“ Rất tốt. Tôi rất thích thuần phục những con thú hoang bướng bỉnh” Cố Nghiêu mỉm cười tiến đến gần cô, tiện tay cởi lễ phục khoác ngoài, đưa cho trợ lý đứng bên cạnh, những ngón tay thon dài đưa đến, mân mê vuốt ve những dấu tích của hắn trên chiếc cổ trắng nõn. “ Nhưng cô không cảm thấy ngoan ngoãn nghe lời sẽ bớt đau đớn hơn sao?”
Yêu Miễu Miễu kinh hoàng mở to con mắt nhìn Cố Nghiêu. Rõ ràng động tác của hắn rất dịu dàng, lại mang theo sự yêu chiều trong ánh mắt nhưng lại khiến Yêu Miễu Miễu có cảm giác như bị người ta bóp nghẹt, mạnh mẽ đến không thể nào thở nổi!
“Sao vậy?” Cố Nghiêu thuận tay ôm cô vào lòng, hưởng thụ mùi hương thơm mát từ cơ thể mềm mại. “Rất sợ sao?”
Yêu Miễu Miễu bị hành động này của hắn doạ sợ, thiếu chút nữa làm rơi mất gói thuốc đang cầm trên tay:“ Không phải! Không có... Tôi không có sợ...Không có phải tôi sợ! Tôi... Tôi không có sợ anh!”
Cố Nghiêu đối với phản ứng của cô vô cùng hưởng thụ, bàn tay không yên phận vuốt ve quả bóng nhỏ mềm mại trong tay.
Rõ ràng nhìn rất nhỏ, nhưng chạm vào lại rất mềm mại, rất vừa tay, cảm giác vô cùng thoả mãn. Thực dễ khiến cho người ta yêu thích!
Yêu Miễu Miễu cúi đầu, cắn răng chịu đựng. Cô dương nhiên biết cô chạy không thoát nổi, chỉ còn cách im lặng, tránh tiếp xúc da thịt với tên cầm thú họ Cố đó như vậy ít nhất cũng còn hi vọng hắn cảm thấy nhàm chán mà tha cho cô.
“Thật ngoan!” Cố Nghiêu ngày càng không biết thoả mãn, đưa tay tìm kiếm nơi ấp áp bí mật của cô...
“Anh... Anh bỏ ra!” Yêu Miễu Miễu kinh hoàng nhảy ra khỏi lòng hắn, chạy ra phía cửa.
Cô ngàn vạn lần không hề muốn hắn ta chạm vào cô. Cho dù từng phải ở với hắn một đêm? Cô vẫn không thể hạ nhục an ủi bản thân chịu đựng. Cô căn bản không làm được! Cô không thể càng lún càng sâu
Cơ thể mềm mại yếu ớt của cô đột nhiên bị một lực lớn kéo lại, khiến cô đau đớn ngã trên nền đất.
“Yêu Miễu Miễu! Tôi còn chưa cho cô đi!” Cố Nghiêu tức giận, hung hăng tóm lấy cô, tìm kiếm chiếc miệng nhỏ nhắn, điên cuồng cắn nuốt.
“Anh...” Cô vô lực né tránh, lại càng khiến hắn say mê hành hạ....
Đột nhiên khuôn miệng xinh đẹp buông mở, để hắn dễ dàng tiến vào... Sau đó lại dồn nén toàn bộ sức lực, tức giận cắn xuống.
“ Yêu Miễu Miễu! Lại dám cắn tôi!?” Cố Nghiêu nhanh nhẹn né được, càng giữ chặt cổ tay yếu ớt của cô, khiến Yêu Miễu Miễu khẽ kêu lên vài tiếng đau đớn
“ Anh... Đồ điên! Cầm thú! Mau buông tôi ra!” Đến lúc này, Yêu Miễu dường như bỏ mặc tất cả, điên cuồng gào thét!
Cô như vậy, thực khiến hắn đau lòng! Nhưng vì cái gì, cô lại không cam lòng ở bên hắn, giống như mười năm năm trước đây... Làm gia đình của hắn!?
“ Yêu Miễu Miễu... Em nói đi!” Cố Nghiêu tức giận, ôm chặt cô vào lòng. “ Em là vì ai mà chống lại tôi?”
“ Cầu xin anh! Bỏ qua cho tôi...” Nước mắt giống như pha lê, chảy ra từ đôi mắt trong sáng, đáng yêu. “ Tôi thực sự... Không muốn làm.... Chuyện đó với anh!”
“Không muốn làm với tôi!? Vậy em muốn làm với ai?” Cố Nghiêu ngày càng ôm chặt, giống như muốn đem cô khảm vào người hắn.
“ Tôi....”
“Nói đi! Là với ai!?” Cố Nghiêu khẽ nở nụ cười chua xót, sau đó ép Yêu Miễu Miễu nhìn thẳng vào mắt hắn. “ Em lại dám không những quên tôi, mà còn muốn yêu người khác!”
“ Tôi.... Tôi vốn đâu có quen anh. Tôi thực sự không có quen anh!?” Cô nhìn vào ánh mắt thù hận của hắn, ngây ngô trả lời.
“ Không quen tôi? Người phụ nữ này... Em cũng trơ tráo quá rồi!” Cố Nghiêu tức giận, điên cuồng xé nát bộ quần áo bảo thủ trên người cô, lạnh lùng cười một tiếng. “ Không sao! Trơ tráo cũng tốt, không trơ tráo cũng tốt! Tôi xem em chạy thoát thế nào!?”
_---------------_
Tác giả đang bắt đầu vẽ bản truyện tranh rồi, mỗi lần vẽ đều phải kéo rèm vô cùng cẩn thận... °^° Hãy cho tác giả một chút động lực để vẽ tiếp^T Vẽ nam chính rất rất mỏi tay
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT