Yêu Miễu Miễu chợt nhớ đến anh, một người con trai dịu dàng như thiên sứ, đẹp đẽ đến như vậy. Sau bao nhiêu năm cố gắng, tất cả đều không đủ, không bao giờ đủ để đưa cô đến gần bên anh.
Hiện tại, cơ thể dơ bẩn của cô nơi nào cũng tràn ngập mùi hương của Cố Nghiêu, vậy mà bản thân cô lại không biết xấu hổ nghĩ đến người con trai thuần khiết ấy.
Thì ra, Trầm Phong nói không sai, cô quả thực là loại đàn bà dơ bẩn không biết xấu hổ. Từ trước đến nay, việc mẹ cô làm sai duy nhất, chính là để cô tồn tại trên cõi đời này.
Nếu bà sớm phá bỏ cô, sớm đem cô vứt bỏ, thì những ngày tháng nhục nhã này, cô sẽ không phải trải qua!
Nếu như vậy... thật tốt!
" Tiểu thư... Tiểu thư, cô sao vậy?" Nghe bên cạnh có tiếng gọi, Yễu Miễu Miễu định thần lại, có chút bối rối quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.
" Yêu tiểu thư, tôi là Hà Vĩ, là trợ lý của ngài Cố" Người đàn ông đặt chiếc túi trên bàn, lùi xa vài bước giữ khoảng cách với cô. " Cố tiên sinh kêu tôi đưa cho cô thứ này, ngài ấy hy vọng nó có thể làm tâm trạng cô tốt hơn"
Nói xong, anh ta nhâh chóng ra khỏi biệt thự, lái xe rời đi.
Phòng khách vẫn co chút ngổn ngang, nhưng có lẽ muộn như vậy không thể tìm được ai đến thu dọn. Nghĩ đến đây, cô thu dọn bát, đặt vào chậu, rửa sạch, rồi lặng lẽ cầm chiếc túi đi lên phòng.
Vốn muốn thay bộ đồ thoải mái hơn rồi mới mở ra coi, không ngờ mới đặt chân vào phòng, muốn khóa cửa lại bị một đôi tay rắn chắc ngăn lại.
" Em khóa cửa lại làm gì?" Cố Nghiêu tựa cả thân hình cao lớn vào cửa, đôi mắt lười biếng liếc nhìn cô.
" Đây chỉ là thói quen của tôi..." Yêu Miễu Miễu đặt chiếc túi lên bàn trăng điểm, dịu dàng trả lời
Cô từ lâu đã có thói quen như vậy... Bao nhiêu năm ở Trầm gia, bây nhiêu năm cô sống trong lo sợ. Cô sợ Trầm Phong đến đánh cô, sợ ánh mắt khinh thường của người giúp việc, cũng sợ những món đồ nhỏ của mình bị Trầm Phong phá nát.
" Miễu Miễu, đồ tôi kêu người mang đến cho em, em đã xem qua chưa" Cố Nghiêu tiến đến ôm cô ngồi lên dường, tay âu yếm vuốt ve thân thể mềm mại.
" Vẫn đặt ở đó, tôi định vào đây liền xem," Yêu Miễu Miễu có chút né tránh, muốn thoát ra ngồi cách xa hắn.
" Vậy em lấy đến đây, tôi mở cho em xem!" Hắn lại không phản đối hành động của cô, ngược lại khóe môi còn có chút lộ ra nụ cười vui vẻ.
Yêu Miễu Miễu không rõ hắn muốn gì, song lại có chút tò mò, tiến tới lấy cái túi đưa cho hắn.
Đến khi Cố Nghiêu mở xong những lớp cầu kì của chiếc túi, vật bên trong thực khiến người ta kinh hãi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT