Vài ngày sau đó mọi người đều trở về nước,,,, nhưng Tiểu Tinh nhất quyết không đi cùng chuyên cơ với Anh,,,, cô cứ tên biến thái này đồ bệnh hoạn kia,,, nhất định không là không,,,,,,

Về đến biệt thự Song Thiên,,, Tinh nghe lời chị nói đây là nhà mình nên hí hửng dọn đồ vào nhà,,,,, bất ngờ khi mở cửa,,, Thiên Anh đang ngồi trên sô fa và đang nhìn cô bằng ánh mắt tươi cười nhưng khổ sở,,,,,

-Chị ơi,,, mình có vào lộn nhà không vậy???

-Không,,, đây là nơi em từng sống,,, còn cái tên đó là bạn trai của em,,,, [Nhi chỉ về phía Anh]

-Không thể nào,,,, em mà yêu người biến thái đáng ghét đó??? Chị bịa chuyện đúng không,,,,

-Haizzzzz

Linh Nhi chỉ biết thở dài,,,, thuyết phục mãi Tinh mới chịu cho quản gia mang đồ lên phòng,,,, rồi thì cũng chấp nhận ở lại đây,,, nhưng lúc nào cũng nhìn Anh bằng ánh mắt dè chừng,,,, và luôn tránh xa cậu,,,, nhưng cô lại rất thân thiết với Thiên Vy,,, có Tinh bên cạnh,,,, Vy vui vẻ hơn nhiều,,,, nỗi buồn cũng vơi đi phần nào,,,,,

Đang lúc nửa đêm Tiểu Tinh mò xuống nhà tìm nước uống thì thấy Thiên Anh đang đứng ngay cái tủ lạnh,,,, vội quay đầu trở về phòng,,,,

-Em muốn lấy lon nước chanh đúng không

-Ơ,,, sao anh biết,,,,,

-Đã nói anh là,,,,,, [Bị Tinh cắt ngang không cho nói,,,,]

-Tui biết vế sau là gì rồi,,,, khỏi phải nói,,,, giờ thì anh đặt lon nước lên kệ rồi đi vòng qua bên kia bàn đi,,,,,

Chán nản nhưng Anh vẫn làm theo ý cô,,,, lòng Anh đau thắt,,, đáng ra đáp lại sự mỏi mòn chờ đợi phải là những tháng ngày hạnh phúc của Anh và Tinh,,, nhưng hiện giờ thì sao??? cứ hằng ngày hằng giờ thấy cô đi lại trước mặt,,, biết cô ở cùng nhà nhưng không thể nào ôm lấy để thỏa sự nhớ mong,,, còn bị cô xa lánh,,,,

-Anh phải làm sao đây hả Tinh Tinh???

-Anh làm chuyện gì,,,, mà đã bảo tui tên Linh Tuyết,,, mà anh cứ Tinh với Tiểu Tinh hoài vậy,,,,,

-Ờ thì Linh Tuyết,,,, em chỉ anh cách làm em tin anh và đừng xa lánh anh nữa,,, chỉ anh cách làm thế nào để em nhớ lại anh,,, và chỉ anh cách để em lại yêu anh như xưa đi,,,,

Giọng nói chứa đầy cảm xúc,,, có một vài tiếng bị nghẹn đi vì Anh sắp rơi nước mắt vì cô,,,,

“sao nghe giọng nói đấy tim mình lại đau vậy??? giọng nói ấm áp thật,,,, có thể hiểu được anh ta yêu cô Tiểu Tinh đấy thế nào,,, khổ cho anh ta nhỉ,,, con trai mà sao si tinh quá vậy,,,”

-Ơ,,,, không phải anh yêu cô Tiểu Tinh gì ấy nhưng sao lại gọi tên tui???

-Vì cô ấy chính là em,,,

-Tui hả???? [“hình như chị Su có nói anh ta bà bạn trai mình??? Khó tin thật,,,”]

-Đúng vậy,,, là em đó,,,, dù em có tên là Linh Tuyết hay Tiểu Tinh,,, thì người anh yêu cũng chỉ mình em,,, người đang đứng trước mắt anh đây,,,,,

-Ơ,,, vậy lúc trước tui với anh gặp nhau thế nào mà yêu???

Tinh thấy cảm xúc của Anh ngày càng dâng tràn nên tìm chuyện hỏi cậu để bình tĩnh lại,,,, kéo ghế ngồi xuống đối diện với Anh,,, Thiên Anh cũng đã ngồi xuống,,,,

-Lúc đó anh là con gái,,,,

-Biến thái à???

Anh chưa kịp nói dứt câu,,,, cô đã nhăn nhó nhìn anh,,,,

-Em nghe hết chuyện đi đã,,,,

-Ờ,,,, tui xin lỗi,,, anh nói tiếp đi,,,,

-Chuyện là vì,,,,,,,,bla,,bla,,,,,,, vậy đó,,,,

Thiên Anh kể cho Tinh về JKN và dòng mực trên người cậu,,, khiến cậu phải khổ sở bao năm qua,,,,

-Vậy thật là tội nghiệp anh quá nhỉ,,,,

-Anh và Vy chỉ học với giáo sư tại nhà,,,, mãi đến năm rồi anh mới được đến trường,,, và ngày đầu tiên đi học đã gặp được em,,,, một cô bạn rắc rối và phiền phức,,, suốt ngày bám theo anh và chí chóe đủ chuyện,,,,

-Hứ,,,, anh ghét tui như vậy mà nói mình là người yêu,,,, có ma mới tin,,,,, [Tinh tức mình quay mặt chỗ khác]

-Và rồi lâu dần anh bị tính quậy phá của em ảnh hưởng,,,, cùng đi quậy với em,,,, rồi cùng thi thố trong trường,,,, cũng vì em,,, anh phá đi những nguyên tắc anh đã giữ trên 10 năm,,,, anh nói nhiều hơn,,, biết cười và biết khóc,,,, còn biết trò chuyện với mọi người,,,,,

-Những thứ đó mà anh cũng cần tui dạy cho hả??? quả thật là anh không có bình thường,,,,

-Vì anh phải sống cuộc sống không phải của mình,,, nên mới khép kín,,,, và lạnh lùng,,,, không muốn nói chuyện với ai,,, và càng không muốn ai chạm vào mình,,,, vậy mà ngay lần đầu gặp em đã phủi mông cho anh,,,, còn cặp cổ anh,,,, thật là chỉ mình em mới có thể,,,, [Nghĩ về những hồi ức đẹp,,,, Thiên Anh mỉm cười hạnh phúc,,,,]

-Trời,,, tui gan vậy á hả??? nhìn anh đáng sợ vậy mà,,,,

-Anh mới là người phải sợ em đấy,,,,,

-Ờ,,, nghe anh nói vậy,,, tui cũng sợ tui thiệt,,,,, mà thôi,,,, tui buồn ngủ rồi,,,, có gì mai kể tiếp tui nghe,,, anh cũng đi ngủ đi,,,,, muộn lắm rồi,,,,,

Tiểu Tinh lên từng bước lên phòng cảm giác thấy có chút đồng cảm và tội cho Thiên Anh,,,, và cũng thầm thán phục Tiểu Tinh,,,, tức ngưỡng mộ chính mình của ngày trước,,,,,

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play