chút thay đổi, anh vẫy vẫy tay gọi " Phục vụ" 

“Chào anh! Giám đốc Lương! Đây là menu, mời anh xem”. Dĩ nhiên vẫn như cũ, người phục vụ chẳng phải ai khác chính là chủ quán. 

Tại sao chủ quán lại phải tự mình phục vụ? Không phải vì thân phận cao quý của Lương giám đốc! Trên nguyên tắc, chỉ cần bước vào quán, tất cả khách hàng đều như nhau, không phân biệt cao thấp, cũng không thay đổi giá cả, đơn giản đều là khách đến ăn. Thế tại sao chủ quán lại phải phục vụ? Bởi vì các nhân viên nhà hàng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của vị giám đốc tập đoàn lớn đều không ai bảo ai, cương quyết không dám đến gần. 

Mặc dù ai cũng biết anh ta là Vip, lại là khách quen của quán, nhưng tất cả nhân viên ở đây sợ cái khuôn mặt vừa lạnh lùng vô cảm kia như sợ cọp, cho nên chủ quán không còn cách nào khác phải tự mình đón khách.

“Được, cảm ơn.” Lương Tử Nhan nhận lấy menu, săm săm soi soi. “Một phần gà sốt Tứ Xuyên, XXX, YYY, còn có ZZZ, cảm ơn! ” 

Anh gấp menu trả lại cho chủ quán. 

“Đồ uống vẫn thế phải không?” Thu menu, chủ quán chờ anh trả lời. “Đúng vậy, cảm ơn.” 

“Tôi đọc lại nhé, ZZZ... YYY..., đúng chưa ạ?” 

“Đúng vậy.” Lương Tử Nhan gật đầu đồng ý, tâm hồn đã sớm bay lên chín tầng mây. 

Anh sắp được như cậu họ, ngồi ăn cùng cô. Bảo sao anh không vui vẻ? 

“Sẽ mang lên ngay”.  Được xác nhận, chủ quán xoay người rời đi.

Trong lúc đợi người mang đồ ăn lên, anh nhìn cô, có chút đăm chiêu nói ra suy nghĩ trong lòng, “Trưa nay tôi thấy cô ngồi ăn cùng một đồng nghiệp nam, nhìn rất tình tứ. Cô mới vào làm chưa được nửa ngày……” 

Trong giọng nói không có giễu cợt , cũng không có ý gặn hỏi.

Chỉ như 1 người qua đường kể lại câu chuyện họ nhìn tận mắt, bắt tận tay .

Khoan khoan đã.  Cái gì mà " Nhìn tận mắt, bắt tận tay " ? Tim Hoàng Bích Như đập mạnh lên, không phải căng thẳng, mà là …

BMVNAHN chứ, điên rồi nha.

Tôi gặp gỡ ai mắc mớ gì đến anh ? Còn nói bỏ lửng, khúc sau có ý gì đây ?

Định chơi trò Đinh Mẫn Quân với bà hả ?

(Tác giả chú thích: Trên đỉnh Quang Minh, khi Trương Vô Kỵ nhận lời thách đấu, chịu 3 chưởng của Diệt Tuyệt sư thái, sau khi nhận xong chưởng thứ 2, chàng ngồi xếp bằng luyện công, Đinh Mẫn Quân lớn tiếng nói:

- Này họ Tăng kia, nếu ngươi không dám tiếp thêm chưởng thứ ba của sư phụ ta, sao không sớm cút ngay đi cho xa. Ngươi ở đó dưỡng thương, không lẽ bọn ta cũng phải đứng đây mà chờ ngươi hay sao chứ?

Chu Chỉ Nhược nhỏ nhẹ nói:

- Đinh sư tỉ, để cho y nghỉ thêm một lát, cũng chẳng đáng gì.

Đinh Mẫn Quân giận dữ nói:

- Ngươi ... ngươi lại định bênh người ngoài, có phải thấy gã tiểu tử này ...

Bản tâm y thị định nói "có phải thấy gã tiểu tử này anh tuấn, nên phải lòng y chăng?" nhưng chợt nghĩ ra ở đây có biết bao nhiêu người thuộc hàng tên tuổi của các môn phái khác, ngôn ngữ thô tục như thế chẳng nên ra khỏi cửa miệng, nên nói lấp lửng không hết câu, vội vàng nín bặt. Thế nhưng ý của mụ ta, mọi người ai mà chẳng hiểu? Nửa sau câu đó có nói ra hay không cũng thế thôi.


Bà nó chứ! Nhịn, nhịn, chị đây nhịn.

Hoàng Bích Như bực bội, định diễn vở "ta đây câm điếc. Cảm phiền đừng làm phiền".

Nhưng ngẫm lại thật vô lý. Im lặng là chấp nhận. Rõ ràng cô không phải loại người như anh ta nói. Hà cớ gì phải ngậm bồ hòn làm ngọt, ngồi nghe anh ta sỉ nhục ?

“Giám đốc. Anh…… nói gì tôi không hiểu. Đúng như anh nói. Tôi chỉ mới vào đây làm đươc nửa ngày, làm sao có bản lĩnh quen biết nhiều đồng nghiệp ở công ty ? Bất quá chỉ quen sơ sơ vài người, cũng không phải thân thiết lắm " Cái này cô nói thật. Cô mới đi làm nửa ngày, cả công ty này người cô biết chỉ có mỗi anh Hải Đăng. Nhưng 2 người mới kết giao vài ngày, cũng không tính là quen thân. 

" Cô…Thật sự không có thân với anh ta ? " Chính là không nói chuyên yêu đương với cậu họ ? Ánh mắt Lương Tử Nhan phức tạp.

Sương mù trong tầm mắt, cô đã sớm không lý giải được thứ mình nhìn thấy. 

Gì đây ? Ánh mắt này là sao ? 

Có bức thiết, có chờ mong, có khát vọng, có…… phần lớn cũng là cảm xúc cô ko nói rõ được.

Cô cắn cắn môi, nghĩ thầm: Tốt, chị đây gái ngoan không đấu với trai mất dạy ( câu gốc : hảo nữ không đấu ác nam). Huống chi, " trai mất dạy " ấy còn là sếp "cao và tối" của cô. 

Vì miếng cơm manh áo, nên tuy trong lòng tràn đầy bất mãn, nhưng cô vẫn vác bản mặc " mẹ nói gì con cũng nghe, cha bảo gì con cũng dạ", khuyến mãi thêm một chất giọng ngọt như mía lùi: 

“Giám đốc, anh nghĩ sao thì chính là như vậy”

Ý tứ chính là : Tất cả do anh nghĩ, anh tự cho suy nghĩ của anh là đúng. Không dính dáng tới tôi. Càng không ảnh hưởng đến việc tôi có thân với anh Hải Đăng hay không.

Nhé!!!

Đừng tưởng là sếp thì có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm cá nhân của người khác.

Lương Tử Nhan nghe xong liền gật đầu, trầm ngâm nhìn cô, ánh mắt chớp động sáng bóng, ngay lúc cô bị anh nhìn đến phát run, anh bỗng nhiên mỉm cười, “Cô nói thật?” 

Bích Như cầm ly nước trên bàn tu một hơi cạn sạch, sau đó mới gật mạnh đầu, “Đương nhiên!” 

“Được, tôi tin cô một lần.” Lương Tử Nhan nghiêng người về phía cô. Thân thể kề sát, Bích Như sợ đến mức bao nhiêu nước vừa uống tý nữa thì phun ra ngoài. 

" Giám đốc, xin anh nghiêm túc một chút." Cô vội vàng ngồi dịch sang, cố gắng giữ khoảng cách với anh chàng động kinh này trên ba mươi centimet.

Tào lao! Trước cả chục con mắt mà còn tào lao như thế. 

Huhu. Phu nhân giám đốc tương lai à, tôi thật lo lắng cho tương lai của cô lắm...

Cô rất có triển vọng 1 tuần bắt ghen  7 ngày  1 ngày bắt ghen 7 lần   :-"

Anh ưu nhã nhướng mày, "Có gì phải sợ?" Dẫu sao sau này cô cũng là vợ anh mà. 

Đồ hồ ly tinh. Anh không sợ nhưng tôi sợ.

" Chúng ta trong sạch tất nhiên không có gì phải sợ, chỉ có điều miệng lưỡi dư luận không thể xem thường. Cẩn trọng vẫn hơn."  Cô nhấn mạnh : chúng ta trong sạch. 

Lương Tử Nhan làm sao không hiểu những lời cô nói. 

Trái tim anh quặn thắt. Sự lạnh lẽo trong giọng nói của Bích Như đâm vào lòng anh từng nhát một.

Người rõ ràng ở ngay trước mặt, lại có vẻ rất xa xôi.

"Đi ra ngoài cả ngày chắc cô mệt rồi, đừng nói nữa, ngồi đợi một lát phục vụ đem món ăn lên, ăn xong rồi hãy về" Anh một hơi chặn họng cô, cũng không để cô có cơ hội nói gì thêm, vơ đại xấp tài liệu trên bàn lên, đóng vai kẻ cuồng công việc. 

Thật ra chỉ có chính anh biết, anh là chạy trốn, chỉ vì anh sợ lại từ trong miệng cô nghe được những lời nói xa cách, như thế sẽ không ngừng chà sát trái tim anh.

Một lúc sau, người phục vụ bưng thức ăn lên. Hoàng Bích Như nhìn nguyên bàn thức ăn, mắt trợn trắng, lúc này cô chỉ muốn lăn ra khóc tổ tiên ông bà.

Má ơi. ZZZ, YYY,… cái gì mà toàn… món... món" không cay không ăn tiền 'vậy nè ? 

Hơi cay trên bàn ăn nồng nặc khắp trăm mét. 

Bao tử cô vốn không tốt, ăn chút đồ cay là đã đau thấy họ hàng làng xóm rồi. Vậy mà cái tên đại boss này, tuy là nói anh ta trả tiền mời khách nhưng cũng phải hỏi qua người ta ăn gì chứ. Có đâu tự tung tự tác. Giờ thì hay rồi. Một bàn toàn đồ cay, ăn vô để lủng ruột đi " hiếu kính" ông bà à ?

Ngẫm lại phát điên. Đồ ăn gì tên mỹ miều, nghe tưởng đâu vô hại. Dọn ra mới thấy món nào món nấy bỏ ớt cả ký. 

“Ăn đi, đừng ngại.”

Ngại cái đầu anh đấy.

Giờ phải làm sao đây ? Trên đời có muôn vàn cách tự sát. Nhưng Hoàng Bích Như cô quyết không tự sát bằng cách ngu ngốc này. 

Đầu óc cô loạn lên, loay hoay tìm cách thoát thân. Món đã dọn ra, như cung đã giương lên, không thể không bắn. Làm sao có thể bất lịch sự nói : " Đại boss tốt bụng nhất trần đời, cảm phiền nhé, an ăn một mình đi, tôi không ăn đâu ", mà ăn thì nhất quyết không được. Làm sao bây giờ??? 

Oh my god, tính mạng của tôi!!!

"Đây, gà ở đây rất ngọn, hương vị thơm ngọt, cô nếm thử xem". Lương Tử Nhan tự tay gắp một phần gà, còn cẩn thận chấm qua chấm lại đến khi thấm thật nhiều nước sốt, sau đó đưa tới trước cái chén nhỏ của Hoàng Bích Như. 

Kiểu săn sóc đặc biệt này của anh khiến Hoàng Bích Như muốn phun máu.

Má ơi. Gắp đưa được rồi, còn nhúng tới nhúng lui vào nước sốt cay xè đó. Định giết người không gươm giáo hả ?

Cô nhìn miếng gà cay nồng trứ danh, nhìn xuống phần cơm trắng bị "nhiễm cay " của mình, sau đó lại đưa mắt nhìn anh, chỉ hận không một cước đá văng người này. Cái miệng nhỏ nhắn khẽ giật giật, sau đó cúi đầu xuống cố gắng ăn hết miếng gà trong chén.

Tại sao phải cúi đầu ? Vì không muốn để lộ sắc mặt đau khổ. Tuy cô vẫn có thể làm ra vẻ điềm nhiên như vại, nhưng món này… ông nội ông cố ông sơ ơi… Cay chết con rồi !!!

Bữa cơm này Lương Tử Nhan ăn rất vui vẻ, nhưng có người đang lo sốt vó cho bao tử mình. Anh liên tục gắp nhiều món vào chén Hoàng Bích Như khiến cô sợ chết khiếp.

"Không thể ngồi yên nhìn quân thù dày xéo bao tử ta". Ánh mắt Bích Như lóe lên một tia sáng. Lợi dụng phút Lương Tử Nhan đang tập trung chiến đấu với thức ăn trong chén của mình, cô hờ hững cầm ly nước người phục vụ mới châm thêm hớp một hớp, tay run run, ly trà quay vòng vòng, cô vẻ mặt hốt hoảng chụp lại. 

Kết cục bao nhiêu nước trà vô cùng hợp tình hợp lý trú ngụ hết lên váy cô.

Lương tử Nhan đang ăn, nghe tiếng động lạ, lập tức dừng động tác, lo lắng nhìn cô: “Không sao chứ ? Ly có bể không? Thủy tinh có cứa trúng người không?” Nói rồi toan đứng dậy, bước về phía cô kiểm tra.

Bích Như như kẻ bị phỏng, lập tức đứng dậy, kéo dãn khoảng cách giữa hai người càng xa càng tốt : 

" Không sao… không sao… Hên là ly không bể. Chỉ có điều nước trà ướt hết váy rồi. Giám đốc, ngài cứ ăn, tôi xin phép vào toa lét chỉnh trang một chút "

“ Ừ, cô nhanh đi lau khô, cẩn thận kẻo nhiễm bệnh, tôi ngồi đây chờ cô.” Anh nhìn cô, khóe mắt thể hiện yêu thương nồng nàn chẳng hề che giấu.

Đáng tiếc, Hoàng Bích Như không có thời gian bận tâm. Cô phải cứu bản thân mình trước đã. Nghe câu nói của anh, như phạm nhân được ban lệnh ra khỏi trại giam, cô nhấc chân, cố lấy tư thế thục nữ nhất, uyển chuyển đi về phía WC nữ, từ đầu đến cuối không quay đầu lại nhìn người phía sau một cái.  

Bước vào toa lét, cô lật đật gài cửa, sau đó ngồi xuống, thọc tay vào cổ họng, dùng hết ý chí quật cường, làm hết mọi cách cho bản thân nôn thốc nôn tháo.

Khi ngón tay thọc vào yết hầu, đau quá !!! Cảm giác quặn thắt khó chịu. Nhưng cô biết mình không thể đầu hàng. Lại tiếp tục ói. Ói. Phải ói bằng hết đống thức ăn cay đó ra. 

Lúc cô bước ra toa lét, sắc mặt trắng bệch. Lương Tử Nhan nhìn cô, hoảng hốt. Chỉ mới vào toa lét 1 lúc, trở ra sao trông cô tàn tạ thế này?

" Cô sao thế ? Không khỏe à ? " 

Bích Như ngồi xuống, gượng cười nhìn anh. : " Không sao "

Không sao thì tốt. Anh gắp cho miếng thịt gà bỏ vào bát của cô: “Ăn nhiều một chút.”

Vẻ mặt cô cứng ngắc, vội cảm ơn, sau đó ai oán thở dài…

Anh biết nôn một lần, mất bao nhiêu sức không hả!

Cúi nhìn miếng gà trước mặt. Làm như kiếp trước mình là rết hay sao ấy. Đến cuối cùng vẫn chết về tay gà.

" Không được ăn !!! "

Bàn tay gắp thịt gà đang đưa thẳng vào cái miệng nhỏ nhắn chợt dừng lại. Cô nhìn về phía phát ra tiếng nói : là anh Hải Đăng. Anh ấy đến đây làm gì ?

Người tới đúng là Thái Hải Đăng. Gương mặt tuấn tú chưa bao giờ rời khỏi cô, trong đáy mắt là giận dữ, nhiều hơn là lo lắng. 

Nhìn thấy có khách mới, một người phục vụ đon đả chạy tới, ngọt ngào " Qúy khách đi mấy người ạ ? '

"  Không cần. Tôi có hẹn. Là vị khách bên bàn bên kia”, anh chỉ về phía Hoàng Bích Như đang vẫy vẫy tay, trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói, mỉm cười gật đầu ra hiệu với cô. Sau đó thong thả đẩy xe đi tới, người vệ sĩ đi theo phía sau.

Bích Như đứng lên, cô kéo cái ghế kế bên mình quăng tuốt sang Ả Rập Xê Út, lấy chỗ cho Hải Đăng ngồi. Cử chỉ này khiến máu nóng trên người Lương Tử Nhan sôi lên sùng sục. Anh thề chưa bao giờ anh thấy ghét cậu họ đến vậy, chưa bao giờ, hơn nữa khi Hoàng Bích Như tránh anh còn hơn tránh tà, thấy cậu họ lại mỉm cười niềm nở như thế, lại còn dọn chỗ sẵn. Hừ. Chăm sóc quá nhỉ. Bao cảm xúc khó chịu càng trở nên mãnh liệt hơn.

Khó chịu nhất là không có thèm quan tâm đến thái độ của anh. Thái Hải Đăng điềm nhiên ngồi vào chỗ Bích Như dành sẵn cho mình. 

Bích Như vươn tay ra, cô cười cười giới thiệu : "  Anh Hải Đăng, đây là sếp em- giám đốc Lương, còn đây- cô quay qua Lương Tử Nhan- đây là Thái Hải Đăng, anh ấy cũng là nhân viên trong công ty chúng ta "

Ai chẳng biết anh ta làm trong công ty này ? Còn là người quen lâu năm nữa. Hai người đàn ông làm tư thế bắt tay 

" Chào " ( Cháu nói một lời nào tiết lộ thân phận của cậu, xem cậu trừng trị cháu thế nào )

" Chào " (Tất nhiên cháu không nói. Cậu dù gì cũng là tổng giám đốc, quyền hành hơn cháu, cháu nói ra, tự bê đá đập vào chân mình sao ? ), người cháu nào đó "hồn nhiên" nghĩ trong lòng.

Khói súng bốc đầy trời, chỉ tiếc thủ phạm tạo ra thế chiến thứ 2 vẫn hồn nhiên không biết, sau khi màn giới thiệu hoành tráng kết thúc, cô quay đầu qua, " song tấu " với "người mới", rất có lương tâm đá "  thằng sếp " nào đó qua một bên.

"  Giờ này anh không ở công ty, tới đây làm chi ? "

( Chính xác câu cháu muốn hỏi. Cậu trả lời đi. Tới đây tranh vợ với cháu à? )

" Anh đi gặp khách hàng. Còn em ? " Lý do củ chuối quá. Một nhân viên tàn tật sao có thể đi gặp khách hàng được? Không biết em ấy có nghi ngờ thân phận mình không?

(Khinh bỉ trong lòng: Cậu còn câu nào ít IQ một chút không? Thảo nào tới giờ vẫn còn là “trai tân”) 

Vỗ vỗ vai, tạo dáng “ta đây chiến hữu đồng sinh cộng tử”:  

“ Vậy là 2 thằng mình cùng hội cùng thuyền- ngớ người một chút- hình như lộn văn rồi phải không, haha- cuời lấp liếm- phải nói chí lớn gặp nhau mới đúng. Em cũng mới vừa tiếp khách với sếp xong nè ” Gãi gãi đầu, không biết mình dùng văn như vậy có đúng ko ta ? 

( Cái tay! Cái tay! Bỏ cái tay em ra! Còn nữa. Người này sau này là cậu chồng em đó nha. “2 thằng mình” cái gì mà “2 thằng mình”)

Xoa đầu ” Em nói gì cũng đúng cả” 

( Cậu cũng b-u-ô-n-g- r-a !!!!)

Ớ. Sao anh biết em nghĩ gì?

Mỉm cười nhìn người nào đó đang ngây ngốc, sau đó ánh mắt quét tới thức ăn trên bàn  ” Nãy giờ em ăn mấy món này à?” Ngữ khí dịu dàng, che giấu tức giận.

( Tất nhiên- Vênh mặt-  Vợ cháu, cháu phải chăm sóc chứ)

“Dạ”

( Ngon lắm đúng không?)

“Ăn nhiều không?” Chất giọng bây giờ chuyển sang lo lắng.

( Nãy giờ cậu hỏi nhiều quá rồi nha. Vợ cháu chứ không phải vợ cậu.)

Hồn nhiên tạo thế chiến thứ 3 ” Giám đốc gắp cho em nhiều lắm” Đôi mắt ngần ngận nước. BMVNAHN, sao đau thế này. Chết con mẹ nó rồi. 

Huhu. “ Thuốc độc” đã phát huy  tác dụng.

Càng lúc càng đau dữ dội, mày cô nhíu lại, vẻ mặt cũng căng chặt, cô đang đè nén cái gì đó.

"Em làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?" Thái Hải Đăng phát hiện cô nhăn mặt, vội vàng hỏi. Anh đưa tay ra, định sờ trán cô, nhưng ngưng lại.

Anh… xém nữa đã quên…

Nghe anh nói, Lương Tử Nhan chạy vọt về phía cô, kinh hãi, “ Em… là bị sao vậy?”

Anh nhìn qua cậu, rồi lấy tay sờ trán cô, là lạnh ngắt, còn không ngừng mà toát ra mồ hôi lạnh. Tâm anh thoáng chốc sợ hãi, lo lắng, bối rối không biết làm sao.

“Anh Hải Đăng… chắc em … đau bao tử rồi... Mấy món khi nãy... Cay quá..." 

Bàn tay thon dài của Lương Tử Nhan còn đang trên trán cô, câu nói này làm cho khuôn mặt của anh lập tức đông thành tượng băng, thậm chí mang theo một chút bất đắc dĩ, rốt cuộc khi cô đau nhất, người cô nghĩ đến không phải là anh.

Nghe được lời nói yếu ớt của cô, trái tim Hải Đăng bị bóp thật chặt, cái gì mà cậu chồng – cháu dâu. Dẹp, dẹp hết đi. Anh hất tay Lương Tử Nhan ra, cố gắng kìm nén cơn giận đang sôi trào trong lòng, quay đầu gọi ” Phục vụ, lấy cho tôi ly nước, mau”

Sau đó dịu dàng vỗ về cô ” Mẹ em luôn để 3 liều thuốc đau bao tử trong cái túi được may phía trong váy em.  Ngoan, em cố gắng lấy ra.”

Sao? Sao anh biết… Ý thức mơ hồ suy nghĩ không tròn câu, Hoàng Bích Như chỉ biết cố hết sức lấy thuốc ra.

Người phục vụ đưa nước tới. Họ chỉ thấy cô gái dựa vào người đàn ông. Xem ra là người nhà. Chắc là 3 anh em đang làm nũng.

Chẳng có gì để xem.

Hải Đăng tiếp nhận ly nước, tự tay cho cô uống thuốc “ Ngoan, uống thuốc xong, anh đưa em vào bệnh viện. Không sao hết” 

" Em phải về nhà. Ba mẹ biết em vào bệnh viện sẽ lo lắng" Giọng cô nghèn nghẹn. Cô cố gắng giữ cho mình không rơi lệ. Không thể khóc giữa chốn đông người. Như vậy mất mặt lắm.

Nhìn bộ dạng quật cường của cô, tim Hải Đăng đau muốn rỉ máu. Anh hận chính mình.  Sao anh không phải là người bình thường? Như vậy, anh có thể chăm sóc cô nhiều hơn. Tim từng trận co rút, anh nói, " Ừ, không nhập viện, chỉ vào đó kiểm tra thôi. Kiểm tra xong mình về. Được không?"

Cô dựa sát vào người anh, cố gắng gật đầu. Bụng cô bay giờ đau quá. 

" Anh dìu em ra xe. Em đi được không?" Anh lo lắng. Bây giờ người phát run là anh chứ không phải là cô nữa. 

Anh luôn chìu cô. Cô muốn anh làm gì, chỉ cần cô vui, anh cũng sẵn sàng. Cô kiên cường thì có sao, miễn anh chăm sóc tốt cho cô, đừng để xảy ra chuyện gì là được.

Hoàng Bích Như suy yếu chưa kịp trả lời, Lương Tử Nhan lập tức vươn hai tay, giành trước ôm lấy cô.” Để cháu ẵm cô ấy ra xe! Lên xe của cháu, để cháu đưa cô ấy đi bệnh viện”

“Đi thôi.” Không chần chờ, không cự tuyệt. Đối với anh, cô là quan trọng nhất. 

Ôm lấy cô, thẳng một đường chạy ra ngoài, Tài xế của Thái Hải Đăng đậu xe ngoài cửa chờ sẵn. Anh ta thấy 2 vị đại boss bước ra, trên tay một vị còn ẵm theo 1 cô gái, sắc mặt tái nhợt, nhìn thoáng qua biết có sự chẳng lành, vội vàng bước xuống hỗ trợ.

Khung cảnh nhà hàng nhốn nháo hẳn lên. Khi Lương tử Nhan ôm Bích Như chạy ra, vừa chạy vừa la " Mọị người tránh dùm. Có người đi cấp cứu", mọi người không ai bảo ai, tự động nhường đường. Sau đó tụm lại bàn tán sôi nổi. Tác giả hết nhảy bên này nghe ngóng: Chán, bỏ qua. Qua bên khác: Tào lao, nội dung không hay.

A! Cái này thú vị à nha. Dỏng tai lên nghe. Vừa tường thuật trực tiếp cho các quan khách hai họ:

" Cô gái đó bị sao vậy nhỉ?" 

"Chắc mới đi quánh ghen về, mệt quá ngất xỉu" ( Tác giả: Có lý. Đánh ghen cũng hao tổn nguyên khí lắm chứ không phải chuyện đơn giản đâu nha)

" Vậy chị nói, người chạy trước là chồng cô ta, hay người đi sau mới phài?"

"Tôi đoán cái anh ẵm cô ấy"

"Còn tôi dám lấy đầu ra bảo đảm, cái anh phía sau"

"Nói nghe hay quá. Vậy dám cá không?"

"Chơi luôn"

"Vậy nhé..."

Nhào vô nghe... Bị đánh bật ra.

Nè nè... Ta là tác giả. Ai là nam chính do ta toàn quyền quyết định, sao mấy người không o bế ta hả? 

Tốt nhất là mua chuộc ta bằng tiền bạc, đồ ăn ngon, ta thích ăn nhất món...

Đạp mạnh hơn. Văng qua bên Vạn Lý Trường Thành.

Tác giả ngồi bó gối ngắm phong cảnh: Công lý ở đâu!!! T-r-ờ-i-ơ-i!!!

***

Thái Hải Đăng ôm Bích Như, nhìn cô yếu ớt vô lực như vậy, lồng ngực vỡ tan thành hai mảnh. Anh chà sát bàn tay, sau đó đặt lên bụng cô, cứ chà rồi đặt, đến khi hai bàn tay đỏ ửng lên như máu.

Vừa giúp cô ủ ấm bụng, anh vừa nghẹn ngào khuyên cô, cũng chính là động viên bản thân mình: "Không sao. Không sao hết. Em ngủ một giấc đi. Tỉnh lại sẽ hết đau"

"Em không sao...anh yên tâm..." Cô nép vào người anh, cố gắng ngăn mình không rên thành tiếng, nhắm mắt lại. Hôm nay cô thật sự mệt mỏi. Cảm giác yết hầu đau rát lúc ở nhà vệ sinh vẫn khiến cô sợ hãi.

Lương Tử Nhan ngồi bên cạnh, nhìn dáng vẻ hài hòa hòa hợp kia của bọn họ, tâm tình anh lúc này chỉ có thể dùng từ" vạn tiễn xuyên tâm", tim anh " đã nát càng thêm nát"

Trời ạ, bây giờ trong thế giới cô, anh chỉ là người thừa thôi sao???

Đến bệnh viện, bác sĩ lập tức cấp cứu cho cô. Ba người đàn ông ( 2 nhân vật chính cộng thêm anh vệ sĩ đi theo giúp đỡ) bị đẩy ra ngoài đứng chờ. Gương mặt người nào người nấy căng cứng, tim hết nhảy ra lại nhảy vào, còn hơn cóc ếch nhái ễnh ương chơi lò cò :D

10 phút sau, vị bác sĩ bước ra giải thích:” Bệnh nhân không sao, chỉ là có tiền sử viêm dạ dày, bây giờ ăn cay, bao tử không chịu nổi. May mà uống thuốc kịp thời, cơ thể được làm ấm, nay chúng tôi đã cấp cứu, nghỉ ngơi một lúc hẳn là sẽ không có chuyện gì nữa.” 

“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ!” Thái Hải Đăng nghẹn ngào. Khi nãy bộ dáng cô mặt không chút máu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng làm cho anh rất sợ hãi.

Người đàn ông lăn lộn bao năm trên thương trường bây giờ cảm thấy mình thật ấu trĩ. Dẫu biềt vận mệnh cô chắc chắn không sao. Nhưng anh không thể ngăn quả tim bé nhỏ của mình lo lắng. 

Vị bác sĩ thấy anh kích động, thực hiểu lòng người, vỗ vỗ vai anh" Không sao nữa rồi. Sau này nên chú ý cô ấy nhiều hơn. Chia nhỏ nhiều bữa ra ăn. Tuyệt đối không cho ăn đồ cay, đồ chua, XXX, YYY, ZZZ... nghe chưa?"

Còn Lương Tử Nhan sau khi nghe những lời bác sĩ, sấm rền bên tai. Anh cảm giác hàng vạn cây búa gõ binh binh lên đầu mình.

Lương Tử Nhan sa sút tinh thần hoang mang lẩm bẩm:

“Cô ấy có tiền sử viêm dạ dày? Không thể nào?" Lúc trước mỗi lần cùng anh đi ăn các món cay, cô ấy còn ăn rất ngon, rất vui vẻ, có bị gì đâu. 

Lương Tử Nhan nói rất nhỏ, nhưng Thái Hải Đăng thân là tổng giám đốc một tập đoàn lớn, những lời nói âm lượng vo ve như muỗi hơn nữa cũng đều đã nghe qua. Anh nén giận, lịch sự chào vị bác sĩ rời đi.

Việc xấu không truyền ra ngoài. Anh cố nhịn đến khi vị bác sĩ đi khuất, di chuyển xe lăn ngồi đối diện thằng cháu trời đánh.

Trời vẫn chưa đánh thì anh thân là cậu, sẽ dạy dỗ nó thật tốt.

Thái Hải Đăng vung nắm đấm, đánh thật mạnh lên gương mặt trắng nõn của Lương Tử Nhan. Lương Tử Nhan không chịu nổi, thân mình lảo đảo, ngã sang một bên ghế đá. 

Mà Thái Hải Đăng do quá dùng sức, xe lăn cũng lảo đảo. Người vệ sĩ vội vàng chạy tới giúp anh ổn định xe. 

Vệ sĩ theo anh bao lâu nay ngỡ mình đang xem trực tiếp chuyên đề " Chuyện lạ có thật". Anh không ngờ một người luôn ôn hòa như tổng giám đốc lại có thể phát điên. Bình thường nhân viên có làm gì quá đáng anh cao lắm cũng chỉ trừng mắt nhìn họ một cái. Chưa bao giờ đánh người. Huống hồ lại là giám đốc Lương, người tuy thân phận là cậu cháu nhưng với anh chẳng khác anh em ruột thịt. 

Vẻ mặt Lương Tử Nhan mờ mịt, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Thái Hải Đăng ra hiệu cho người vệ sĩ đi chỗ khác. 

Đợi anh ta đi khỏi, Thái Hải Đăng nhíu mày, mặt lạnh nhìn người đối diện vẫn còn đang ngơ ngơ ngác ngác:

"Mọi người đều có thể nói câu đó. Chỉ có cháu là không có tư cách. Cháu thân là chồng. Làm chung trong công ty 2 năm, kết giao 1 năm, vợ chồng 2 năm. 5 năm, 5 năm ở bên nhau. Ngay cả điểm yếu sức khỏe cơ bản nhất của vợ không biết." Anh gằn từng tiếng. Anh nhẫn nhịn tới lúc này đã là quá lắm rồi. Lúc nhìn bàn thức ăn, anh đã rất rất muốn đánh nó- tên chồng không ra hồn chồng này.  

Lời của Hải Đăng gây chấn động Lương Tử Nhan, một ý nghĩ nảy sinh trong lòng, anh nhìn chằm chằm cậu họ, không dám tin. 

“Cậu……..Cậu nói như vậy...Không lẽ cậu cũng…….”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play