Lúc bấy giờ vào khoảng trung tuần mùa hạ, cảnh vật như bị nung nấu trong lò lửa.
Không một ngọn gió, không một đám mây, tất cả đều im lặng.
Trên con đường đất gồ ghề, người ta thấy một chàng thư sinh vóc người tầm thước, trạc độ mười chín, hai mươi tuổi, mặc chiếc áo trắng tinh, chân đi thong thả, nắng hạ phản chiếu lên chiếc áo của chàng biến thành một màu băng tuyết.
Chàng thư sinh rẽ qua phía Bắc đến một cây đại thọ, gặp một bọn người đang ngồi nghỉ mát.
Bọn này toàn là những nông dân chất phác. Trông thấy chàng, họ nhìn đăm đăm ra vẻ ngạc nhiên, có lẽ họ trông thấy sắc mặt của chàng có một màu vàng kỳ dị khác hơn người thường.
Bỗng một cụ già trong bọn người nông dân nói :
- Tôi trông nước da vàng của cậu, chắc là cậu đang bị bệnh nặng sao không nghỉ ngơi, tội gì mà phải phơi thân dưới nắng nóng bức thế này?
Ai nấy đều chăm chăm nhìn chàng, khiến chàng cúi gầm mặt xuống, không dám ngước lên nhìn ai.
Gã thư sinh này từ bé đến lớn chỉ sống trong rừng núi âm u, ngoài sư phu của chàng, chàng chỉ còn làm bạn với núi non cây cỏ. Hôm nay đột nhiên chàng gặp một số đông người lạ mặt thì làm sao chàng không bẽn lẽn. Nhưng biết đâu trong thái độ hèn yếu kia nó chứa đựng một người văn võ song toàn.
Trong bọn nông dân này, có một ông lão vận y phục thương gia đến bảo chàng :
- Cậu bé! Tôi xem cậu đang lâm bệnh cậu hãy lại bóng cây nghỉ mát cùng chúng tôi, vội gì mà đi dưới mặt trời nóng bức thế này.
Lão vừa nói vừa nắm tay dắt chàng vào bóng cây :
- Cám ơn bác.
Chàng thư sinh ra vẻ cảm kích tấm lòng tốt của lão già nhà thương gia và cùng đi xuống dưới gốc cây.
Ngồi nghỉ dưới bóng cây, chàng liếc nhìn mọi người, chàng có cảm giác trong thế gian này những kẻ làm ăn đầu tất mặt tối nơi đồng quê đều nhân từ bác ái.
Chàng mỉm cười thầm nghĩ rằng :
“Cơ thể ta rất cường tráng, các người đâu có hiểu được lúc ta còn nhỏ gặp ta gặp được dịp may ăn được quả Huỳnh Tiên Lộ khiến cho mặt của ta biến thành màu vang, chứ thật ra ta đâu có bệnh”.
Vì biết bọn người này lầm tưởng chàng đang lâm bệnh nặng, cho nên chàng nằm dài xuống đất và thở hổn hển nhăn mặt làm ra vẻ đau đớn lắm.
Giây lát sau, chàng đứng dậy chắp tay thưa :
- Thưa các bác, các bác đã có lòng tốt chiếu cố đến bịnh tình của tiểu sinh, tiểu sinh này xin cảm tạ tấm lòng tốt của các bác.
Mấy cặp măt chăm chú nhìn chàng, một cái nhìn thương hại. Lý Thanh Hùng đã luyện đến bực thần quang nên đã dấu được thân hình cường tráng kia. Họ chỉ thấy một vóc người mảnh khảnh, rỏ ràng là một người đang bị bệnh trầm trọng, dầu cho có người võ công cao cường cách mấy cũng không tìm thấy trong người của thư sinh một đường nét võ nghệ. Trừ phi chàng nổi giận, hay vận công đánh lui địch thủ người ta mới thấy đôi mắt chàng phát ra hai luồng nhãn quang kinh khủng. Trong lúc ấy họ mới biết chàng có một thân võ công tuyệt cao.
Đang lúc mọi người bao vây xung quanh Lý Thanh Hùng hỏi này hỏi nọ. Bỗng đằng xa có tiếng vó ngựa rập rình. Các con mắt đều đổ dồn về phía ngựa đang phi tới.
Trong đám bụi lờ mờ ấy ngườ ta nhận thấy gồm bốn con ngựa đang nối đuôi nhau phi nước đại, ngựa chạy càng mau bốn gã kia càng vút roi quất lia lịa.
Chẳng bao lâu đoàn ky mã kia đã tiến đến chỗ mọi người đang nghỉ mát. Ngựa đang chạy nhanh, bỗng người đi đầu siết chặt dây cương khiến con ngựa cất hai chân ngước lên trời rú lên một tiếng nghe não nề đau đớn, và các con ngựa theo sau cũng bị người cưỡi làm như thế. Họ gò cương dưới bóng cây cát bụi bay mịt trời khiến ai cũng phải nhắm mắt lại.
Người cỡi ngựa đi đầu tiên quay lại nói :
- Anh em mình xuống đây nghỉ mát một tí, dầu con nhỏ ấy có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi tay anh em chúng ta.
Nói xong bốn người đều nhảy xuống ngựa.
Họ vận y phục bó sát trong người, kẻ nào cũng có mang binh khí kỳ cục. Lý Thanh Hùng đoán biết gã đi đầu là thủ lãnh trong bọn, gã thủ lãnh này trạc độ bốn mươi tuổi, mắt nhỏ, lông mày ngang, vẻ mặt lâm lì đanh ác.
Ba người kia trạc đổ ba mươi tuổi xem qua cử chỉ cũng có thể biết bọn này không phải những nhân vật chánh phái.
Bốn người tiến đến chỗ nghỉ mát của Lý Thanh Hùng. Có một số nông phu sợ hãi vội vã lẩn tránh, còn một số ở lại nhìn lất lét bốn gã này.
- Ê! Dang ra để cha mày ngồi nghỉ, có ai dám không tuân lệnh không?
Dứt lời mọi người đều tránh xa chỉ có chàng mặt vàng, vóc người ốm yếu nằm xoài dưới đất, hai chân duỗi chữ bát chiếm một khoảng đất rộng dưới bóng cây.
Nãy giờ Lý Thanh Hùng rất bực tức với thái độ lưu manh của bốn tên này bây giờ chúng lại muốn bắt nạt, phách lối, chàng lại càng bực bội hơn nữa. Chàng định cho bốn gã này một bài học cho bọn chúng biết thế nào là lợi hại.
Thật ra bốn tên này cũng là những nhân vật có tên tuổi trong giới giang hồ, đây là bọn “Trồi Sơn tứ ác” chính bọn Hắc đạo đã từng khổ sở với bốn tên này. Sào huyệt của chùng ở “Trồi Sơn” hằng ngày chúng cướp của giết người không ít.
Người thứ nhất là “Lão Đại” là đầu đảng trong bọn. Ba người kia là: Hổ Xuyên Sơn, Cốc Thái Tu và Long Du Thủy. Cách đây năm năm bọn thảo khấu Phi Long bang đã chinh phục được bọn này và đem về cho nhập đảng nhưng bọn này thường chồng kháng không vâng lời Bang chủ, nên bị Bang chủ bắt giam. Chúng phải vượt ngục để trở về “Trồi Sơn” thường hay cướp của giết người và đi bắt gái.
Chúng nghe Triệu Phu Trường có nàng ái nữ nhan sắc chim sa cá lặn liền phi ngựa đi bắt cho được nàng đêm về dâng cho lão Đại.
Gã lão đại này tánh tình nóng nảy trông thấy chàng thư sinh này vẫn nằm lì ở đó không nhúc nhích liền nộ khí xung thiên nhảy tới đá vào chân Lý Thanh Hùng và nói :
- Ê! Ngươi không nghe ta nói sao? Hay ngươi đã chán đời rồi?
Lý Thanh Hùng vẫn làm thinh.
Hổ Xuyên Sơn lướt tới đá thêm một đá nữa và nói :
- Ngươi không nghe lão đại của chúng ta hay nói sao? Ngươi cả gan không nghe lời à?
Bọn người nông dân đứng đằng kia xầm xì :
- Tội nghiệp cho chàng thư sinh bệnh hoạn này sắp chết đến nơi mà còn gặp bọn hắc đạo ác độc này ắt phải mang lụy vào thân.
Đoạn lão thương gia lúc nãy liền liều mạng chạy tới qùy xuống vòng tay thưa :
- Xin lão gia hãy rộng lượng tha thứ cho chàng thư sinh này, cậu ta bị bệnh sắp chết rồi.
Hổ Xuyên Sơn rút chân về, trợn ngược đôi mắt lên nhìn thẳng vào mặt lão già nhà thương gia nói.
- Cái gì? Ngươi muốn xen vào việc của lão gia đây à?
Lão già thương gia run rẩy đáp :
- Thưa lão gia! Lão phu đâu dám xen vào việc của các đại gia, nhưng mà cậu ta vừa lâm bệnh, trông da mặt vàng khè của cậu ấy, các đại gia cũng đủ biết rồi. Xin đại gia rộng lòng thương mà tha cho cậu ấy. Chúng tôi sẽ khiêng cậy ấy đi ngay.
Lúc đó Hổ Xuyên Sơn mới trông thấy gã thư sinh bệnh hoạn này hình như gần chết đến nơi nên hắn ta không đá nữa.
- Được! Ta tha cho hắn đó.
- Khiêng nó đi...
Hổ Xuyên Sơn nói vừa dứt liền hét lên một tiếng té nhào xuống đất, và tiếp theo đó là một tràng cười khanh khách. Chàng thư sinh đã đứng sừng sững dưới bóng cấy như một thiên thần. Tất cả đều ngạc nhiên, nhìn chàng thư sinh một cách kinh ngạc, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Lão đại không thể tin được gã thư sinh bệnh hoạn này lại có thể làm hại nổi Hổ Xuyên Sơn được nên lão đưa mắt nhìn xung quanh xem có cao nhân nào giúp đỡ gã thư sinh bệnh họan này không.
- Như thế nghĩa là gì? Lão già thương gia này làm sao lại có thể hại nổi nhị đệ ta được, mà nếu không phải lão thì là ai mới được chứ?
Lão đại đứng ngơ ngẩn hoài, mà chưa biết phải xử trí như thế nào.
Lý Thanh Hùng thấy ai nấy đều có vẻ hoài nghi chàng đắc ý nói :
- Các ngươi toàn là một lũ ngu dốt, đồng bọn bị hại mà không tìm ra được thủ phạm và cũng không biết phải xử trí như thế nào?
- Thiệt là lạ! Thằng tiểu tử bệnh hoạn này lại có thể nào hại được nhị ca của ta sao?
- Có gì là lạ?
- Nếu ngươi là một người có võ công thì hãy đường đường chánh chánh ra mà đấu với chúng ta tại sao lại hành động lén lén lút lút ám hại nhị ca ta, như vậy đâu phải là anh hùng hảo hán?
Lý Thanh Hùng cả cười nghiêng mình dùng chân đá một cái trúng ngay sau lưng Cốc Thái Tu lập tức hắn phun ra một đóng máu tươi.
Một lát sau Cốc Thái Tu mới dần dần tỉnh dậy. Đây là ngón điểm huyệt của Lý Thanh Hùng, tất cả mọi người đứng nhìn chàng ngơ ngác. Cốc Thái Tu từ từ tỉnh dậy ngồi lừ đừ như người vừa tỉnh giấc chim bao Lão đại lúc này đã nộ khí xung thiên bước tới hai bước chỉ vào mặt Lý Thanh Hùng nói :
- Tiểu tử! Ngươi tên họ là gì, lai lịch thế nào, ngươi đã học tà đạo của ai mà dám lộng hành trước mặt các đại gia.
- Ngươi có giỏi thì coi đây.
Lão đại hô một tiếng chấn động cả một vùng, đồng thời tống lên hai chưởng liên tiếp vận lực đẩy ra một lần. Luồng gió kia tống ngay ngực Lý Thanh Hùng.
Lý Thanh Hùng vẫn điềm nhiên, chắp hai tay sau lưng coi như không có việc gì xảy ra. Bỗng chàng quay người một cái rồi biến đâu mất, người ta không tìm thấy chàng đâu nữa.
Lão đại tin tưởng rằng với hai chưởng hợp nhất này dầu cho ai giỏi đến đâu cũng phải tan xương nát thịt, lão đại không ngờ đằng sau lưng mình lại có tiếng cười lạnh lùng chua chát.
Lão đại quay lại nhìn vào mặt Lý Thanh Hùng lão kinh ngạc tự hỏi “Không biết gã thư sinh mặt vàng này dùng võ công gì mà có thể tránh khỏi hai chưởng vừa rồi của ta.”
Lão đại liền rống lên một tiếng ghê rợn, lão quyết dùng hai chiêu tuyệt mạng, hai chiêu này đánh luôn cả trên dưới tả và hữu. Nếu tránh khỏi thì nó sẽ biến thành độc đao đâm tới giữa hào quang của đối phương thật là ghê gớm.
Tuy thế nhưng đối với Lý Thanh Hùng coi như một trò chơi trẻ con mà thôi, chàng chỉ cần vận khí toàn thân thì sẽ tạo ra sức dội lại, lão đại sẽ bị ngã ngay, nhưng chàng có ý đùa với Lão đại nên chàng dậm chân phóng lên ba trượng rồi đứng phắt sau lưng lão đại nói lớn :
- Thất phu vô lễ! Cha ngươi đang ở đằng sau ngươi nè!
Cả bọn nông phu nãy giờ đứng xem không chớp mắt, thấy chàng thư sinh bệnh hoạn này võ nghệ cao cường, họ thiệt là không dám tin ở mắt mình.
Lúc này lão đại đã bị mất mặt, lão biết không còn cách nào để thắng chàng thư sinh bệnh hoạn này, nên lão bèn nói :
- Sư phụ ngươi chỉ dạy cho ngươi cánh trốn tránh thôi sao?
- Ta không muốn giết người vì ta vâng lời sư phụ ta mà thôi.
- Súc sanh, nếu như ngươi có gan thì hãy đánh với ta một trăm chiêu xem sao.
Bây giờ Lý Thanh Hùng không còn nhẫn nại được nữa khí uất xông lên mặt, nên nhìn sắc mặt chàng thiệt là hung dữ, chàng nói :
- Phách lối! Ta chấp cả các ngươi cùng đánh với ta, nếu như trong vòng ba chiêu ta không giết được các ngươi, thì từ nay ta sẽ rút lui ra khỏi chốn giang hồ.
Bọn “Trồi Sơn tứ ác” bị Lý Thanh Hùng khiêu khích, bốn người cùng rống lên một tiếng nhảy ra bao vây bốn mặt, họ rút binh khí ra quyết cùng Lý Thanh Hùng tử chiến.
Lý Thanh Hùng không quan tâm gì đến hành động của bốn người này, hai mắt nhắm nghiền lại, đôi tay rũ xuống, như không trông thấy hành động của bọn chúng.
Với thái độ đó lám cho bọn Trồi Sơn tứ ác tức giận vô cùng. Từ khi chúng xuất đạo đến nay chưa từng bị ai khinh khi chúng đến như vậy.
Lão đại tức quá nói :
- Tiểu tử thúi! Ta không giết những kẻ vô danh tiểu tốt, mau khai báo tên họ để lão đây cho ngươi chết được toàn thây.
Lý Thanh Hùng mở mắt ra cười ha hả, rồi nhắm mắt lại nói một cách lạnh đạm :
- Ngươi không xứng đáng để biết tên của ta.
Lão đại liền phun nước miếng vào mặt Lý Thanh Hùng rồi nói :
- Ta không muốn giết ngươi hơn nữa bọn “Trồi Sơn tứ ác” của ta rất có độ lượng khoan hồng, nếu như mà ngươi sợ chết thì quì xuống đây kêu ta một tiếng “Ông nội” thì ta sẽ cho nhà ngươi một con đường sống, nếu như không một lát nữa đây có van xin thì cũng đã muộn rồi.
Lý Thanh Hùng mở mắt ra và nói :
- Các ngươi đừng có phách lối, các ngươi nên cút đi, bằng không ta sẽ cho các ngươi làm tứ quỷ không đầu.
Bọn “Trồi Sơn tứ ác” nghe nói như vậy tức giận đến nổi râu tóc dựng ngược lên.
Cả bọn đều vận khí toàn thân xẹt ra bốn đường hào quang đồng thời nổi lên một luồng gió rất mạnh cuốn bốn thanh gươm chém lên mình Lý Thanh Hùng.
Lão đại dùng ngón áp thiên môn đánh vào thái dương huyệt Lý Thanh Hùng.
Hổ Xuyên Sơn dùng “Đoạn Tùng Quan Nguyệt” đưa cặp song đao chém vào đùi Lý Thanh Hùng.
Cốc Thái Tu vận thần lực vào cây tề mi côn đánh thẳng vào ngực Lý Thanh Hùng.
Long Du Thủy nhắm vào xương sống chém thẳng xuống.
Lý Thanh Hùng trước sau bốn phía đều bị địch tấn công, chàng vẫn bình tĩnh như thường, chờ cho bốn đường gươm kia lướt tới gần. Lý Thanh Hùng hét to lên một tiếng hai chân búng mạnh, thân hình chàng phóng nhanh lên không trung.
Đây là ngón “Nhất Hạt Xung Thiên” tuy là một môn khinh công bình thường, nhưng Lý Thanh Hùng vẫn vượt lên cao trên mười trượng. Lý Thanh Hùng nói lớn :
- Đây là chiêu thứ nhất.
Bốn thanh gươm cùng một lúc đâm tới nhưng đã không thấy bóng địch thủ đâu, nên chém lẫn vào nhau nghe rổn rảng.
Bốn người này thi triển hết toàn lực mong hạ đối thủ nhưng khi đường gươm đưa ra một cách vô định thì ai nấy đều mất thăng bằng chúi người về phía trước.
Lý Thanh Hùng đứng ngoài vòng chiến chắp tay sau lưng cười khanh khách.
Bọn “Trồi Sơn tứ ác” nhất quyết không nhục, khí giận bốc lên đôi mắt làm xẹt ra những hào quang ghê rợn, ập tới Lý Thanh Hùng cùng xuất chiêu một lượt như lần trước. Bốn thứ binh khí chia làm trước sau trên dưới đồng tấn công như vũ bảo, luồng cuồng phong từ tứ phía cuốn đến ù ù.
Bốn người cùng dùng độc thủ quyết sống chết với Lý Thanh Hùng. Họ dùng đến chiêu liều mạng này cũng thật là kinh khủng.
Lý Thanh Hùng thấy bọn này cũng không phải là tay vừa, cho nên chàng định giải quyết bọn này sớm chừng nào hay chừng ấy. Liền hít một hơi lên đơn điền thật mạnh dùng hai phần “Tiên Thiên Vô Cực” và “Lôi Điện khí công” mà chàng đã học của Tống Phong đạo nhân, lập tức xung quanh chàng tạo nên một lớp khí quyền thần thông vững vàng như một bức tường kiên cố.
Khi năm luồng hào quang và bốn món binh khí đâm tới liền gặp phải hơi sức mạnh liệt xung quanh chàng dội ra mạnh quá làm cho bốn người đồng hét lên một tiếng ngã nhào trên mặt đất, liền tắt hơi chết liền, máu tuôn ra lai láng.
Đứng trước thảm cảnh này, Lý Thanh Hùng cũng không ngờ môn võ học của vị Tống Phong đạo nhân tiền bối lại có một sức mạnh như thế.
Lý Thanh Hùng định dùng hai phần khí công để hổ thân và dọa bọn này mà thôi.
Nào ngờ đâu khí công này có thể giết người một cách ghê ghớm như vậy.
Nhớ lại lời dạy của Không Không đạo nhân Lý Thanh Hùng chừng như hối hận, bỗng dưng chàng chắp tay quay về phương Bắc hình như là để xin lỗi sư phụ, rồi phóng một cái là người của Lý Thanh Hùng đã đi mất dạng.
Những người coi xung quanh đều bàn tán xôn xao cho rằng chàng thư sinh bệnh hoạn này chính là một thiên thần trời đã phái chàng xuống thế gian để trừng phạt những kẻ sát nhân cho dân chúng được an cư lạc nghiệp.
Trong bọn này có ông lão thương gia rất là vui vì từ nay trong việc buôn bán của ông sẽ không còn bị bọn này cướp bóc nữa.
Lý Thanh Hùng rời khỏi Đông Chấn đi về phương Bắc chàng cảm thấy bị lương tâm cắn rứt, mặc dù hành động của bọn “Trồi Sơn tứ ác” này quá hung hăng song chúng đối với chàng không thù không hận mà chàng ra tay thấy hơi tàn nhẫn. Chàng tự nhủ từ nay trở đi xử lý việc gì cũng cần phải cẩn thẩn hơn mới được.
Chàng đâu có biết, nếu như ngày hôm nay bọn tứ ác này không bị chàng tiêu diệt thì sanh mạng của thiếu nữ kia ắt là phải sa vào tay bọn ác quỷ tha hồ mà hãm hiếp.
Đi vừa đến địa phận của “Hầu Mã trấn” thì mặt trời đã lặn, Lý Thanh Hùng ghé lại “Chấn Nam” để mà nghỉ chân. Ở đây có một khách sạn đề bản hiệu “Mỹ Hảo lầu” ngựa xe lui tới tấp nập, khách từ tứ phương tám hướng ra vào đông nghẹt.
Lý Thanh Hùng bước vào, tên tiểu nhị chạy ra cười hi hỉ bỗng hắn giật mình đứng nhìn trân trân vào mặt chàng rồi nói :
- Qúy khách bị bệnh như thế này sao không tìm lương y để điều trị?
- Việc đó chưa cần thiết.
- Như vậy thì qúy khách muốn dùng cơm hay là ở trọ?
- Dùng cả hai thứ.
Tên tiểu nhị le lưỡi lắc đầu nói lảm nhảm :
- Nếu như hắn chết trong tiệm này thì biết phải làm sao?
Tuy hắn nói như vậy nhưng hắn vẫn mời Lý Thanh Hùng lên lầu. Ở đây, một phòng ăn rộng rãi được trang trí thật là thanh nhã, khách tứ phương đủ mọi hạng người, bàn nào cũng động nghẹt người, tên tiểu nhị lúng túng không biết phải đưa Lý Thanh Hùng ngồi ở bàn nào, cuối cùng hắn đưa Lý Thanh Hùng ngồi vào bàn ở gần cửa sổ cùng với lão ăn mày.
Lý Thanh Hùng đi tới chàng thấy lão này trạc đổ sáu mươi tuổi mặt mày dơ bẩn, áo quần rách rưới, lão đang cúi đầu ăn một cách ngon lành có lẽ là lão đang đói lắm.
Lý Thanh Hùng nói :
- Chỗ này còn trống tôi có thể nào ngồi ở đây với lão trượng không?
Lão ăn mày vẫn cúi đầu ăn uống một cách ngon lành và nói lảm nhảm.
- Thấy còn chỗ thì cứ ngồi hà tất phải hỏi, tửu lầu này đâu phải của ta, đâu cần phải thưa với hỏi.
Lão ăn mày khiếm nhã quá khiến Lý Thanh Hùng không muốn ngồi chung với lão, chàng còn đang do dự bỗng lão ngẩng mặt lên nói :
- Ngồi xuống đi, còn đứng đó làm gì? Ngó ta ăn sao?
Lúc đó, Lý Thanh Hùng nghe lão nói như vậy, chàng liền nổi giận muốn cho lão một chưởng, nhưng sư phụ chàng đã dặn “Phong trần dị nhân tánh tình hơi cổ quái, cần phải nhẫn nại mới được”, cho nên chàng liền đổi dữ làm lành.
- Đa tạ tiền bối.
Lý Thanh Hùng lúc đó mới ngối xuống, tên tiểu nhị đứng một bên thầm nghĩ rằng :
“Đúng là dị nhân tương phùng, một lão ăn mày ngồi chung với một người bệnh hoạn, hai quái nhân ngồi chung một bàn thì khỏi sợ truyền nhiễm cho nhau. Coi bộ lão ăn mày hung dữ quá, chú nhỏ này chắc là phải chịu lép vế.”
Đoạn tiểu nhị hỏi Lý Thanh Hùng :
- Thưa khách quan muốn dùng gì?
- Cho một đĩa cải khô, một bát canh và ba chén cơm trắng.
Tên tiểu nhị trố mắt nhìn chàng nói :
- Chỉ có như vậy thôi sao?
- Phải.
- Làm phiền khách quan chờ một lát tôi sẽ mang lên ngay.
Tên tiểu nhị tiêu nghỉu bước xuống vừa đi vừa lầm bầm :
- Thật là nhà quê, kêu toàn những thức ăn rẻ mẹt mà còn đèo bòng đến tiệm lớn Trái lại lão ăn mày kêu toàn là những thức ăn thượng hạng và rượu quý, như vậy không phải là chế nhạo là gì?
Một lát sau cơm đã đưa lên, Lý Thanh Hùng mãi lo ăn uống, ai lo phần nấy trong không khí trầm lặng, những người ngồi bên cạnh uống rượu say sưa múa tay múa chân la hét om sòm.
Lúc bấy giờ, hoàng hôn đã phủ xuống, bên ngoài có tiếng vó ngựa, bỗng một người to lớn bước vào, trong phòng ăn trở nên yên lặng, những người ở trong phòng ăn đều ngoảnh mặt ra nhìn người khách lạ đó.
Người khách lạ này trạc đổ bốn mươi, lưng đeo trường kiếm, mặc áo da cọp, mang dày da thú, mặt trắng, hàm râu chữ bát, lông mày thưa, mắt lé, môi cong, miệng rộng, nhìn có vẻ đanh ác. Hai thái dương huyệt của hắn nhô cao chừng như nội công hắn không phải là hạng tầm thường.
Đi theo sau hắn là bốn người cao lớn không kém gì hắn, tất cả đều vận y phục uy nghi, hai huyệt thái dương lồi, chắc là hạng võ công tầm thường.
Người khách lạ này đứng tần ngần trước cửa đưa mắt nhìn quanh phòng ăn. Tất cả những người ở trong phòng ăn đều im lặng hình như là đang khiếp đảm.
Tên tiểu nhị chạy lên vòng tay cung kính cúi đầu nói :
- Bang chủ đã có lòng quá bước đến đây, tiểu nhân xin kính hầu Bang chủ cùng bốn vị đại gia.
Người khách lạ chỉ tay vào ngực mình nói lớn :
- Đại giai đây là Phó bang chủ của Phi Long bang tên là Độc Ngô Tùng. Ta đang đi tuần sát thì được hạ thuộc cho biết trong khách sạn này đang có kẻ thù của ta, nên ta mới vào đây tìm hắn, tất cả phải im lặng để ta trừng trị hắn, đừng có lộn xộn mà mang họa vào thân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT