Dạ Lan thở dài kéo vali ra ngoài sau hơn mấy tiếng ròng rã ngồi máy bay, đôi mắt hổ phách xinh đẹp được che lại bởi mắt kính đen. Tay cô cầm chiếc điện thoại vừa đi vừa bấm cái gì đó.
Bộp...
Chỗ bả vai truyền tới một trận nhói đau, Dạ Lan mím môi cuối xuống nhặt điện thoại, cuối đầu xin lỗi người mình mới va vào.
“Xin lỗi tôi không chú ý”
“Không sao”
Giọng nói trầm lạnh lẽo vang lên làm dây thần kinh cô đông cứng. Dạ Lan tim rung lên từng hồi...
Giọng nói này...
Lập tức cô xoay lưng nhìn, chỉ thấy xung quanh là dòng người đông đúc. Tưởng chừng như rằng giọng nói cô vừa nghe chỉ là ảo tưởng cô tự suy nghĩ ra. Liệu có phải là anh không?
Lăng Phong...
Sau đó cũng kéo vali rời khỏi sân bay. Từ phía xa dòng người đông đúc, một bóng dáng cao lớn thu hết biểu hiện của cô vào tầm mắt, khóe môi dâng lên nụ cười nhạt.
“Hủy vé về thành A”
Rời khỏi sân bay...
Dạ Lan dáo dác nhìn xung quanh...
Hơn nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng có một chiếc taxi chạy tới. Thầm cảm ơn trời đất cô không muốn hóa đá ở đây thành hòn vọng taxi.
Dạ Lan vội bắt taxi đến khách sạn ba Lưu đã chuẩn bị sẵn. Vừa đi vừa ngắm cảnh nước Anh nhộn nhịp. Trên nhiều màng hình quảng cáo lớn là những mẫu hàng sản phẩm của Lăng Thị.
Bất giác cô lại nghĩ đến Lăng Phong...
Cảm giác lúc nãy rất quen thuộc, giọng nói đó...
Là Lăng Phong đúng không?
Nhớ kiếp trước cô gặp Lăng Phong vào năm cô 19 tuổi, gặp hắn tại buổi lựa chọn diễn viên chính cho bộ phim của Đạo diễn thiên tài Lương Huy. Lúc đầu cô khá ấn tượng về ngoại hình của Lăng Phong, quả thật rất xuất sắc.
Nhưng rất nhanh đã bỏ ra sau đầu vì trong tim cô chỉ có Lăng Thần. Kế sau đó khi biết Lăng Phong là em trai cùng cha khác mẹ với Lăng Thần cô cảm thấy rất khinh thường Lăng Phong...
Lần thứ hai gặp là lúc cô nhận giải nữ diễn viên xuất sắc cô đã trước mặt hàng ngàn người trong buổi trao giải cùng truyền thông công khai mắng Lăng Phong là đồ con hoang.
Từ sau buổi đó cô và Lăng Phong gặp nhau nhiều hơn...
Thật lạ là lúc nào cô buồn vì chuyện Trịnh Yến Vy cùng Lăng Thần người bên cạnh nghe cô tâm sự luôn là Lăng Phong, hắn đưa cô đến mọi nơi để giải sầu.
Lúc nào cô cần hắn sẽ luôn xuất hiện. Kiếp trước bỏ qua hắn quả thật cô đúng là có mắt không tròng.
“Tiểu thư...”
“Tiểu thư...”
“Ơ...dạ”
Dạ Lan giật mình tỉnh mộng thì thấy chú tài xế gọi mình ngượng ngùng trả lời.
“Tôi gọi nãy giờ rồi, đến nơi rồi vị tiểu thư này cháu xuống đi”
Bác tài xế cười cười xách giúp cô cái vali.
“Cảm ơn bác...ơ mà bác là người Thành A?”
Dạ Lan mỉm cười nhận lấy chiếc vali sau đó ngạc nhiên hỏi. Bác ấy nói được tiếng thành A.
Bác tài xế gật đầu cười rồi lái xe phóng đi. Dạ Lan ngơ ngác nhìn theo bóng xe, bác tài xế này cũng lạ quá đi.
Rồi nhún vai bước vào khách sạn.
.....
Chiếc taxi phóng nhanh ra khỏi trung tâm thành phố. Rồi dừng lại một chỗ vắng người. Bác tài xế lúc nãy gương mặt già dặn nhẹ nhàng lấy tay lột miếng mặt nạ ra khỏi gương mặt...
Hiện tại xuất hiện một nam nhân tuấn mĩ phi phàm.
Hắn gương mặt tức giận đùng đùng, lấy điện thoại ra nhấn dãy số gọi cho ai đó.
“Khốn kiếp Lộ Vĩ sao lại bắt ông đi làm tài xế hả, cao thủ lái xe như ông đi làm tài xế tụi bang khác mà biết cười cho thối mũi ông saooo?”
Hắn ta quát lớn lên.
Đầu dây bên kia Lộ Vĩ phải để điện thoại cách xa màng nhĩ. Mẹ nó hắn là nữ nhân hay sao mà hơi dài vậy chứ.
“Liêu Hạo nghe cho kỹ người đó là phu nhân tương lai đấy”
Lộ Vĩ mặt đã rơi đầy hắc tuyến.
Liêu Hạo có cảm giác một bầy quạ bay qua đầu mình.
Quạ..Quạ...
“Bà nội cha nó Lộ Vĩ mi giỡn mặt ông à?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT